Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He

Chương 12:

Trước Sau
Mà hình như hắn cũng không hề có ý định che giấu cái gì ở trước mặt cô, toàn thân toả ra một luồng khí lạnh như băng để cho người lạ không dám làm phiền.

Thấy Tư Chước không nói lời nào, Mạnh Nguyên cũng không biết nói cái gì liền cầm một cành đào tiện tay hái được ở trong tay lắc đi lắc lại, vừa đi vừa nhìn bốn phía xung quanh.

Càng đi càng cảm thấy kỳ lạ.

Mạnh Nguyên dựa vào ký ức ở trong đầu biết được thôn này không lớn, chỉ có tổng cộng mười chín hộ gia đình, 107 người, người già cùng trẻ con chiếm đa số, ngược lại thì có ít thanh niên hơn, nhưng ít hơn không có nghĩa là không có, mấy người Mạnh Nguyên tạm thời ở phía sau của thôn, nhưng đi từ cuối thôn đến cửa thôn, thế mà lại không hề thấy một bóng người, nhà nào cũng đóng chặt cửa.

Cho dù là đi ra ngoài làm ruộng, cũng không đến mức nhà nào cũng đóng cửa như vậy.

Toàn thôn quá mức yên tĩnh.

Cô nhớ rõ tối hôm qua còn nhìn thấy có một số người dân trong thôn đi lảng vảng xung quanh ở bên ngoài phòng của bọn họ.

Mạnh Nguyên thử nói chuyện với Tư Chước ở bên cạnh, “Ngươi có cảm thấy thôn này rất kỳ lạ hay không? Làm sao mà đến cả một người cũng không thấy?”

Nam nhân cao hơn cô một cái đầu, lúc cô nhìn người ở bên cạnh cần phải ngẩng đầu lên, đường nét một bên mặt rất rõ ràng, làn da trong suốt tái nhợt, hình như đã nhận ra được ánh mắt của cô, cũng nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt đen nhánh của nam nhân là sự thờ ơ và lạnh lùng, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Vừa nhìn liền biết không dễ đối phó.

Đối mặt với ánh mắt của nam nhân, Mạnh Nguyên cố gắng trấn an mình, cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tiếp tục nhíu mày, thể hiện ra vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, “Ngươi không cảm thấy thôn này quá yên tĩnh hay sao?”

Trông khuôn mặt rất nghiêm túc khi nói đến chuyện này.



Tư Chước nhìn cô một cái, ánh mắt dừng một chút ở trên mặt cô, sau đó không nói gì, nhấc chân liền đi đến đường nhỏ ở trước mặt.

Mạnh Nguyên bị hắn nhìn đến mức sởn cả da gà, nghiêng đầu sang chỗ khác truy tìm bóng dáng của hắn, nhìn thấy bóng lưng của hắn dần dần xa hơn, cắn răng một cái, vẫn đi theo.

Ít nhất hiện tại hắn sẽ không để cho cô chết.

Mạnh Nguyên chưa từ bỏ ý định, chạy nhanh về phía trước để đuổi kịp người ở trước mặt, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tư Chước liền quay đầu lại bình tĩnh liếc nhìn cô.

“......”

Đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tư Chước xoay đầu trở về, lại đi thêm vài bước về phía trước, đã sắp đi ra ngoài thôn, lại đi tiếp về phía trước chính là đồng ruộng.

Chính là lúc này, đột nhiên hắn dừng chân lại, hình như phát hiện ra cái gì, trực tiếp rẽ sang hướng khác đi về phía bên phải.

Nhưng bên phải không có đường, chỉ có cây cối hoa lá mọc um tùm, còn có dây leo mọc ra gai.

Hắn đi được hai bước liền dừng lại, sau đó cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng mở miệng nói với Mạnh Nguyên ở phía sau, “Ngươi đi trước.”

Mạnh Nguyên nhìn một đống dây leo có gai ở trước mặt, “......”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau