Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết
Chương 74: Quan Sát Hết Thảy.
Ánh sáng bên trong phòng khá là kém. Nhưng dù vậy, Trác Hàn Minh vẫn có thể dễ dàng đem khung cảnh bên trong thu vào mắt.
Lúc này, Dung Mi tựa hồ là đang pha trà. Từ góc nhìn của Trác Hàn Minh, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một nam nhân đang ngồi trên bàn trà. Không thấy được mặt mũi.
Nhưng dù vậy, Trác Hàn Minh vẫn có thể trong nháy mắt nhận ra được, nam nhân này chính là phụ thân của mình - Trác Tĩnh.
Không giống với ngày thường, lúc này, Dung Mi lại biểu lộ có phần khiếp nhược. Bàn tay đang cầm lấy ấm trà cũng không ngừng run lên. Cuối cùng, lại lỡ tay làm rơi nắp ấm xuống bàn. Đánh thức nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần kia.
Mặc dù tuổi tác đã rất lớn, nhưng bởi vì là người tu tiên, nên ngoại hình của Trác Tĩnh thoạt nhìn cũng không già nua chút nào. Ngoại trừ một đầu tóc bạc ra, thì gương mặt cũng chỉ có thể dùng hai chữ tuấn mỹ để hình dung.
Dù sao, sinh ra được hai nhi nữ mỹ danh lan xa như bọn họ, dung mạo của ông hiển nhiên cũng chẳng thể kém đi nơi nào.
Lúc này, bị tiếng vang đánh thức, mày kiếm của ông liền khẽ nhướng. Lạnh bạc liếc nhìn nàng :"Hàn Minh hắn đang ngủ, ngươi đừng nhao nhao tới hắn."
"Dạ vâng." Dung Mi gật đầu, thân thể khẽ lùi về sau một chút. Nhưng lúc này, âm thanh tựa như quân vương bễ nghễ, không cho phép chống cự kia của Trác Tĩnh liền đã vang lên :"Tới đây."
Bả vai mảnh khảnh khẽ run lên, Dung Mi liền gục đầu, tựa như bạch dương bị lang hổ dồn vào góc tường, chỉ có thể hoảng loạn co ro, tuyệt vọng giãy giụa.
"Điếc?"
"Không...không phải..." Hốt hoảng cất bước đi tới, nhưng Dung Mi vẫn cứ gục thấp đầu. Chóp mũi gần như sắp dán vào trên ngực của mình.
Trác Tĩnh phảng phất không nhìn thấy sự sợ hãi trên người nữ nhi. Trái lại, vẫn chỉ mặt không biểu tình hạ lệnh :"Quỳ xuống."
"Phụ thân..."
"Ngươi gọi bổn đế là gì?" Mắt hoa đào nheo thành một đường, âm thanh Trác Hàn Minh đã bắt đầu lạnh dần.
Cơ thể run rẩy lợi hại, biết rõ chính mình lỡ lời, Dung Mi ngay lập tức liền trợ cứu, hoảng loạn sửa lời :"Phu...phu quân..."
"Vừa nãy là do quá hoảng sợ, cho nên ta mới...xin lỗi...thật sự xin lỗi..." Dung Mi nói năng hỗn loạn, không ngừng cầu khẩn xin tha. Song, lại quên mất việc chấp hành mệnh lệnh của ông.
"Bổn đế nói, quỳ xuống. Đừng để bổn đế lặp lại lần thứ ba."
'Lộp cộp' Không dám khiêu chiến quyền uy của nam nhân, Dung Mi ngay lập tức liền quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mặt mình. Ánh mắt kinh hoảng cùng tuyệt vọng đó, chẳng khác gì tù nhân đang quỳ trên đoạn đầu đài, chờ đợi lưỡi đao buông xuống.
"Phu...phu quân...Hàn Minh hắn ở ngay bên cạnh..."
"Ngươi nói rất đúng." Đối diện với thái độ ngoan ngoãn của Dung Mi, Trác Tĩnh tựa hồ là rất hưởng thụ. Nhưng lời hắn thốt ra, lại khiến mỹ nhan của nàng trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt :"Hàn Minh cũng không còn nhỏ nữa. Có một số chuyện vẫn là nên nói cho hắn biết."
"Ngươi dù gì cũng là mẫu thân thân sinh, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra hắn. Một mực bị gọi là tỷ tỷ, ngươi khẳng định cũng sẽ không thoải mái a?"
"Ta thấy hai người các ngươi giống như đều rất thương yêu lẫn nhau."
"Tìm cơ hội, vẫn là nên nói cho hắn biết đi..."
"Không...hắn sẽ không chịu nổi...phụ thân...phu quân...đừng nói cho hắn biết, đừng nói..." Hai mắt mở to, tựa hồ là đang tưởng tượng đến viễn cảnh mà Trác Tĩnh nói. Lệ nóng liền không ngừng chảy dọc theo mi mắt nàng.
Trác Tĩnh tựa hồ rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Dung Mi. Trong mắt hiện lên một tia dục vọng, ông liền đưa tay muốn cởi đai lưng.
Nhận ra ý đồ của ông, Dung Mi ngay lập tức liền vịn tay của ông lại, lắc đầu nguầy nguậy :"Van cầu ngươi, đừng làm ở đây..."
"Hàn Minh vẫn còn chưa ngủ say. Đợi ngày mai trở về Tiên Giới rồi, ngươi muốn thế nào đều được..."
Đối với hài tử không nghe lời, ánh mắt Trác Tĩnh liền lạnh xuống. Ngay sau đó, vừa duỗi tay chính là một cái tát giáng lên mặt Dung Mi. Khiến đầu của nàng đều lệch sang một bên, búi tóc xốc xếch, khóe môi cũng nứt ra, rớm máu.
"A."
"Ngươi đang huơ tay múa chân trước mặt bổn đế đó sao? Bổn đế muốn làm ở đâu, từ khi nào đến lượt ngươi xen vào. Lâu ngày không bị đánh, cho nên liền bắt đầu ngứa đòn rồi?"
Bàn tay Trác Tĩnh luồn vào trong tóc Dung Mi, ghì mạnh về trước. Đau đớn như xé rách da đầu truyền tới, khiến Dung Mi chỉ có thể tùy thời nghiêng người về trước.
Ánh mắt Trác Tĩnh khi nhìn Dung Mi vô cùng giá lạnh. Tựa như đang nhìn một mẫu đồ vật không có giá trị :"Quỳ tốt cho bổn đế. Trước khi bổn đế cho phép, nếu ngươi dám di động, bổn đế liền đánh gãy chân của ngươi."
"Đừng thách thức lời nói của bổn đế."
Vừa nói, Trác Tĩnh cũng vừa đưa tay, nhàn nhã thoát đai lưng. Đồng thời lại đem mặt của Dung Mi kéo đến bên đũng quần của mình.
Nhưng hai người bọn họ cũng hề có phát hiện, những việc xảy ra trong phòng này, đã sớm bị một ánh mắt lưu giữ lại hết thảy.
Lúc này, Dung Mi tựa hồ là đang pha trà. Từ góc nhìn của Trác Hàn Minh, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một nam nhân đang ngồi trên bàn trà. Không thấy được mặt mũi.
Nhưng dù vậy, Trác Hàn Minh vẫn có thể trong nháy mắt nhận ra được, nam nhân này chính là phụ thân của mình - Trác Tĩnh.
Không giống với ngày thường, lúc này, Dung Mi lại biểu lộ có phần khiếp nhược. Bàn tay đang cầm lấy ấm trà cũng không ngừng run lên. Cuối cùng, lại lỡ tay làm rơi nắp ấm xuống bàn. Đánh thức nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần kia.
Mặc dù tuổi tác đã rất lớn, nhưng bởi vì là người tu tiên, nên ngoại hình của Trác Tĩnh thoạt nhìn cũng không già nua chút nào. Ngoại trừ một đầu tóc bạc ra, thì gương mặt cũng chỉ có thể dùng hai chữ tuấn mỹ để hình dung.
Dù sao, sinh ra được hai nhi nữ mỹ danh lan xa như bọn họ, dung mạo của ông hiển nhiên cũng chẳng thể kém đi nơi nào.
Lúc này, bị tiếng vang đánh thức, mày kiếm của ông liền khẽ nhướng. Lạnh bạc liếc nhìn nàng :"Hàn Minh hắn đang ngủ, ngươi đừng nhao nhao tới hắn."
"Dạ vâng." Dung Mi gật đầu, thân thể khẽ lùi về sau một chút. Nhưng lúc này, âm thanh tựa như quân vương bễ nghễ, không cho phép chống cự kia của Trác Tĩnh liền đã vang lên :"Tới đây."
Bả vai mảnh khảnh khẽ run lên, Dung Mi liền gục đầu, tựa như bạch dương bị lang hổ dồn vào góc tường, chỉ có thể hoảng loạn co ro, tuyệt vọng giãy giụa.
"Điếc?"
"Không...không phải..." Hốt hoảng cất bước đi tới, nhưng Dung Mi vẫn cứ gục thấp đầu. Chóp mũi gần như sắp dán vào trên ngực của mình.
Trác Tĩnh phảng phất không nhìn thấy sự sợ hãi trên người nữ nhi. Trái lại, vẫn chỉ mặt không biểu tình hạ lệnh :"Quỳ xuống."
"Phụ thân..."
"Ngươi gọi bổn đế là gì?" Mắt hoa đào nheo thành một đường, âm thanh Trác Hàn Minh đã bắt đầu lạnh dần.
Cơ thể run rẩy lợi hại, biết rõ chính mình lỡ lời, Dung Mi ngay lập tức liền trợ cứu, hoảng loạn sửa lời :"Phu...phu quân..."
"Vừa nãy là do quá hoảng sợ, cho nên ta mới...xin lỗi...thật sự xin lỗi..." Dung Mi nói năng hỗn loạn, không ngừng cầu khẩn xin tha. Song, lại quên mất việc chấp hành mệnh lệnh của ông.
"Bổn đế nói, quỳ xuống. Đừng để bổn đế lặp lại lần thứ ba."
'Lộp cộp' Không dám khiêu chiến quyền uy của nam nhân, Dung Mi ngay lập tức liền quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mặt mình. Ánh mắt kinh hoảng cùng tuyệt vọng đó, chẳng khác gì tù nhân đang quỳ trên đoạn đầu đài, chờ đợi lưỡi đao buông xuống.
"Phu...phu quân...Hàn Minh hắn ở ngay bên cạnh..."
"Ngươi nói rất đúng." Đối diện với thái độ ngoan ngoãn của Dung Mi, Trác Tĩnh tựa hồ là rất hưởng thụ. Nhưng lời hắn thốt ra, lại khiến mỹ nhan của nàng trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt :"Hàn Minh cũng không còn nhỏ nữa. Có một số chuyện vẫn là nên nói cho hắn biết."
"Ngươi dù gì cũng là mẫu thân thân sinh, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra hắn. Một mực bị gọi là tỷ tỷ, ngươi khẳng định cũng sẽ không thoải mái a?"
"Ta thấy hai người các ngươi giống như đều rất thương yêu lẫn nhau."
"Tìm cơ hội, vẫn là nên nói cho hắn biết đi..."
"Không...hắn sẽ không chịu nổi...phụ thân...phu quân...đừng nói cho hắn biết, đừng nói..." Hai mắt mở to, tựa hồ là đang tưởng tượng đến viễn cảnh mà Trác Tĩnh nói. Lệ nóng liền không ngừng chảy dọc theo mi mắt nàng.
Trác Tĩnh tựa hồ rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Dung Mi. Trong mắt hiện lên một tia dục vọng, ông liền đưa tay muốn cởi đai lưng.
Nhận ra ý đồ của ông, Dung Mi ngay lập tức liền vịn tay của ông lại, lắc đầu nguầy nguậy :"Van cầu ngươi, đừng làm ở đây..."
"Hàn Minh vẫn còn chưa ngủ say. Đợi ngày mai trở về Tiên Giới rồi, ngươi muốn thế nào đều được..."
Đối với hài tử không nghe lời, ánh mắt Trác Tĩnh liền lạnh xuống. Ngay sau đó, vừa duỗi tay chính là một cái tát giáng lên mặt Dung Mi. Khiến đầu của nàng đều lệch sang một bên, búi tóc xốc xếch, khóe môi cũng nứt ra, rớm máu.
"A."
"Ngươi đang huơ tay múa chân trước mặt bổn đế đó sao? Bổn đế muốn làm ở đâu, từ khi nào đến lượt ngươi xen vào. Lâu ngày không bị đánh, cho nên liền bắt đầu ngứa đòn rồi?"
Bàn tay Trác Tĩnh luồn vào trong tóc Dung Mi, ghì mạnh về trước. Đau đớn như xé rách da đầu truyền tới, khiến Dung Mi chỉ có thể tùy thời nghiêng người về trước.
Ánh mắt Trác Tĩnh khi nhìn Dung Mi vô cùng giá lạnh. Tựa như đang nhìn một mẫu đồ vật không có giá trị :"Quỳ tốt cho bổn đế. Trước khi bổn đế cho phép, nếu ngươi dám di động, bổn đế liền đánh gãy chân của ngươi."
"Đừng thách thức lời nói của bổn đế."
Vừa nói, Trác Tĩnh cũng vừa đưa tay, nhàn nhã thoát đai lưng. Đồng thời lại đem mặt của Dung Mi kéo đến bên đũng quần của mình.
Nhưng hai người bọn họ cũng hề có phát hiện, những việc xảy ra trong phòng này, đã sớm bị một ánh mắt lưu giữ lại hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất