Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 1 Chương 11: Quyển 1 Chương 11

Trước Sau
"Thiếu gia, gần đây ngài... tránh mặt Hàn Trung?"

Hắn mất tự nhiên quay mặt đi, "Ta không có."

Dù đã hạ quyết tâm sẽ đối tốt với những người đã tốt với hắn, biết Hàn Trung đã giúp hắn, nhưng cứ nhìn thấy y là hắn lại nhớ đến vẻ mặt đáng sợ của y khi la mắng hắn, rồi lại nhớ đến biểu tình điên tiết của y khi tay bộ lộng thủ dâm cho hắn, còn hắn không biết xấu hổ rên rỉ dâm đãng đẩy nhục bổng vào trong tay y...

Chắc lúc đó y chỉ hận không thể một đao thiến luôn hắn.

"Thiếu gia," Liên Hà thở dài, "Tuy ta không biết ngài có việc gì với Hàn Trung, nhưng ta có thể lấy tính mạng ra để thề, Hàn Trung tuyệt đối trung thành với ngài. Dù y đã làm gì thì chắc chắn cũng xuất phát từ lợi ích của ngài thôi, xin ngài đừng giận y."

Hắn không giận y, hắn chỉ là... không thoải mái khi thấy y thôi.

Thấy hắn trầm mặc, Liên Hà không nhắc gì đến Hàn Trung nữa.

"Thiếu gia," Trương bộ đầu – người chấp chưởng các hộ vệ trong phủ nghiêm giọng nói, "Ngài.... thật sự không hợp luyện võ công."

Hắn khăng khăng phản đối, "Ta chịu khổ được!!!"

Trương bộ đầu nhăn mặt," Nhưng ta không dám để thiếu gia chịu khổ, ngài mà xây xước hay đau ốm gì thì ta bị đuổi khỏi phủ là cái chắc."

"Ta sẽ không để ai đuổi việc ngươi." Diệp Y hứa hẹn, hắn muốn luyện công, hắn muốn mạnh mẽ.

"Ta thật sự không được đâu." Trương bộ đầu van nài, "Thiếu gia ngài cứ theo nghiệp kinh thương đi, muốn đánh ai cứ nói một tiếng là được, ngài thật sự không cần luyện võ đâu."

"Ta muốn luyện! Ngươi có nghe lệnh thiếu gia ta không?"

"Thiếu gia, ta phải nói thật vậy, căn cốt của ngài không hợp để luyện công, tuổi cũng đã lớn cơ bắp định hình, ngài luyện 1 năm cũng chỉ bằng người bình thường luyện 1 tháng." Thấy hắn mặt trầm xuống, gã nói thêm, "Ngài có thể tìm Hàn Trung xem, y võ công tốt nhất phủ, hẳn có thể chỉ điểm ngài một hai."

Nhưng.... hắn muối mặt đi tìm Hàn Trung, chỉ nhận được một câu thẳng thừng, "Cách tự vệ tốt nhất là ngài đừng đâm đầu vào rắc rối nữa."

Diệp Y tự biết tương lai mình sẽ còn đâm đầu vào rất nhiều cực-hạng-rắc-rối, tuyệt đối vượt qua mức chịu đựng cũng như tưởng tượng của Hàn Trung, nếu hiện tại y biết, e sẽ bất chấp tất cả trói hắn lên giường không cho ra ngoài nữa.

Tương lai hắn sẽ đối đầu với những kẻ địch quái vật mà Mộ Dung phủ không thể ứng phó, giáo chủ yêu mị, vương gia ngạo kiều, trích tiên nhân quốc sư.....tính đến giờ, gặp hoàng đế thì hắn hỏa khí gia thân cái tay băng bó, gặp hắc lang thì bị cắn bị nó khẩu giao... vậy đến khi gặp tên giáo chủ kia thì sao, hứng thú của y là tra tấn người khác đó, hắn sẽ là tình địch của kẻ như thế....

Nghĩ đến tình cảnh đó hắn đã thấy không rét mà run, hắn muốn về nhà, cũng không muốn lại tự làm thương thân mình khiến người khác lo lắng, nên hắn chỉ có cách cố gắng luyện võ mong sẽ tự vệ tốt hơn. Thế giới này đã khiến hắn nhận ra, đây là thịt văn thế giới, hết hắc lang rồi đến xuân dược, nếu không có thực lực sợ hắn cũng chẳng giữ nổi trinh tiết, đây cũng là thực lực vi tôn thế giới, nếu yếu đuối, cơ thể và cả cái mạng hắn sẽ tan tác như chiếc lá khô, ai cũng chém chết được..

Diệp Y ngồi trong phòng, ra sức làm theo sách hướng dẫn 'vận khí đan điền, cảm nhận kinh mạch', do có nền tảng luyện công hồi trước của cơ thể này, nên khi yên tĩnh tập trung, hắn đã có thể cảm nhận thấy nội công của mình, nhưng hình như... nó mảnh như tơ, ít ỏi bé xíu? Hắn biết 'Mộ Dung Diệp Y' là thiếu gia nhà giàu, cũng không dốc sức luyện công, hồi bé y chỉ vừa luyện vừa chơi, đối tượng y đối phó chỉ là những lưu manh người xấu ngoài đường. Nếu đối thủ chỉ là người thường, thì chừng đó nội công đủ để hắn một đánh năm.

Nhưng tình địch của hắn toàn một đám quái thai, có người thường đâu, chừng này nội công thì e cả tôm tép dưới trướng tình địch cũng không đánh lại!



Mà xét lại, thì nếu đúng theo nội dung truyện, Mộ Dung Diệp Y hiện tại vẫn đang vui vẻ theo đuổi Nguyệt nhi, từ đầu truyện đến lúc này sẽ không có thương tích gì...

Diệp Y nhận ra mình tốt nhất nên tận lực giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, trừ khi kịch bản yêu cầu, còn đâu nếu gặp nam chủ thì hắn phải đi đường vòng, họ có bắt chuyện trước thì cũng phải giả câm giả điếc, không thể lại để phát sinh việc ngoài ý muốn. Đó cũng là một cách tốt để bảo vệ cái thân mình.

***

Vì bận tâm tới con quái thú có vẻ rất quyến luyến mình, nên Diệp Y cho người nghe ngóng tình hình trong cung, nhận được báo cáo là nó ăn uống rất thoải mái rất nhiều, còn nhiều hơn khi ở Mộ Dung phủ, chỉ là ngoài lúc ăn ra, nó đều gầm rú sủa nhặng lên với bất cứ ai đến gần, số người hầu bị nó cắn cũng không ít hơn so với Mộ Dung phủ.

Diệp Y nghe được việc nó chịu ăn là đã thấy tốt rồi, có nữ chủ thần thánh ở đó, hiển nhiên nó sẽ sớm bị thuần hóa thôi.

Mộ Dung Diệp Y sau một hồi vận công, liền đứng dậy, đi thăm người ốm, cụ thể là Hàn Trung.

Lúc biết y bị bệnh, hắn đã trừng mắt ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, Hàn Trung võ công cao cường thông minh ưu tú, hầu như là mẫu hình tượng vô địch, nhưng cuối cùng khi lục lọi lại kí ức, hắn mới biết Hàn Trung tuy võ công cao, nhưng cơ thể có ẩn họa bệnh tật từ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát hàn tứ chi vô lực...

Hàn Trung vốn tên không phải là Hàn Trung – trong một đêm đông giá rét, y là một hài tử mồ côi sắp chết trên đường, tiểu thiếu gia Mộ Dung Diệp Y đi xe ngựa qua đó đã động lòng đưa tay cứu vớt y. Mộ Dung Hiên – phụ thân của Diệp Y đã đặt cho y cái tên Hàn Trung – Hàn là nói về đêm đông nhặt y về, Trung là hi vọng y trung thành với thiếu gia ân nhân của y. Y đã sống xứng với cái tên Trung đó.

Tuy từ khi về đây y được chăm sóc tốt, nhưng thân thể hài tử đói khổ rét lạnh đã ngấm vào xương, khiến y đôi lúc vẫn phát bệnh như thế.

"Hàn Trung, ngươi thấy sao rồi?"

"Thiếu gia..." Hàn Trung gượng dậy, nhưng bị hắn ấn nằm xuống. Diệp Y thầm vui vẻ trong lòng, hiếm lắm mới có cơ hội áp đảo y. "Còn bệnh thì nằm đấy nghỉ đi, ta cho ngươi nghỉ phép dài hạn, đến khi nào khỏi bệnh thì thôi." Hắn cười trấn an y.

Hàn Trung nghe hắn nói vậy, càng cố vùng vẫy ngồi dậy, "Ta phải bảo vệ thiếu gia."

Diệp Y cau mày, càng thêm lực ấn y nằm lại xuống giường, bình thường thì mười kẻ như hắn cũng đừng hòng thắng Hàn Trung, nhưng giờ y đang bệnh, yếu ớt đến không ngờ. Lòng hắn không vui khi thấy y suy yếu, miệng càu nhàu, "Ta đâu phải lúc nào cũng cần ngươi bảo vệ."

Điệu bộ của y nghiêm trọng như thể không có y thì hắn sẽ chết chắc ấy.

Hàn Trung giãy dụa đầy lo lắng, "Ngài gần đây luôn bị thương, ta không thể yên tâm."

Hắn cau mày, muốn khó chịu, rồi lại nhớ ra trong mắt y mình đúng thật không đáng tin, mấy hôm trước mới ngu xuẩn trúng xuân dược hưng phấn trước mặt y. Cứ nghĩ đến kí ức đó là Diệp Y lại thấy mặt nóng bừng.

Hắn mất tự nhiên quay đi, không muốn Hàn Trung thấy vẻ mặt xấu hổ của mình, giọng hạ xuống trấn an, "Ta hứa sẽ cẩn thận."

Hàn Trung kiệt lực nằm xuống giường, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy cầu xin, "Xin thiếu gia hứa với ta, tuyệt đối không rời phủ."

.... Hắn yếu ớt đến vậy sao? Diệp Y bất mãn, nhưng cũng đành hứa hẹn để y yên tâm, "Ta sẽ ngoan ngoãn làm trạch nam trong phủ. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi."

Hàn Trung không hẳn hiểu thuật ngữ 'trạch nam', nhưng cũng lờ mờ biết thiếu gia đã đồng ý sẽ ở yên trong phủ, liền chậm rãi nhắm mắt lại điều tức, hắn muốn nhanh chóng bình phục, hắn cần nhanh khỏe lại để bảo vệ người hắn đã thề sẽ bảo vệ. Hắn không thể vô lực nằm mãi trên giường như vậy.



"Hàn Trung, ngươi ăn một chút đi." Giọng ôn hòa thanh thoát của thiếu gia vang lên, ngài ấy vẫn chưa đi? Hắn mở mắt, thấy thiếu gia cầm bát cháo, nét mặt không tự nhiên khi nói, "Ta giúp ngươi ăn."

"Thiếu gia, ta tự ăn được." Hắn còn không đến mức không tự cầm nổi bát cháo. Thiếu gia nghe vậy, liền cáu kỉnh cau mày, "Có há miệng không hả?" Vừa nói vừa ấn ấn thìa cháo vào môi hắn, điệu bộ hung dữ như thể hắn không mở miệng ngài thề không bỏ qua.

Diệp Y ấm ức nghĩ, y dám từ chối lòng tốt hiếm có của hắn sao? Hiếm lắm thiếu gia ta mới lương tâm đại phát, thấy Hàn Trung bộ dạng đáng thương, lại ngẫm đến việc mình đã làm y phiền não nhiều nên mới áy náy muốn chăm sóc y một chút, vậy mà y còn không biết điều. Nhớ đấy, từ giờ đừng hòng ta tốt với ngươi nữa.

Hàn Trung nghe lời há miệng ăn, không nhận ra khóe môi mình đã giương lên, đôi mắt đen luôn lạnh nhạt nghiêm nghị cũng trở nên nhu hòa đến tận xương...

Hắn đã thề tận trung với thiếu gia để báo đáp ân cứu mạng, cũng để bảo vệ người này mà sẽ hiến dâng hết thảy. Hắn làm tất cả đều là tự nguyện, không cầu hồi báo, thấy thiếu gia vui vẻ bình yên là niềm vui lớn nhất của hắn.

Nhưng dẫu sao con người cũng không phải gỗ đá, khi đã dốc quá nhiều tâm sức vào một việc gì, tự nhiên ta sẽ mong có điều gì đó đáp lại. Dù có nhận ra hay không, thì hi vọng ấy vẫn luôn tồn tại trong đáy lòng.

Hắn luôn chăm sóc thiếu gia, nhưng cũng đã ngầm mong có thể được thiếu gia chăm sóc hắn. Dù chỉ một chút. Một nhàn nhạt ôn nhu.

Để biết thiếu gia chân chính đặt hắn trong lòng. Vị trí của hắn sẽ không bao giờ bị thay thế.

***

Tuân thủ lời hứa, Mộ Dung Diệp Y làm trạch nam trong phủ, chăm chỉ tu luyện nội công, nhưng càng tu luyện, càng thấy vận số mình đúng là làm 'ôn nhu nam chủ' – nghĩa là ngươi chỉ cần bản tính ôn hòa, văn nhã như ngọc, ba bước thành thi, bảy bước viết văn là đủ rồi, võ công không cần thiết!!!!

Đáng ghét!!!!! Khi bị đám nam chủ đánh, hắn đọc thơ thì có bớt đau được không???

Diệp Y tuy rất sợ đau, nhưng cũng sẽ nghiến răng chịu đựng thống khổ để hoàn thành mục tiêu về nhà, khi biết ba nhiệm vụ mình cần hoàn thành, khi xác định sẽ cố gắng đẩy câu truyện theo đúng kịch tính, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần tâm lí để chịu ngược. Phải biết 'Mộ Dung Diệp Y' nguyên bản sẽ có 2 lần bị đâm, 3 lần trúng độc, 1 lần khiêu nhai, 1 lần chết đuối, 1 lần chịu tra tấn kéo dài vài tháng.... khiến ban đầu khi đọc truyện, hắn còn cảm giác 'Mộ Dung Diệp Y' tồn tại là để bị ngược.

Hắn sẽ chịu ngược, với điều kiện việc ngược này đi đúng kịch tính thuận lợi cho hắn về nhà. Nhưng những khốn khổ hắn chịu đựng từ lúc xuyên vào đến tận bây giờ... hoàn toàn chẳng theo đúng kịch tính, toàn là việc tự nhiên xuất hiện! Chẳng giúp ích gì cho mục tiêu mà chỉ thuần túy khiến hắn bị đau. Diệp Y cảm thấy nội dung truyện đã bị lệch đi đâu đâu, nếu còn yếu ớt thế này hắn e sẽ còn chịu nhiều thống khổ vốn dĩ không có trong kịch bản, có khi còn mất mạng giữa chừng!

Diệp Y ngẩng đầu lên, nhìn trăng sáng ngoài trời, nghe tiếng sói đang tru lên với trăng, hú dài vang vọng. Hắn không tự ảo tưởng mình hiểu được tâm tình của sói qua tiếng tru hay chuyên nghiệp đến mức phân biệt được tiếng tru của từng con, nhưng vẫn cảm thấy... hình như là Hắc lang đang tru lên.

***

Diệp Y coi như thấu hiểu thế giới tàn khốc như thế nào khi thấy một kẻ trần trụi đột nhiên lao tới, tay vung lên khiến ba vết rạch dài hiện trên cổ một thị vệ, miệng y còn trực tiếp cắn cổ một thị vệ khác, khiến máu đỏ tươi chảy ròng thấm xuống bãi cỏ, trong ánh trăng rọi lấp lánh đến khiến người đau mắt.

Đêm trăng sáng, Diệp Y chỉ là nhất thời muốn thử nghiệm xem luyện công ngoài trời có tiến bộ hơn không, dẫu sao thì hắn cũng đã đọc mấy tiểu thuyết võ công bảo cao thủ có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa gì đó, nên mới trải thảm ra ngoài hậu viên ngồi. Thiếu gia đêm tối ra sân ngồi, những thị vệ tận tâm cũng đến ngồi cạnh hắn, nói Hàn Trung bảo họ nhất định phải theo sát ngài, Hàn Trung còn bảo vận khí hắn gần đây đặc biệt xấu, ngồi trong sân cũng có thể bị bắt cóc... Diệp Y nghe mà khó chịu, thảo nào gần đây hắn thấy mình đi thư phòng uống trà cũng bị nhiều người nhìn chằm chằm hơn mọi khi, hóa ra là tên đó ra lệnh. Rốt cuộc ai mới là thiếu gia a?

Đang ngồi, đột nhiên có một kẻ nhảy qua tường đáp xuống hậu hoa viên. Trăng đặc biệt sáng, khiến họ thấy rõ người kia toàn thân lõa lồ, một thân hình hoàn mĩ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải ghen tị, tóc đen dài toán loạn, mắt vàng lóe sáng hung dữ như không phải con người, miệng thoát ra những tiếng gầm gừ đe dọa con người không thể phát ra, toàn thân toát ra cảm giác hoang dại nguy hiểm của báo tử chốn rừng xanh, hoang dã, nhưng cũng đầy hấp dẫn...... Một con thú hoang nguy hiểm chỉ thuần phục trước chủ nhân của mình, trung thành, mạnh mẽ, nhưng cũng rất đáng sợ. Diệp Y lập tức biết, đây là tạo hình nhân loại của nam chủ nhị.

Sao nó lại hóa hình vào lúc này??? Còn chưa đến lúc cơ mà!!!!!

Hắn còn đông cứng chưa kịp phản ứng, những thị vệ không biết gì đã rút đao hướng về nó mắng nó là ai mà dám đột nhập vào Mộ Dung phủ, thì nó đã ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau