Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?
Chương 1: TA ĐÃ CHẾT
- Phó Lan Chi … em thích anh…
Túc Bạch không nghĩ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, đem một người đặt ở đầu quả tim mà yêu thầm bốn năm, thực vất vả lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại gặp phải tai bay vạ gió, bị một chiếc xe tải tông trúng, bay thẳng lên trời, xoay nửa vòng trên không chỉ kịp nhìn thấy Phó Lan Chi đang mấp máy gì đó, vẻ mặt khiếp sợ. Ha ha… này chứng tỏ trong lòng hắn cũng có mình đi?
Túc Bạch nỗ lực phân tích khẩu hình của Phó Lan Chi, càng xem càng thấy giống như đang nói thích hắn. Nếu là thích hắn, hắn lại ngỏm mất rồi, cái bẫy này cũng quá ác đi, bản thân phải vất vả yêu thầm bốn năm, thật vất vả mới tu thành chính quả lại không thể hưởng.
- Đau không?
- Túc Bạch, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta. Đời này ngươi chỉ có thể là của ta, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh ta, táng cùng ta!
Âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai, mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.
Túc Bạch cũng không biết đã trải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại từ trong đau nhức, cả người giống như bị bánh xe nghiền qua, mệt đến mức không nhấc nổi năm ngón tay. Hắn có thể cảm nhận được thân thể này vô cùng suy yếu, đặc biệt là còn mới bị cường bạo qua. Túc Bạch nhắm mắt lại, trong kí ức mơ hồ nhìn thấy người làm chuyện này với hắn nhếch môi cười sầu thảm, có mấy phần thê lương.
Mình không phải đã chết rồi … sao có thể nhìn thấy Phó Lan Chi?
Bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện truyền vào:
- Hừ, bất quá cũng chỉ là một nam sủng được gia coi trọng mà thôi, còn tự cho là có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, nhìn bộ dáng rên rỉ phóng đãng của hắn tối hôm qua mà xem. Mấy người nói nhi tử Túc Bạch của Túc thị lang thanh phong trong sáng, sạch sẽ thuần khiết như trăng trên trời, không thể xâm phạm nhất định còn không biết bộ dáng phóng đãng trên giường kia của hắn.
- Gia chúng ta là ai nha, đường đường là nhiếp chính vương cao cao tại thượng, chẳng lẽ lại để tâm tới nhi tử của một thị lang nho nho hay sao?
- Mấy ngày nay ta cảm thấy gia đối xử với hắn rất tốt, trước giờ chưa từng có ai ở bên cạnh gia lâu như vậy, chứng tỏ bản lĩnh quyến rũ người của Túc công tử thật không thể xem thường.
- Nhất định là công phu trên giường cực tốt. Chẳng lẽ quyến rũ được trên giường thì có thể bắt được tâm của gia hay sao? Gia làm sao lại coi trọng loại người lưu lạc này.
Túc Bạch không nghĩ tới bản thân lại xui xẻo như vậy, đem một người đặt ở đầu quả tim mà yêu thầm bốn năm, thực vất vả lấy hết dũng khí đi thổ lộ, lại gặp phải tai bay vạ gió, bị một chiếc xe tải tông trúng, bay thẳng lên trời, xoay nửa vòng trên không chỉ kịp nhìn thấy Phó Lan Chi đang mấp máy gì đó, vẻ mặt khiếp sợ. Ha ha… này chứng tỏ trong lòng hắn cũng có mình đi?
Túc Bạch nỗ lực phân tích khẩu hình của Phó Lan Chi, càng xem càng thấy giống như đang nói thích hắn. Nếu là thích hắn, hắn lại ngỏm mất rồi, cái bẫy này cũng quá ác đi, bản thân phải vất vả yêu thầm bốn năm, thật vất vả mới tu thành chính quả lại không thể hưởng.
- Đau không?
- Túc Bạch, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi ta. Đời này ngươi chỉ có thể là của ta, cho dù chết cũng phải chết bên cạnh ta, táng cùng ta!
Âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai, mang theo lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.
Túc Bạch cũng không biết đã trải qua bao lâu mới có thể tỉnh lại từ trong đau nhức, cả người giống như bị bánh xe nghiền qua, mệt đến mức không nhấc nổi năm ngón tay. Hắn có thể cảm nhận được thân thể này vô cùng suy yếu, đặc biệt là còn mới bị cường bạo qua. Túc Bạch nhắm mắt lại, trong kí ức mơ hồ nhìn thấy người làm chuyện này với hắn nhếch môi cười sầu thảm, có mấy phần thê lương.
Mình không phải đã chết rồi … sao có thể nhìn thấy Phó Lan Chi?
Bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện truyền vào:
- Hừ, bất quá cũng chỉ là một nam sủng được gia coi trọng mà thôi, còn tự cho là có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, nhìn bộ dáng rên rỉ phóng đãng của hắn tối hôm qua mà xem. Mấy người nói nhi tử Túc Bạch của Túc thị lang thanh phong trong sáng, sạch sẽ thuần khiết như trăng trên trời, không thể xâm phạm nhất định còn không biết bộ dáng phóng đãng trên giường kia của hắn.
- Gia chúng ta là ai nha, đường đường là nhiếp chính vương cao cao tại thượng, chẳng lẽ lại để tâm tới nhi tử của một thị lang nho nho hay sao?
- Mấy ngày nay ta cảm thấy gia đối xử với hắn rất tốt, trước giờ chưa từng có ai ở bên cạnh gia lâu như vậy, chứng tỏ bản lĩnh quyến rũ người của Túc công tử thật không thể xem thường.
- Nhất định là công phu trên giường cực tốt. Chẳng lẽ quyến rũ được trên giường thì có thể bắt được tâm của gia hay sao? Gia làm sao lại coi trọng loại người lưu lạc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất