Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?
Chương 22: Bạch Bạch, ngươi cũng thích ta có phải không?
Túc Bạch hơi cụp mắt, không nói gì nữa.
Trong thâm tâm Diệp Lan Chi đã dậy sóng, nhưng hắn vẫn phân phó hạ nhân chuẩn bị cháo xong mới quay về bên cạnh giường Túc Bạch ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bàn tay của Túc Bạch, nhìn người không chớp mắt.
“Bạch Bạch…Lời lúc nãy của ngươi là có ý gì? Có phải ngươi cũng thích ta hay không?” Hai mắt Diệp Lan Chi càng thêm sâu hút, bên trong như có một bàn tay gắt gao bắt lấy Túc Bạch, khiến hắn run lên một chút, hắn muốn xoát điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi chứ không phải điểm hảo cảm mà. Điểm hảo cảm của Diệp Lan Chi với Túc Bạch đã ở trên đỉnh, chỉ cần hắn đáp “phải” một tiếng, Diệp Lan Chi này hẳn sẽ phát điên không nghi ngờ.
Nhưng mà như vậy thì sẽ phá hỏng cốt truyện.
Hắn chỉ là một cái pháo hôi có nhiệm vụ trợ giúp nam chủ đi lên đỉnh nhân sinh, thuận tiện tìm cách giữ mạng mà thôi, không thể làm Diệp Lan Chi phát điên mà chết được.
Chuyện cùng Diệp Lan Chi sống vui vẻ hạnh phúc gì đó, không phù hợp với nhiệm vụ của hắn.
Nhìn Túc Bạch trầm mặc, cơ thể còn hơi phát run, tâm Diệp Lan Chi cũng từ từ trầm xuống, hơi thất vọng nhấp môi.
Thôi, chỉ cần Bạch Bạch mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trái tim của Bạch Bạch, hắn không cần cũng được, chỉ cần có người là đủ.
……………………
Diệp Lan Chi vô cùng bận rộn, Túc Bạch cũng không biết hắn rốt cuộc bận bịu chuyện gì, chỉ biết đại khái trong triều bất ổn, Diệp Lan Chi cứ phải vội vội vàng vàng lo liệu đại sự nên Túc Bạch cả ngày đều không gặp hắn. Nhưng mà buổi tối Diệp Lan Chi nhất định sẽ đến ăn cơm cùng Túc Bạch, hơn nữa khi ngủ, Túc Bạch vẫn nhạy cảm phát hiện người kia mỗi ngày đều tới nhìn trộm hắn, ở bên cạnh hắn nằm một lát, trước khi trời sáng sẽ yên lặng rời đi.
Vì có lợi cho con đường xoát điểm tín nhiệm, Túc Bạch cũng nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết, mặc kệ Diệp Lan Chi.
…………………..
Phong cảnh trong đình hóng gió ở hậu viện rất đẹp, trăm hoa đua nở khoe sắc, gió nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ, xua tan cái nóng. Túc Bạch đang phe phấy quạt xếp, hơi híp mắt thưởng thức cảnh đẹp thì có tiếng nói chuyện truyền đến. Hắn thu quạt, nhìn về hướng kia. Mấy người Nguyên Tu nhìn thấy Túc Bạch cũng vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới Túc Bạch sẽ tới đây ngắm cảnh.
Túc Bạch nhếch môi cười khẽ, ngươi nói xem cái này có khéo hay không, mấy vị phía trước kia chính là mấy nam thiếp sau này sẽ nổi danh trong nguyên tác của Diệp Lan Chi – Nguyên Trọng, Nguyên Hi cùng Nhan Như.
Hắn vẫn ngồi yên bất động, chỉ nhếch môi cười, nhẹ liếc mấy người kia một cái.
Nguyên Trọng sửng sốt nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, cười cười vô hại nói: “Túc Bạch? Không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được ngươi. Ngày thường ngươi đều được gia bảo hộ trong phòng, mà ngươi cũng không ra ngoài gặp gỡ mấy người hạ đẳng như chúng ta, muốn thấy mặt ngươi quả thực không dễ.”
Túc Bạch hơi híp mắt, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo. Người này không hổ là nam sủng có tâm cơ nhất của Diệp Lan Chi, nói chuyện loanh quanh lòng vòng, dụng tâm kín đáo như vậy. Lời này cũng chính là nói Túc Bạch hắn bị Diệp Lan Chi sủng, mấy người bọn hắn không thể so sánh với Túc Bạch cho nên không thể gặp hắn.
Nguyên Trọng là người tâm cơ sâu nặng, nhưng Nguyên Hi lại nhát gan, sẽ không bị hắn lợi dụng. Ngược lại tính tình Nhan Như xúc động, dễ dàng bị người khác chọc giận, vô tình trở thành mũi giáo trong tay hắn ta.
Quả nhiên Nhan Như nghe được lời này thì trầm mặt, nhìn Túc Bạch không mấy thân thiện, âm dương quái khí nói: “Chúng ta làm sao tôn quý bằng nhân gia người ta, nghe nói mấy hôm trước vừa mới hầu hạ gia xong, gia còn tự mình hầu hạ hắn uống thuốc đâu, chúng ta là ai chứ, làm sao có thể so sánh được.”
Túc Bạch nhìn Nhan Như chậm rãi nhếch môi, nếu là Túc Bạch trước đây nghe được lời này sẽ cảm thấy nhục nhã mà mặt đỏ tai hồng cùng người tranh chấp một phen, ai, nhưng mà hắn không phải nguyên chủ.
Cho dù Nhan Như có chỉ vào mặt mà mắng hắn là dâm phụ trên giường của Diệp Lan Chi, hắn cũng cảm thấy không sao hết, bởi vì Túc Bạch trong lòng càng minh bạch, những người này nhắm vào hắn cũng chỉ vì đố kỵ và ghen ghét mà thôi.
Hắn cười cười, dùng quạt xếp trong tay gạt gạt mái tóc đen mượt của mình, hai mắt cong cong: “Gia đối với ta đúng là rất tốt.”
“Ngươi…” Nhan Như nghẹn khí, đỏ mặt trừng Túc Bạch, “ngươi không biết xấu hổ!”
“Mặt? Ta đương nhiên cần nha, không có gương mặt này ta làm sao quyến rũ được gia, khiến gia lưu lại trên giường của mình chứ.” Túc Bạch cười nói.
Mắt Nhan Như trừng lớn, không thể tin được những lời này lại có thể toát ra từ miệng kẻ giữ thân như ngọc – Túc Bạch.
Nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt một chút, đã chuyển sang châm chọc nói: “Ta còn tưởng rằng, nhi tử Túc thị lang là người giữ mình trong sạch, hóa ra là ta sai rồi, cho dù là kinh thành đệ nhất tài tử cũng sẽ thần phục dưới thân nam nhân nha!”
Túc Bạch câu môi cười lạnh, dùng quạt chống trán, mắt đào hoa lưu chuyển: “Gia… đích thực là không tồi, à, ta quên mất, các ngươi còn chưa được trải nghiệm bao giờ, gia nhốt các ngươi ở hậu viện, chỉ xem như chơi đùa, trước giờ con chưa lâm hạnh quá các ngươi.”
Lời này nói ra, ngay cả sắc mặt của Nguyên Tu cũng trở nên khó coi.
Nhan Như tức giận muốn đánh người, kẻ này sao mà miệng lưỡi xấu xa như vậy, nếu hắn bây giờ không phải tâm phúc trước mặt gia, đụng vào hắn chính là tự tìm xui xẻo thì mình phải đánh hắn một trận mới hả dạ.
Nguyên Hi nhát gan vẫn đứng ở một bên, không mở miệng.
Nguyên Trọng trầm mặt nói: “lời này của Túc Bạch huynh không đúng rồi, chúng ta đều là nam thiếp của gia, tuy ngươi được gia sủng hạnh nhưng thân phận cũng không khác gì chúng ta, mọi người đều là huynh đệ, sao lại phân tôn ti.”
Túc Bạch cười cười, liếc Nguyên Trọng, người này theo nguyên tác là một kẻ lòng sâu dạ hiểm, mặc dù không được Diệp Lan Chi sủng hạnh nhưng ở nhiếp chính vương phủ vẫn có thể hô mưa gọi gió. Ngay cả nguyên chủ Túc Bạch cũng bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
Túc Bạch âm thầm giúp Nguyên Tu, bán đứng Diệp Lan Chi đều là do hắn ở sau lưng khuyến khích mà thành, sau này khi Túc Bạch tìm được cơ hội muốn nói cho Nguyên Tu biết người âm thầm giúp đỡ hắn là mình cũng bị Nguyên Trọng phá hủy.
Người này một lúc tính toán mệnh của hai người, ngoài Túc Bạch còn có cả nam chủ. Đây là chướng ngại vật phá hủy cốt truyện, hủy diệt tiền đồ của nam chủ, cho nên Túc Bạch hắn phải ra tay hủy hoại cái chướng ngại vật này mới được.
Nghĩ đến đây, Túc Bạch hơi mỉm cười, hắn không có hứng thú giết người, cũng không muốn làm cho người ta sâu sắc cảm nhận cái gì là rơi từ trên cao xuống đáy vực đau khổ, nhưng mà hắn có thể khiến cho kẻ cản đường Nguyên Trọng này cả đời không ngóc dậy được nữa.
“Ai nói ta và các ngươi là huynh đệ?” Túc Bạch cười hỏi.
Nhìn thấy Nguyên Trọng hơi đổi sắc mặt, trên mặt Túc Bạch ý cười càng tăng, phong tình vạn chủng dựa vào bàn đá, một tay chống đầu, khinh thường liếc xéo mấy người ở đó: “Mấy người các ngươi gia còn không thèm để vào mắt, nói gì đến cùng ta ăn cơm?”
Trong thâm tâm Diệp Lan Chi đã dậy sóng, nhưng hắn vẫn phân phó hạ nhân chuẩn bị cháo xong mới quay về bên cạnh giường Túc Bạch ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bàn tay của Túc Bạch, nhìn người không chớp mắt.
“Bạch Bạch…Lời lúc nãy của ngươi là có ý gì? Có phải ngươi cũng thích ta hay không?” Hai mắt Diệp Lan Chi càng thêm sâu hút, bên trong như có một bàn tay gắt gao bắt lấy Túc Bạch, khiến hắn run lên một chút, hắn muốn xoát điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi chứ không phải điểm hảo cảm mà. Điểm hảo cảm của Diệp Lan Chi với Túc Bạch đã ở trên đỉnh, chỉ cần hắn đáp “phải” một tiếng, Diệp Lan Chi này hẳn sẽ phát điên không nghi ngờ.
Nhưng mà như vậy thì sẽ phá hỏng cốt truyện.
Hắn chỉ là một cái pháo hôi có nhiệm vụ trợ giúp nam chủ đi lên đỉnh nhân sinh, thuận tiện tìm cách giữ mạng mà thôi, không thể làm Diệp Lan Chi phát điên mà chết được.
Chuyện cùng Diệp Lan Chi sống vui vẻ hạnh phúc gì đó, không phù hợp với nhiệm vụ của hắn.
Nhìn Túc Bạch trầm mặc, cơ thể còn hơi phát run, tâm Diệp Lan Chi cũng từ từ trầm xuống, hơi thất vọng nhấp môi.
Thôi, chỉ cần Bạch Bạch mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trái tim của Bạch Bạch, hắn không cần cũng được, chỉ cần có người là đủ.
……………………
Diệp Lan Chi vô cùng bận rộn, Túc Bạch cũng không biết hắn rốt cuộc bận bịu chuyện gì, chỉ biết đại khái trong triều bất ổn, Diệp Lan Chi cứ phải vội vội vàng vàng lo liệu đại sự nên Túc Bạch cả ngày đều không gặp hắn. Nhưng mà buổi tối Diệp Lan Chi nhất định sẽ đến ăn cơm cùng Túc Bạch, hơn nữa khi ngủ, Túc Bạch vẫn nhạy cảm phát hiện người kia mỗi ngày đều tới nhìn trộm hắn, ở bên cạnh hắn nằm một lát, trước khi trời sáng sẽ yên lặng rời đi.
Vì có lợi cho con đường xoát điểm tín nhiệm, Túc Bạch cũng nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết, mặc kệ Diệp Lan Chi.
…………………..
Phong cảnh trong đình hóng gió ở hậu viện rất đẹp, trăm hoa đua nở khoe sắc, gió nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ, xua tan cái nóng. Túc Bạch đang phe phấy quạt xếp, hơi híp mắt thưởng thức cảnh đẹp thì có tiếng nói chuyện truyền đến. Hắn thu quạt, nhìn về hướng kia. Mấy người Nguyên Tu nhìn thấy Túc Bạch cũng vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới Túc Bạch sẽ tới đây ngắm cảnh.
Túc Bạch nhếch môi cười khẽ, ngươi nói xem cái này có khéo hay không, mấy vị phía trước kia chính là mấy nam thiếp sau này sẽ nổi danh trong nguyên tác của Diệp Lan Chi – Nguyên Trọng, Nguyên Hi cùng Nhan Như.
Hắn vẫn ngồi yên bất động, chỉ nhếch môi cười, nhẹ liếc mấy người kia một cái.
Nguyên Trọng sửng sốt nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, cười cười vô hại nói: “Túc Bạch? Không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được ngươi. Ngày thường ngươi đều được gia bảo hộ trong phòng, mà ngươi cũng không ra ngoài gặp gỡ mấy người hạ đẳng như chúng ta, muốn thấy mặt ngươi quả thực không dễ.”
Túc Bạch hơi híp mắt, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo. Người này không hổ là nam sủng có tâm cơ nhất của Diệp Lan Chi, nói chuyện loanh quanh lòng vòng, dụng tâm kín đáo như vậy. Lời này cũng chính là nói Túc Bạch hắn bị Diệp Lan Chi sủng, mấy người bọn hắn không thể so sánh với Túc Bạch cho nên không thể gặp hắn.
Nguyên Trọng là người tâm cơ sâu nặng, nhưng Nguyên Hi lại nhát gan, sẽ không bị hắn lợi dụng. Ngược lại tính tình Nhan Như xúc động, dễ dàng bị người khác chọc giận, vô tình trở thành mũi giáo trong tay hắn ta.
Quả nhiên Nhan Như nghe được lời này thì trầm mặt, nhìn Túc Bạch không mấy thân thiện, âm dương quái khí nói: “Chúng ta làm sao tôn quý bằng nhân gia người ta, nghe nói mấy hôm trước vừa mới hầu hạ gia xong, gia còn tự mình hầu hạ hắn uống thuốc đâu, chúng ta là ai chứ, làm sao có thể so sánh được.”
Túc Bạch nhìn Nhan Như chậm rãi nhếch môi, nếu là Túc Bạch trước đây nghe được lời này sẽ cảm thấy nhục nhã mà mặt đỏ tai hồng cùng người tranh chấp một phen, ai, nhưng mà hắn không phải nguyên chủ.
Cho dù Nhan Như có chỉ vào mặt mà mắng hắn là dâm phụ trên giường của Diệp Lan Chi, hắn cũng cảm thấy không sao hết, bởi vì Túc Bạch trong lòng càng minh bạch, những người này nhắm vào hắn cũng chỉ vì đố kỵ và ghen ghét mà thôi.
Hắn cười cười, dùng quạt xếp trong tay gạt gạt mái tóc đen mượt của mình, hai mắt cong cong: “Gia đối với ta đúng là rất tốt.”
“Ngươi…” Nhan Như nghẹn khí, đỏ mặt trừng Túc Bạch, “ngươi không biết xấu hổ!”
“Mặt? Ta đương nhiên cần nha, không có gương mặt này ta làm sao quyến rũ được gia, khiến gia lưu lại trên giường của mình chứ.” Túc Bạch cười nói.
Mắt Nhan Như trừng lớn, không thể tin được những lời này lại có thể toát ra từ miệng kẻ giữ thân như ngọc – Túc Bạch.
Nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt một chút, đã chuyển sang châm chọc nói: “Ta còn tưởng rằng, nhi tử Túc thị lang là người giữ mình trong sạch, hóa ra là ta sai rồi, cho dù là kinh thành đệ nhất tài tử cũng sẽ thần phục dưới thân nam nhân nha!”
Túc Bạch câu môi cười lạnh, dùng quạt chống trán, mắt đào hoa lưu chuyển: “Gia… đích thực là không tồi, à, ta quên mất, các ngươi còn chưa được trải nghiệm bao giờ, gia nhốt các ngươi ở hậu viện, chỉ xem như chơi đùa, trước giờ con chưa lâm hạnh quá các ngươi.”
Lời này nói ra, ngay cả sắc mặt của Nguyên Tu cũng trở nên khó coi.
Nhan Như tức giận muốn đánh người, kẻ này sao mà miệng lưỡi xấu xa như vậy, nếu hắn bây giờ không phải tâm phúc trước mặt gia, đụng vào hắn chính là tự tìm xui xẻo thì mình phải đánh hắn một trận mới hả dạ.
Nguyên Hi nhát gan vẫn đứng ở một bên, không mở miệng.
Nguyên Trọng trầm mặt nói: “lời này của Túc Bạch huynh không đúng rồi, chúng ta đều là nam thiếp của gia, tuy ngươi được gia sủng hạnh nhưng thân phận cũng không khác gì chúng ta, mọi người đều là huynh đệ, sao lại phân tôn ti.”
Túc Bạch cười cười, liếc Nguyên Trọng, người này theo nguyên tác là một kẻ lòng sâu dạ hiểm, mặc dù không được Diệp Lan Chi sủng hạnh nhưng ở nhiếp chính vương phủ vẫn có thể hô mưa gọi gió. Ngay cả nguyên chủ Túc Bạch cũng bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
Túc Bạch âm thầm giúp Nguyên Tu, bán đứng Diệp Lan Chi đều là do hắn ở sau lưng khuyến khích mà thành, sau này khi Túc Bạch tìm được cơ hội muốn nói cho Nguyên Tu biết người âm thầm giúp đỡ hắn là mình cũng bị Nguyên Trọng phá hủy.
Người này một lúc tính toán mệnh của hai người, ngoài Túc Bạch còn có cả nam chủ. Đây là chướng ngại vật phá hủy cốt truyện, hủy diệt tiền đồ của nam chủ, cho nên Túc Bạch hắn phải ra tay hủy hoại cái chướng ngại vật này mới được.
Nghĩ đến đây, Túc Bạch hơi mỉm cười, hắn không có hứng thú giết người, cũng không muốn làm cho người ta sâu sắc cảm nhận cái gì là rơi từ trên cao xuống đáy vực đau khổ, nhưng mà hắn có thể khiến cho kẻ cản đường Nguyên Trọng này cả đời không ngóc dậy được nữa.
“Ai nói ta và các ngươi là huynh đệ?” Túc Bạch cười hỏi.
Nhìn thấy Nguyên Trọng hơi đổi sắc mặt, trên mặt Túc Bạch ý cười càng tăng, phong tình vạn chủng dựa vào bàn đá, một tay chống đầu, khinh thường liếc xéo mấy người ở đó: “Mấy người các ngươi gia còn không thèm để vào mắt, nói gì đến cùng ta ăn cơm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất