Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng
Chương 7: Quyết Định 2
Thấy hai người đều sốt ruột nhìn chằm chằm vào cô, Ngụy Huyên cắn răng nói ra những dự định mà cô đã tính toán sẵn ở trong lòng: “Cha mẹ, hôm nay bạn trai của con đến tìm con, nói mấy ngày sau người nhà anh ấy sẽ đến đây cầu hôn, bảo nhà chúng ta chuẩn bị sẵn, con đã đồng ý rồi.”
“Con có bạn trai hồi nào thế? Sao mẹ không biết?”
Ngụy Huyên thấy vẻ mặt của hai vợ chồng vẫn còn ổn, không có vẻ như quá phản đối, lúc này mới tiếp tục nói: “Mẹ, chuyện chưa đâu vào đâu, con cũng không tiện nói cho cha mẹ biết, lỡ như không thành đôi, chuyện này lại bị truyền ra ngoài thì lại mang tiếng, đúng không?”
Sau đó Ngụy Huyên lại giới thiệu sơ bộ tình huống gia đình Tưởng Triệt cho cha Ngụy và mẹ Ngụy nghe, tốn rất nhiều nước miếng mới có thể đánh tan lòng nghi ngờ của cha Ngụy và mẹ Ngụy, chờ đến khi ra khỏi phòng đã rất khuya.
Sau khi Ngụy Huyên rời đi, để lại cha Ngụy và mẹ Ngụy nằm trên giường, cảm xúc lẫn lộn.
Cha Ngụy cũng còn đỡ, tuy rằng ông rất thương con gái nhưng bình thường cũng không thân thiết với cô như mẹ Ngụy. Hơn nữa con gái đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng phải gả đi, chuyện thường ấy mà.
Mà mẹ Ngụy chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi gả con gái đi, sau này sẽ không còn có ai để nói chút chuyện riêng tư thì lập tức khó chịu muốn chết.
Nhưng mà cũng còn may, con gái tìm bạn trai khá tốt, sau này gả qua đó rồi sẽ không cần phải ra ruộng chịu khổ nữa, miễn cưỡng coi như tìm được một chút ít an ủi.
Bà suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với cha Ngụy: “Tôi nói trước, con gái gả chồng, cho dù bên nhà trai cho bao nhiêu tiền lễ hỏi thì đều phải đưa cho Ni Nhi mang về, không thể để nhà trai khinh thường Ni Nhi của chúng ta.”
“Nghe lời bà.”
“Còn nữa, ngày mai ông xin nghỉ chạy qua bên Quảng Quý, phải chuẩn bị tủ làm của hồi môn, tốt nhất là chọn cái nào nhìn đẹp xíu, còn chăn gối thì tôi và ba đứa con dâu làm nữa. Mấy thứ khác thì đợi nhà trai đến lại tính, tóm lại chúng ta phải làm Ni Nhi nở mày nở mặt mà gả chồng mới được.”
“Được rồi, mấy cái này tôi biết hết rồi, bà đừng dong dài nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Thấy chồng mình mất kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía bà, mẹ Ngụy khó chịu trợn trắng mắt, trong lòng đã quyết định sẽ dùng hơn phân nửa tiền riêng của bà để cho Ngụy Huyên.
Mà sau khi quay về phòng, Ngụy Huyên buông được gánh nặng xuống, tối nay ngủ cực kỳ ngon, ngũ dậy thì mọi người trong nhà đều đã đi làm, nhìn thời gian thì vừa lúc đến giờ nấu cơm sáng.
Cô rửa mặt xong lập tức đi thẳng vào bếp.
Mấy ngày nay cô toàn ăn mấy thứ nhạt nhẽo vô vị, sáng nay muốn ăn gì đó mặn một chút.
Đầu tiên là nấu cháo, mở tủ ra thấy bên trong còn có chút bột mì, Ngụy Huyên tính làm bánh cuộn thịt[1] phiên bản đơn giản ăn, nó dễ làm hơn bánh bao cuộn nhiều. Đương nhiên là không có thịt, chỉ có thể trải hành và đậu đũa cho đủ nhân số, nếu nêm nếm chuẩn vị thì cũng rất ngon.
[1] Bánh ăn vặt truyền thống của Thiên Tân, bột lên men xong cán dẹp, sau đó phết một lớp thịt làm nhân, cuộn lại hấp chín, có thể ăn cùng với cháo và những thức ăn khác.
Kiếp trước Ngụy Huyên là người miền Nam, nhưng rất thích ăn mì, bánh cuộn thịt này là do cô lướt video nhìn thấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội làm thử, bây giờ cũng coi như sẵn tiện.
Bột mì chỉ có một chút xíu, phải trộn thêm ít bột ngô nữa mới được.
Nhào bột xong đặt một bên để lên men, Ngụy Huyên tranh thủ lúc này chạy ra vườn rau đằng sau hái một mớ đậu đũa và hành tây, rửa sạch cắt nhỏ là có thể cuộn rồi.
Bỏ mấy cái bánh cuộn lên trên cháo hấp, chờ cháo chín thì thức ăn kèm cháo cũng có ăn được.
Đồ ăn còn chưa chín thì người nhà họ Ngụy đã lần lượt về nhà.
“Ui cha, từ tít đằng xa đã ngửi được mùi thơm, chị còn đang nói thầm không biết là bay ra từ nhà ai, thì ra là em út đang nấu cơm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Chị dâu ba Ngụy vừa vào cửa đã có chút nịnh nọt la to, chị ấy biết mẹ chồng không quá thích mình, cho nên mới muốn nịnh nọt em chồng nhiều hơn, trong nhà này có ai mà không biết mẹ chồng thương em chồng nhất chứ.
“Con có bạn trai hồi nào thế? Sao mẹ không biết?”
Ngụy Huyên thấy vẻ mặt của hai vợ chồng vẫn còn ổn, không có vẻ như quá phản đối, lúc này mới tiếp tục nói: “Mẹ, chuyện chưa đâu vào đâu, con cũng không tiện nói cho cha mẹ biết, lỡ như không thành đôi, chuyện này lại bị truyền ra ngoài thì lại mang tiếng, đúng không?”
Sau đó Ngụy Huyên lại giới thiệu sơ bộ tình huống gia đình Tưởng Triệt cho cha Ngụy và mẹ Ngụy nghe, tốn rất nhiều nước miếng mới có thể đánh tan lòng nghi ngờ của cha Ngụy và mẹ Ngụy, chờ đến khi ra khỏi phòng đã rất khuya.
Sau khi Ngụy Huyên rời đi, để lại cha Ngụy và mẹ Ngụy nằm trên giường, cảm xúc lẫn lộn.
Cha Ngụy cũng còn đỡ, tuy rằng ông rất thương con gái nhưng bình thường cũng không thân thiết với cô như mẹ Ngụy. Hơn nữa con gái đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng phải gả đi, chuyện thường ấy mà.
Mà mẹ Ngụy chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi gả con gái đi, sau này sẽ không còn có ai để nói chút chuyện riêng tư thì lập tức khó chịu muốn chết.
Nhưng mà cũng còn may, con gái tìm bạn trai khá tốt, sau này gả qua đó rồi sẽ không cần phải ra ruộng chịu khổ nữa, miễn cưỡng coi như tìm được một chút ít an ủi.
Bà suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với cha Ngụy: “Tôi nói trước, con gái gả chồng, cho dù bên nhà trai cho bao nhiêu tiền lễ hỏi thì đều phải đưa cho Ni Nhi mang về, không thể để nhà trai khinh thường Ni Nhi của chúng ta.”
“Nghe lời bà.”
“Còn nữa, ngày mai ông xin nghỉ chạy qua bên Quảng Quý, phải chuẩn bị tủ làm của hồi môn, tốt nhất là chọn cái nào nhìn đẹp xíu, còn chăn gối thì tôi và ba đứa con dâu làm nữa. Mấy thứ khác thì đợi nhà trai đến lại tính, tóm lại chúng ta phải làm Ni Nhi nở mày nở mặt mà gả chồng mới được.”
“Được rồi, mấy cái này tôi biết hết rồi, bà đừng dong dài nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Thấy chồng mình mất kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía bà, mẹ Ngụy khó chịu trợn trắng mắt, trong lòng đã quyết định sẽ dùng hơn phân nửa tiền riêng của bà để cho Ngụy Huyên.
Mà sau khi quay về phòng, Ngụy Huyên buông được gánh nặng xuống, tối nay ngủ cực kỳ ngon, ngũ dậy thì mọi người trong nhà đều đã đi làm, nhìn thời gian thì vừa lúc đến giờ nấu cơm sáng.
Cô rửa mặt xong lập tức đi thẳng vào bếp.
Mấy ngày nay cô toàn ăn mấy thứ nhạt nhẽo vô vị, sáng nay muốn ăn gì đó mặn một chút.
Đầu tiên là nấu cháo, mở tủ ra thấy bên trong còn có chút bột mì, Ngụy Huyên tính làm bánh cuộn thịt[1] phiên bản đơn giản ăn, nó dễ làm hơn bánh bao cuộn nhiều. Đương nhiên là không có thịt, chỉ có thể trải hành và đậu đũa cho đủ nhân số, nếu nêm nếm chuẩn vị thì cũng rất ngon.
[1] Bánh ăn vặt truyền thống của Thiên Tân, bột lên men xong cán dẹp, sau đó phết một lớp thịt làm nhân, cuộn lại hấp chín, có thể ăn cùng với cháo và những thức ăn khác.
Kiếp trước Ngụy Huyên là người miền Nam, nhưng rất thích ăn mì, bánh cuộn thịt này là do cô lướt video nhìn thấy, nhưng vẫn chưa có cơ hội làm thử, bây giờ cũng coi như sẵn tiện.
Bột mì chỉ có một chút xíu, phải trộn thêm ít bột ngô nữa mới được.
Nhào bột xong đặt một bên để lên men, Ngụy Huyên tranh thủ lúc này chạy ra vườn rau đằng sau hái một mớ đậu đũa và hành tây, rửa sạch cắt nhỏ là có thể cuộn rồi.
Bỏ mấy cái bánh cuộn lên trên cháo hấp, chờ cháo chín thì thức ăn kèm cháo cũng có ăn được.
Đồ ăn còn chưa chín thì người nhà họ Ngụy đã lần lượt về nhà.
“Ui cha, từ tít đằng xa đã ngửi được mùi thơm, chị còn đang nói thầm không biết là bay ra từ nhà ai, thì ra là em út đang nấu cơm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Chị dâu ba Ngụy vừa vào cửa đã có chút nịnh nọt la to, chị ấy biết mẹ chồng không quá thích mình, cho nên mới muốn nịnh nọt em chồng nhiều hơn, trong nhà này có ai mà không biết mẹ chồng thương em chồng nhất chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất