Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?
Chương 3: PHÁT BỆNH
- Tối hôm qua gia của các ngươi lăn lộn ta quá mức ác liệt, hiện tại ta eo lưng đều đau, không dậy nổi, các ngươi đi nói với gia một tiếng, ta bây giờ muốn gặp hắn.
Túc Bạch cố ý chọc giận gã sai vặt, đừng tưởng hắn không biết gã kia có hứng thú với Diệp Lan Chi. Trong phủ này của Diệp Lan Chi, không có mấy người không nghĩ tới việc bò lên giường của hắn, nam nhân này thật đúng là đồ trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu hắn đã có khuôn mặt giống nam thần như đúc, xem xem ta có đem hắn dạy dỗ một phen hay không, Diệp Lan Chi có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ nam nhân nhưng khuôn mặt kia thì không thể.
- Bằng ngươi cũng muốn gặp mặt gia, còn muốn ta làm chân chạy cho ngươi, dựa vào cái gì?
Gã sai vặt tức giận dậm chân, cũng không thèm lựa lời mắng Túc Bạch. Túc Bạch câu môi, lạnh lẽo quét mắt về phía gã sai vặt, cười lạnh:
- Ngươi không đi kêu cũng được, chờ gia các ngươi trở lại, ta liền nói với gia các ngươi chiếu cố không tốt, khiến ta bây giờ vẫn còn đau, tốt xấu gì bây giờ ta cũng là nam phu nhân, lời của phu nhân nói các ngươi còn không nghe, phải xử phạt thế nào các ngươi cũng tự biết.
Túc Bạch nói xong ba chữ nam phu nhân này thì vô cùng xấu hổ. Được rồi hắn nhịn, chờ đến khi gặp dược Diệp Lan Chi nhìn một chút xem hắn có phải giống Lan Chi hay không, nếu là không giống, hắn cho dù thế nào cũng phải bỏ trốn. Gã sai vặt còn muốn giáo huấn Túc Bạch không biết xấu hổ đã bị người bên cạnh đẩy một cái, người nọ trào phóng liếc Túc Bạch thì thầm:
- Ngươi đi đi, gia lúc này đang ở phòng khách nói chuyện, nếu biết hắn ầm ĩ muốn gặp, tức giận lên còn không biết sẽ trừng phạt thế nào đâu.
Gã sai vặt kia biết Diệp Lan Chi tức giận có bao nhiêu khủng bố, đây là Túc Bạch tự tìm đường chết, hắn liền vui vẻ khi người gặp họa, lướt qua Túc Bạch, đi ra ngoài.
Túc Bạch bình tĩnh cười cười chờ Diệp Lan Chi đến, dựa theo miêu tả trong sách, Diệp Lan Chi đối với nam sủng đoạt về này phi thường sủng ái, sủng đến mức khiến người ta giận sôi lên. Mặc dù hệ thống không nói rõ cốt truyện nhưng dựa theo ký ức của nguyên chủ, Túc Bạch khẳng định Diệp Lan Chi cũng sẽ không làm gì mình.
Không bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Túc Bạch hưng phấn đang muốn ngồi dậy ngóng ra cửa nhìn xem Diệp Lan Chi trông như thế nào, bỗng nhiên trái tim co rút đau đớn, người cong lại như con tôm, tay chân run rẩy, mồ hôi rịn ra khắp toàn thân.
Ta dựa vào, đây lại là tình huống gì?
[Hệ thống nhắc nhở: nguyên ký chủ mắc bệnh tim, xin đừng quá mức kích động.]
Nội tâm Túc Bạch: Đậu, chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm, tối hôm qua hắn bị lăn lội cả đêm sao lại không phát bệnh đi?
[Hệ thống nhắc nhở: vai chính có hào quang vai chính, vì đảm bảo trình tự tất yếu, có thể xuất hiện bug cốt truyện thích hợp.]
Túc Bạch:… chết tiệt, cái thao tác này đã lạc tới chân trời nào rồi.
Diệp Lan Chi vừa đẩy cửa ra liền thấy Túc Bạch sắc mặt thống khổ, vặn vẹo thành một khối, trong lòng nhói lên, cuống quít chạy tới, ôm người vào trong ngực, giọng nói còn mang theo khẩn trương cùng lo lắng:
- Bạch bạch, bệnh tim của ngươi tái phát phải không?
- Người đâu mau mang thuốc tới đây, nhanh thỉnh đại phu.
Diệp Lan Chi thô bạo gầm lên. Túc Bạch nắm chặt ống tay áo Diệp Lan Chi, muốn nhìn rõ mặt hắn một chút, nhưng trái tim quá mức đau đớn, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãng.
Diệp Lan Chi lại tưởng Túc Bạch đau đớn, gắt gao ôm người vào trong ngực, mặt dán vào khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, vừa ôn nhu như nước vừa cẩn thận như ôm vật quý nói:
- Bạch Bạch, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ nhân rất nhanh đã mang thuốc từ trong phòng Túc Bạch về tới, Diệp Lan Chi liền bỏ vào miệng Túc Bạch, Túc Bạch ngại thuốc đắng không chịu uống khiến Diệp Lan Chi cuống lên, bèn dùng miệng ngậm thuốc cúi đầu bón cho Túc Bạch, lại dùng cách đó đút thêm một ngụm nước, cưỡng bách Túc Bạch nuốt vào.
Sắc mặt Túc Bạch đã chuyển tốt, cảm giác đau đớn, co rút nơi tim cũng tốt lên, nhưng tay hắn vẫn gắt gao túm chặt ống tay áo Diệp Lan Chi. Diệp Lan Chi âm trầm nhìn tay hắn, đáy mắt phập phồng như bão tố, tự hỏi, đây là Bạch Bạch đang ỷ lại hắn phải không? Phải chăng Bạch Bạch cũng không bài xích hắn, trong lòng cũng có Diệp Lan Chi hắn đâu.
Tối hôm qua hắn làm chuyện quá phận như vậy, Diệp Lan Chi sợ buổi sáng sẽ nhìn thấy Túc Bạch chán ghét cùng phẫn nộ nên sáng sớm đã rời đi, gọi người vào phủ nghị sự. Chỉ có làm cho mình bận bịu lu bù, hắn mới không có thời gian nghĩ tới Túc Bạch.
Tay Diệp Lan Chi nhẹ nhàng vuốt lên từng tấc thịt trên mặt Túc Bạch, ánh mắt càng sâu. Túc Bạch híp nửa mắt, nhìn móng heo của nam nhân kia đang chiếm tiện nghi của mình, cơ thể này quá mức hư nhược, nên hắn cũng lười để ý. Con heo này ngủ hắn xong sáng sớm đã bỏ chạy lấy người, trở về lại khiến hắn phát bệnh.
Túc Bạch cố ý chọc giận gã sai vặt, đừng tưởng hắn không biết gã kia có hứng thú với Diệp Lan Chi. Trong phủ này của Diệp Lan Chi, không có mấy người không nghĩ tới việc bò lên giường của hắn, nam nhân này thật đúng là đồ trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu hắn đã có khuôn mặt giống nam thần như đúc, xem xem ta có đem hắn dạy dỗ một phen hay không, Diệp Lan Chi có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ nam nhân nhưng khuôn mặt kia thì không thể.
- Bằng ngươi cũng muốn gặp mặt gia, còn muốn ta làm chân chạy cho ngươi, dựa vào cái gì?
Gã sai vặt tức giận dậm chân, cũng không thèm lựa lời mắng Túc Bạch. Túc Bạch câu môi, lạnh lẽo quét mắt về phía gã sai vặt, cười lạnh:
- Ngươi không đi kêu cũng được, chờ gia các ngươi trở lại, ta liền nói với gia các ngươi chiếu cố không tốt, khiến ta bây giờ vẫn còn đau, tốt xấu gì bây giờ ta cũng là nam phu nhân, lời của phu nhân nói các ngươi còn không nghe, phải xử phạt thế nào các ngươi cũng tự biết.
Túc Bạch nói xong ba chữ nam phu nhân này thì vô cùng xấu hổ. Được rồi hắn nhịn, chờ đến khi gặp dược Diệp Lan Chi nhìn một chút xem hắn có phải giống Lan Chi hay không, nếu là không giống, hắn cho dù thế nào cũng phải bỏ trốn. Gã sai vặt còn muốn giáo huấn Túc Bạch không biết xấu hổ đã bị người bên cạnh đẩy một cái, người nọ trào phóng liếc Túc Bạch thì thầm:
- Ngươi đi đi, gia lúc này đang ở phòng khách nói chuyện, nếu biết hắn ầm ĩ muốn gặp, tức giận lên còn không biết sẽ trừng phạt thế nào đâu.
Gã sai vặt kia biết Diệp Lan Chi tức giận có bao nhiêu khủng bố, đây là Túc Bạch tự tìm đường chết, hắn liền vui vẻ khi người gặp họa, lướt qua Túc Bạch, đi ra ngoài.
Túc Bạch bình tĩnh cười cười chờ Diệp Lan Chi đến, dựa theo miêu tả trong sách, Diệp Lan Chi đối với nam sủng đoạt về này phi thường sủng ái, sủng đến mức khiến người ta giận sôi lên. Mặc dù hệ thống không nói rõ cốt truyện nhưng dựa theo ký ức của nguyên chủ, Túc Bạch khẳng định Diệp Lan Chi cũng sẽ không làm gì mình.
Không bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Túc Bạch hưng phấn đang muốn ngồi dậy ngóng ra cửa nhìn xem Diệp Lan Chi trông như thế nào, bỗng nhiên trái tim co rút đau đớn, người cong lại như con tôm, tay chân run rẩy, mồ hôi rịn ra khắp toàn thân.
Ta dựa vào, đây lại là tình huống gì?
[Hệ thống nhắc nhở: nguyên ký chủ mắc bệnh tim, xin đừng quá mức kích động.]
Nội tâm Túc Bạch: Đậu, chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm, tối hôm qua hắn bị lăn lội cả đêm sao lại không phát bệnh đi?
[Hệ thống nhắc nhở: vai chính có hào quang vai chính, vì đảm bảo trình tự tất yếu, có thể xuất hiện bug cốt truyện thích hợp.]
Túc Bạch:… chết tiệt, cái thao tác này đã lạc tới chân trời nào rồi.
Diệp Lan Chi vừa đẩy cửa ra liền thấy Túc Bạch sắc mặt thống khổ, vặn vẹo thành một khối, trong lòng nhói lên, cuống quít chạy tới, ôm người vào trong ngực, giọng nói còn mang theo khẩn trương cùng lo lắng:
- Bạch bạch, bệnh tim của ngươi tái phát phải không?
- Người đâu mau mang thuốc tới đây, nhanh thỉnh đại phu.
Diệp Lan Chi thô bạo gầm lên. Túc Bạch nắm chặt ống tay áo Diệp Lan Chi, muốn nhìn rõ mặt hắn một chút, nhưng trái tim quá mức đau đớn, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãng.
Diệp Lan Chi lại tưởng Túc Bạch đau đớn, gắt gao ôm người vào trong ngực, mặt dán vào khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, vừa ôn nhu như nước vừa cẩn thận như ôm vật quý nói:
- Bạch Bạch, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ nhân rất nhanh đã mang thuốc từ trong phòng Túc Bạch về tới, Diệp Lan Chi liền bỏ vào miệng Túc Bạch, Túc Bạch ngại thuốc đắng không chịu uống khiến Diệp Lan Chi cuống lên, bèn dùng miệng ngậm thuốc cúi đầu bón cho Túc Bạch, lại dùng cách đó đút thêm một ngụm nước, cưỡng bách Túc Bạch nuốt vào.
Sắc mặt Túc Bạch đã chuyển tốt, cảm giác đau đớn, co rút nơi tim cũng tốt lên, nhưng tay hắn vẫn gắt gao túm chặt ống tay áo Diệp Lan Chi. Diệp Lan Chi âm trầm nhìn tay hắn, đáy mắt phập phồng như bão tố, tự hỏi, đây là Bạch Bạch đang ỷ lại hắn phải không? Phải chăng Bạch Bạch cũng không bài xích hắn, trong lòng cũng có Diệp Lan Chi hắn đâu.
Tối hôm qua hắn làm chuyện quá phận như vậy, Diệp Lan Chi sợ buổi sáng sẽ nhìn thấy Túc Bạch chán ghét cùng phẫn nộ nên sáng sớm đã rời đi, gọi người vào phủ nghị sự. Chỉ có làm cho mình bận bịu lu bù, hắn mới không có thời gian nghĩ tới Túc Bạch.
Tay Diệp Lan Chi nhẹ nhàng vuốt lên từng tấc thịt trên mặt Túc Bạch, ánh mắt càng sâu. Túc Bạch híp nửa mắt, nhìn móng heo của nam nhân kia đang chiếm tiện nghi của mình, cơ thể này quá mức hư nhược, nên hắn cũng lười để ý. Con heo này ngủ hắn xong sáng sớm đã bỏ chạy lấy người, trở về lại khiến hắn phát bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất