Xuyên Qua Thú Thế: Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 54

Trước Sau
Phúc Nhạc vừa phơi nắng cải củ vừa đem chuyện đã xảy ra hôm nay giản lược kể cho Haren với Jin, mọi người đều có ấn tượng vô cùng tốt với thú Hadar, Phúc Nhạc nghe Haren cùng Jin kỹ càng tỉ mỉ giải thích mới biết được, thì ra thú Hadar có bộ dáng không khác họ chó lắm, hơn nữa hàm hậu thành thật, thiên tính không biết dối gạt hay hại người, cũng không phải là tính cách, có vẻ như loại phẩm chất này ăn sâu vào máu vậy, bởi vậy mọi người mới đều dị thường tin tưởng bọn họ.

"Kỳ thật bọn họ tới ở cùng chúng ta cũng tốt mà." Jin cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng bọn họ đi săn không tốt, nhưng lại vô cùng chăm chỉ, có thể trồng cấy lúa mì." Đến lúc đó dùng lúa mì cũng đổi được đủ thịt, hơn nữa càng khiến người ta hâm mộ chính là vận may của thú Hadar tốt lắm, bọn họ hình như luôn có thể phát hiện vài thứ tốt, không riêng gì đồ ăn, còn có động vật có chất thịt ngon vô cùng, rất nhiều thứ mà giờ mọi người thích ăn đều là do tổ tiên của thú Hadar phát hiện ra. Chỉ là mấy năm gần đây hình như bọn họ cũng không có phát hiện gì mới.

"Nhưng mà... Bọn họ sẽ đồng ý sao?" Phúc Nhạc cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản giống tộc trưởng nghĩ như vậy, bộ lạc chúng ta mạnh như vậy, thú Hadar không sợ bị chúng ta thâu tóm sau đó bị nô dịch sao?

Phúc Nhạc đem nghi vấn của mình nói cho bọn Haren nghe, Haren cùng Jin hơi sửng sốt, nở nụ cười: "Cái này không cần lo lắng. Có thể để hai tộc trưởng tuyên thệ dưới tượng thần minh, hơn nữa tượng thần minh của bộ lạc nào càng rõ ràng thì hiệu lực lời thề càng lớn. "

"Còn có loại chuyện này nữa sao?" Phúc Nhạc mở to hai mắt ngạc nhiên nói: "Thực sự đúng sao?"

Jin cùng Haren khẳng định gật đầu a gật đầu: "Cũng không phải không có chuyện làm trái với ước định, nghe nói người muốn giết chết toàn bộ thú nhân, chỉ giữ lại tộc trưởng, giống cái... đã bị sét đánh chết lúc nửa đêm."

"Đánh chết ?" Phúc Nhạc lắp bắp mà lặp lại, thật cẩn thận hỏi han: "Thiên lôi đánh xuống? Sẽ không... phải trùng hợp chứ?"

"Đương nhiên không phải." Hai người trăm miệng một lời: "Một nhát chết luôn một người. Những thú nhân khác chuẩn bị ra tay nhìn thấy rồi đều sợ hãi, cuối cùng đều trộm chạy trốn."

"Thật thần kỳ!" Phúc Nhạc sợ hãi than, loại chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thần quái cổ đại thế mà thật sự đã xảy ra...

"Hơn nữa đất đai bộ lạc mình rất lớn mà." Haren cười nói: "Nhiều thêm chút hàng xóm cũng tốt, bình thường cũng rất khó nhìn thấy những người khác." Bộ lạc chiếm cứ một mảnh lớn bình nguyên mà, rất nhiều chỗ đều bỏ hoang, cỏ dại còn cao hơn người, bình thường cũng không có nhân khí mấy. Ít nhất là nhiều người càng mạnh.

"Bộ lạc mình cũng đâu có ý bắt nạt bọn họ đâu." Jin xen mồm nói: "Giúp đỡ nhau là tốt rồi."

Phúc Nhạc gật đầu, cậu cũng hy vọng chuyện này có thể thành công, dù sao thì có vũ khí bộ lạc mới an toàn hơn một chút.

Thái củ cải thành sợi trải đều dưới nắng hong bớt nước, tối lại thu vào, liên tục phơi nắng vài ngày thì củ cải sẽ mềm nhũn, rắc thêm muối, chút ớt bột và đường trắng, bỏ vào thùng gỗ lấy tảng đá lớn đè nắp lại, đặt ở nơi kín gió ngừa bụi, đợi mấy hôm nữa lại lấy ra phơi nắng, rắc thêm một tầng muối là cũng hòm hòm.

Đồ ăn cay thì phiền toái hơn một chút, có thái hạt lựu cay và thái sợi cay đều làm từ củ cải nhưng Phúc Nhạc cảm thấy hương vị hai món này không giống nhau. Thái sợi cay ăn ngon hơn một chút. Đồ cay làm hơi phức tạp, phải trộn lẫn hoa tiêu (hạt tiêu/tần bì gai TQ) cùng nhiều dầu, ớt xào thơm, vừa béo ngậy vừa thơm vừa giòn, rất dễ gây nghiện, ăn với cơm cũng rất ngon.

Phúc Nhạc trải củ cải khô xong cũng không còn chuyện gì làm, vừa làm thuốc cao vừa nói chuyện phiếm với bọn Haren, thường thường còn liếc mắt về phía Joe đang làm việc.

"A Nhạc, bên trong còn muốn to nữa không?" Joe tham đi lên hỏi.

Phúc Nhạc đi qua lau mồ hôi cho hắn: "Anh xem rồi làm, đừng to quá là được. Trước lên nghỉ một lát đi. "

Joe gật đầu, nhảy lên đây, Whorf cùng Lauth cũng theo sát sau đó. Giữa trưa còn rất nóng, phía dưới tuy rằng giờ đang mát mẻ, những mấy người này làm việc cũng ra cả người mồ hôi, huống chi lạnh cũng là tương đối mà nói, tuyệt đối không mát mẻ giống buổi sớm. Haren ba người nhanh chóng nhường chỗ râm mát cho bọn họ, Phúc Nhạc thuận tiện qua phòng bếp một chuyến, lúc ra cầm theo một cái rổ, chia cho mỗi người một bát lớn chè hoa quả đã nguội.

Thú nhân không ghét ăn ngọt, nhưng cũng không coi là thích, Phúc Nhạc liền làm khá nhạt, hoa quả ăn vào lại ngon miệng giải khát, chính mình và Jin còn có Haren cũng mỗi người cầm một chén,uống mấy ngụm mà thở dài một cái — quá thoải mái.

Nghỉ ngơi trong chốc lát Joe liền tiếp tục đi xuống làm việc, tranh thủ trước khi trời tối chuẩn bị cho tốt, hắn cũng cảm thấy hứng thú với cái này, bởi vậy tốc độ cũng nhanh hơn.

Ba thú nhân gia tăng tiến độ, cuối cùng trước khi trời tối đã chuẩn bị đại khái được cái hầm, phong cánh kiến đỏ gió thổi qua liền khô, phía dưới rất chắc chắn, Phúc Nhạc cũng an tâm.



Phía dưới không có ánh sáng chiếu vào, bởi vậy tối vô cùng, Phúc Nhạc híp mắt một hồi lâu mới nhìn được, bên trong trụi lủi, bốn phía đều dùng đá đắp lên, có vẻ chắc chắn vô cùng, có thể cũng coi là một tầng ngầm cực lớn.

"Quả nhiên có chút lạnh a." Đi theo Phúc Nhạc xuống, Jin cùng Haren chà xát cánh tay: "Cảm giác có gió thổi vào hay sao ấy."

Phúc Nhạc gật đầu: "Đến lúc đó che mặt trên lại, gió sẽ không vào được nữa." Bình thường muốn gió thổi vào cũng dễ, mở nắp hầm ra là gió "vù vù" thổi vào trong.

"Trở về chúng mình cũng làm một cái đi?" Haren nhìn Whorf, bọn họ cũng tính toán mấy ngày nữa liền cử hành nghi thức, cho nên gần đây cũng đang thương lượng chuyện phòng ở, Haren với Jin đều nói với Phúc Nhạc rồi, ba nhà ở gần nhau một chút, như vậy về sau tiện sang chơi.

Whorf nghe xong tự nhiên gật đầu, cái này hầm dù là chữa đồ gì cũng được, về sau ngộ nhỡ thật sự có chuyện, Haren cũng có thể trốn vào tị nạn, Whorf cùng bọn Joe có nói qua chuyện này, đều cảm thấy phải phòng ngừa vạn nhất, bọn họ không có khả năng suốt ngày canh giữ bên người bạn lữ, trong nhà có một chỗ bí mật thì cũng an toàn hơn.

Kỳ thật căn hầm này trong nhà dân ở Thiên triều cũng có tác dụng như thế, chẳng qua Phúc Nhạc sinh muộn, ở nông thôn hầm cũng không tất yếu dùng để chạy trốn tị nạn, Phúc Nhạc cũng không nghĩ tới tác dụng này.

Dọn vài cái bàn đá và mảnh đá để đồ, Phúc Nhạc đem một phần lạp xườn và thịt kho tương đã hong gió khô rồi cho vào trong hầm, bởi vì rộng rãi nên cho nhiều thịt vào như vậy cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.

Buổi tối tất cả mọi người đều ở lại, cái hầm mà Phúc Nhạc nhớ mong mãi rốt cuộc cũng xong, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn, hơn nữa phong cánh kiến đỏ nhiều, giường sưởi cũng có thể tuỳ thời khởi công, mùa đông cậu sợ lạnh nhất, khi còn bé lại không thích bọc thành quả cầu giống gấu bắc cực ra đường, bởi vậy thường xuyên dán vào giường sưởi đọc sách, xem TV, cái gì cũng ấm áp.

Lứa rau khô đầu tiên đã phơi khô, lứa sau Phúc Nhạc hái về cũng sắp ăn được, thịt kho tương muối cũng ngon miệng, vừa lúc để làm cải khô bọc thịt.

Theo lý thuyết rau khô bọc thịt là dùng thịt ba chỉ, nhưng mà thịt kho tương bên nhà Phúc Nhạc mới muối không lâu, ăn cũng khá ngon miệng, làm ra cũng có một phen mùi vị độc đáo.

Vì khao mấy nhân công này, Phúc Nhạc cố ý làm một chậu to thịt, chú Casar mang về không ít con mồi, từ sau khi biết Phúc Nhạc có biện pháp trữ được đồ ăn, số lượng con mồi trong nhà vĩnh viễn là siêu nhiều. Phúc Nhạc cũng không lo không có thịt làm, còn có vài món khá phiền phức Phúc Nhạc cũng chịu khó làm vài món, dù sao cũng không vội vã ăn cơm.

"A, nếu mỗi ngày đều như thế này thì tốt quá." Haren ngửa mặt thở dài, thỏa mãn sờ cái bụng tròn vo của mình.

"Cũng không phải không có khả năng mà." Kanya hé miệng cười nói, hiện tại không phải là càng ngày càng tốt ?

Haren hì hì cười sờ mũi, ngẫm lại nếu hiện tại lại bắt cậu ta cứ như ngày trước ăn thịt nướng, uống canh thịt, khẳng định sẽ rất không quen. Bất tri bất giác rất nhiều thứ đều đang thay đổi...

Cơm chiều xong, mọi người tâm sự tiêu cơm xong liền đi về cả, dù sao Phúc Nhạc đã là người có bạn lữ, bọn họ cũng sẽ không quấy rầy người ta vợ chồng son tương thân tương ái .

Joe cũng có tính toán nhỏ nhặt, thắt lưng Phúc Nhạc đã tốt lắm rồi, hôm nay hẳn là có thể khao mình một chút...

Chẳng qua, buổi tối Phúc Nhạc tắm rửa xong mới vừa trèo lên giường đã nghe tiếng gào to "Tế ti! Tế ti cứu mạng!"

Phúc Nhạc cả kinh tí nữa lăn từ trên giường xuống đất, Joe nhanh chóng ôm lấy cậu, khẽ nhíu mày: "Anh ra xem sao."

Phúc Nhạc gật đầu, thở dài bắt đầu nhận mệnh mặc quần áo.

Joe vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một cái thú nhân đang xoay quanh ở trước cửa, cũng may còn chưa mất đi lý trí, không trực tiếp xông vào trong nhà.

"Chuyện gì?"

"Bạn lữ nhà ta, bụng... đau bụng! Có phải sắp sinh hay không!" Thú nhân nhìn thấy Joe như gặp được cứu tinh, bắt lấy hắn lo lắng hỏi.



Joe sửng sốt, vỗ vỗ vai y nói: "Cậu chờ một chút, chúng tôi lập tức qua."

Thú nhân này không biết có phải trời sinh lớn giọng hay không, Phúc Nhạc ởtrong phòng cũng nghe thấy, nhanh chóng đeo hòm thuốc chạy ra, Joe thấy lập tức biến thành thú hình, gật đầu với thú nhân kia, ba người một đường chạy như điên đến nhà thú nhân nọ.

Phúc Nhạc ôm hòm thuốc có chút thấp thỏm, cậu quên một vấn đề rất nghiêm túc — cậu không biết đàn ông làm sao sinh con!

Nhưng mà hiện tại... Nhìn đôi mắt thú nhân trông mong đang nhìn mình, Phúc Nhạc đành phải kiên trì đi vào trong, Joe không tiện đi vào, đành phải canh giữ ở cửa.

Phúc Nhạc vào phòng liền nhìn thấy một giống cái nằm trên giường đá, dưới thân trải da thú thật dày, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy Phúc Nhạc tiến vào miễn cưỡng gật gật đầu, há mồm suy yếu nói: "Đứa nhỏ..."

"Ah, đừng động." Phúc Nhạc vội vàng đi qua: "Tôi xem cho anh."

Nhìn thân hình bụng không tính là to, Phúc Nhạc trước khi vào đã trộm hỏi Joe về chuyện trẻ con ở nơi này được sinh ra như thế nào, Joe nói cho hắn biết chính là ở trong bụng dựng dục sáu tháng, sau đó sinh ra một giống cái hoặc thú nhân nho nhỏ, dựa theo Joe khoa tay múa chân, em bé mới sinh đều vô cùng vô cùng nhỏ bé, Phúc Nhạc nghĩ thầm đại khái cậu đã biết đứa nhỏ là từ đâu chui ra...

"Mấy tháng ?" Phúc Nhạc tiếp tục bắt mạch hỏi.

"Ba...ba tháng." Người nọ đứt quãng nói: "Cầu ngài, cứu lấy nó."

Phúc Nhạc gật gật đầu không nói chuyện, thời gian ở nơi này tính từ lúc xuất hiện bệnh trạng nôn mửa lần đầu, khác nhiều với thế giới kia, Phúc Nhạc cũng không dám tùy ý có kết luận, chẳng qua bắt mạch vẫn có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Xem mạch xong Phúc Nhạc liền châm cứu cho người này: "Đứa nhỏ không có việc gì, về sau không cần quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều." Mạch biểu hiện là động thai khí, nói thật xem ra hỉ mạch cho một người đàn ông thật đúng là có chút ngũ vị trần tạp...

"Cám ơn ngài." Người nọ cảm kích cười nói, thở dài một hơi, một lát sau quả nhiên cảm thấy không quá đau nữa, ánh mắt nhìn về phía Phúc Nhạc lập tức thay đổi. Châm cứu xong dặn y nghỉ ngơi cho tốt, mình thì đi ra ngoài.

Bạn lữ của giống cái kia rất lo lắng là chạy qua hỏi: "Sao rồi?"

"Không có việc gì ." Phúc Nhạc cười: "May mắn anh phát hiện sớm, nếu về sau còn thấy đau, ngàn vạn không cần chịu đựng, nhất định phải tìm tôi."

Thú nhân kia nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn Joe cùng Phúc Nhạc: "Trễ như thế còn bắt tế ti chạy một chuyến, vất vả ngài quá."

Phúc Nhạc lắc đầu, loại chuyện này đâu thể thoái thác, do dự một chút, Phúc Nhạc vẫn nói với thú nhân kia: "Nếu anh đồng ý tin tôi thì...tôi cho anh một biện pháp, anh dựa theo phương pháp kia mỗi ngày nấu canh cho cậu ấy, hẳn là có thể đỡ, thân thể cậu ta hơi yếu, ... về sau lúc sinh có khả năng gặp nguy hiểm. "

Thú nhân vừa nghe bật người khẩn trương lên, nhanh chóng gật đầu: "Ngài nói!"

Phúc Nhạc từ trong hòm thuốc cầm mấy thứ thảo dược phơi nắng đưa cho y nhìn: "Ngày mai anh tới chỗ tôi lấy thảo dược này, sau đó lúc nấu canh thì bỏ vào cùng với thịt là được." Phúc Nhạc định bổ khí cố nguyên, phương thuốc thích hợp cho phụ nữ có thai, đối vớ giống cái hẳn cũng có tác dụng tương tự, cho dù hiệu quả không lớn cũng sẽ không hại.

Thú nhân miệng đáp ứng liên thanh, Phúc Nhạc hiện tại chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y, nói gì cũng đáp ứng hết.

Sau khi nói cho y một ít thứ phải kiêng ăn và những công việc phải chú ý, những điều này đều là tham khảo từ phụ nữ có thai, Phúc Nhạc cảm thấy chú ý một chút cũng sẽ không sai, liền nói tất tần tật cho thú nhân thoạt nhìn tuỳ tiện lại rất cẩn thận này. Giằng co một hồi lâu, hai người mới trong lời cảm ơn vô vàn của thú nhân nọ rời đi.

Phúc Nhạc cảm thấy lạnh, Joe đành phải vác cậu chậm rãi đi về, Phúc Nhạc phát ngốc đột nhiên hỏi Joe: "Chúng mình cũng sẽ có con sao?" Mình nói thế nào cũng là một kẻ ngoại lai, cũng sẽ có công năng này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau