Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 10:
Người nam nhân ở đối diện bỗng nhiên không nói gì, bầu không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, qua một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên, quay người rời đi.
Mạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, biết hắn đã tin rồi, cũng không có can đảm gọi hắn trở lại đưa cô đi cùng, chỉ hy vọng hắn tranh thủ thời gian đi nhanh lên.
Ai biết được người ở đằng trước đi được vài bước lại đột nhiên quay trở về.
Mạnh Nguyên giật mình, cắn môi, cẩn thận hỏi: “Sao...... Làm sao vậy? Ta không có lừa ngươi......”
Tư Chước liền đứng cách mặt Mạnh Nguyên mấy bước chân, hắn cúi người ngồi xuống, áo choàng màu đỏ trải ra trên mặt đất, giống một giọt mực đỏ rơi vào hồ nước trong.
Hắn nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt của Mạnh Nguyên, đột nhiên nghiêng đầu một chút, nghi ngờ hỏi một câu, “Hình như ngươi có vẻ rất sợ ta?”
Cảm giác nhạy bén có thể nhìn thấu lòng người. Hành động nữ tính mà hắn cứ làm hết lần này tới lần khác không hiểu tại sao lại có thêm một chút cảm giác áp bức.
Mạnh Nguyên mím chặt môi không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cách cảnh giác.
Tư Chước hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần thờ ơ, giống như không để chuyện này ở trong lòng.
Mục đích của hắn không phải ở chỗ này, ánh mắt lướt qua Dung Thiếu Khanh đang hôn mê ở cách đó không xa, cong môi, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lại nhìn về phía Mạnh Nguyên, đôi môi đỏ tươi lúc mở lúc đóng nói: “Ta nghĩ lại rồi, chắc là không thể dễ dàng tin tưởng ngươi như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng không có một chút độ ấm nào.
Nói xong hắn duỗi tay phải của mình ra, đôi tay của người nam nhân vừa dài vừa trắng, gầy gò, đẹp như một viên ngọc được điêu khắc, đẹp đến mức không hề có chút tỳ vết nào, đẹp hơn cả tay của nhân vật Anime mà Mạnh Nguyên từng nhìn thấy trước kia.
Cũng không biết hắn làm sao mà làm được, một giọt máu đột nhiên xuất hiện từ đầu ngón tay, màu của giọt máu này rất huyền ảo, có chút màu tím, vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đều tăng lên.
Sắc mặt của Mạnh Nguyên thay đổi, tất nhiên cô biết đây là cái gì, đây là yêu độc của Tư Chước.
Một giọt liền có thể hạ độc chết một ao ngư (*) yêu cấp năm, ngay cả Hóa Thần Kỳ đụng tới đều sẽ bị thương rất nặng...... Người bình thường chắc chắc sẽ chết.
(*) Ngư: cá
Đôi môi trắng bệch, run rẩy nhấn mạnh: “Ta...... Ta thật sự không có lừa ngươi.”
Nhưng Tư Chước giống như không nghe thấy, không đợi Mạnh Nguyên kịp phản ứng, trực tiếp đưa giọt máu này đánh vào trong cơ thể của Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy ngực của mình nóng bừng, trong lòng sợ hãi đến mức vội vàng giơ cổ áo ra nhìn, chỉ thấy có thêm một nốt ruồi đỏ ở trên ngực.
Trên làn da trắng như tuyết, nốt ruồi đỏ kia rất sống động.
Trong chốc lát bỗng quên người đối diện là người như thế nào, tức giận ngẩng đầu lên hỏi, “Ngươi có ý gì? Ta đều đã nói không có lừa ngươi rồi.”
Mọi thứ trước mắt của Tư Chước bỗng nhiên hơi lắc lư một chút, hắn rũ mắt xuống, che đi cảnh tượng màu trắng tinh kia, cũng không dao động, giọng nói bình tĩnh nói: “Nếu như Hỏa Tinh thật sự có tác dụng, ta đương nhiên sẽ tha cho ngươi.”
Mạnh Nguyên cực kỳ tức giận, “ngươi......”
Cô chưa từng gặp qua người bá đạo như vậy.
Ngay lúc đó, giọng nói của Ninh Trăn vang lên cách đó không xa, “Mạnh Nguyên, Thiếu Khanh ——”
Mạnh Nguyên vội vàng quay về phía sau trả lời một tiếng, sợ Tư Chước lại làm cái gì với cô.
Xong rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa nhìn qua đã không thấy người đâu.
Buổi tối, Dung Thiếu Khanh còn chưa tỉnh, Ninh Trăn ở trong phòng chăm sóc hắn.
Bầu không khí trong thôn rất ảm đạm, dựa theo tình huống trong kịch bản gốc, nhân vật nam nữ chính đi qua Thôn Ngưu Đầu phát hiện điều bất thường, sau đó lên núi thăm dò vào Ma Động rồi bị bắt.
Trong khoảng thời gian này trong thôn đã chết không ít người, mấy người dân trong thôn vốn tưởng rằng có mấy người tu tiên tới đây liền được cứu rồi, không nghĩ tới mấy người tu tiên cũng một đi không trở lại.
Bây giờ thấy mấy người trở về, cũng không hề vui vẻ, mấy người tu tiên này đều suýt nữa mất mạng, vừa hôn mê vừa bị thương nặng, nhìn sao cũng đều cảm thấy không đáng tin cậy.
Buổi chiều, Mạnh Nguyên dựa theo yêu cầu của Ninh Trăn liên hệ với tông môn, hiện tại, thì cô đang trốn ở trong phòng âm thầm nghĩ biện pháp loại bỏ giọt nọc độc này ra khỏi lồng ngực.
Mạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, biết hắn đã tin rồi, cũng không có can đảm gọi hắn trở lại đưa cô đi cùng, chỉ hy vọng hắn tranh thủ thời gian đi nhanh lên.
Ai biết được người ở đằng trước đi được vài bước lại đột nhiên quay trở về.
Mạnh Nguyên giật mình, cắn môi, cẩn thận hỏi: “Sao...... Làm sao vậy? Ta không có lừa ngươi......”
Tư Chước liền đứng cách mặt Mạnh Nguyên mấy bước chân, hắn cúi người ngồi xuống, áo choàng màu đỏ trải ra trên mặt đất, giống một giọt mực đỏ rơi vào hồ nước trong.
Hắn nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt của Mạnh Nguyên, đột nhiên nghiêng đầu một chút, nghi ngờ hỏi một câu, “Hình như ngươi có vẻ rất sợ ta?”
Cảm giác nhạy bén có thể nhìn thấu lòng người. Hành động nữ tính mà hắn cứ làm hết lần này tới lần khác không hiểu tại sao lại có thêm một chút cảm giác áp bức.
Mạnh Nguyên mím chặt môi không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cách cảnh giác.
Tư Chước hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần thờ ơ, giống như không để chuyện này ở trong lòng.
Mục đích của hắn không phải ở chỗ này, ánh mắt lướt qua Dung Thiếu Khanh đang hôn mê ở cách đó không xa, cong môi, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lại nhìn về phía Mạnh Nguyên, đôi môi đỏ tươi lúc mở lúc đóng nói: “Ta nghĩ lại rồi, chắc là không thể dễ dàng tin tưởng ngươi như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng không có một chút độ ấm nào.
Nói xong hắn duỗi tay phải của mình ra, đôi tay của người nam nhân vừa dài vừa trắng, gầy gò, đẹp như một viên ngọc được điêu khắc, đẹp đến mức không hề có chút tỳ vết nào, đẹp hơn cả tay của nhân vật Anime mà Mạnh Nguyên từng nhìn thấy trước kia.
Cũng không biết hắn làm sao mà làm được, một giọt máu đột nhiên xuất hiện từ đầu ngón tay, màu của giọt máu này rất huyền ảo, có chút màu tím, vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đều tăng lên.
Sắc mặt của Mạnh Nguyên thay đổi, tất nhiên cô biết đây là cái gì, đây là yêu độc của Tư Chước.
Một giọt liền có thể hạ độc chết một ao ngư (*) yêu cấp năm, ngay cả Hóa Thần Kỳ đụng tới đều sẽ bị thương rất nặng...... Người bình thường chắc chắc sẽ chết.
(*) Ngư: cá
Đôi môi trắng bệch, run rẩy nhấn mạnh: “Ta...... Ta thật sự không có lừa ngươi.”
Nhưng Tư Chước giống như không nghe thấy, không đợi Mạnh Nguyên kịp phản ứng, trực tiếp đưa giọt máu này đánh vào trong cơ thể của Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy ngực của mình nóng bừng, trong lòng sợ hãi đến mức vội vàng giơ cổ áo ra nhìn, chỉ thấy có thêm một nốt ruồi đỏ ở trên ngực.
Trên làn da trắng như tuyết, nốt ruồi đỏ kia rất sống động.
Trong chốc lát bỗng quên người đối diện là người như thế nào, tức giận ngẩng đầu lên hỏi, “Ngươi có ý gì? Ta đều đã nói không có lừa ngươi rồi.”
Mọi thứ trước mắt của Tư Chước bỗng nhiên hơi lắc lư một chút, hắn rũ mắt xuống, che đi cảnh tượng màu trắng tinh kia, cũng không dao động, giọng nói bình tĩnh nói: “Nếu như Hỏa Tinh thật sự có tác dụng, ta đương nhiên sẽ tha cho ngươi.”
Mạnh Nguyên cực kỳ tức giận, “ngươi......”
Cô chưa từng gặp qua người bá đạo như vậy.
Ngay lúc đó, giọng nói của Ninh Trăn vang lên cách đó không xa, “Mạnh Nguyên, Thiếu Khanh ——”
Mạnh Nguyên vội vàng quay về phía sau trả lời một tiếng, sợ Tư Chước lại làm cái gì với cô.
Xong rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa nhìn qua đã không thấy người đâu.
Buổi tối, Dung Thiếu Khanh còn chưa tỉnh, Ninh Trăn ở trong phòng chăm sóc hắn.
Bầu không khí trong thôn rất ảm đạm, dựa theo tình huống trong kịch bản gốc, nhân vật nam nữ chính đi qua Thôn Ngưu Đầu phát hiện điều bất thường, sau đó lên núi thăm dò vào Ma Động rồi bị bắt.
Trong khoảng thời gian này trong thôn đã chết không ít người, mấy người dân trong thôn vốn tưởng rằng có mấy người tu tiên tới đây liền được cứu rồi, không nghĩ tới mấy người tu tiên cũng một đi không trở lại.
Bây giờ thấy mấy người trở về, cũng không hề vui vẻ, mấy người tu tiên này đều suýt nữa mất mạng, vừa hôn mê vừa bị thương nặng, nhìn sao cũng đều cảm thấy không đáng tin cậy.
Buổi chiều, Mạnh Nguyên dựa theo yêu cầu của Ninh Trăn liên hệ với tông môn, hiện tại, thì cô đang trốn ở trong phòng âm thầm nghĩ biện pháp loại bỏ giọt nọc độc này ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất