Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 37: Nhân Duyên Trát.

Trước Sau
Khi đó, vì là lần đầu đoán mệnh cho người khác, nên lão giả căn bản là không biết nói giảm nói tránh gì. Có chuyện gì cũng đều nói ra hết một lượt.

Nhưng cũng may, nữ tử đó giống như là người hòa ái, cũng không thẹn quá hóa giận như Trầm Ô hôm nay.

Khi biết tin tiểu nhi tử của mình là Thiên sát cô tinh, sẽ hại bản thân cửa nát nhà tan. Nàng cũng chỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng ở trước đình viện ngắm hoa kia.

Thật lâu, dung nhan của nàng mới thoáng ảm đạm, tựa như già đi vài tuổi. Chỉ hỏi ra một câu duy nhất :"Có cách nào thay đổi được sao?"

"Cái này..." Thoáng đắn đo, nhưng lúc đó bởi vì còn quá trẻ tuổi, nên khi nhìn thấy nữ tử u buồn, lão giả vẫn là không kìm được lòng mà nói ra lời vô nhân tính :"Cách cũng không phải là không có. Chỉ cần đưa hắn rời xa gia trạch của phu nhân là được..."

"Không thể! Nó là hài tử của ta, ta làm sao có thể nhẫn tâm đem nó đuổi khỏi chủ trạch, cùng nó cắt đứt quan hệ được chứ?!!" Mày liễu dựng ngược, nữ tử liền không chút do dự cự tuyệt.

Lúc này, cảm thấy thái độ của nàng có chút quá mức, lão giả liền khó hiểu giải bày :"Nếu ta tính không sai, thì tiểu nam hài này khi sinh ra liền đã khắc chết thân mẫu của mình. Hắn cùng phu nhân, giống như cũng không có chung huyết thống đi."

Sau khi lão giả dứt lời, nữ tử liền trầm mặc thật lâu. Lão cũng không hối thúc, chỉ lẳng lặng chờ đợi đáp án của nàng.

Nữ tử đứng dậy, xiêm y hoa quý khẽ lướt trong không trung. Nàng hướng lão nhẹ cúi đầu, xem như cảm tạ. Nhưng lời nói của nàng, lại vĩnh viễn như kim đâm vào da thịt lão. Khiến bây giờ, dù đã vượt qua mười mấy năm ròng rã, lão vẫn còn khắc sâu như cũ.

"Tuy ta cùng hắn không có quan hệ máu mủ. Nhưng kể từ ngày hắn cất tiếng gọi đầu tiên, gọi ta là mẫu thân, hắn liền đã trở thành nhi tử của ta."



"Vì một lời tiên đoán không rõ trắng đen, mà kết thúc một đoạn tình mẫu tử, thậm chí còn có thể làm hắn mất đi tính mạng. Nếu ta đồng ý, kia lại cùng cầm thú có gì khác nhau? Huống chi, hổ dữ còn không ăn thịt con, súc sinh có đôi khi còn trọng tình nghĩa hơn con người."

"Đã là mệnh, vậy liền đối mặt thôi."

Từ trong hồi ức tỉnh táo lại, lão giả liền lắc đầu, muốn đem việc này quăng ra khỏi đầu. Kể ra, cũng đã rất lâu rồi lão không còn gặp lại nữ tử đó nữa, không biết gia trạch của nàng có nghịch mệnh được không. Nếu tiểu nhi tử của nàng có thể thuận lợi trưởng thành, thì có lẽ cũng đã lớn bằng thiếu niên khi nãy đi.

Kỳ thực, nếu không phải mệnh cách của Trầm Ô giống với nhi tử của nữ tử đó, gợi lão giả nhớ về cố nhân. Thì lão mới không cùng hắn nói nhiều như vậy, thậm chí còn không ngại phong hiểm chọc giận đối phương.

Bởi vì thiên cơ là không thể tiết lộ, nếu tiết lộ, thì sẽ phải chịu thiên phạt.

---------------------------

Gió nhè nhẹ thổi, làm mành sa trước mặt Trầm Ngân lất phất tung bay. Nhìn từng đôi lữ nhân lướt qua chính mình, y rốt cuộc cũng không khống chế được mở miệng truy hỏi :"Phương hướng này không phải đi tới gốc cây nhân duyên phía sau tự sao? Ngươi đưa ta tới đây làm gì?"

"Đến ném Nhân Duyên Trát." Trầm Ô lời ít ý nhiều nói.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ như mọi khi tìm cớ lấp liếm, nói vài câu ngạo kiều. Nhưng nay, hắn lại khẳng khái thừa nhận như vậy, nhất thời liền làm Trầm Ngân có chút không kịp thích ứng.

Ném Nhân Duyên Trát là một phong tục rất phổ biến của Tiên Ma Lục trong ngày thất tịch. Những cặp đôi yêu nhau, hoặc là phu thê đều sẽ ném Nhân Duyên Trát lên nhánh cây của một gốc bồ đề thật lớn. Cầu mong mong ước cùng tình cảm có thể vĩnh cửu, trường tồn.



Nhân Duyên Trát có hình dạng là hai thẻ tre lớn nhỏ bằng nhau. Bên trên có đục lỗ, dùng một sợi chỉ đỏ cột lại với nhau. Để người hữu tình ghi tên lên trên.

Nếu Nhân Duyên Trát thuận lợi rơi vào trên cây nhân duyên, thì mong ước của bọn họ liền xem như là đạt thành. Ném càng cao, thì sẽ càng tốt.

Từ trong tay trung niên nhân mua tới một đôi Nhân Duyên Trát, Trầm Ô liền có hơi xấu hổ nghiêng mặt, cố ra vẻ nghiêm túc ghi tên mình lên trên :"Ngươi cũng ghi tên lên đi."

Cầm lấy bút lông, Trầm Ngân cũng nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, bắt đầu nhúng mực, tùy ý đề hai chữ : Trầm Ngân.

"Ngươi không ghi thêm câu nguyện hay chúc phúc gì sao?" Nghi hoặc nâng mắt, Trầm Ô liền hỏi. Lúc này, hắn cũng đã ghi xong trên tấm thẻ gỗ của mình.

Hai chữ Trầm Ô to rõ, nắn nót từng chút một, kèm theo đó là một dòng chữ gì đó, nhưng đã bị hắn nhanh tay che khuất lại, khiến Trầm Ngân không kịp thấy được gì.

Nghe hắn hỏi, y cũng chỉ đem bút lông thả về trên bàn. Nhưng lời nói ra, lại khiến Trầm Ô nghẹn lời, không nói được thêm câu nào nữa :"Nguyện ngươi chết không toàn thây, cô độc tới già, có được xem là thề nguyện không?"

Đừng nói là Trầm Ô, ngay cả trung niên nhân bán hàng, đang đem bút giấy nghiên mực dọn lại kia, khi nghe thấy lời Trầm Ngân nói, dưới chân cũng đều không khống chế được mà trượt một chút, suýt chút liền bổ nhào.

Tình thú của người trẻ tuổi, xác thực là khó hiểu a.

**Một trăm phương pháp ngược đãi tra nam, thức thứ ba : Đúng lúc phũ hắn, làm hắn tức chết một cách thanh lịch, nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau