Xuyên Qua Tinh Tế Ta Trồng Cây Làm Ruộng
Chương 10: Thủy Lam phường thị
Hạ Hoài An ở chung với mọi người trong Hạ gia đã quen thuộc hơn rất nhiều. Cha mẹ Hạ không còn nói chuyện quá cẩn thận trước mặt cậu, thái độ của hai người đối với cậu tuy không tùy ý giống như anh cả Hạ, nhưng làm cậu thoải mái hơn rất nhiều. Cậu thấy giữ vững tình trạng như bây giờ cũng khá tốt.
Đến tết, Hạ gia qua nhà ông bà ngoại của cậu. Đây là lần đầu Hạ Hoài An đến Giang gia.
Ông bà ngoại Giang tuy đã cao tuổi nhưng vẫn còn sống mạnh khỏe. Ông bà có hai trai hai gái. Bốn người con đều lập gia đình sinh con đẻ cái. Khi quây quần lại bên nhau thì rất là náo nhiệt. Khi nhà cậu đến, cả gia đình được Giang gia nhiệt tình chào đón. Hạ Hoài An còn được bà ngoại kéo tay ngồi bên cạnh.
Sang hôm sau, Thủy Lam phường thị mở ra, ông bà Giang thấy Hạ Hoài An đối với Thủy Lam thành có vẻ xa lạ nên sai Giang Đạt mang cậu đi chơi.
Giang Đạt là cháu trai út nhà họ Giang, tính tình rất hiếu động. Khi được ông bà giao phó nhiệm vụ, Giang Đạt rất chi là vui sướng kéo Hạ Hoài An đi rồi.
Thủy Lam phường thị là trung tâm giải trí, mua sắm của Thủy Lam tinh. Nghe nói hầu hết các đại gia tộc, các đại hiệp hội đều có chi nhánh cửa hàng ở đây. Cậu muốn đến xem Cơ thị thương hành và hiệp hội linh thực sư, xem coi họ có cây giống nào tốt không để mua về gieo trồng.
Giang Đạt lái tinh xe chậm hơn bình thường để cậu có thể ngắm nhìn cảnh sắc của Thủy Lam thành. Vừa đi, hai người vừa liêu.
Thủy Lam tinh 70% là biển, diện tích lục địa rất ít. Thủy Lam thành là mảnh đất liền lớn nhất của Thủy Lam tinh. Kiến trúc nơi đây hầu hết đều theo phong cách biển cả đại dương.
“Đệ có thấy tòa cao ốc hình cá voi kia không? Đó là phân hội dị năng giả hiệp hội. Rất ít người thường lui tới đó.”
“Kia, tòa tháp ấy là phân hội dược sư hiệp hội. Nơi đó bán rất nhiều loại thuốc có rất nhiều công hiệu kỳ kỳ quái quái. Đã vậy còn mắc muốn mệnh.”
“Nơi đó là hiệp hội đầu bếp và hiệp hội linh thực sư. Nghe nói vì lý do linh thực sư trồng ra nguyên liệu cho đầu bếp sử dụng nên chủ quản hai hiệp hội quyết định kiến ở kế bên nhau luôn.”
Trên đường đi, Giang Đạt vẫn không ngừng nói làm cậu cũng không thấy nhàm chán.
Rất nhanh Thủy Lam phường thị đã ngay trước mắt. Phường thị là một tòa lâu đài to lớn đồ sộ cao khoảng 10 kilomet. Mỗi một kilomet là một tầng thứ bậc hoàn toàn khác biệt.
Tinh xe cách mặt đất khoảng 2 kilomet đi qua một cái cổng kim loại. Giang Đạt nhấn vào nút lấy vân tay bên tay trái. Tiếng “tích” vang lên rồi tinh xe được bay qua. Giang Đạt giải thích: “Đây là tầng 3 của phường thị, người nào thuộc hộ gia đình có 1 tỷ thân gia trở lên mới được đi vào.”
Hạ Hoài An cũng không ngạc nhiên về điều này. Ở thực tế ảo, lúc cậu chưa chứng thực dị năng nên chỉ có thể đi dạo ở 3 tầng đầu.
Tầng một của Thủy Lam phường thị, tất cả mọi người đều có thể ra vào. Muốn đi lên tầng hai phải thuộc hộ gia đình 100 triệu trở lên hoặc đi cùng với người có tư cách tiến vào. Tầng ba là dành cho gia đình có thân gia 1 tỷ trở lên. Tầng bốn là 10 tỷ.
Kế tiếp, tầng năm là nhà đấu giá Thủy Lam, muốn vào cửa phải có vé mời của nhà đấu giá. Nếu có đại hình đấu giá hội, thường thì nhà họ Quan sẽ phát vé cho những người có quyền cao chức trọng, những ghế lô còn lại sẽ thả ra ngoài với cái giá trên trời. Người có tiền nhưng không có quyền, chỉ với tư cách vào cửa đã bị bái trước một tầng da.
Hôm nay phường thị đông đúc như vậy ngoài nguyên nhân lễ tết ra còn có một nguyên nhân khác là hôm nay cũng có đấu giá hội. Tuy không phải đại hình đấu giá 5 năm tổ chức một lần kia, nhưng mỗi năm đến tết, nhà đấu giá nếu tổ chức cũng sẽ đưa ra một vài thứ tốt.
Hạ Hoài An đã xem qua vật phẩm tuyên truyền của lần đấu giá hội này. Thứ cậu muốn mua thì không có tinh thạch mà mua, thứ cậu có thể mua thì cậu lại không tâm động.
Tầng sáu của phường thị chỉ có dị năng giả có thể vào. Thương gia và người làm công ở tầng sáu trở lên cũng toàn là dị năng giả. Người thường muốn vào phải có đảm bảo của dị năng giả, một dị năng giả chỉ được phép mang lên hai người. Tầng bảy dành cho dị năng giả trung cấp trở lên, tầng tám là dị năng giả cao cấp.
Tầng chín, tầng VVIP, phục vụ đặc cấp cho cửu cấp dị năng giả.
Và cuối cùng tầng mười là tầng lắp đặt hệ thống theo dõi an ninh của cả cái phường thị có một cửu cấp dị năng nhà họ Quan trấn giữ ở đó.
Phường thị cũng như một trung tâm thương mại phiên bản xa hoa. Dạo qua một vòng sau, Giang Đạt dẫn cậu đến một nhà hàng buffet. Hai người được nhân viên dẫn đến phòng riêng.
“Hôm nay, có buổi tụ họp với đám bạn. Chúng nó đều là con cháu những nhà hợp tác làm ăn với hai gia đình chúng ta. Với một số là bạn đại học của anh. Lát nữa em cứ tự nhiên, không cần phải ngại ngùng.”
Vừa bước vào phòng đã có giọng nói khoa trương: “Ai gia, Giang thiếu của chúng ta hôm nay mang mỹ nhân nào đến vậy?”
“Ăn nói đàng hoàng, đây là người nhà.”
“A! Người nhà!” Giọng nói có vẻ bỡn cợt.
Giang Đạt đá cho hắn một phát: “Đây là em họ tao, Hạ Hoài An.”
Tên kia nghe thế thì chính sắc mặt lại: “Là em trai mới nhận kia của Hạ Hoài Tuân sao? Hân hạnh hân hạnh. Nãy anh chỉ đùa thôi, em trai đừng để ý.”
“Không sao! Xin chào mọi người.”
“Không cần khách sáo như thế, cứ tự nhiên đi.” Một người khác lên tiếng.
Hạ Hoài An mỉm cười ngồi xuống. Tính luôn cậu và Giang Đạt, trong phòng tròn mười người.
Không khí trong phòng rất thoải mái, mọi người hi hi ha ha vui đùa với nhau. Lâu lâu sẽ có người nói một hai câu với cậu, cậu cũng nhất nhất đáp lại, tuy không nhiệt tình nhưng cũng không xa cách.
Ăn uống xong mọi người nhất nhất ra về, chỉ còn một chàng trai vẫn còn ưu sầu không đi.
Hắn là Cao Lãng, cũng coi như có chút sâu xa với Hạ gia.
Hạ Thanh Tùng bây giờ đã có hai đời vợ. Với người vợ đầu cơm không mặn canh không ngọt, ai cũng tự kiếm hạnh phúc riêng, khi mọi chuyện vỡ lẽ ra thì tan rã trong không vui. Người vợ hiện tại của ông là Cao Mỹ Mỹ.
Nhà họ Cao đúng chất là phú hào, chỉ đứng sau những gia tộc có dị năng giả cao giai chống lưng. Dị năng giả sơ cấp còn phải nể mặt mũi nhà họ Cao.
Cao gia làm ăn lớn như vậy nên xây dựng cho mình danh tiếng khá tốt. Chỉ có điều em trai ruột của gia chủ Cao gia hiện tại là tên phú nhị đại ăn chơi trác táng có tiếng. Đã vô tài lại lắm tật, ông nổi danh phong lưu, bao nuôi tình nhân vô số, sinh ra mấy chục đứa con ngoài giá thú.
Cao Mỹ Mỹ và Cao Lãng là hai trong số đó. Chỉ là tuổi của Cao Mỹ Mỹ và Cao Lãng cách có điểm xa.
Cha của Cao Lãng rất hào phóng với tình nhân nên mới có nhiều cô gái ham hư vinh đi theo ông như vậy. Tuy vậy, ông không quan tâm lắm đến con riêng của mình. Biết tính ông bạc tình, chóng chán, nhưng ông rất hào phóng trong khoản chu cấp nên cũng rất nhiều cô chịu sinh con cho ông.
Cao Mỹ Mỹ ở Cao gia không giám hé răng, nhưng ở bên ngoài lại nương Cao gia tên tuổi để chèn ép người khác.
Còn Cao Lãng, tốt nghiệp kinh doanh loại xuất sắc, thế mà ra ngoài không công ty nào tuyển thượng. Âm thầm điều tra thì biết rằng do anh trai con vợ cả của cha hắn giở trò quỷ. Hắn là đứa con có thành tích xuất sắc nhất nên đã không ít lần bị mấy anh chị cùng cha khác mẹ này ngáng chân, nhưng tất cả chỉ là tiểu đau tiểu ngứa. Lần này anh cả của hắn cư nhiên còn mượn lực lượng nhà ngoại chèn ép hắn. Tuy nhà ngoại này không lớn mạnh bằng Cao gia nhưng đối phó với một đứa con riêng như hắn thì quá dễ dàng.
“Cho nên mày định rời Thủy Lam tinh, sang tinh cầu khác để phát triển à?” Giang Đạt hỏi.
Cao Lãng gật đầu: “Sang tinh cầu mới, tao không tin, tay họ còn có thể duỗi đến đó.”
“Vậy, mày định đi đâu?”
Hắn lắc đầu: “Còn chưa suy nghĩ.”
Giang Đạt thở dài vỗ vỗ vai hắn: “Người tài đến đâu cũng sẽ có đất dụng võ. Hảo hảo suy tính, lúc rời đi tao sẽ kêu đám anh em khao mày một chầu lớn.”
Đến tết, Hạ gia qua nhà ông bà ngoại của cậu. Đây là lần đầu Hạ Hoài An đến Giang gia.
Ông bà ngoại Giang tuy đã cao tuổi nhưng vẫn còn sống mạnh khỏe. Ông bà có hai trai hai gái. Bốn người con đều lập gia đình sinh con đẻ cái. Khi quây quần lại bên nhau thì rất là náo nhiệt. Khi nhà cậu đến, cả gia đình được Giang gia nhiệt tình chào đón. Hạ Hoài An còn được bà ngoại kéo tay ngồi bên cạnh.
Sang hôm sau, Thủy Lam phường thị mở ra, ông bà Giang thấy Hạ Hoài An đối với Thủy Lam thành có vẻ xa lạ nên sai Giang Đạt mang cậu đi chơi.
Giang Đạt là cháu trai út nhà họ Giang, tính tình rất hiếu động. Khi được ông bà giao phó nhiệm vụ, Giang Đạt rất chi là vui sướng kéo Hạ Hoài An đi rồi.
Thủy Lam phường thị là trung tâm giải trí, mua sắm của Thủy Lam tinh. Nghe nói hầu hết các đại gia tộc, các đại hiệp hội đều có chi nhánh cửa hàng ở đây. Cậu muốn đến xem Cơ thị thương hành và hiệp hội linh thực sư, xem coi họ có cây giống nào tốt không để mua về gieo trồng.
Giang Đạt lái tinh xe chậm hơn bình thường để cậu có thể ngắm nhìn cảnh sắc của Thủy Lam thành. Vừa đi, hai người vừa liêu.
Thủy Lam tinh 70% là biển, diện tích lục địa rất ít. Thủy Lam thành là mảnh đất liền lớn nhất của Thủy Lam tinh. Kiến trúc nơi đây hầu hết đều theo phong cách biển cả đại dương.
“Đệ có thấy tòa cao ốc hình cá voi kia không? Đó là phân hội dị năng giả hiệp hội. Rất ít người thường lui tới đó.”
“Kia, tòa tháp ấy là phân hội dược sư hiệp hội. Nơi đó bán rất nhiều loại thuốc có rất nhiều công hiệu kỳ kỳ quái quái. Đã vậy còn mắc muốn mệnh.”
“Nơi đó là hiệp hội đầu bếp và hiệp hội linh thực sư. Nghe nói vì lý do linh thực sư trồng ra nguyên liệu cho đầu bếp sử dụng nên chủ quản hai hiệp hội quyết định kiến ở kế bên nhau luôn.”
Trên đường đi, Giang Đạt vẫn không ngừng nói làm cậu cũng không thấy nhàm chán.
Rất nhanh Thủy Lam phường thị đã ngay trước mắt. Phường thị là một tòa lâu đài to lớn đồ sộ cao khoảng 10 kilomet. Mỗi một kilomet là một tầng thứ bậc hoàn toàn khác biệt.
Tinh xe cách mặt đất khoảng 2 kilomet đi qua một cái cổng kim loại. Giang Đạt nhấn vào nút lấy vân tay bên tay trái. Tiếng “tích” vang lên rồi tinh xe được bay qua. Giang Đạt giải thích: “Đây là tầng 3 của phường thị, người nào thuộc hộ gia đình có 1 tỷ thân gia trở lên mới được đi vào.”
Hạ Hoài An cũng không ngạc nhiên về điều này. Ở thực tế ảo, lúc cậu chưa chứng thực dị năng nên chỉ có thể đi dạo ở 3 tầng đầu.
Tầng một của Thủy Lam phường thị, tất cả mọi người đều có thể ra vào. Muốn đi lên tầng hai phải thuộc hộ gia đình 100 triệu trở lên hoặc đi cùng với người có tư cách tiến vào. Tầng ba là dành cho gia đình có thân gia 1 tỷ trở lên. Tầng bốn là 10 tỷ.
Kế tiếp, tầng năm là nhà đấu giá Thủy Lam, muốn vào cửa phải có vé mời của nhà đấu giá. Nếu có đại hình đấu giá hội, thường thì nhà họ Quan sẽ phát vé cho những người có quyền cao chức trọng, những ghế lô còn lại sẽ thả ra ngoài với cái giá trên trời. Người có tiền nhưng không có quyền, chỉ với tư cách vào cửa đã bị bái trước một tầng da.
Hôm nay phường thị đông đúc như vậy ngoài nguyên nhân lễ tết ra còn có một nguyên nhân khác là hôm nay cũng có đấu giá hội. Tuy không phải đại hình đấu giá 5 năm tổ chức một lần kia, nhưng mỗi năm đến tết, nhà đấu giá nếu tổ chức cũng sẽ đưa ra một vài thứ tốt.
Hạ Hoài An đã xem qua vật phẩm tuyên truyền của lần đấu giá hội này. Thứ cậu muốn mua thì không có tinh thạch mà mua, thứ cậu có thể mua thì cậu lại không tâm động.
Tầng sáu của phường thị chỉ có dị năng giả có thể vào. Thương gia và người làm công ở tầng sáu trở lên cũng toàn là dị năng giả. Người thường muốn vào phải có đảm bảo của dị năng giả, một dị năng giả chỉ được phép mang lên hai người. Tầng bảy dành cho dị năng giả trung cấp trở lên, tầng tám là dị năng giả cao cấp.
Tầng chín, tầng VVIP, phục vụ đặc cấp cho cửu cấp dị năng giả.
Và cuối cùng tầng mười là tầng lắp đặt hệ thống theo dõi an ninh của cả cái phường thị có một cửu cấp dị năng nhà họ Quan trấn giữ ở đó.
Phường thị cũng như một trung tâm thương mại phiên bản xa hoa. Dạo qua một vòng sau, Giang Đạt dẫn cậu đến một nhà hàng buffet. Hai người được nhân viên dẫn đến phòng riêng.
“Hôm nay, có buổi tụ họp với đám bạn. Chúng nó đều là con cháu những nhà hợp tác làm ăn với hai gia đình chúng ta. Với một số là bạn đại học của anh. Lát nữa em cứ tự nhiên, không cần phải ngại ngùng.”
Vừa bước vào phòng đã có giọng nói khoa trương: “Ai gia, Giang thiếu của chúng ta hôm nay mang mỹ nhân nào đến vậy?”
“Ăn nói đàng hoàng, đây là người nhà.”
“A! Người nhà!” Giọng nói có vẻ bỡn cợt.
Giang Đạt đá cho hắn một phát: “Đây là em họ tao, Hạ Hoài An.”
Tên kia nghe thế thì chính sắc mặt lại: “Là em trai mới nhận kia của Hạ Hoài Tuân sao? Hân hạnh hân hạnh. Nãy anh chỉ đùa thôi, em trai đừng để ý.”
“Không sao! Xin chào mọi người.”
“Không cần khách sáo như thế, cứ tự nhiên đi.” Một người khác lên tiếng.
Hạ Hoài An mỉm cười ngồi xuống. Tính luôn cậu và Giang Đạt, trong phòng tròn mười người.
Không khí trong phòng rất thoải mái, mọi người hi hi ha ha vui đùa với nhau. Lâu lâu sẽ có người nói một hai câu với cậu, cậu cũng nhất nhất đáp lại, tuy không nhiệt tình nhưng cũng không xa cách.
Ăn uống xong mọi người nhất nhất ra về, chỉ còn một chàng trai vẫn còn ưu sầu không đi.
Hắn là Cao Lãng, cũng coi như có chút sâu xa với Hạ gia.
Hạ Thanh Tùng bây giờ đã có hai đời vợ. Với người vợ đầu cơm không mặn canh không ngọt, ai cũng tự kiếm hạnh phúc riêng, khi mọi chuyện vỡ lẽ ra thì tan rã trong không vui. Người vợ hiện tại của ông là Cao Mỹ Mỹ.
Nhà họ Cao đúng chất là phú hào, chỉ đứng sau những gia tộc có dị năng giả cao giai chống lưng. Dị năng giả sơ cấp còn phải nể mặt mũi nhà họ Cao.
Cao gia làm ăn lớn như vậy nên xây dựng cho mình danh tiếng khá tốt. Chỉ có điều em trai ruột của gia chủ Cao gia hiện tại là tên phú nhị đại ăn chơi trác táng có tiếng. Đã vô tài lại lắm tật, ông nổi danh phong lưu, bao nuôi tình nhân vô số, sinh ra mấy chục đứa con ngoài giá thú.
Cao Mỹ Mỹ và Cao Lãng là hai trong số đó. Chỉ là tuổi của Cao Mỹ Mỹ và Cao Lãng cách có điểm xa.
Cha của Cao Lãng rất hào phóng với tình nhân nên mới có nhiều cô gái ham hư vinh đi theo ông như vậy. Tuy vậy, ông không quan tâm lắm đến con riêng của mình. Biết tính ông bạc tình, chóng chán, nhưng ông rất hào phóng trong khoản chu cấp nên cũng rất nhiều cô chịu sinh con cho ông.
Cao Mỹ Mỹ ở Cao gia không giám hé răng, nhưng ở bên ngoài lại nương Cao gia tên tuổi để chèn ép người khác.
Còn Cao Lãng, tốt nghiệp kinh doanh loại xuất sắc, thế mà ra ngoài không công ty nào tuyển thượng. Âm thầm điều tra thì biết rằng do anh trai con vợ cả của cha hắn giở trò quỷ. Hắn là đứa con có thành tích xuất sắc nhất nên đã không ít lần bị mấy anh chị cùng cha khác mẹ này ngáng chân, nhưng tất cả chỉ là tiểu đau tiểu ngứa. Lần này anh cả của hắn cư nhiên còn mượn lực lượng nhà ngoại chèn ép hắn. Tuy nhà ngoại này không lớn mạnh bằng Cao gia nhưng đối phó với một đứa con riêng như hắn thì quá dễ dàng.
“Cho nên mày định rời Thủy Lam tinh, sang tinh cầu khác để phát triển à?” Giang Đạt hỏi.
Cao Lãng gật đầu: “Sang tinh cầu mới, tao không tin, tay họ còn có thể duỗi đến đó.”
“Vậy, mày định đi đâu?”
Hắn lắc đầu: “Còn chưa suy nghĩ.”
Giang Đạt thở dài vỗ vỗ vai hắn: “Người tài đến đâu cũng sẽ có đất dụng võ. Hảo hảo suy tính, lúc rời đi tao sẽ kêu đám anh em khao mày một chầu lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất