Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 1:
Mạnh Nguyên lại phải chết.
Vì cái gì nói “lại” đâu? Bởi vì mới xảy ra tai nạn xe cộ, cô còn chưa kịp may mắn chính mình vẫn còn sống, liền phát hiện hình như mình xuyên thư, mà lại thật đúng lúc, đang đuổi kịp thời điểm nhận cơm hộp.
Giờ này phút này, toàn thân cô đang tê liệt bị hai con rối màu đen thô bạo kéo ra ngoài, hầm gian tối và sâu, ẩm ướt và toả ra mùi hư thối.
Trong lối đi nhỏ, cách mỗi đoạn liền nhìn thấy trên vách tường ở hai bên được lắp một bát đèn dầu màu đồng, bên trong có ánh sáng màu vàng đậm, chiếu vào trong không gian kín tối tăm này, chớp tắt, giống như ma trơi đến từ Địa Phủ.
Ở trước Mạnh Nguyên cách đó không xa, là một nam nhân cũng bị kéo trên mặt đất đưa ra ngoài, không có phản ứng nào, giống như chó chết, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh sa sa sa chói tai.
Cảnh tượng trước mắt, cùng nội dung quyển sách hai ngày trước cô vừa đọc qua một chút rõ ràng tương ứng với nhau.
Trong lồng ngực của Mạnh Nguyên dường như được nhồi một đống bông gòn, đau đớn đến nghẹt thở, cô cố gắng hết mức đè nén hô hấp, không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ con rối ở bên cạnh phát hiện được khác thường, nếu như cô không nhớ sai, những con rối này thật ra có mắt ở phía sau.
Thân thể không có cảm giác, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô biết, dựa theo cốt truyện của quyển sách gốc, sau một khắc (*) cô sẽ bị đưa đến bên cạnh một cái cạnh hồ máu đầy cổ, biến thành một cái xác không hồn không có ý thức, trở thành con rối của Tà Hoàng Phệ Nguyệt Ma Quân ở trong sách, cung cấp chất dinh dưỡng cho hắn, sau đó không lâu nữa bị phát hiện, cuối cùng bị Phệ Nguyệt Ma Quân hút thành người khô, thần hồn câu diệt (*).
(*) Một khắc: mười lăm phút
(*) Thần hồn câu diệt: Thân thể và linh hồn bị tiêu diệt
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Nguyên hoảng sợ, cô không muốn trở thành con rối gì đó, càng không muốn ngỏm củ tỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, muốn tranh thủ thời gian tìm ra một biện pháp trốn thoát.
Có thể dựa theo sự phát triển của quyển sách gốc, nhân vật nam nữ chính lúc này đều bị bắt lại, đang bị cột vào trong trận pháp hiến tế dưới mặt đất, cuối cùng vẫn là nam phụ Tư Chước xuất hiện cứu bọn họ ra.
Nói cách khác, căn bản không ai có thể quan tâm đến cô.
Hiện tại người tự do duy nhất chính là Tư Chước, Tư Chước sẽ cứu cô sao?
Sẽ không!
Đáp án này rất rõ ràng, trong sách “Mạnh Nguyên” cùng Tư Chước cùng nhau đột nhập xông tới cứu người, hai người tiến vào hang động liền tách ra, “Mạnh Nguyên” bị con rối bắt đi vẫn là do hắn âm thầm dẫn dắt, lúc “Mạnh Nguyên” bị gieo cổ hắn thậm chí trốn ở trong góc tối nhìn xem, khóe môi nở nụ cười, cực kỳ nham hiểm.
Người như Tư Chước, rất nhiều người đọc đều dùng từ vừa thiện vừa ác để hình dung hắn, nhưng Mạnh Nguyên lại không cảm thấy như vậy, lúc đọc sách Mạnh Nguyên đã cảm thấy người này từ đầu đến cuối đều không phải là người tốt gì, chỉ vì Tư Chước đối với nữ chính giống như có một loại tình cảm mơ hồ, mới khiến cho rất nhiều người đọc phủ lên một tầng hào quang cho hắn.
Nhưng trên thực tế, dù hắn có một chút thích nữ chính, khi trở nên tàn nhẫn lên thì không bao giờ mềm lòng, mơ ước bảo vật của nữ chính, cướp đoạt nội đan yêu sủng của nữ chính, bên ngoài dùng dáng vẻ dịu dàng ốm yếu để gặp người, trên thực tế đã sớm thông đồng cùng Tà Hoàng, tính tình nắng mưa thất thường, máu lạnh vô tình......
Đúng là một nam phụ ác độc chỉ lo theo đuổi sự nghiệp!
Vì cái gì nói “lại” đâu? Bởi vì mới xảy ra tai nạn xe cộ, cô còn chưa kịp may mắn chính mình vẫn còn sống, liền phát hiện hình như mình xuyên thư, mà lại thật đúng lúc, đang đuổi kịp thời điểm nhận cơm hộp.
Giờ này phút này, toàn thân cô đang tê liệt bị hai con rối màu đen thô bạo kéo ra ngoài, hầm gian tối và sâu, ẩm ướt và toả ra mùi hư thối.
Trong lối đi nhỏ, cách mỗi đoạn liền nhìn thấy trên vách tường ở hai bên được lắp một bát đèn dầu màu đồng, bên trong có ánh sáng màu vàng đậm, chiếu vào trong không gian kín tối tăm này, chớp tắt, giống như ma trơi đến từ Địa Phủ.
Ở trước Mạnh Nguyên cách đó không xa, là một nam nhân cũng bị kéo trên mặt đất đưa ra ngoài, không có phản ứng nào, giống như chó chết, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh sa sa sa chói tai.
Cảnh tượng trước mắt, cùng nội dung quyển sách hai ngày trước cô vừa đọc qua một chút rõ ràng tương ứng với nhau.
Trong lồng ngực của Mạnh Nguyên dường như được nhồi một đống bông gòn, đau đớn đến nghẹt thở, cô cố gắng hết mức đè nén hô hấp, không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ con rối ở bên cạnh phát hiện được khác thường, nếu như cô không nhớ sai, những con rối này thật ra có mắt ở phía sau.
Thân thể không có cảm giác, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô biết, dựa theo cốt truyện của quyển sách gốc, sau một khắc (*) cô sẽ bị đưa đến bên cạnh một cái cạnh hồ máu đầy cổ, biến thành một cái xác không hồn không có ý thức, trở thành con rối của Tà Hoàng Phệ Nguyệt Ma Quân ở trong sách, cung cấp chất dinh dưỡng cho hắn, sau đó không lâu nữa bị phát hiện, cuối cùng bị Phệ Nguyệt Ma Quân hút thành người khô, thần hồn câu diệt (*).
(*) Một khắc: mười lăm phút
(*) Thần hồn câu diệt: Thân thể và linh hồn bị tiêu diệt
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Nguyên hoảng sợ, cô không muốn trở thành con rối gì đó, càng không muốn ngỏm củ tỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, muốn tranh thủ thời gian tìm ra một biện pháp trốn thoát.
Có thể dựa theo sự phát triển của quyển sách gốc, nhân vật nam nữ chính lúc này đều bị bắt lại, đang bị cột vào trong trận pháp hiến tế dưới mặt đất, cuối cùng vẫn là nam phụ Tư Chước xuất hiện cứu bọn họ ra.
Nói cách khác, căn bản không ai có thể quan tâm đến cô.
Hiện tại người tự do duy nhất chính là Tư Chước, Tư Chước sẽ cứu cô sao?
Sẽ không!
Đáp án này rất rõ ràng, trong sách “Mạnh Nguyên” cùng Tư Chước cùng nhau đột nhập xông tới cứu người, hai người tiến vào hang động liền tách ra, “Mạnh Nguyên” bị con rối bắt đi vẫn là do hắn âm thầm dẫn dắt, lúc “Mạnh Nguyên” bị gieo cổ hắn thậm chí trốn ở trong góc tối nhìn xem, khóe môi nở nụ cười, cực kỳ nham hiểm.
Người như Tư Chước, rất nhiều người đọc đều dùng từ vừa thiện vừa ác để hình dung hắn, nhưng Mạnh Nguyên lại không cảm thấy như vậy, lúc đọc sách Mạnh Nguyên đã cảm thấy người này từ đầu đến cuối đều không phải là người tốt gì, chỉ vì Tư Chước đối với nữ chính giống như có một loại tình cảm mơ hồ, mới khiến cho rất nhiều người đọc phủ lên một tầng hào quang cho hắn.
Nhưng trên thực tế, dù hắn có một chút thích nữ chính, khi trở nên tàn nhẫn lên thì không bao giờ mềm lòng, mơ ước bảo vật của nữ chính, cướp đoạt nội đan yêu sủng của nữ chính, bên ngoài dùng dáng vẻ dịu dàng ốm yếu để gặp người, trên thực tế đã sớm thông đồng cùng Tà Hoàng, tính tình nắng mưa thất thường, máu lạnh vô tình......
Đúng là một nam phụ ác độc chỉ lo theo đuổi sự nghiệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất