Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 26: Mười Đầu Ngón Tay.

Trước Sau
"Ta là kỹ nam không biết xấu hổ, vậy thì ngươi là gì?" Trái ngược với Lam Nhược Vũ đại hống đại khiếu, thái độ của Trầm Ngân vẫn vô cùng lãnh đạm. Thậm chí còn cười gằn, không chút do dự châm chọc nàng.

"Ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ được, bị nam nhân khác câu đi. Loại nữ nhân thất bại như ngươi, sống làm gì a? Nếu ta là ngươi, đã sớm chết quách đi cho xong."

Những lời này của Trầm Ngân, xác thực là đủ ngoan độc, đủ tru tâm. Đâm đến Lam Nhược Vũ máu me đầm đìa, lại nâng tay, quăng cho y một cái tát nữa :"Câm miệng cho ta!"

Khóe miệng đều bị đánh đến nứt ra, bắt đầu rướm máu, nhưng Trầm Ngân cũng không hề sợ hãi. Thâm tâm vẫn như cũ là một mảnh tĩnh mịch.

Đối với y hiện tại, đã không còn thứ gì đáng sợ hơn cái chết nữa cả.

Mỹ nhan vặn vẹo lại cùng một chỗ với nhau, bầu ngực cao vút của Lam Nhược Vũ cũng không ngừng phập phồng lên xuống.

Nàng căm tức nhìn chằm chằm Trầm Ngân, nghẹn khuất đến không nói thành lời. Một lúc lâu sau, mới bất chợt phát ra tiếng cười lạnh.

"Ha ha, miệng lưỡi thật sắc bén a." Đồng tử khẽ co vào, tựa như một con rắn độc đang không ngừng hướng Trầm Ngân thè lưỡi. Lam Nhược Vũ liền nói tiếp :"Mong rằng kế tiếp, ngươi vẫn còn có thể cứng miệng như vậy."

"Mang tới đây." Lam Nhược Vũ phất tay. Ngay lập tức, thị nữ của nàng liền cung kính thi lễ, đi về phía chậu than đang đặt ở trên giá đỡ.

Nàng ta cầm lấy một thanh sắt, bắt đầu nung ở trong than, cho đến khi thanh sắt đều biến thành màu đỏ rực thì mới chịu dừng tay, cầm tới dâng cho Lam Nhược Vũ.

Tiếp lấy chuôi cầm của thanh sắt, Lam Nhược Vũ liền đem phần miếng sắt bị nung đỏ kia kề đến bên mặt Trầm Ngân. Ánh mắt thẳng lăng nhìn y :"Gương mặt xinh đẹp thế này, nếu để lại một vết bỏng, nhất định sẽ rất là xấu xí đi?"

Miếng sắt nóng rực chỉ còn cách da thịt của chính mình vài cen ti mét, Trầm Ngân thậm chí còn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ tỏa ra của nó.

Lúc này, nếu y nói không hồi hộp, thì đó chính là giả. Thế nhưng, so với giãy giụa cầu xin trong vô vọng, y lại lựa chọn trầm mặc.

Không như mong muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Trầm Ngân. Lam Nhược Vũ liền triệt để mất đi kiên nhẫn rồi. Nàng cầm lấy thanh sắt, không chút do dự đem miếng sắt kia, trực tiếp dán lên trên lồng ngực của Trầm Ngân.

"A!" Da thịt bị bỏng nặng, Trầm Ngân cũng không tài nào đè nén được tiếng kêu đau của chính mình.



Lúc này, nơi miếng sắt dán vào đang không ngừng bốc lên khói trắng, âm thanh 'xèo xèo' cháy khét cũng đặc biệt vang dội trong ngục giam.

Cả người Trầm Ngân đều bởi vì đau đớn mà giật mạnh về trước, nhưng lại bị dây xích quấn chặt lại.

Đến khi khói nóng không còn bốc ra nữa, Lam Nhược Vũ mới đem thanh sắt thu lại, tùy ý đưa cho thị nữ của mình. Âm thanh lạnh nhạt, ẩn chứa vài tia giễu cợt :"Cảm giác thế nào?"

Lúc này, toàn thân của Trầm Ngân, từ trên xuống dưới đều đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Ở giữa lồng ngực, trên làn da trắng nõn lúc này, đã in lên một vết sẹo to bằng ba ngón tay, cháy đen, xấu xí khôn cùng.

Trầm Ngân rũ mắt, âm thầm siết chặt nắm đấm. Nhưng lại không nói ra bất cứ lời cầu xin nào.

"Hừ, đúng là có cốt khí a. Cũng không biết ngươi có thể gắng gượng tới bao giờ." Có kinh nghiệm của lần trước, lần này, Lam Nhược Vũ cũng đã không còn khó chịu trước thái độ của Trầm Ngân nữa.

Miệng cứng, không chịu nói? Vậy liền tra tấn đến khi nào ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi.

"Hỉ Nhi, đi vào trong mang đồ vật bổn cung đã chuẩn bị sẵn ra đây."

Nghe theo phân phó của Lam Nhược Vũ, Hỉ Nhi liền lập tức làm theo, xoay người đi đến phía sau bình phong chắn ở sau lưng Trầm Ngân.

Cũng không lâu lắm, nàng liền cẩn thận từng li từng tí bưng một thùng nước nhỏ ra.

Thùng nước được làm bằng sắt dày. Đến tận khi Hỉ Nhi đem nó đặt xuống trước mặt Trầm Ngân, y mới có thể nhìn thấy được thứ đựng bên trong.

Không giống với tưởng tượng của y, bên trong cũng không phải độc xà rắn rết. Trái lại, chỉ là nửa xô nước trong suốt, tinh oánh thấu triệt.

Có điều, Trầm Ngân cũng không ngây thơ tới mức cho rằng, thứ chứa bên trong thật chỉ là nước sạch vô cùng bình thường.

Quả nhiên, khi thấy y chú ý tới số nước này, Lam Nhược Vũ liền đã phong tình vạn chủng nở một nụ cười, cố tình phổ cập cho y biết :"Thứ đựng bên trong thùng sắt này, gọi là Hóa Cốt Thủy."



"Bình thường, nó sẽ không gây hại cho bất kì vật liệu gì. Nhưng nếu đem da thịt nhúng vào trong, thì sẽ cấp tốc bị ăn mòn."

"Ta đang suy nghĩ, nếu không còn ngón tay rồi. Ngươi sẽ bằng cách nào đánh đàn, câu dẫn Vương thượng được a?"

Đáy lòng trầm xuống, Trầm Ngân ngay tức khắc liền đã đoán được ý đồ của nàng.

Quả nhiên, lúc này, nàng ta đã đích thân xuất thủ cởi bỏ dây xích cho y. Cũng dễ dàng đem một kẻ bị phong bế kinh mạch như y áp chế.

Nhìn thùng nước nằm ở trước mặt, bả vai Trầm Ngân liền bị Lam Nhược Vũ đè xuống, không thể vùng vẫy mảy may. Lúc này, Hỉ Nhi cũng đã bắt lấy cánh tay y, hướng về trong thùng nước nhúng vào.

"Ha ha ha, thật tốt hưởng thụ hậu đãi của bổn cung đi a." Lam Nhược Vũ ở bên tai Trầm Ngân cười phá lên, tràn đầy thích thú nhìn chằm chằm vào thùng Hóa Cốt Thuỷ kia.

Dưới ánh mắt chú mục của các nàng, mười đầu ngón tay tinh xảo của Trầm Ngân liền bị nhúng vào trong nước.

Ngay lập tức, mặt nước vốn tĩnh lặng kia, lại bắt đầu sôi trào, dấy lên từng lớp bọt khí, văng lên khắp nơi. Mặt nước trong suốt thanh tịnh kia, lúc này cũng bắt đầu bị máu tươi nhuộm đỏ.

"A!!!"

Cổ nhân có câu, tay đứt ruột xót.

Thời khắc này, tất cả khí huyết trong người Trầm Ngân giống như đều đã ngừng lưu thông. Mọi giác quan trong cơ thể, cũng đều đang tụ tập về mười đầu ngón tay này.

Tiếng hét thảm thiết từ trong cổ họng vang lên, lại bị y cắn chặt răng, quật cường nén ngược trở về.

Cơ thể y lúc này đang không ngừng run lên bần bật, mồ hôi tuôn ra như suối. Nếu không phải bị Lam Nhược Vũ khống chế, e rằng y đã sớm nhảy dựng lên.

Đến khi Hỉ Nhi đem hai bàn tay của y từ trong Hóa Cốt Thủy rút ra. Thì mười đầu ngón tay của y lúc này cũng đã triệt để biến dạng.

Móng tay cùng nửa lóng tay gần như đều đã tan biến không còn gì, ngay cả một mảnh xương cốt cũng không tồn tại. Trở thành một mảnh máu thịt mơ hồ, lệnh nhân kinh sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau