Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng
Chương 11: Cầu Hôn 3
Ngụy Huyên lại không tự tin được như anh, tuy rằng mẹ của Tưởng Triệt ăn nói rất khách sáo, nhưng cô lại không phải khúc cây, cô vẫn có thể phân biệt được người ta có thật sự thích cô hay không.
Nhưng mà cô cũng có thể thông cảm, hai bên gia đình chênh lệch nhau quá xa, người ta lái xe ô tô, mà nhà cô thì đến một chiếc xe đạp cũng không có.
Hơn nữa cô cũng không thèm để ý trong lòng mẹ Tưởng có thích hay không, dù sao hôm nay bà đồng ý đến nơi này thì cũng có nghĩa bà không thể khống chế quyết định thay Tưởng Triệt, chỉ cần biết chuyện này là được rồi.
Cho dù sau này cô thật sự gả qua đó, cô cũng sẽ không cúi đầu khom lưng nịnh nọt bà mãi. Hai người chỉ cần giữ được sự hòa bình ở mặt ngoài là được. Nhìn thái độ của mẹ Tưởng ngày hôm nay thì muốn làm được việc này chắc cũng không khó.
Trong lúc suy nghĩ, anh trai và chị dâu nhà họ Ngụy cũng đã làm việc xong quay về, bữa cơm hôm nay chủ yếu cũng là để cho người nhà họ Tưởng thưởng thức tay nghề của Ngụy Huyên, cho nên chỉ có chị dâu ba Ngụy ở lại xử lý gà giúp cô, những người còn lại đều ra ngoài phòng khách tiếp đón người nhà họ Tưởng.
Đồ ăn nấu xong, hai bên cha mẹ cũng đã bàn bạc gần xong hết mọi việc, Ngụy Huyên bảo Tưởng Triệt đi báo cho bọn họ biết đã có thể ăn cơm rồi.
Ba chị dâu nhà họ Ngụy vào phòng bếp phụ cô bưng thức ăn, nhăn mặt làm xấu với Ngụy Huyên, chị dâu ba Ngụy nói thẳng: “Em út, bạn trai của em trắng thật đó, còn đẹp hơn người đẹp nhất thôn mình, em đúng là tinh mắt thật đó.”
Chị dâu cả Ngụy cũng không ngờ em dâu ba lại nói chuyện không giữ cửa như thế, lú đầu ra ngoài nhìn xem, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu có phần nghiêm khác nói: “Em dâu ba à, em đừng nói mấy lời như thế này nữa, nếu không sẽ bị người ta cười vào mặt, hơn nữa tìm bạn trai không phải chỉ nhìn vẻ ngoài, chủ yếu là con người tốt, đối xử tốt với em út mới được.”
Chị dâu ba bị trách có hơi xấu hổ.
Chị dâu hai là có quan điểm khác: “Chị cả, chị nói thế là em không đồng tình, đối xử tốt với em út rất quan trọng, nhưng đẹp trai cũng quan trọng không kém, sau này mỗi ngày đều sống chung với nhau, nếu như nhìn ngứa mắt thì sao mà sống vui được, giống như em lúc trước ưng mắt cha mấy đứa nhỏ nhà em còn không phải là vì anh ấy đẹp trai hơn những người khác sao, nếu không chỉ nhìn điều kiện không thì em đã không gả cho anh ấy rồi.”
Chị dâu cả Ngụy nghe chị ta nói những lời này mà cạn lời, lại thấy Chị dâu ba Ngụy cũng lộ ra vẻ mặt tán thành, lập tức cảm thấy chị ấy không nên thảo luận vấn đề này với hai người.
Lúc trước em ba thà cãi lời mẹ cũng muốn cưới em dâu ba, còn không phải là bởi vì em dâu ba đẹp hơn cô gái mà mẹ giới thiệu cho em ấy sao!
Đến nỗi em dâu hai cũng không nói dối, nhà ngoại của em ấy rất tốt, khi làm mai nếu muốn mai mối với một gia đình có điều kiện tốt hơn em hai cũng không khó gì, em hai có thể cưới được chị ta đúng là nhờ vào cái mặt đẹp trai kia.
Nhưng chị dâu cả Ngụy cũng giữ quyết tâm riêng, chị ấy cảm thấy đàn ông đẹp chẳng có tác dụng gì, mặt đẹp cũng không ăn được, nhưng ở trước mặt hai cô em dâu, chị ấy cũng không muốn tiếp tục tranh cãi về đề tài này, cho nên chị ấy bưng một mâm đồ ăn lên đi ra ngoài: “Nhanh tay lên, khách còn đang chờ kia.”
Chị dâu hai Ngụy và chị dâu ba Ngụy bị nhắc nhở, cũng nhanh chóng bưng thức ăn, cầm chén đũa lên.
Bỏ Ngụy Huyên ở trong phòng bếp một mình bất đắc dĩ thở dài, quả nhiêu cho dù ở thời đại nào thì vẫn sẽ có người ham mê sắc đẹp!
Một đống đồ ăn được bưng lên làn, cuối cùng thì trong mắt mẹ Tưởng cũng lộ ra chút hài lòng.
Cũng được, cô con dâu tương lai này tính ra vẫn còn có chỗ đáng khen, ít nhất sau này bà không cần lo lắng về vấn đề ăn uống của con trai.
Nhưng mà cô cũng có thể thông cảm, hai bên gia đình chênh lệch nhau quá xa, người ta lái xe ô tô, mà nhà cô thì đến một chiếc xe đạp cũng không có.
Hơn nữa cô cũng không thèm để ý trong lòng mẹ Tưởng có thích hay không, dù sao hôm nay bà đồng ý đến nơi này thì cũng có nghĩa bà không thể khống chế quyết định thay Tưởng Triệt, chỉ cần biết chuyện này là được rồi.
Cho dù sau này cô thật sự gả qua đó, cô cũng sẽ không cúi đầu khom lưng nịnh nọt bà mãi. Hai người chỉ cần giữ được sự hòa bình ở mặt ngoài là được. Nhìn thái độ của mẹ Tưởng ngày hôm nay thì muốn làm được việc này chắc cũng không khó.
Trong lúc suy nghĩ, anh trai và chị dâu nhà họ Ngụy cũng đã làm việc xong quay về, bữa cơm hôm nay chủ yếu cũng là để cho người nhà họ Tưởng thưởng thức tay nghề của Ngụy Huyên, cho nên chỉ có chị dâu ba Ngụy ở lại xử lý gà giúp cô, những người còn lại đều ra ngoài phòng khách tiếp đón người nhà họ Tưởng.
Đồ ăn nấu xong, hai bên cha mẹ cũng đã bàn bạc gần xong hết mọi việc, Ngụy Huyên bảo Tưởng Triệt đi báo cho bọn họ biết đã có thể ăn cơm rồi.
Ba chị dâu nhà họ Ngụy vào phòng bếp phụ cô bưng thức ăn, nhăn mặt làm xấu với Ngụy Huyên, chị dâu ba Ngụy nói thẳng: “Em út, bạn trai của em trắng thật đó, còn đẹp hơn người đẹp nhất thôn mình, em đúng là tinh mắt thật đó.”
Chị dâu cả Ngụy cũng không ngờ em dâu ba lại nói chuyện không giữ cửa như thế, lú đầu ra ngoài nhìn xem, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu có phần nghiêm khác nói: “Em dâu ba à, em đừng nói mấy lời như thế này nữa, nếu không sẽ bị người ta cười vào mặt, hơn nữa tìm bạn trai không phải chỉ nhìn vẻ ngoài, chủ yếu là con người tốt, đối xử tốt với em út mới được.”
Chị dâu ba bị trách có hơi xấu hổ.
Chị dâu hai là có quan điểm khác: “Chị cả, chị nói thế là em không đồng tình, đối xử tốt với em út rất quan trọng, nhưng đẹp trai cũng quan trọng không kém, sau này mỗi ngày đều sống chung với nhau, nếu như nhìn ngứa mắt thì sao mà sống vui được, giống như em lúc trước ưng mắt cha mấy đứa nhỏ nhà em còn không phải là vì anh ấy đẹp trai hơn những người khác sao, nếu không chỉ nhìn điều kiện không thì em đã không gả cho anh ấy rồi.”
Chị dâu cả Ngụy nghe chị ta nói những lời này mà cạn lời, lại thấy Chị dâu ba Ngụy cũng lộ ra vẻ mặt tán thành, lập tức cảm thấy chị ấy không nên thảo luận vấn đề này với hai người.
Lúc trước em ba thà cãi lời mẹ cũng muốn cưới em dâu ba, còn không phải là bởi vì em dâu ba đẹp hơn cô gái mà mẹ giới thiệu cho em ấy sao!
Đến nỗi em dâu hai cũng không nói dối, nhà ngoại của em ấy rất tốt, khi làm mai nếu muốn mai mối với một gia đình có điều kiện tốt hơn em hai cũng không khó gì, em hai có thể cưới được chị ta đúng là nhờ vào cái mặt đẹp trai kia.
Nhưng chị dâu cả Ngụy cũng giữ quyết tâm riêng, chị ấy cảm thấy đàn ông đẹp chẳng có tác dụng gì, mặt đẹp cũng không ăn được, nhưng ở trước mặt hai cô em dâu, chị ấy cũng không muốn tiếp tục tranh cãi về đề tài này, cho nên chị ấy bưng một mâm đồ ăn lên đi ra ngoài: “Nhanh tay lên, khách còn đang chờ kia.”
Chị dâu hai Ngụy và chị dâu ba Ngụy bị nhắc nhở, cũng nhanh chóng bưng thức ăn, cầm chén đũa lên.
Bỏ Ngụy Huyên ở trong phòng bếp một mình bất đắc dĩ thở dài, quả nhiêu cho dù ở thời đại nào thì vẫn sẽ có người ham mê sắc đẹp!
Một đống đồ ăn được bưng lên làn, cuối cùng thì trong mắt mẹ Tưởng cũng lộ ra chút hài lòng.
Cũng được, cô con dâu tương lai này tính ra vẫn còn có chỗ đáng khen, ít nhất sau này bà không cần lo lắng về vấn đề ăn uống của con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất