Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên
Quyển 3 Chương 12: Quyển 3 Chương 36
Diệp Y không phải người nhiều chuyện, hoàn toàn có thái độ của tiểu nhân vật luôn bo bo giữ mình.
Nhưng nếu liên quan tới hắn, thì hắn tự nhiên sẽ nhảy dựng lên, dùng hết khả năng giải quyết vấn đề, hơn nữa hắn luôn nghĩ: xong sớm còn hơn trì hoãn, bài tập còn có thể nói chuyện tình lí cầu xin giáo viên cho khất nợ, chứ công việc ngoài đời thì càng để lâu sẽ càng phình to ra, đến lúc nó nổ tung như trái bom thì hắn cũng xong rồi.
Hơn nữa, việc này còn là về tình cảm, nên càng phải gấp rút giải quyết.
Lúc đó hắn thấy Triệu đế đang rất rối loạn nên cũng biết điều không dò hỏi, khi thấy y cầu cứu thì cũng theo bản năng trợ giúp y chứ không suy nghĩ nhiều, nhưng tối đến, khi nằm trên giường – tên hoàng đế thường ngủ ở thư phòng, và đã lệnh mang một cái giường nhỏ vào đây cho hắn ngủ, thật không cho người khác chút quyền riêng tư nào mà – hắn liếc nhìn rèm vàng (hai giường ngăn cách bằng rèm lụa) và bắt đầu suy nghĩ.
Thái độ của Triệu đế thật sự rất kì quái, rõ ràng y yêu Nguyệt Nhi, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến coi nàng quan trọng hơn tính mạng chính mình, quan trọng hơn mẫu thân, quan trọng hơn cả Triệu quốc, vậy mà giờ y lại.... sợ nàng? Không phải trừ nam chủ xuyên vào như hắn, thì đám nam chủ còn lại đều sẽ si mê Nguyệt Nhi sao? Không, vẫn còn con lang, con lang biến dị của hắn đã bỏ trốn khỏi nữ chủ, chạy về cạnh hắn, và thái độ của nó biểu lộ việc nó sẽ không yêu nữ chủ.
Diệp Y nhớ về con lang nhà mình, hắn đã lệnh người hầu nhốt nó vào phòng hắn buổi tối để không ai phát hiện ra sự biến hình của nó, và nó sau khi biến xong cũng không thể chạy lung tung, chẳng biết bây giờ nó thế nào rồi? Lâu lâu không gặp, không dạy nó học, tự nhiên thấy nhớ nhớ....
Con người thật kì lạ, luôn phàn nàn một việc nhưng khi không có lại cảm giác thiếu thiếu, như hắn đây, rõ ràng hắn kêu ca rất nhiều về sự ngu ngốc khó dạy, rồi phiền phức đủ chỗ của hắc lang, nhưng khi không có nó bên cạnh thì.... trống vắng.
Diệp Y thật không hiểu mình muốn gì, rõ ràng hắn muốn về nhà, để về nhà thì tốt nhất là nam chủ lang nên yêu Nguyệt Nhi, nhưng cứ nghĩ đến việc con lang ấy sẽ quấn lấy Nguyệt Nhi, lạnh lùng với hắn, thậm chí còn có thể vì nữ chủ mà đánh hắn, thì hắn lại cảm thấy không muốn hắc lang yêu Nguyệt Nhi.
Không chỉ hắc lang, mà dù là hoàng đế, tuy hắn hết lòng ủng hộ tình duyên giữa nam chủ nhất và nữ chủ, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh nữ chủ kiêu kì nũng nịu bảo hắn vô lễ với nàng, phải trừng phạt hắn, thì y liền nghe lời trừng phạt hắn, thì hắn liền không thoải mái. Cứ hình dung ra cảnh y lạnh lùng nhìn hắn bị đánh thì hắn liền cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng ban đầu, lúc dạo phố hộ tống hai người họ, hắn còn rất vui vẻ hết lòng ủng hộ hai người ấy thân thiết với nhau, còn có thể cứng rắn phản bội hắc lang, tặng nó cho nữ chủ, vậy tại sao bây giờ lại cảm thấy khác xa như vậy?
Hắn đã quen việc hoàng đế dung túng hắn, quen có hắc lang thích quấn chân mấy lần khiến hắn suýt ngã, giờ cứ nghĩ đến việc hai người vật đó sẽ thờ ơ với hắn, hắn...
Diệp Y nghĩ mãi, trằn trọc khó ngủ, cứ quay qua quay lại, cuối cùng khiến người vốn luôn ngủ nông như Triệu Hiên Viên tỉnh giấc.
Triệu Hiên Viên ngồi dậy, giương mắt ra nhìn tấm rèm ngăn hai giường một lúc, thầm thở dài, sau đó đứng dậy, rót một cốc nước lạnh đưa sang giường Diệp Y.
Lúc hắn đến, thì Diệp Y đang nhắm mắt nghiêng người ngủ, điệu bộ rất an bình ngủ rất say, Triệu Hiên Viên nhíu mày nhìn y, rồi nhìn cốc nước mình đang cầm, lắng nghe kĩ tiếng thở của y, sau đó lại thở dài, tay đặt lên chăn lay lay người y, giọng chán nản, "Diệp Y, đừng giả bộ ngủ nữa."
Nhịp điệu hít thở của người thức và người ngủ khác hẳn nhau, tuy hắn không mạnh về võ công, cũng không thông y lý, nhưng cũng biết được điều này.
Hồi bé trước khi bỏ trốn khỏi cung, hắn đã tập phân biệt tiếng thở nhằm biết kẻ gác cửa có ngủ đứng không. Vào đêm bỏ trốn, hắn đã ngồi núp trong lùm cây, chịu đựng sương giá và côn trùng hàng canh giờ, đợi khi thị vệ gác cổng ngủ đứng mới len lén hé cửa trườn đi qua cổng chính. Chịu khổ như thế cũng chỉ vì hắn lúc ấy võ công kém cỏi, khinh công chẳng ra sao, không thể giở thói cao thủ đi trên mái nhà....
"Diệp Y?" Hắn lay lay thêm một chút, thấy Diệp Y vẫn nằm yên như cũ, không hề thức dậy, nhịp thở vẫn như của người đang thức, liền thầm cảm thấy kì quái.
Chẳng lẽ hắn nhớ lộn? Lâu quá không nghe nhịp thở nên quên mất? Triệu Hiên Viên cau mày quan sát người kia, trí nhớ của hắn xem ra càng lúc càng kém cỏi, đống bổ phẩm thái y kê xem chừng vô dụng, không chỉ về nhịp thở, cả về xem cá hắn cũng nhầm lẫn, thật tệ mà, đã nhìn bao nhiêu lứa cá mang trứng mà còn nhầm được.
Triệu Hiên Viên thở dài, uống cạn cốc nước mình vừa rót, sau đó đi về giường mình.
Ngay khi Triệu Hiên Viên quay lưng bước đi, mắt Mộ Dung Diệp Y bật mở.
Hắn nằm cứng đờ nghe tiếng chân của y dần xa, rồi nghe tiếng vải chăn trên giường đối diện, khi đó mới thở phào, thầm rủa xả tên khùng vì cứ bắt hắn nằm gần, đến mức nằm trằn trọc không ngủ cũng bị y phát hiện thế này.
Hắn không có hứng ngồi tâm sự với hoàng đế lúc nửa đêm.
Mà tâm sự gì chứ? Chẳng lẽ lại nói ta không thích ngươi lạnh nhạt với ta?
***
Diệp Y nghĩ suốt, còn hoàng đế cứ lén quan sát y, lòng thầm lo lắng nhưng không biết làm sao, hắn nhìn ra được người kia có tâm sự, nhưng khi hắn hỏi thì y cứ trăm lần như một, 'Ngài đừng để ý tới ta, ta tự lo liệu được.'
Hắn chẳng biết y đang nghĩ cái gì mà cứ thẫn thờ thế kia, nhiều lúc chỉ muốn bổ đầu y ra coi đang chứa thứ gì bên trong, rủ y đi chơi, đi dạo trong kinh thành, rồi chơi một số trò chơi, y vui vẻ đấy, thoải mái đấy, nhưng cứ hết chơi hết đi dạo hết là mặt lại đần ra nghĩ ngợi gì đó, hắn gọi mấy lần mới giật mình trả lời. Hắn thật chẳng hiểu y phiền não việc gì, trong cung có hắn bảo hộ, ngoài cung thì gia đình y buôn bán tốt sống yên ổn... có gì phải bận tâm cơ chứ?
Sau mấy ngày, y như đã nghĩ xong, liền cẩn thận nhìn hắn, ngữ điệu thăm dò, "Bệ hạ, ngài có vấn đề gì với Nguyệt phi ư?"
Triệu đế đã thoáng vui mừng khi tên thiếu gia kì quái cuối cùng cũng nghĩ thông vấn đề chỉ-y-mới-biết, bắt đầu trở lại sức sống như cũ, nhưng niềm vui ấy lập tức biến mất khi nghe câu hỏi của y.
Triệu đế nhìn vào đôi mắt trong sáng vô tà kia, thầm mong y cứ thẫn thờ tiếp đi, còn hơn là hỏi hắn việc này.
Diệp Y đã nghĩ xong, nên tâm trạng lại vui vẻ hạnh phúc vô tư như trước. Nha, nghĩ nhiều làm gì, mục đích của hắn là về nhà, giờ cứ theo đó mà làm thôi, hắn sau cùng sẽ trở về thế giới kia, không thể vì sự ích kỉ tư lợi của mình mà xao lãng mục tiêu. Con lang kia.... ừ thì nó ngu ngốc dã tính, cứ mặc nó thích bám ai thì bám, bám Nguyệt nhi thì tốt, bám hắn... cũng được, hắn sẽ không đá nó đi, dù sao cũng chỉ cần ba trong năm nam chủ yêu nữ chủ, thiếu nó cũng không sao. Còn hoàng đế, y yêu nàng yêu điên dại, việc y sợ nàng có lẽ chỉ vì chút hiểu lầm nho nhỏ, đây là chút tranh cãi thường thấy giữa các cặp tình nhân, sau này họ sẽ làm hòa, hẳn là hoàng đế sẽ chủ động xuống nước, mở lời xin lỗi trước bất kể y sai hay không, rồi bù đắp lại cho nàng, trên giường.
Diệp Y đã quyết định rằng mình sẽ không ích kỉ đòi hỏi muốn hai nam chủ ấy chỉ coi trọng mình, cũng sẽ không để bản thân sa ngã vào sự quan tâm ôn nhu của họ.
Vì hắn còn phải về nhà. Nhà ở rất xa, nơi sẽ chẳng ai trong thế giới này chạm tới được.
Diệp Y không muốn quyết tâm về nhà của mình dao động, càng không muốn bản thân bi thương.
"Ngươi không cần quan tâm." Một câu chém đinh chặt sắt, cắt đứt bất cứ câu hỏi nào tiếp sau. Diệp Y chỉ biết gật đầu, ngậm miệng không hỏi nữa.
Hắn đang định hỏi xem nam chủ nữ chủ có vấn đề gì, y có cần hắn tư vấn không, gì chứ ngày trước hắn đã cày nát cuốn 'Bí kíp tán gái' rồi, nhờ hắn hỗ trợ lấy lòng phụ nữ thì chắc chắn là hỏi đúng người.
Nhưng y không cần, vậy thì thôi vậy. Hắn cũng không dư lực hào hứng đến độ níu áo y kêu 'để ta giúp đi mà, xin ngươi đấy.'
***
Nguyệt Nhi sau một hồi điên loan đảo phượng với nam tử, liền mệt mỏi nằm trên giường mình, tay thon đưa lên che mắt, một tiếng rên khẽ như gợi tình thoát khỏi đôi môi đỏ mọng, thân hình ma quỷ thoáng ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, nam tử nào định lực kém nhìn vào có thể máu dồn xuống bên dưới.
Nữ chủ ư, đúng như Diệp Y nhận xét, đó là mọi chỗ đều được cấu tạo để phục vụ cho tình dục, để câu dẫn nam nhân.
Gió đêm thổi vào phần phật, thổi bay rèm cửa, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa sổ, định đóng cửa lại.
Và khi bước đến cửa sổ, nhìn qua khung gỗ, nhìn khung cảnh nàng đã nhìn đến nhàm chán, nàng lại sững sờ.
Dưới trăng tròn đang soi xuống thế gian, một bóng người đứng trên ngọn cây, gió nhẹ mơn man thân hình người ấy, khiến tóc y khẽ bay theo chiều gió, che khuất ánh mắt, những sợi tóc đen tuyền như có sự sống của riêng mình, phủ xuống mặt y.
Nguyệt Nhi nhìn thân hình cường tráng của người kia, thoáng nuốt nước bọt.
Rồi đột nhiên, người đó quay đầu, Nguyệt Nhi nhìn vào y, là một nam tử anh vĩ tuấn ngạn, biểu cảm lạnh lùng, với đôi mắt vàng.
Cảm giác y đem đến cho nàng là sự hoang sơ, khiến nàng choáng váng, như thấy mình quá nhỏ bé giữa thiên nhiên vô biên bạt ngàn, vẻ đẹp của y như ánh nắng ban phát sự sống nhưng cũng sẵn sàng gây ra hạn hán, như biển cả dịu êm luôn có thể nổi bão táp, như cánh đồng cỏ thơ mộng sẽ có ác thú rình rập.
Cảm giác như y rất nguy hiểm, y là ác thú, và nàng chỉ là thỏ con, y là bão tố, nàng là con thuyền nhỏ đang chao đảo trong đó.
Cảm giác đầy kích động ấy khiến máu trong người nàng như sôi lên, nàng gấp gáp lên tiếng muốn thu hút gọi y qua đây, nhưng nàng vừa chớp mắt, đã thấy y biến mất.
Y đi đâu rồi? Nguyệt Nhi vội nhìn quanh, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng hoang dã kia, mà thay vào đó là các thị vệ đốt đèn rút kiếm hô "Có kẻ đột nhập, bảo vệ thánh thượng"
Y đột nhập hoàng cung?
Nghĩ đến nam tử ấy sẽ bị bắt, thậm chí bị giết, Nguyệt nhi lo lắng không yên, nhanh thay đồ, khoác thêm áo đi xuống hành cung.
Nhưng nếu liên quan tới hắn, thì hắn tự nhiên sẽ nhảy dựng lên, dùng hết khả năng giải quyết vấn đề, hơn nữa hắn luôn nghĩ: xong sớm còn hơn trì hoãn, bài tập còn có thể nói chuyện tình lí cầu xin giáo viên cho khất nợ, chứ công việc ngoài đời thì càng để lâu sẽ càng phình to ra, đến lúc nó nổ tung như trái bom thì hắn cũng xong rồi.
Hơn nữa, việc này còn là về tình cảm, nên càng phải gấp rút giải quyết.
Lúc đó hắn thấy Triệu đế đang rất rối loạn nên cũng biết điều không dò hỏi, khi thấy y cầu cứu thì cũng theo bản năng trợ giúp y chứ không suy nghĩ nhiều, nhưng tối đến, khi nằm trên giường – tên hoàng đế thường ngủ ở thư phòng, và đã lệnh mang một cái giường nhỏ vào đây cho hắn ngủ, thật không cho người khác chút quyền riêng tư nào mà – hắn liếc nhìn rèm vàng (hai giường ngăn cách bằng rèm lụa) và bắt đầu suy nghĩ.
Thái độ của Triệu đế thật sự rất kì quái, rõ ràng y yêu Nguyệt Nhi, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến coi nàng quan trọng hơn tính mạng chính mình, quan trọng hơn mẫu thân, quan trọng hơn cả Triệu quốc, vậy mà giờ y lại.... sợ nàng? Không phải trừ nam chủ xuyên vào như hắn, thì đám nam chủ còn lại đều sẽ si mê Nguyệt Nhi sao? Không, vẫn còn con lang, con lang biến dị của hắn đã bỏ trốn khỏi nữ chủ, chạy về cạnh hắn, và thái độ của nó biểu lộ việc nó sẽ không yêu nữ chủ.
Diệp Y nhớ về con lang nhà mình, hắn đã lệnh người hầu nhốt nó vào phòng hắn buổi tối để không ai phát hiện ra sự biến hình của nó, và nó sau khi biến xong cũng không thể chạy lung tung, chẳng biết bây giờ nó thế nào rồi? Lâu lâu không gặp, không dạy nó học, tự nhiên thấy nhớ nhớ....
Con người thật kì lạ, luôn phàn nàn một việc nhưng khi không có lại cảm giác thiếu thiếu, như hắn đây, rõ ràng hắn kêu ca rất nhiều về sự ngu ngốc khó dạy, rồi phiền phức đủ chỗ của hắc lang, nhưng khi không có nó bên cạnh thì.... trống vắng.
Diệp Y thật không hiểu mình muốn gì, rõ ràng hắn muốn về nhà, để về nhà thì tốt nhất là nam chủ lang nên yêu Nguyệt Nhi, nhưng cứ nghĩ đến việc con lang ấy sẽ quấn lấy Nguyệt Nhi, lạnh lùng với hắn, thậm chí còn có thể vì nữ chủ mà đánh hắn, thì hắn lại cảm thấy không muốn hắc lang yêu Nguyệt Nhi.
Không chỉ hắc lang, mà dù là hoàng đế, tuy hắn hết lòng ủng hộ tình duyên giữa nam chủ nhất và nữ chủ, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh nữ chủ kiêu kì nũng nịu bảo hắn vô lễ với nàng, phải trừng phạt hắn, thì y liền nghe lời trừng phạt hắn, thì hắn liền không thoải mái. Cứ hình dung ra cảnh y lạnh lùng nhìn hắn bị đánh thì hắn liền cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng ban đầu, lúc dạo phố hộ tống hai người họ, hắn còn rất vui vẻ hết lòng ủng hộ hai người ấy thân thiết với nhau, còn có thể cứng rắn phản bội hắc lang, tặng nó cho nữ chủ, vậy tại sao bây giờ lại cảm thấy khác xa như vậy?
Hắn đã quen việc hoàng đế dung túng hắn, quen có hắc lang thích quấn chân mấy lần khiến hắn suýt ngã, giờ cứ nghĩ đến việc hai người vật đó sẽ thờ ơ với hắn, hắn...
Diệp Y nghĩ mãi, trằn trọc khó ngủ, cứ quay qua quay lại, cuối cùng khiến người vốn luôn ngủ nông như Triệu Hiên Viên tỉnh giấc.
Triệu Hiên Viên ngồi dậy, giương mắt ra nhìn tấm rèm ngăn hai giường một lúc, thầm thở dài, sau đó đứng dậy, rót một cốc nước lạnh đưa sang giường Diệp Y.
Lúc hắn đến, thì Diệp Y đang nhắm mắt nghiêng người ngủ, điệu bộ rất an bình ngủ rất say, Triệu Hiên Viên nhíu mày nhìn y, rồi nhìn cốc nước mình đang cầm, lắng nghe kĩ tiếng thở của y, sau đó lại thở dài, tay đặt lên chăn lay lay người y, giọng chán nản, "Diệp Y, đừng giả bộ ngủ nữa."
Nhịp điệu hít thở của người thức và người ngủ khác hẳn nhau, tuy hắn không mạnh về võ công, cũng không thông y lý, nhưng cũng biết được điều này.
Hồi bé trước khi bỏ trốn khỏi cung, hắn đã tập phân biệt tiếng thở nhằm biết kẻ gác cửa có ngủ đứng không. Vào đêm bỏ trốn, hắn đã ngồi núp trong lùm cây, chịu đựng sương giá và côn trùng hàng canh giờ, đợi khi thị vệ gác cổng ngủ đứng mới len lén hé cửa trườn đi qua cổng chính. Chịu khổ như thế cũng chỉ vì hắn lúc ấy võ công kém cỏi, khinh công chẳng ra sao, không thể giở thói cao thủ đi trên mái nhà....
"Diệp Y?" Hắn lay lay thêm một chút, thấy Diệp Y vẫn nằm yên như cũ, không hề thức dậy, nhịp thở vẫn như của người đang thức, liền thầm cảm thấy kì quái.
Chẳng lẽ hắn nhớ lộn? Lâu quá không nghe nhịp thở nên quên mất? Triệu Hiên Viên cau mày quan sát người kia, trí nhớ của hắn xem ra càng lúc càng kém cỏi, đống bổ phẩm thái y kê xem chừng vô dụng, không chỉ về nhịp thở, cả về xem cá hắn cũng nhầm lẫn, thật tệ mà, đã nhìn bao nhiêu lứa cá mang trứng mà còn nhầm được.
Triệu Hiên Viên thở dài, uống cạn cốc nước mình vừa rót, sau đó đi về giường mình.
Ngay khi Triệu Hiên Viên quay lưng bước đi, mắt Mộ Dung Diệp Y bật mở.
Hắn nằm cứng đờ nghe tiếng chân của y dần xa, rồi nghe tiếng vải chăn trên giường đối diện, khi đó mới thở phào, thầm rủa xả tên khùng vì cứ bắt hắn nằm gần, đến mức nằm trằn trọc không ngủ cũng bị y phát hiện thế này.
Hắn không có hứng ngồi tâm sự với hoàng đế lúc nửa đêm.
Mà tâm sự gì chứ? Chẳng lẽ lại nói ta không thích ngươi lạnh nhạt với ta?
***
Diệp Y nghĩ suốt, còn hoàng đế cứ lén quan sát y, lòng thầm lo lắng nhưng không biết làm sao, hắn nhìn ra được người kia có tâm sự, nhưng khi hắn hỏi thì y cứ trăm lần như một, 'Ngài đừng để ý tới ta, ta tự lo liệu được.'
Hắn chẳng biết y đang nghĩ cái gì mà cứ thẫn thờ thế kia, nhiều lúc chỉ muốn bổ đầu y ra coi đang chứa thứ gì bên trong, rủ y đi chơi, đi dạo trong kinh thành, rồi chơi một số trò chơi, y vui vẻ đấy, thoải mái đấy, nhưng cứ hết chơi hết đi dạo hết là mặt lại đần ra nghĩ ngợi gì đó, hắn gọi mấy lần mới giật mình trả lời. Hắn thật chẳng hiểu y phiền não việc gì, trong cung có hắn bảo hộ, ngoài cung thì gia đình y buôn bán tốt sống yên ổn... có gì phải bận tâm cơ chứ?
Sau mấy ngày, y như đã nghĩ xong, liền cẩn thận nhìn hắn, ngữ điệu thăm dò, "Bệ hạ, ngài có vấn đề gì với Nguyệt phi ư?"
Triệu đế đã thoáng vui mừng khi tên thiếu gia kì quái cuối cùng cũng nghĩ thông vấn đề chỉ-y-mới-biết, bắt đầu trở lại sức sống như cũ, nhưng niềm vui ấy lập tức biến mất khi nghe câu hỏi của y.
Triệu đế nhìn vào đôi mắt trong sáng vô tà kia, thầm mong y cứ thẫn thờ tiếp đi, còn hơn là hỏi hắn việc này.
Diệp Y đã nghĩ xong, nên tâm trạng lại vui vẻ hạnh phúc vô tư như trước. Nha, nghĩ nhiều làm gì, mục đích của hắn là về nhà, giờ cứ theo đó mà làm thôi, hắn sau cùng sẽ trở về thế giới kia, không thể vì sự ích kỉ tư lợi của mình mà xao lãng mục tiêu. Con lang kia.... ừ thì nó ngu ngốc dã tính, cứ mặc nó thích bám ai thì bám, bám Nguyệt nhi thì tốt, bám hắn... cũng được, hắn sẽ không đá nó đi, dù sao cũng chỉ cần ba trong năm nam chủ yêu nữ chủ, thiếu nó cũng không sao. Còn hoàng đế, y yêu nàng yêu điên dại, việc y sợ nàng có lẽ chỉ vì chút hiểu lầm nho nhỏ, đây là chút tranh cãi thường thấy giữa các cặp tình nhân, sau này họ sẽ làm hòa, hẳn là hoàng đế sẽ chủ động xuống nước, mở lời xin lỗi trước bất kể y sai hay không, rồi bù đắp lại cho nàng, trên giường.
Diệp Y đã quyết định rằng mình sẽ không ích kỉ đòi hỏi muốn hai nam chủ ấy chỉ coi trọng mình, cũng sẽ không để bản thân sa ngã vào sự quan tâm ôn nhu của họ.
Vì hắn còn phải về nhà. Nhà ở rất xa, nơi sẽ chẳng ai trong thế giới này chạm tới được.
Diệp Y không muốn quyết tâm về nhà của mình dao động, càng không muốn bản thân bi thương.
"Ngươi không cần quan tâm." Một câu chém đinh chặt sắt, cắt đứt bất cứ câu hỏi nào tiếp sau. Diệp Y chỉ biết gật đầu, ngậm miệng không hỏi nữa.
Hắn đang định hỏi xem nam chủ nữ chủ có vấn đề gì, y có cần hắn tư vấn không, gì chứ ngày trước hắn đã cày nát cuốn 'Bí kíp tán gái' rồi, nhờ hắn hỗ trợ lấy lòng phụ nữ thì chắc chắn là hỏi đúng người.
Nhưng y không cần, vậy thì thôi vậy. Hắn cũng không dư lực hào hứng đến độ níu áo y kêu 'để ta giúp đi mà, xin ngươi đấy.'
***
Nguyệt Nhi sau một hồi điên loan đảo phượng với nam tử, liền mệt mỏi nằm trên giường mình, tay thon đưa lên che mắt, một tiếng rên khẽ như gợi tình thoát khỏi đôi môi đỏ mọng, thân hình ma quỷ thoáng ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, nam tử nào định lực kém nhìn vào có thể máu dồn xuống bên dưới.
Nữ chủ ư, đúng như Diệp Y nhận xét, đó là mọi chỗ đều được cấu tạo để phục vụ cho tình dục, để câu dẫn nam nhân.
Gió đêm thổi vào phần phật, thổi bay rèm cửa, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa sổ, định đóng cửa lại.
Và khi bước đến cửa sổ, nhìn qua khung gỗ, nhìn khung cảnh nàng đã nhìn đến nhàm chán, nàng lại sững sờ.
Dưới trăng tròn đang soi xuống thế gian, một bóng người đứng trên ngọn cây, gió nhẹ mơn man thân hình người ấy, khiến tóc y khẽ bay theo chiều gió, che khuất ánh mắt, những sợi tóc đen tuyền như có sự sống của riêng mình, phủ xuống mặt y.
Nguyệt Nhi nhìn thân hình cường tráng của người kia, thoáng nuốt nước bọt.
Rồi đột nhiên, người đó quay đầu, Nguyệt Nhi nhìn vào y, là một nam tử anh vĩ tuấn ngạn, biểu cảm lạnh lùng, với đôi mắt vàng.
Cảm giác y đem đến cho nàng là sự hoang sơ, khiến nàng choáng váng, như thấy mình quá nhỏ bé giữa thiên nhiên vô biên bạt ngàn, vẻ đẹp của y như ánh nắng ban phát sự sống nhưng cũng sẵn sàng gây ra hạn hán, như biển cả dịu êm luôn có thể nổi bão táp, như cánh đồng cỏ thơ mộng sẽ có ác thú rình rập.
Cảm giác như y rất nguy hiểm, y là ác thú, và nàng chỉ là thỏ con, y là bão tố, nàng là con thuyền nhỏ đang chao đảo trong đó.
Cảm giác đầy kích động ấy khiến máu trong người nàng như sôi lên, nàng gấp gáp lên tiếng muốn thu hút gọi y qua đây, nhưng nàng vừa chớp mắt, đã thấy y biến mất.
Y đi đâu rồi? Nguyệt Nhi vội nhìn quanh, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng hoang dã kia, mà thay vào đó là các thị vệ đốt đèn rút kiếm hô "Có kẻ đột nhập, bảo vệ thánh thượng"
Y đột nhập hoàng cung?
Nghĩ đến nam tử ấy sẽ bị bắt, thậm chí bị giết, Nguyệt nhi lo lắng không yên, nhanh thay đồ, khoác thêm áo đi xuống hành cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất