Xuyên Qua Trùng Tộc Sủng Thê Vô Độ
Chương 3: Phát thông báo
[ Cái gì cái gì??! Tu Tư thiếu tướng sắp phải kết hôn rồi sao! ]
[ Ngu ngốc, thiếu tướng đã 25 tuổi rồi, nếu còn không chịu kết hôn thì sẽ bị cưỡng xứng đó.]
[ Đúng vậy, bị cưỡng chế xứng đôi cũng là chuyện thường thôi, trùng đực đều sẽ không thích kiểu quân thư chúng ta đâu. ]
......
Tu Tư ngồi trong văn phòng, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ về những gì đã nghe và xem được trên mạng ngày hôm nay.
Kỳ thật, hắn không có ý kiến gì về thông báo tìm bạn đời mà trung tướng đã đăng, dù sao thì hắn vẫn luôn muốn có một gia đình, tuy rằng khi còn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà cùng thư phụ, nhưng hắn vẫn luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc.
Vả lại nếu lần này thành công tìm được bạn đời thì bản thân hắn cũng có thể thoát ra khỏi tầm ngắm của các đại gia tộc trùng đực.
Bên này Kha Đạt đã liên hệ với cấp dưới của Tu Tư là An Văn, hai người cầm lấy quang não đang không ngừng đánh chữ, bộ dạng này xem ra có vài phần kích động.
Phong Tảo: [ Tôi muốn hỏi một chút, thiếu tướng Tu Tư yêu cầu của hồi môn là gì vậy? ]
Kha Đạt cùng An Văn im lặng nhìn nhau, của hồi môn? Đây không phải là từ ngữ của địa cầu cổ sao.
Và tại sao lại có thứ gọi là của hồi môn như vừa hỏi chứ, chẳng lẽ con trùng này đang cố ý quấy rối sao, bọn họ sẽ không hồi âm, con trùng này chắc chắn là tới để trêu chọc họ làm cho họ một phen mừng hụt.
Phong Tảo bối rối, không hiểu chuyện gì, tại sao bên kia không trả lời lại?
"Thiếu tướng thiếu tướng, trùng đực của gia tộc Đức Trung muốn nạp ngài làm thư hầu, phải làm sao bây giờ?" Hộ vệ riêng của Tu Tư đi lấy văn kiện chạy đến văn phòng nhìn thấy Tu Tư liền la to.
Không thể trách An Văn, thực sự là trùng đực của gia tộc Đức Trung đã có một đống thư hầu, thư nô trong nhà, hơn nữa hắn từ trước tới nay đều là coi thường quân thư.
Nếu Tu Tư mà gả qua đó thì chính xác là đang nhảy vào hố lửa, nhưng mà trùng cái làm gì có quyền từ chối chứ.
Tu Tư trầm tư trong chốc lát, hít sâu một hơi, mang tất cả số huy chương, công trạng mà mình đạt được đến tòa án, hy vọng có thể dùng cái này để kéo dài thêm một ít thời gian cho bản thân.
Tại tòa án
Thẩm phán: "Thiếu tướng Tu Tư, ngươi có nhiều quân công, nhưng khả năng sinh sản của ngươi thấp nên đơn này bị bác bỏ."
Trùng đực gia tộc Đúc Trung ở bên kia khóe miệng hơi chếch lên, hiển nhiên là rất vừa lòng với kết quả này. Chỉ là một quân thư bình dân mà thôi, đối với hắn mà nói thì tất cả là vì số quân công kia, nó có thể làm tăng giá trị của gia tộc gã.
Tu Tư nắm chặt tay nhìn gã trùng Đức Trung rồi nhìn mấy con trùng từ Hiệp hội Trùng đực, khi vừa mới bước vào đây hắn đã biết hy vọng thực sự rất nhỏ nhoi, nhưng nếu liên quan đến trùng đực lại có thêm Hiệp hội Trùng đực can thiệp nữa thì mọi hy vọng đều biến thành con số không.
Thẩm phán nhìn một loạt văn kiện, không nhanh không chậm nói: "Thiếu tướng Tu Tư, ngày mốt ngươi sẽ phải chuyển vào phủ của trùng đực gia tộc Đức Trung."
"Chờ đã, ngài thẩm phán." Lúc này bỗng có một âm thanh đầy vội vã truyền đến.
Mọi người nghe thấy tiếng liền nhìn lại thì thấy trung tướng Kha Đạt đang dẫn theo một trùng đực lạ mặt nhưng khí chất ôn hòa, diện mạo tuấn tú không có chỗ chê.
"Tôi và thiếu tướng Tu Tư đã yêu nhau từ trước rồi, không phải cái này, thực ra tôi đang chờ anh ấy chiến thắng trở về, tại sao mấy người lại ép anh ấy cưỡng chế xứng đôi chứ?" Phong Tảo vừa vội vàng đuổi đến liền sốt ruột nói.
Hóa ra là Kha Đạt biết Tu Tư sắp bị ép hôn nên bất chấp coi ngựa chết như ngựa sống liên lạc với Phong Tảo, trên đường đi nghĩ rằng dù là một hy vọng nhỏ thôi cũng rất tốt rồi, dù sao thì con trùng đực Đức Trung kia thực sự cũng không phải là loại tốt lành gì.
Tu Tư bất ngờ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trùng đực bên cạnh Kha Đạt lập tức nhìn thấy có tia hy vọng, trùng đực trước mặt vừa đẹp trai vừa đáng yêu, hắn không khỏi đỏ mặt.
"Trùng đực đáng yêu này là do trung tướng tìm tới để giúp tôi sao? Cậu, cậu ấy thật dễ nhìn."
Thẩm phán: "Thiếu tướng, còn có chuyện này sao?" Thẩm phán cúi đầu nhìn về phía Tu Tư nói.
Phong Tảo thấy Tu Tư cúi đầu vội mở miệng nói: "Cứ để tôi nói đi, tôi đã ngưỡng mộ thiếu tướng từ lâu rồi, cho nên chúng tôi mới quyết định đợi nửa tháng sau ngài ấy trở về liền đến với nhau. Thưa ngài Thẩm phán, tôi cũng là trùng đực, nhưng lúc trước tôi và ngài thiếu tướng đã hứa hẹn với nhau, vậy tại sao trùng đực Đức Trung tới sau lại có thể chen vào như vậy chứ? Chuyện gì cũng phải có thứ tự của nó đúng không? Hả?"
Đối với yêu cầu của trùng đực, thẩm phán cảm thấy dù sao cũng chỉ là trùng cái còn là một quân thư liền không quan tâm chuyện như thế nào. Dù sao thì mọi chuyện đều là do trùng đực làm chủ. Lại còn là do trung tướng thuộc quý tộc đưa đến, gia tộc hắn cũng không phải loại dễ chọc tới.
Ngay sau đó, chuyện này liền được xử lý ổn thỏa, Tu Tư cùng Phong Tảo trở về nhà. Trùng đực Đức Trung hung ác nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy lửa giận, một quân thư mà dám làm cho ta mất mặt, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ trả thù bọn chúng.
Tu Tư với vẻ mặt vô tội cứ như vậy một đường đi theo Phong Tảo trở về nhà, bởi vì cậu ấy muốn thực hiện những lời nói lúc ở tòa, cho nên bản thân mình hiện tại là tìm được hùng chủ rồi sao?
Trên đường đi, trong lòng Phong Tảo đều tràn đầy vui sướng, cảm thấy bản thân đã được thỏa mãn.
Về đến nhà, Tu Tư đột nhiên quỳ xuống bên cạnh Phong Tảo.
Phong Tảo vừa chạm mông xuống ghế nhìn thấy vậy liền lập tức bật dậy: "Làm gì thế này, tôi đã nói sẽ cưới anh thì nhất định tôi sẽ làm được." Nói xong liền kéo trùng cái đang quỳ kia tới sô pha.
Phong Tảo với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai tuần nữa, chúng ta sẽ đến trung tâm bảo hộ trùng đực đăng ký giấy tờ, để chúng ta trở thành người một nhà, không, phải là trùng một nhà mới đúng. Hiện tại trong nhà tôi không có thư quân, cũng không có thư hầu thư nô, về sau hai chúng ta sẽ sống thật tốt bên nhau, anh nghĩ sao?"
Tu Tư lúc này đã ngây dại, trùng đực này không có trùng cái nào khác, chỉ có một mình trúng cái là mình đây.
Nhìn trùng cái vẫn còn đang ngây người, Phong Tảo cười cười, trùng cái này thật là ngây thơ nha.
"Nếu không thì chúng ta ăn cơm tối trước đi, tôi đói bụng rồi." Phong Tảo liền nói sang chủ đề khác.
Nhìn thấy trùng đực đang làm nũng, thân thể Tu Tư lập tức cứng đờ, nói: "Tôi, tôi lập tức đi nấu cơm liền đây, trước kia tôi từng đạt điểm A về phần này trong học viện Trùng cái."
Nhìn trùng cái đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng Phong Tảo tràn ngập ấm áp, nhìn thấy sự đáng yêu của Tu Tư hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm trang thường thấy, rõ ràng cao lớn vậy mà lại dễ dàng đỏ mặt như thế.
Nghĩ nghĩ một hồi, Phong Tảo liền trở về phòng, mờ mờ ám ám cứ như là đang chuẩn bị gì đó.....
[ Ngu ngốc, thiếu tướng đã 25 tuổi rồi, nếu còn không chịu kết hôn thì sẽ bị cưỡng xứng đó.]
[ Đúng vậy, bị cưỡng chế xứng đôi cũng là chuyện thường thôi, trùng đực đều sẽ không thích kiểu quân thư chúng ta đâu. ]
......
Tu Tư ngồi trong văn phòng, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ về những gì đã nghe và xem được trên mạng ngày hôm nay.
Kỳ thật, hắn không có ý kiến gì về thông báo tìm bạn đời mà trung tướng đã đăng, dù sao thì hắn vẫn luôn muốn có một gia đình, tuy rằng khi còn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà cùng thư phụ, nhưng hắn vẫn luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc.
Vả lại nếu lần này thành công tìm được bạn đời thì bản thân hắn cũng có thể thoát ra khỏi tầm ngắm của các đại gia tộc trùng đực.
Bên này Kha Đạt đã liên hệ với cấp dưới của Tu Tư là An Văn, hai người cầm lấy quang não đang không ngừng đánh chữ, bộ dạng này xem ra có vài phần kích động.
Phong Tảo: [ Tôi muốn hỏi một chút, thiếu tướng Tu Tư yêu cầu của hồi môn là gì vậy? ]
Kha Đạt cùng An Văn im lặng nhìn nhau, của hồi môn? Đây không phải là từ ngữ của địa cầu cổ sao.
Và tại sao lại có thứ gọi là của hồi môn như vừa hỏi chứ, chẳng lẽ con trùng này đang cố ý quấy rối sao, bọn họ sẽ không hồi âm, con trùng này chắc chắn là tới để trêu chọc họ làm cho họ một phen mừng hụt.
Phong Tảo bối rối, không hiểu chuyện gì, tại sao bên kia không trả lời lại?
"Thiếu tướng thiếu tướng, trùng đực của gia tộc Đức Trung muốn nạp ngài làm thư hầu, phải làm sao bây giờ?" Hộ vệ riêng của Tu Tư đi lấy văn kiện chạy đến văn phòng nhìn thấy Tu Tư liền la to.
Không thể trách An Văn, thực sự là trùng đực của gia tộc Đức Trung đã có một đống thư hầu, thư nô trong nhà, hơn nữa hắn từ trước tới nay đều là coi thường quân thư.
Nếu Tu Tư mà gả qua đó thì chính xác là đang nhảy vào hố lửa, nhưng mà trùng cái làm gì có quyền từ chối chứ.
Tu Tư trầm tư trong chốc lát, hít sâu một hơi, mang tất cả số huy chương, công trạng mà mình đạt được đến tòa án, hy vọng có thể dùng cái này để kéo dài thêm một ít thời gian cho bản thân.
Tại tòa án
Thẩm phán: "Thiếu tướng Tu Tư, ngươi có nhiều quân công, nhưng khả năng sinh sản của ngươi thấp nên đơn này bị bác bỏ."
Trùng đực gia tộc Đúc Trung ở bên kia khóe miệng hơi chếch lên, hiển nhiên là rất vừa lòng với kết quả này. Chỉ là một quân thư bình dân mà thôi, đối với hắn mà nói thì tất cả là vì số quân công kia, nó có thể làm tăng giá trị của gia tộc gã.
Tu Tư nắm chặt tay nhìn gã trùng Đức Trung rồi nhìn mấy con trùng từ Hiệp hội Trùng đực, khi vừa mới bước vào đây hắn đã biết hy vọng thực sự rất nhỏ nhoi, nhưng nếu liên quan đến trùng đực lại có thêm Hiệp hội Trùng đực can thiệp nữa thì mọi hy vọng đều biến thành con số không.
Thẩm phán nhìn một loạt văn kiện, không nhanh không chậm nói: "Thiếu tướng Tu Tư, ngày mốt ngươi sẽ phải chuyển vào phủ của trùng đực gia tộc Đức Trung."
"Chờ đã, ngài thẩm phán." Lúc này bỗng có một âm thanh đầy vội vã truyền đến.
Mọi người nghe thấy tiếng liền nhìn lại thì thấy trung tướng Kha Đạt đang dẫn theo một trùng đực lạ mặt nhưng khí chất ôn hòa, diện mạo tuấn tú không có chỗ chê.
"Tôi và thiếu tướng Tu Tư đã yêu nhau từ trước rồi, không phải cái này, thực ra tôi đang chờ anh ấy chiến thắng trở về, tại sao mấy người lại ép anh ấy cưỡng chế xứng đôi chứ?" Phong Tảo vừa vội vàng đuổi đến liền sốt ruột nói.
Hóa ra là Kha Đạt biết Tu Tư sắp bị ép hôn nên bất chấp coi ngựa chết như ngựa sống liên lạc với Phong Tảo, trên đường đi nghĩ rằng dù là một hy vọng nhỏ thôi cũng rất tốt rồi, dù sao thì con trùng đực Đức Trung kia thực sự cũng không phải là loại tốt lành gì.
Tu Tư bất ngờ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trùng đực bên cạnh Kha Đạt lập tức nhìn thấy có tia hy vọng, trùng đực trước mặt vừa đẹp trai vừa đáng yêu, hắn không khỏi đỏ mặt.
"Trùng đực đáng yêu này là do trung tướng tìm tới để giúp tôi sao? Cậu, cậu ấy thật dễ nhìn."
Thẩm phán: "Thiếu tướng, còn có chuyện này sao?" Thẩm phán cúi đầu nhìn về phía Tu Tư nói.
Phong Tảo thấy Tu Tư cúi đầu vội mở miệng nói: "Cứ để tôi nói đi, tôi đã ngưỡng mộ thiếu tướng từ lâu rồi, cho nên chúng tôi mới quyết định đợi nửa tháng sau ngài ấy trở về liền đến với nhau. Thưa ngài Thẩm phán, tôi cũng là trùng đực, nhưng lúc trước tôi và ngài thiếu tướng đã hứa hẹn với nhau, vậy tại sao trùng đực Đức Trung tới sau lại có thể chen vào như vậy chứ? Chuyện gì cũng phải có thứ tự của nó đúng không? Hả?"
Đối với yêu cầu của trùng đực, thẩm phán cảm thấy dù sao cũng chỉ là trùng cái còn là một quân thư liền không quan tâm chuyện như thế nào. Dù sao thì mọi chuyện đều là do trùng đực làm chủ. Lại còn là do trung tướng thuộc quý tộc đưa đến, gia tộc hắn cũng không phải loại dễ chọc tới.
Ngay sau đó, chuyện này liền được xử lý ổn thỏa, Tu Tư cùng Phong Tảo trở về nhà. Trùng đực Đức Trung hung ác nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy lửa giận, một quân thư mà dám làm cho ta mất mặt, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ trả thù bọn chúng.
Tu Tư với vẻ mặt vô tội cứ như vậy một đường đi theo Phong Tảo trở về nhà, bởi vì cậu ấy muốn thực hiện những lời nói lúc ở tòa, cho nên bản thân mình hiện tại là tìm được hùng chủ rồi sao?
Trên đường đi, trong lòng Phong Tảo đều tràn đầy vui sướng, cảm thấy bản thân đã được thỏa mãn.
Về đến nhà, Tu Tư đột nhiên quỳ xuống bên cạnh Phong Tảo.
Phong Tảo vừa chạm mông xuống ghế nhìn thấy vậy liền lập tức bật dậy: "Làm gì thế này, tôi đã nói sẽ cưới anh thì nhất định tôi sẽ làm được." Nói xong liền kéo trùng cái đang quỳ kia tới sô pha.
Phong Tảo với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hai tuần nữa, chúng ta sẽ đến trung tâm bảo hộ trùng đực đăng ký giấy tờ, để chúng ta trở thành người một nhà, không, phải là trùng một nhà mới đúng. Hiện tại trong nhà tôi không có thư quân, cũng không có thư hầu thư nô, về sau hai chúng ta sẽ sống thật tốt bên nhau, anh nghĩ sao?"
Tu Tư lúc này đã ngây dại, trùng đực này không có trùng cái nào khác, chỉ có một mình trúng cái là mình đây.
Nhìn trùng cái vẫn còn đang ngây người, Phong Tảo cười cười, trùng cái này thật là ngây thơ nha.
"Nếu không thì chúng ta ăn cơm tối trước đi, tôi đói bụng rồi." Phong Tảo liền nói sang chủ đề khác.
Nhìn thấy trùng đực đang làm nũng, thân thể Tu Tư lập tức cứng đờ, nói: "Tôi, tôi lập tức đi nấu cơm liền đây, trước kia tôi từng đạt điểm A về phần này trong học viện Trùng cái."
Nhìn trùng cái đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng Phong Tảo tràn ngập ấm áp, nhìn thấy sự đáng yêu của Tu Tư hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nghiêm trang thường thấy, rõ ràng cao lớn vậy mà lại dễ dàng đỏ mặt như thế.
Nghĩ nghĩ một hồi, Phong Tảo liền trở về phòng, mờ mờ ám ám cứ như là đang chuẩn bị gì đó.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất