Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 1 Chương 14: Phiên ngoại 1: Hắc Lang (Nhị)

Trước Sau
Hắc lang là sói hoang, từ khi rơi vào tay Hầu Tư, bản tính tàn khốc điên dại trong nó càng được nuôi dưỡng lớn mạnh. Y cố tình bỏ đói nó, đánh đập nó không cần lí do, tàn khốc hơn, y còn chà đạp bộ da của cha mẹ nó trước mặt nó. Giữa những tiếng cười của nam nhân mặt vàng thô bạo là tiếng gầm thét điên cuồng của nó. Chưa đủ tuổi trưởng thành, nhưng nó đã không còn con sói non ngây ngô ngày đầu mới bước chân khỏi hang. Nó ghi nhớ, nó thù hận, từ Hầu Tư mà Hắc lang học được lòng căm thù cháy bỏng ăn mòn chính nó, trước đây nó không hề căm ghét sinh vật nào, với nó những vật đi được quanh mình đơn thuần là những miếng thịt nó cần săn, nhưng giờ chính y đã gieo vào lòng nó lòng căm hận đến tột cùng. Chỉ ngửi thấy mùi y đến gần là nó lại rú lên điên dại, bị ràng buộc bởi xích sắt, nhưng Hắc lang vẫn bất chấp xích mà lao xổ vào y, tiếng xích cọ vào thanh sắt hòa với tiếng roi vụt lên thân nó. Dù cơ thể đau đớn, trí tuệ bảo với nó là vô ích, nhưng lòng thù hận của nó vẫn vượt lên trên tất cả những tư duy đơn thuần. Nó muốn giết y, cắn xé thịt y, nhai nuốt ngấu nghiến y, nó hận hận hận vô cùng. Không từ ngữ nào diễn tả được ngọn lửa căm hận bốc cháy trong lồng ngực nó.

Từ Hầu Tư mà Hắc lang chán ghét cả loài người, với nó con người là kẻ địch, cổ họng nó chỉ phát ra những tiếng gầm rú không rứt, cả khi mệt mỏi không gầm sủa được nữa, những tiếng rít đe dọa vẫn vang lên từ nó. Không lúc nào nó không cảnh giác, không lúc nào nó không thù hận, Hầu Tư đã nuôi dưỡng lên một con quỷ dữ, y khiến nó càng hung dữ hơn bất cứ một con sói hoang nào, thậm chí còn nguy hiểm hơn bất cứ con vật nào loài người từng bắt được.

Nhưng thái độ của y với nó là có mục đích.

Hắc lang thấy nhiều người vây quanh thành vòng tròn, và một con sói trưởng thành đứng đối diện với nó. Nếu nó còn là con sói lớn lên trong rừng, có thể nó sẽ biểu lộ thiện ý với đồng loại, nhưng bây giờ trong đôi mắt vàng nhuộm tia cuồng dại của hắc lang, con sói kia không phải đồng loại mà là một thứ nó có thể cắn xé, một thứ nó có thể trút lên nỗi căm hận trong lòng.

Hắc lang nhào lên cắn đứt cổ con kia, hưởng thụ dòng máu ấm nóng của con mồi, sau đó nó nghe tiếng những người xung quanh hú hét, và họ bỏ tiền vào tay Hầu Tư.

Hắc lang không đủ thấu hiểu xã hội loài người để biết đó gọi là Đấu thú tràng, giới quý tộc để thỏa mãn ham muốn chém giết đã nghĩ ra trò chơi đó, bắt về những loài thú hung bạo, cho chúng chiến đấu với nhau, và họ tán thưởng vui thích khi nhìn chúng cắn xé con kia. Hắc lang không biết Hầu Tư đã cố công biến nó thành một con vật tồn tại để giết chóc, để nó kiếm tiền cho y, nó không hiểu những điều đó, nó chỉ đơn thuần muốn giết chóc thứ gì đó, cắn nát thứ gì đó, nên thậm chí, nó còn bắt đầu chờ đợi những trận đấu kia.

Hầu Tư, nó tạm thời không có cơ hội hủy diệt y, nhưng những con vật kia thì nó có thể và sẽ. Không một chút thương xót chậm rãi nào từ nó, hắc lang lớn lên trong rừng, mục tiêu của nó luôn rất chuẩn xác nhắm ngay động mạch cổ kẻ địch, hơn nữa, trong một trận đấu, hắc lang không bao giờ gừ sủa, những loài ăn thịt đối đầu với nó thông thường trước khi chiến đấu sẽ nhe nanh gầm gừ đe dọa, sau đó luôn bị nó lập tức kết liễu số phận. Những cuộc săn trong rừng khiến nó hiểu giá trị của sự bất ngờ, khi săn mồi luôn cần một kích giết chết không để con mồi kịp phản ứng. Gầm gừ mở màn đơn giản là lãng phí thời gian, những kẻ địch của nó luôn chết trong ngạc nhiên vì nó đã nhanh đến như thế.

Hầu Tư hài lòng về nó, nhưng những tra tấn lên nó không bao giờ dừng lại. Y không bao giờ lộ một chút ôn nhu nào với nó, tiếp xúc của nó với y luôn là roi vọt gậy gộc, lời lẽ luôn là lăng mạ chửi rủa, bởi y nhìn nó như một công cụ, y cần nuôi dưỡng sát tính trong nó chứ không phải để nó trở nên mềm yếu. Hắc lang chưa bao giờ biết thế nào là được con người yêu thương, chưa từng biết bàn tay con người có thể rất mềm mại, nếu có một chút tính khuyển nào trong dòng máu nó thì chính Hầu Tư đã bóp chết tính khuyển ấy. Nhìn Hắc lang, con người chỉ thấy một con dã thú hung tợn điên dại khát máu, những kẻ đến xem nó luôn nhìn nó e sợ, cách họ nhìn nó như nhìn con thú dữ kinh tởm nhất, thái độ của họ càng như đổ dầu vào lửa, khiến Hắc lang càng căm ghét và không ngớt căm ghét loài người.

Hắc lang đã lớn lên trong bầu không khí thù hận huyết tinh ấy, bị nhốt bị xích trong một khu vườn hoang vắng, mất đi tự do, bị tử thù cầm giữ, trong những đêm trăng sáng, hắc lang mang bản năng loài sói sẽ hú lên vang vọng để nói về sự căm thù của nó với vầng trăng.

Thân ở trong một khu vườn tối đen về đêm, hơn nữa trong đám thuộc hạ của Hầu Tư có đến ba cặp tình nhân thầm yêu nhau nên hắc lang sẽ thường xuyên thấy những cảnh dâm loạn. Có lẽ vì hung danh của hắc lang khiến bình thường chẳng ai đến khu vực này, nên bọn họ cứ đến chỗ của nó để làm tình rên rỉ, không chút kiêng kị. Ban đầu Hắc lang còn gầm sủa giận dữ vì con người trước mặt, nhưng rồi thấy họ cũng chẳng thèm nhìn nó, không gây ảnh hưởng gì với nó nên nó cũng mặc kệ họ không sủa nữa.

Có lúc Hắc lang ngủ, có lúc nó lạnh lùng nhìn hai sinh vật kia quấn vào nhau trước mặt mình, nó là sói nên cũng chẳng hiểu mấy thứ yêu đương lén lút, nhưng ít nhất nó cũng biết đó gồm một đực một cái đã cởi bộ da lông đủ màu dai nhách khỏi thân. Nữ nhân kia rên ư ử trong họng, trực giác bảo nó nữ nhân ấy đang rất thoải mái thích thú, nam nhân nằm trên nữ nhân đưa đẩy côn bổng vào thân ả, tư thế ấy cũng giông giống giao phối của loài sói nên nó cũng kết luận là họ đang giao phối. Nhưng giao phối của loài người có nhiều điều nó không hiểu, như việc giống đực sẽ thích giống cái gặm ăn côn bổng của mình, rồi có lúc giống đực lại lấy thứ gì đó ra nhét vào âm đạo giống cái... nó nhìn nhưng không hiểu được, đời sống tình dục của thú hoang rất đơn giản, cứ làm sao bắn được tinh dịch vào trong âm đạo giống cái, thụ thai thành công tạo nên thế hệ sau là được, không cần mấy thứ tiểu tiết theo đuổi khoái cảm muốn dùng mọi cách khiến bên kia thoải mái nhất như con người.

Hắc lang nhìn nhưng không để tâm, dẫu vậy, việc này tái diễn quá nhiều lần trước mắt khiến nó dù không nhận ra nhưng cũng đã thu được kiến thức mới: nếu liếm mút côn bổng thì giống đực nhân loại sẽ rất thích, trước khi giao phối nên ma sát toàn thân kẻ kia....

Với nó lúc ấy, đó hoàn toàn là những tri thức vô dụng không cần nhớ, nó hận con người, sẽ không bao giờ tận lực lấy lòng con người.

Nó không hề biết, tương lai nó sẽ gặp một con người mà nó sẽ toàn tâm toàn ý muốn đầu nhập vào lòng y, muốn được y yêu thương, muốn được y luôn nhìn nó trong mắt, muốn... Nó không hề biết, tương lai nó sẽ khao khát một con người.

***

Mộ Dung Diệp Y là con người nó đã chấp nhận. Nó không để tâm mấy việc như y đã cứu nó, nó chỉ đơn thuần cảm thấy con người này không đáng ghét, không khiến nó nổi điên mất khống chế như những tên khốn nó từng gặp, cảm thấy y là một con người có thể ở cạnh. Y không đánh đập nó vô cớ, không chà đạp di thể cha mẹ nó, y cho nó ăn, y nói chuyện với nó bằng chất giọng ôn nhu nó chưa từng được nghe, dù nó cắn y y vẫn nói với nó bằng giọng dịu dàng ấy....



Hắc lang không hiểu từ ngữ của con người, nó chỉ đơn thuần lắng nghe âm điệu, nó chỉ biết, lúc con người kia nói chuyện với nó, tiếng gừ sủa của nó đã lẫn vào tiếng nói trầm ấm không chút ác ý của người kia, tiếng sủa của nó như đệm âm ngân nga cho tiếng nói của người ấy. Người ấy nói mãi, nói mãi, vẫn mang thiện ý, dịu dàng, là tình cảm chưa từng có ai thể hiện với nó, đáy lòng nó như có gì xúc động. Dù miệng vẫn gầm gừ cảnh cáo sẽ đánh trả nếu bị đe dọa, nhưng nó đã thật sự lắng nghe giọng nói của con người kia, thật sự muốn hiểu con người kia đang nói gì, đã dùng tất cả trí tuệ nó có để cố gắng biết y muốn truyền đạt gì với nó. Rồi lại bồn chồn khó chịu khi người kia không đến nói chuyện với nó, sau đó nó đã dùng trí thông minh vượt khỏi thân sói của mình để suy luận ra y chỉ đến vào ngày không nắng không mưa, rồi mỗi ngày lại mơ hồ mong ngày mai đừng có nắng có mưa, để y lại đến đây nói chuyện với nó.

Chỉ là, dù khá ưa thích y, có thể coi y là con người nó ưng ý nhất trong tất cả những con người nó đã gặp, nhưng lòng khao khát tự do vẫn cao hơn hết thảy, bởi vậy, ngay khi có cơ hội, ngay khi xích bị đứt, nó đã trốn chạy.

Trong tối hôm ấy, nó trườn êm ru như một con báo tử, cẩn trọng im lặng không tiếng động, những cuộc săn trong rừng đã cho nó biết giá trị của sự ẩn nấp, nó biết nếu bị bắt lại thì mình sẽ không có cơ hội thứ hai. Xưa nay, những con vật bỏ trốn bị bắt lại luôn bị xích lần nữa kĩ càng hơn.

Và nó đã không bị ai phát hiện, không bị bắt lại, dù vậy nó vẫn không tìm được lối thoát, tòa nhà này không có bức tường nào có lỗ cho nó chui qua, những cánh cửa thì luôn đóng chặt. Không biết làm sao, nó lại về chỗ cũ, nằm giữa đống xích, ngước đầu lên nhìn bầu trời. Trời đã sáng, hôm nay không nắng không mưa, có lẽ người kia sẽ đến.

Nó đã cẩn trọng không nhào đến cắn kẻ tiểu tốt hay đến đưa thức ăn cho nó, nín nhịn im lặng trầm mặc, và người kia đến đúng như nó nghĩ. Thấy y đến, lòng nó thoáng vui vẻ, nhưng sự căm ghét và nghi ngờ con người đã khiến nó lao đến cắn y. Răng vừa ngập vào tay y, nó liền hối hận, biết mình đã quá lỗ mãng bất cẩn, đáng ra nó nên im ắng đợi đến tối để chạy trốn tiếp mới đúng. Và khi bị tên kia vật ngã khống chế trên đất, nó liền nhìn y. Nó không biết cảm giác của mình là gì, nó biết kết cục dành cho những con thú dám tấn công con người, nó biết mình sẽ bị giết, nhưng không hiểu tại sao nó lại nhìn y.

Nếu y... không giết nó, có lẽ nó sẽ....

Và y đã không giết nó, y thậm chí còn không đánh nó, nó nhìn chằm chằm vào y, đáy lòng dâng lên một điều gì đó. Nó vẫn không hiểu y đang nói cái gì, nhưng nó biết, lần đầu tiên biết, rằng con người này khác với tất cả những con người nó đã gặp.

Bởi vậy, vì ơn tha mạng, vì y đặc biệt hơn bất cứ con người nào khác, vì y là người đầu tiên và duy nhất đã thật lòng đối tốt với nó, tha thứ cho nó dù nó cắn y, nên nó đã cúi đầu, hạ lòng kiêu hãnh xuống, chấp nhận y.

Về sau, khi biết ấn tượng đầu tiên khiến Hắc lang có thiện cảm với mình là giọng nói trầm ấm dịu dàng, Diệp Y đã thở dài rồi kết luận, "Hóa ra con sói kia là một thanh khống. Biết thế ngày đó ta đã mang chiêng trống ra gõ ầm sân."

***

Nó không biết tên con người kia là 'Diệp Y', nó nghe những kẻ khác gọi người kia là 'thiếu gia', tuy mơ hồ biết đó hẳn không phải tên riêng mà gần giống như chức vị, bất quá nó vẫn chấp nhận cái tên ấy, trong lòng gọi y là 'thiếu gia'. Dẫu sao, chỉ có y là 'thiếu gia' với nó, những kẻ khác trong mắt nó đều không có cách gọi riêng.

Y là đặc biệt, với nó. Y không như những con người khác, y rất tốt với nó, nó hài lòng với việc ở cạnh y, tuy y không thể khiến nó nhanh chóng quên đi thù hận lớn lao của mình với con người, nhưng nó quyết định mình sẽ không ăn y, cũng sẽ vì y mà không đụng đến những tài sản thuộc về y. Những người hầu trong Mộ Dung phủ, trong mắt Hắc lang đều là tài sản của Mộ Dung Diệp Y, bởi vậy chừng nào họ không đụng đến nó, nó cũng không đụng đến họ.

Tâm trí nó không bao giờ quên đi tử thù của mình, ngay khi Diệp Y thả tự do cho nó, nó liền tìm cơ hội rời phủ, ngửi theo mùi tìm đến nơi mình đã từng bị nhốt, nhưng khi nó đến nơi, Hầu Tư không còn đó, nếu Hắc lang hiểu tiếng người và thông tuệ hơn, nó có thể dò hỏi biết được nhóm Hầu Tư đã rời kinh thành, nhưng nó không hiểu, nó chỉ biết đánh hơi, vấn đề là mấy trận mưa trong mấy ngày trước đã xóa sạch mùi. Lang vốn rất ghét mưa vì mưa sẽ khiến mũi nó mất tác dụng, không biết kẻ kia ở đâu, nó lại về chỗ Diệp Y.

Có lẽ trong Hắc lang có một phần bản tính chó di truyền từ tổ tiên, chỉ là phần ấy đã luôn bị hoàn cảnh lớn lên chôn vùi, bây giờ, khi được quan tâm, được chăm sóc, được cảm thấy thế nào là có một bàn tay người vuốt ve bộ lông, bản tính đó đã thức dậy, khiến nó trở nên luôn bám theo Diệp Y muốn được vuốt ve được nghe y nói chuyện. Nó không tự nhận thấy mình trở nên thích bám người, mà nhận thấy thì sao, loài vật sống rất đơn giản, mọi loài đều theo đuổi những gì khiến mình dễ chịu, và tránh xa những gì làm mình khó chịu. Người kia khiến nó vui vẻ, y cho nó ăn, y vuốt ve nó... nó thích thế, nó chỉ vẫy đuôi vui vẻ trước y. Còn với những nhân loại còn lại, thì nhận được từ nó chỉ là sự lạnh lùng cự tuyệt, đó còn là vì nó xét trên thể diện của Diệp Y, nếu là một kẻ không liên quan đến Diệp Y, thì nó gầm sủa đòi cắn đã là nhẹ nhất. Nó vốn lớn lên từ giết chóc, mãi mãi, mãi mãi không thể thành cảnh khuyển mềm yếu, có chăng nó chỉ thu liễm trước người kia mà thôi.

Tối đến, hắc lang luôn dạo quanh một vòng trong Mộ Dung phủ, đó là thói quen tuần tra của nó vì nó đã mặc nhiên coi Mộ Dung phủ là lãnh thổ của mình. Khi thấy không có chuyện gì, không có ai xâm phạm lãnh thổ, nó mới về ngủ trước cửa phòng Diệp Y.

Có một tối, sau khi tuần tra xong, về chỗ nằm quen thuộc, nó thấy cửa phòng hơi hé ra nên liền ẩn mũi vào khe hở chỗ cửa, khiến cửa mở rộng hơn để nó len len chui vào. Nó hứng thú đánh hơi mọi thứ xung quanh, người kia luôn không cho nó vào đây, mỗi lần nó theo chân y vào đều lập tức bị đuổi ra, nên với nó căn phòng này thật bí ẩn, và rất dễ chịu, khắp nơi đều là mùi của con người nó thích nhất.



Nó nghe tiếng thở đều đều, thấy người kia đang nằm trong chăn. Nó thấy khe hở giữa chăn và giường nên lại theo bản tính đẩy mũi vào đánh hơi trước, sau đó cả thân người mới trườn vào. Nó bò bò trong chăn, bóng tối với nó chưa bao giờ là trở ngại, nó chỉ không thích cảm giác tù túng chật chội khi không gian xung quanh bị hạn chế, nhưng cảm giác không thích ấy nhanh tan biến vì mùi của người kia đang bao quanh nó, khiến nó lại thấy thả lỏng.

Nó trườn đến khi mũi chạm đến thân người kia, nó lại thấy khe hở, vậy là nó lại ló đầu ra khỏi chăn, nó ngửi thấy mùi không khí thanh sạch, đồng thời cũng lạnh hơn so với khi trong chăn, rồi nó nhìn sang, mặt người kia đang ngay bên cạnh nó. Nó nhìn mặt y, y đang cau mày, có vẻ khó chịu, trực giác nói cho nó biết y đang không thoải mái. Tai sói hơi cụp xuống, nó muốn y luôn vui vẻ, nhưng nó không phải con người nên cũng không biết làm cách nào để y vui lên, không biết làm sao, nó lại lùi lùi mình vào chăn, chú ý không đè lên thân y. Nó sột soạt trong chăn, mũi dò quanh, muốn kiếm một chỗ nào đó tốt để cuộn tròn lại ngủ, nó thích ngủ ở đây cạnh y, được bao quanh trong mùi của y hơn là nằm ngoài sàn hành lang kia.

Mũi nó chạm vào một chỗ, rồi nó biết dưới lớp lông mỏng kia là bộ phận sinh dục của y. Nó đã kết luận loài người có phần giống rắn và tắc kè, luôn khoác một lớp da, rồi lớp da có thể đổi màu sắc chất liệu, không như nó luôn chỉ có bộ lông.

Nó định tìm chỗ khác, nhưng trong đầu chợt lóe lên những gì đã thấy khi ở khu vườn chỗ Hầu Tư, về cách giống đực luôn thích giống cái mút liếm bộ phận này, nó không phải giống cái, thậm chí cũng chẳng phải người, nhưng liếm mút thì hẳn đực cái nhân lang đều như nhau.

Hắc lang chỉ là muốn người này thoải mái vui vẻ, nó thử bới bới bỏ lớp lông kia ra, rồi lấy mũi ẩn ẩn, lưỡi liếm thử, nghe tiếng y rên nhẹ....

Trực giác nói với nó, y thích việc nó làm.

Hắc lang không phải dâm lang, cũng không ý thức được đây là việc rất tư ẩn xấu hổ, nó chỉ đơn thuần muốn con người này thoải mái, nếu y thích, vậy nó sẽ làm tiếp cho y, dù sao đây cũng chỉ là liếm mút, không đau đớn khó chịu gì với nó.

....

Nó liếm mặt người kia, da thịt y vì động tình mà ửng hồng như mật đào, thân thể thánh khiết bạch quang nhiễm tình dục, gương mặt thanh tú đầy nước mắt khoái cảm, hạ thể vẫn còn đọng bạch dịch dâm mỹ, côn bổng khả ái với hai tiểu cầu nộn nộn lấp lánh dưới ánh trăng....

Không rõ tại sao, nhưng trong mắt Hắc lang, y lúc này dường như xinh đẹp hơn cả mẹ nó. Rõ ràng y là giống đực, y còn không phải là lang, nhưng nảy lên trong tâm trí hắc lang vẫn là ý nghĩ y thật xinh đẹp.

Nó không hiểu nổi, từ vựng của loài sói thậm chí còn không có từ 'xinh đẹp', có chăng chỉ là đánh giá con mẫu lang kia thật khỏe mạnh rất phù hợp để sinh sói con, khen ngợi cao nhất là 'hảo sinh dục'.

Lí trí nó không hiểu, ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua, đó cũng chỉ là một trong rất nhiều lần nó động tâm vì y.

Những lần động tâm ấy cứ thế chồng chất lên nhau, từ lúc nó nảy sinh thiện cảm ưa thích giọng y, rồi ưa thích được y vuốt ve, cảm thấy y khi động tình trông thật xinh đẹp, y khi cười trông thật đáng yêu... khi những gợn sóng nhỏ chập lại thành đại hải, cũng chính là lúc nó nhận ra mình đã yêu.

Yêu y, cả hắc lang khi là sói lẫn khi hóa người đều yêu y, nó yêu y từ khi nó mang lốt sói, đến khi chính thức hóa người tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại.

Không đơn thuần là Chu quả hiệu lực khiến nó yêu con người, mà là chính nó đã yêu một con người.

Hoàn Quyển 1  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau