Chương 37: Say rượu, say tình(+18)
Thuốc mê dần dần mất đi tác dụng, đầu óc của Trần Ô Lâm như bị quay cuồng đến choáng váng.
Một âm thanh va chạm kim loại rất lớn đả động đến ý thức của cậu.
Trái tim của Trần Ô Lâm như nhảy thót lên, Sasha đã trở về rồi sao?
Không được! Phải mau chóng tỉnh lại! Vì đôi mắt của cậu!
Mùi rượu đột ngột xốc lên mũi Trần Ô Lâm, đôi mắt như trĩu nặng xuống nhưng cậu vẫn cố gắng mở.
"Sasha?" Trần Ô Lâm có chút sửng sốt, thiếu niên đứng trước mắt cậu đang mơ màng trong men say, gương mặt trắng mịn đỏ ửng lên đã nói lên điều đó.
Đây là cơ hội!
Trần Ô Lâm vội vàng lao xuống giường tính tìm kiếm vết máu của Sasha, nhưng cậu đã bị sức lực mạnh bạo đè ngã xuống giường.
"Cậu lại muốn bỏ trốn sao, Otta?" đôi mắt ngấn lệ của Sasha trở nên âm u, men rượu cay nồng càng khiến cơn tức giận của hắn bành trường dữ dội. Sasha nhếch môi cười lạnh "Xem ra tớ đã quá nhân từ với cậu chăng? Có lẽ vũ lực không phải cách hiệu quả để trói buộc Otta nhỉ?"
Bàn tay thanh mảnh của Sasha trượt xuống áo sơ mi của Trần Ô Lâm, hắn thô bạo giựt mạnh nó ra, toàn bộ cúc áo bị buông ra và rơi lụp bụp xuống sàn nhà.
"Cậu... cậu làm gì vậy?" Trần Ô Lâm hoảng hốt vùng vẫy, toàn bộ trọng lực cơ thể của Sasha đều đè nén trên người cậu, một cảm giác bất an nhanh chóng ập tới trong tâm trí.
"Haha? Làm gì sao? Không phải cậu rất hay làm chuyện này với Corleo? Vì sao Corleo thì được mà tớ thì không thể?" Sasha giận quá hóa cười, nụ cười ngọt ngào quen thuộc trong mắt Trần Ô Lâm bỗng trở nên đáng sợ và khiếp đảm. Sasha không cho Trần Ô Lâm có cơ hội phản kháng, hai cánh tay đều bị trói chặt bằng xích sắt trên đầu giường.
Sasha dùng giọng nói ôn nhu như nước an ủi Trần Ô Lâm "Đây là lần đầu của tớ, tớ sẽ cố gắng giúp cậu thật thoải mái, đừng lo!"
"Tôi không muốn thoải mái! Tránh ra!!!" Trần Ô Lâm đen mặt, xích sắt xiết chặt vào cổ tay thật sự rất đau đớn, trong khi hàng loạt hành động lột quần áo của Sasha càng khiến cậu khiếp đảm không thôi.
Sasha có ý d*m với cậu sao?
Khoan đã, hắn ta là Công hay Thụ? Là Thụ mà, phải không?
Cơ thể của Trần Ô Lâm hoàn toàn trần trụi trước mắt Sasha, vẻ mặt hắn ta có chút ngẩn ngơ, ngốc nghếch sờ sờ xương hông của cậu "Otta đẹp lắm đó..."
"..." Trần Ô Lâm nghẹn họng, trong lòng âm thầm gào thét, đương nhiên rồi! Tôi không đẹp thì ai đẹp? Thế cho nên cậu có thể buông tha cho tôi vì sắc đẹp thánh khiết hoàn mỹ này được không?
Sasha cực kỳ tự nhiên cúi đầu nuốt lấy tiểu kê của Trần Ô Lâm, khiến cậu vô cùng kinh hãi.
Toàn bộ ký ức của Otta như trỗi dậy trong tâm trí cậu.
Trần Ô Lâm đã từng quên rằng, Otta và Sasha đã bán thân trở thành món đồ chơi của các quý tộc, chỉ để tồn tại trước cuộc sống khắc nghiệt này.
Đã không biết bao nhiêu lần, Otta trơ mắt nhìn Sasha bị vấy bẩn, bị làm nhục, bị bọn quý tộc hành hạ như một con búp bê vải. Sasha đã luôn bảo vệ Otta, sẵn sàng thay cậu lĩnh những trận đòn roi bạo lực của đám người đó thay cho Otta.
Sasha rất biết cách lấy lòng và phục vụ bọn họ, chính số tiền mà hắn kiếm được cũng đã giúp Otta thoát khỏi cảnh chết đói không biết bao nhiêu lần.
Bị kỹ thuật lợi hại của Sasha làm cho run rẩy, Trần Ô Lâm hoảng loạn tột độ. Khoang họng ẩm ướt của hắn như thuốc kích tình thôi thúc dục vọng đang ngủ yên, Trần Ô Lâm hổn hển thở gấp, từng ngón chân co chặt lại.
Không biết xích sắt từ khi nào đã được cởi bỏ, nhưng Trần Ô Lâm lại chẳng nghĩ nổi tới chuyện bỏ trốn.
Chiếc lưỡi không ngừng khiêu khích đảo quanh tiểu kê đang có xu hướng căng cứng, đối với một người chưa từng làm 'Công' hay khẩu giao với bất kỳ ai như Trần Ô Lâm thật sự là một trải nghiệm khó kiềm chế được.
Đầu óc của Trần Ô Lâm hoàn toàn trống rỗng, tay cậu nắm lấy mái tóc Sasha, bộ vị tư mật đâm sâu xuống cuống họng của hắn, đòi hỏi thêm khoái cảm dạt dào mà hắn mang lại.
Đạt tới đỉnh điểm, lý trí còn sót lại khiến cậu luống cuống lên tiếng "Sasha... tớ sắp không kiềm được rồi... mau... nhả ra..."
Sasha đương nhiên cảm nhận được điều đó, nhưng hắn lại ngậm chặt lấy tiểu kê của Trần Ô Lâm buộc cậu bắn ra toàn bộ.
"Ưm!" Trần Ô Lâm căng thẳng nhắm chặt mắt, tinh dịch đều bị Sasha nuốt trọn.
Lúc này Sasha mới vươn người ngồi dậy, nhả ra tiểu kê đã rũ xuống, khóe môi của hắn còn vương lại tinh dịch mờ ám kéo dài như chỉ bạc. Khóe môi Sasha nhếch lên nụ cười ám muội "Vị của Otta thật nồng nha~~ Không ngờ cậu lại chủ động như vậy đâu!"
"Tôi... không..." trái tim Trần Ô Lâm đập thình thịch không ngừng, cố gắng tự bào chữa cho bản thân. Đúng vậy! Tại kỹ thuật của Sasha quá tốt nên cậu mới sa ngã thôi! Tất cả chỉ có vậy!
Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn tràn ngập trong thâm tâm, nếu với Corleo là bị cưỡng ép, thì với Sasha.... Trần Ô Lâm đã chủ động đón nhận khoái cảm này.
Cậu đã phản bội Anh Phương!
Ánh mắt của Sasha trở nên âm u, tới lúc này rồi, Otta vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ về ai đó!
"Tớ đã phục vụ Otta tận tình như vậy, cậu nên đáp trả cho tớ chứ nhỉ?" Sasha khúc khích mỉm cười ngọt ngào, từng ngón tay xỏ xiên vào hậu huyệt của Trần Ô Lâm.
"Ahhh!!" Trần Ô Lâm kinh hãi khép tính đôi chân, nhưng nhận ra nó đã bị tê liệt hoàn toàn "Cậu... cậu đã làm gì chân của tôi?"
"Otta, cậu không thể rời xa tớ nữa..." giọng nói tràn ngập sự ác liệt và xâm chiếm "Đừng lo, chỉ là một chút thuốc độc khiến đôi chân của Otta bị liệt hoàn toàn thôi, tớ đã đo liều lượng vừa đủ, sẽ không ảnh hưởng tới lúc chúng ta làm tình đâu."
Bị liệt?
Trần Ô Lâm thật sự muốn bật khóc, chỉ mới tỉnh dậy mà cậu đã trở thành người tàn phế sao? Sasha đã làm thế từ lúc nào chứ?
"Ban đầu tớ đã tính dùng cưa chặt đứt chân Otta. Nhưng nó lại đẹp như vậy... Tớ thật sự không nỡ..." Sasha dùng ánh mắt si mê đối diện với đôi mắt của Trần Ô Lâm "Còn đôi mắt của Otta, nếu tiêm thuốc vào, hắc sắc tuyệt mỹ sẽ bị mờ đi, đành để cho Otta chịu khổ một chút thôi. Tớ muốn bảo dưỡng đôi mắt đó vĩnh viễn cùng thời gian..."
"Không!!!!" Trần Ô Lâm giẫy giụa kịch liệt, tâm trí tựa như mong manh sắp vỡ nát trước sự khủng bố của Sasha.
Nhiệm vụ với thu thập vớ vẩn đều không quan trọng! Cậu muốn rời khỏi đây!
Một âm thanh va chạm kim loại rất lớn đả động đến ý thức của cậu.
Trái tim của Trần Ô Lâm như nhảy thót lên, Sasha đã trở về rồi sao?
Không được! Phải mau chóng tỉnh lại! Vì đôi mắt của cậu!
Mùi rượu đột ngột xốc lên mũi Trần Ô Lâm, đôi mắt như trĩu nặng xuống nhưng cậu vẫn cố gắng mở.
"Sasha?" Trần Ô Lâm có chút sửng sốt, thiếu niên đứng trước mắt cậu đang mơ màng trong men say, gương mặt trắng mịn đỏ ửng lên đã nói lên điều đó.
Đây là cơ hội!
Trần Ô Lâm vội vàng lao xuống giường tính tìm kiếm vết máu của Sasha, nhưng cậu đã bị sức lực mạnh bạo đè ngã xuống giường.
"Cậu lại muốn bỏ trốn sao, Otta?" đôi mắt ngấn lệ của Sasha trở nên âm u, men rượu cay nồng càng khiến cơn tức giận của hắn bành trường dữ dội. Sasha nhếch môi cười lạnh "Xem ra tớ đã quá nhân từ với cậu chăng? Có lẽ vũ lực không phải cách hiệu quả để trói buộc Otta nhỉ?"
Bàn tay thanh mảnh của Sasha trượt xuống áo sơ mi của Trần Ô Lâm, hắn thô bạo giựt mạnh nó ra, toàn bộ cúc áo bị buông ra và rơi lụp bụp xuống sàn nhà.
"Cậu... cậu làm gì vậy?" Trần Ô Lâm hoảng hốt vùng vẫy, toàn bộ trọng lực cơ thể của Sasha đều đè nén trên người cậu, một cảm giác bất an nhanh chóng ập tới trong tâm trí.
"Haha? Làm gì sao? Không phải cậu rất hay làm chuyện này với Corleo? Vì sao Corleo thì được mà tớ thì không thể?" Sasha giận quá hóa cười, nụ cười ngọt ngào quen thuộc trong mắt Trần Ô Lâm bỗng trở nên đáng sợ và khiếp đảm. Sasha không cho Trần Ô Lâm có cơ hội phản kháng, hai cánh tay đều bị trói chặt bằng xích sắt trên đầu giường.
Sasha dùng giọng nói ôn nhu như nước an ủi Trần Ô Lâm "Đây là lần đầu của tớ, tớ sẽ cố gắng giúp cậu thật thoải mái, đừng lo!"
"Tôi không muốn thoải mái! Tránh ra!!!" Trần Ô Lâm đen mặt, xích sắt xiết chặt vào cổ tay thật sự rất đau đớn, trong khi hàng loạt hành động lột quần áo của Sasha càng khiến cậu khiếp đảm không thôi.
Sasha có ý d*m với cậu sao?
Khoan đã, hắn ta là Công hay Thụ? Là Thụ mà, phải không?
Cơ thể của Trần Ô Lâm hoàn toàn trần trụi trước mắt Sasha, vẻ mặt hắn ta có chút ngẩn ngơ, ngốc nghếch sờ sờ xương hông của cậu "Otta đẹp lắm đó..."
"..." Trần Ô Lâm nghẹn họng, trong lòng âm thầm gào thét, đương nhiên rồi! Tôi không đẹp thì ai đẹp? Thế cho nên cậu có thể buông tha cho tôi vì sắc đẹp thánh khiết hoàn mỹ này được không?
Sasha cực kỳ tự nhiên cúi đầu nuốt lấy tiểu kê của Trần Ô Lâm, khiến cậu vô cùng kinh hãi.
Toàn bộ ký ức của Otta như trỗi dậy trong tâm trí cậu.
Trần Ô Lâm đã từng quên rằng, Otta và Sasha đã bán thân trở thành món đồ chơi của các quý tộc, chỉ để tồn tại trước cuộc sống khắc nghiệt này.
Đã không biết bao nhiêu lần, Otta trơ mắt nhìn Sasha bị vấy bẩn, bị làm nhục, bị bọn quý tộc hành hạ như một con búp bê vải. Sasha đã luôn bảo vệ Otta, sẵn sàng thay cậu lĩnh những trận đòn roi bạo lực của đám người đó thay cho Otta.
Sasha rất biết cách lấy lòng và phục vụ bọn họ, chính số tiền mà hắn kiếm được cũng đã giúp Otta thoát khỏi cảnh chết đói không biết bao nhiêu lần.
Bị kỹ thuật lợi hại của Sasha làm cho run rẩy, Trần Ô Lâm hoảng loạn tột độ. Khoang họng ẩm ướt của hắn như thuốc kích tình thôi thúc dục vọng đang ngủ yên, Trần Ô Lâm hổn hển thở gấp, từng ngón chân co chặt lại.
Không biết xích sắt từ khi nào đã được cởi bỏ, nhưng Trần Ô Lâm lại chẳng nghĩ nổi tới chuyện bỏ trốn.
Chiếc lưỡi không ngừng khiêu khích đảo quanh tiểu kê đang có xu hướng căng cứng, đối với một người chưa từng làm 'Công' hay khẩu giao với bất kỳ ai như Trần Ô Lâm thật sự là một trải nghiệm khó kiềm chế được.
Đầu óc của Trần Ô Lâm hoàn toàn trống rỗng, tay cậu nắm lấy mái tóc Sasha, bộ vị tư mật đâm sâu xuống cuống họng của hắn, đòi hỏi thêm khoái cảm dạt dào mà hắn mang lại.
Đạt tới đỉnh điểm, lý trí còn sót lại khiến cậu luống cuống lên tiếng "Sasha... tớ sắp không kiềm được rồi... mau... nhả ra..."
Sasha đương nhiên cảm nhận được điều đó, nhưng hắn lại ngậm chặt lấy tiểu kê của Trần Ô Lâm buộc cậu bắn ra toàn bộ.
"Ưm!" Trần Ô Lâm căng thẳng nhắm chặt mắt, tinh dịch đều bị Sasha nuốt trọn.
Lúc này Sasha mới vươn người ngồi dậy, nhả ra tiểu kê đã rũ xuống, khóe môi của hắn còn vương lại tinh dịch mờ ám kéo dài như chỉ bạc. Khóe môi Sasha nhếch lên nụ cười ám muội "Vị của Otta thật nồng nha~~ Không ngờ cậu lại chủ động như vậy đâu!"
"Tôi... không..." trái tim Trần Ô Lâm đập thình thịch không ngừng, cố gắng tự bào chữa cho bản thân. Đúng vậy! Tại kỹ thuật của Sasha quá tốt nên cậu mới sa ngã thôi! Tất cả chỉ có vậy!
Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn tràn ngập trong thâm tâm, nếu với Corleo là bị cưỡng ép, thì với Sasha.... Trần Ô Lâm đã chủ động đón nhận khoái cảm này.
Cậu đã phản bội Anh Phương!
Ánh mắt của Sasha trở nên âm u, tới lúc này rồi, Otta vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ về ai đó!
"Tớ đã phục vụ Otta tận tình như vậy, cậu nên đáp trả cho tớ chứ nhỉ?" Sasha khúc khích mỉm cười ngọt ngào, từng ngón tay xỏ xiên vào hậu huyệt của Trần Ô Lâm.
"Ahhh!!" Trần Ô Lâm kinh hãi khép tính đôi chân, nhưng nhận ra nó đã bị tê liệt hoàn toàn "Cậu... cậu đã làm gì chân của tôi?"
"Otta, cậu không thể rời xa tớ nữa..." giọng nói tràn ngập sự ác liệt và xâm chiếm "Đừng lo, chỉ là một chút thuốc độc khiến đôi chân của Otta bị liệt hoàn toàn thôi, tớ đã đo liều lượng vừa đủ, sẽ không ảnh hưởng tới lúc chúng ta làm tình đâu."
Bị liệt?
Trần Ô Lâm thật sự muốn bật khóc, chỉ mới tỉnh dậy mà cậu đã trở thành người tàn phế sao? Sasha đã làm thế từ lúc nào chứ?
"Ban đầu tớ đã tính dùng cưa chặt đứt chân Otta. Nhưng nó lại đẹp như vậy... Tớ thật sự không nỡ..." Sasha dùng ánh mắt si mê đối diện với đôi mắt của Trần Ô Lâm "Còn đôi mắt của Otta, nếu tiêm thuốc vào, hắc sắc tuyệt mỹ sẽ bị mờ đi, đành để cho Otta chịu khổ một chút thôi. Tớ muốn bảo dưỡng đôi mắt đó vĩnh viễn cùng thời gian..."
"Không!!!!" Trần Ô Lâm giẫy giụa kịch liệt, tâm trí tựa như mong manh sắp vỡ nát trước sự khủng bố của Sasha.
Nhiệm vụ với thu thập vớ vẩn đều không quan trọng! Cậu muốn rời khỏi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất