Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác

Chương 12: Nói Dối Mọi Người Vậy

Trước Sau
"Mẹ sẽ mắng anh." Hai ngày nay Hoàng Anh Nhi có chút nắm bắt được tác phong của mẹ chồng. Mặc dù mẹ chồng đối với cô và Đại Nha đã khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn là tác phong trước kia, nói một là một, bây giờ nếu trả lại, mẹ chồng sẽ tức giận.

"Vậy chúng ta cầm nhiều tiền như vậy làm gì?" Trương Tử Vượng chưa từng có nhiều tiền như vậy, rất là không biết làm sao.

"Vậy thì đưa em giữ, đợi đến lúc nào anh cần dùng em sẽ nói với mẹ." Vẻ mặt Hoàng Anh Nhi chân thành nói.

Trương Tử Vượng gật đầu, cảm thấy vợ mình làm rất đúng.

Anh ta lại đem một đồng hôm nay mình kiếm được cho Hoàng Anh Nhi.

Nắm giữ 21 đồng, Hoàng Anh Nhi đột nhiên muốn rơi lệ, kết hôn đến bây giờ, lần đầu tiên trong tay cô có tiền, hơn nữa một lần chính là hơn 20 đồng.

Cô nhìn về phía phòng của mẹ chồng, những uất ức trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, cô hy vọng mẹ chồng vẫn luôn như vậy.

Dương Mai ngồi bên cửa sổ nghe hai người nói chuyện, không nhịn được bật cười. Đứa con dâu cả này của mình nhìn có vẻ hiền lành vô hại, thật ra cũng là người có tâm nhãn.

Chỉ là nguyên chủ quá xấu xa, hoàn toàn áp chế tâm tính của Hoàng Anh Nhi.

Đợi đến khi Hoàng Anh Nhi đột nhiên nhìn lại, làm cho Dương Mai giật mình. Cô vội vàng rụt cổ nằm trở lại trên giường.

Trước khi ngủ, Dương Mai mới phát hiện cảm xúc của Đại Nha không cao, bĩu môi không nói lời nào.

"Cháu sao vậy, có phải bởi vì hôm nay bà nội không ở bên cạnh không?" Dương Mai khẽ hỏi.

"Bà nội." Đại Nha chui đầu vào trong ngực Dương Mai, còn cọ cọ.

Dương Mai vuốt ve mái tóc tơ mềm mại của Đại Nha, trong lòng cô mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Ngày mai bà nội dẫn cháu lên trấn, mua thịt cho cháu ăn, còn mua kẹo nữa, được không?”

Đại Nha ngẩng đầu nhìn Dương Mai, mặc dù không hiểu Dương Mai đang nói gì, nhưng cảm xúc vui vẻ của Dương Mai đã lây nhiễm sang cô bé, khiến cô bé cũng vui vẻ lên, mong chờ ngày mai đến.

Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau Dương Mai đã tỉnh.

Không phải bởi vì tiếng chuông đồng hồ báo thức, mà là do tiếng kêu của bụng cô.

Dương Mai còn tự sáng tạo ra một thành ngữ —— bụng đói kêu như sấm, thật sự là quá vang dội!

Vội vàng rửa mặt, Dương Mai gọi Đại Nha dậy.



Đại Nha vẫn còn ngái ngủ, nhưng lại rất nghe lời, để cho Dương Mai mặc quần áo rửa mặt, mở to đôi mắt không nhúc nhích, giống như một khúc gỗ nhỏ.

Dương Mai bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho tan chảy, ôm Đại Nha hôn mấy cái.

Sợ đánh thức Thẩm Tư nên cô chạy đến cửa phòng Hoàng Anh Nhi và Trương Tử Vượng gõ cửa.

Gõ cửa hồi lâu, cuối cùng Hoàng Anh Nhi cũng tỉnh.

Nhìn thấy mẹ chồng, vẻ mặt Hoàng Anh Nhi xấu hổ muốn giải thích, Dương Mai khoát tay áo, nói: "Không cần phải nói, mẹ hiểu! Con mệt rồi!”

Ở nhà vừa chăm con, vừa nấu cơm, vừa dọn dẹp nhà cửa, đúng là mệt chết đi được.

"Mẹ!" Hoàng Anh Nhi càng thêm ngại ngùng, cô dậm chân, đẩy Dương Mai ra chạy mất.

Dương Mai đứng ngơ ngác tại chỗ không hiểu chuyện gì xảy ra, mình nói gì sai sao?

Thẩm Tư đã sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn, nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười. Dương Mai này thật đúng là thú vị, đã là người làm bà nội rồi mà cái gì cũng không hiểu.

Lúc Dương Mai và Hoàng Anh Nhi dẫn theo Đại Nha ra ngoài, trời vừa mới sáng.

Người lính canh gác cho Thẩm Tư ngày hôm qua đã không thấy đâu, ngược lại có thể bắt gặp vài người đang đi tuần tra trong thôn. Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của họ, Dương Mai biết ngay là họ đang đi tuần.

Mỏ đất hiếm này đúng là chuyện lớn.

Nhưng cô không có tâm trí đâu mà quan tâm chuyện này, chỉ muốn bắt xe vào thị trấn.

Dương Mai bây giờ không thiếu tiền, đương nhiên phải bắt xe vào thị trấn.

Từ thôn Đại Dương đến thị trấn Hưng Long hơn hai mươi dặm, đi bộ mất bốn, năm tiếng đồng hồ.

Trong thôn có một chiếc xe ngựa, mỗi ngày đều đi về thị trấn một chuyến vào buổi sáng và một chuyến vào buổi chiều, mỗi lượt hai hào.

Hai hào này không phải ai cũng có đủ để chi trả, có thể đi bộ được thì sẽ không ai đi xe ngựa.

Thấy Dương Mai dẫn Hoàng Anh Nhi đến đi xe, ông lão đánh xe thở dài nói: "Con dâu bà còn đi bộ như mọi ngày, sao bà lại đi xe?”

Chưa để Dương Mai lên tiếng, ông lão lại thở dài: "Đại Nha đi xe không mất tiền, bà bế nó cũng có mệt gì đâu.”

Tạo nghiệp mà! Dương Mai nhìn trên xe đã có mấy người ngồi, mặt mũi nóng bừng.



Nguyên chủ không phải là bị thần kinh đấy chứ? Bản thân đi xe không cho con dâu đi đã đành, cháu gái đi không mất tiền mà cũng không chịu bế?

"Ba bà cháu tôi đều đi xe." Dương Mai nói.

Ông lão còn muốn khuyên thêm, nghe Dương Mai nói vậy liền nuốt lời định nói vào bụng.

Ông lão ngẩng đầu nhìn trời, tự hỏi có phải mặt trời mọc đằng Tây rồi không?

Ngồi trên xe, mọi người đều trò chuyện rôm rả, Dương Mai vừa mới mất mặt một trận nên không muốn nói gì, chỉ lo trêu chọc Đại Nha trong lòng.

Cô hát bài hát bảng chữ cái cho Đại Nha nghe, Đại Nha cũng bi bô học theo.

Hoàng Anh Nhi mỉm cười nhìn, trong mắt người ngoài, đây chính là một gia đình hòa thuận vui vẻ, ai có thể ngờ Dương Mai lại là một bà mẹ chồng ác độc chuyên môn hành hạ con dâu chứ?

"Bác gái Tử Vượng, nghe nói hôm qua bác rất nổi tiếng, còn làm phiên dịch nữa?" Vợ của Dương Quân nói hồi lâu, thấy Dương Mai không đáp lời, bèn chuyển chủ đề sang Dương Mai.

"Tôi chỉ dịch vài câu đơn giản thôi, mấy câu phức tạp thì không được, mấy vị lãnh đạo đang đợi người của Đào Đô đến, tôi chỉ là tạm thời ứng phó thôi." Dương Mai thản nhiên nói.

"Hóa ra là vậy." Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu, họ còn tưởng Dương Mai cũng giống như họ, chỉ là nông dân quê mùa, sao đột nhiên lại khác biệt thế? Hóa ra cũng chỉ là biết nói vài câu tiếng Anh mà thôi.

"Biết thế hôm qua tôi cũng thử xem." Vợ của Dương Quân tiếc nuối nói: "Tôi còn biết nói vài câu tiếng Anh đấy, hôm qua vị quân nhân nước ngoài kia rất thích nói chuyện, còn dạy trẻ con trong thôn nói tiếng Anh nữa.”

"Bà thì thôi đi!" Ông lão đánh xe ngắt lời: "Bình thường nói chuyện đã oang oang rồi, còn nói tiếng Anh nữa, lỡ dọa ngựa của tôi chạy mất thì làm sao?”

Mọi người cười ồ lên, vợ của Dương Quân cũng không giận, vỗ vai ông lão vài cái rồi hỏi Dương Mai: "Vậy hôm qua bác có kiếm được năm mươi đồng không?”

"Làm sao có thể!" Dương Mai chân thành nói: "Với mấy câu tiếng Anh của tôi, người ta làm sao có thể trả nhiều như vậy! Nhưng cũng được kha khá.”

Nói xong cô không nói gì thêm, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Vợ của Dương Quân và mấy người phụ nữ khác liên tục hỏi dò.

"Nói cho mọi người biết thì đừng ai nói cho ai khác biết đấy!" Dương Mai bất đắc dĩ nói: "Họ đưa tôi hai mươi lăm, nói là tôi đã làm được một nửa công việc.”

"Hai mươi lăm!" Giọng nói the thé của vợ Dương Quân khiến lũ chim trong rừng giật mình bay tán loạn: "Trời đất ơi!”

"Đây là tiền công năm ngày." Không ngờ mình lại lỡ lời, Dương Mai bèn chữa cháy: "Họ biết tôi đang kẹt tiền nên đưa trước một ít.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau