Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 27:
Ninh Trăn làm một cái hút bụi quyết cho hắn, dọn dẹp sạch sẽ mồ hôi lạnh ở trên người hắn.
Sau đó đi ra cùng Tư Chước bàn bạc về việc ăn cắp Ly Nguyệt Lam Diệp ở phủ thành chủ, cuối cùng quyết định, đêm mai sẽ hành động.
Mạnh Nguyên: “......”
Có phải quá nhanh rồi hay không.
Không phải, trộm đồ chẳng lẽ không cần đến thăm dò địa điểm trước sao?
——
Ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, Mạnh Nguyên đưa Tiểu Ngư Yêu ra ngoài đi dạo phố.
Ninh Trăn vẫn trông coi Dung Thiếu Khanh một bước cũng không rời như cũ, cửa phòng của Tư Chước đóng chặt, cũng không biết đang ở trong phòng làm cái gì.
Chỉ có Mạnh Nguyên tò mò thế giới này như thế nào .
Thành Minh Nguyệt không hổ là thành tu tiên lớn, khu phố rộng rãi phồn hoa. Trên con đường gạch xanh rộng hơn chục mét, người đến người đi, quần áo của mọi người vô cùng kì quặc, có người mặc đồ bằng vải thô, có người lại mặc đồ tơ lụa, đây đều là người bình thường, bình thường bọn họ đều cẩn thận đi bộ dọc theo mép đường.
Hiện tại là tháng ba, thời tiết còn hơi lạnh, điều này làm hiện ra sự khác nhau của người bình thường cùng người tu tiên, đi ở giữa đường chính là người tu tiên, hầu hết mọi người đều mặc pháp y, phía trên mơ hồ có phù văn của trận pháp đang dao động, mà lại rất mỏng, nhìn rất phóng khoáng và thoải mái.
Trong số những người này còn có một số người tu tiên mặc những bộ đồ kỳ lạ, có người mặc quần áo và trang sức của Miêu Cương, có người mặc toàn đồ đen, trên cổ treo một dây chuyền đầu lâu, có người để lộ ngực, hung dữ, thậm chí Mạnh Nguyên còn thấy một đám người đeo mặt nạ, cõng một chiếc quan tài màu đen phía sau người.......
Những tu sĩ này đi ở trên đường, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, bên trong sự lạnh lùng mang theo vài phần khí thế kiêu ngạo.
Địa điểm này nằm trên phố phía Nam, tương đối nhiều cửa hàng, cửa hàng linh khí, cửa hàng đan dược, cửa hàng quần áo, quán rượu...... Nối tiếp nhau san sát, nhìn không thấy cuối, thích hợp với người giàu có.
Những người khó khăn về tài chính sẽ đến phố phía Đông, bên kia tốt xấu lẫn lộn, hai bên đường phố là các quán nhỏ buôn bán.
Những điều này Mạnh Nguyên nghe được từ Tiểu Nhị trước khi ra cửa.
Liên Bạch là bán yêu, mà ánh mắt cùng màu tóc của cậu bé rất rõ ràng, trước khi ra cửa Mạnh Nguyên cầm khăn lụa che lại cho cậu bé, nhưng vẫn không an toàn, sợ có chuyện gì xảy ra, liền đưa cậu bé đến cửa hàng quần áo trước.
Mặc dù Mạnh Nguyên không biết cách ăn mặc, nhưng mỗi bộ đồ trong túi trữ vật của cô đều là những bộ đồ tinh xảo nhất, hào quang của bộ đồ trên người sẽ không để cho người ta xem nhẹ được.
Tiểu Nhị vừa nhìn thấy Mạnh Nguyên đi vào cửa, lập tức nở nụ cười thân thiện nói “Tiên nữ mời vào, không biết tiên nữ muốn mua gì? Trong tiệm của chúng tôi mới nhập vài cuộn vải làm từ da cá mập có hoa văn hình hình mặt trăng ngọc bích từ Đông Châu tới, đây chính là hàng cao cấp được đổi cùng bộ tộc người cá ở biển sâu, rất khác vải làm từ da cá mập phổ thông được làm nhái lại, tiên nữ có muốn nhìn xem không?”
“Đúng rồi, thợ thêu ở trong tiệm của chúng tôi gần đây lại ra mắt sản phẩm mới, làm bằng sợi tơ tằm tuyết, được trang trí bằng các viên trân châu đầy màu sắc, nếu ngài mặc nó vào, bảo đảm sẽ đẹp đến mức tất cả mọi người sẽ kinh ngạc đến ngây người...... Trân châu của chúng tôi, đều do chúng tôi tự tay nuôi dưỡng, cho ăn bằng linh thạch và linh sữa, trân châu rẻ tiền được sản xuất ở ngoài kia không thể sánh bằng......”
“......”
Lúc đầu Mạnh Nguyên chỉ muốn mua mấy bộ quần áo cho Tiểu Ngư Yêu, cũng không biết có phải tiểu nhị trong tiệm này quá nhiệt tình hay không, cuối cùng hai người đều đổi một bộ quần áo mới đi từ trong tiệm ra, bên hông của mỗi người cũng đều có thêm một túi trữ vật.
A, bởi vì mua quá nhiều, nên cửa hàng hào phóng đưa cho bọn họ hai cái túi trữ vật.
Mạnh Nguyên sờ lên bộ đồ sáng lấp lánh ở trên người mình, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa chột dạ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng tiêu tiền phung phí như thế.
Nhưng mà, cảm giác được tiêu tiền thật sự rất thoải mái.
Cuối cùng Tiểu Ngư Yêu cũng biến thành dáng vẻ của một cậu bé, áo choàng màu xanh ngọc tinh xảo, thắt đai lưng màu đen ở trên hông, tóc buộc thành một búi nhỏ, dùng dây cột tóc màu xanh da trời được đính ngọc buộc lên, nhìn giống một tiểu công tử nhà giàu.
Dây cột tóc ở trên đầu của cậu bé có tác dụng che giấu, phía trên viên ngọc thạch màu vàng kia là con mắt của một con yêu quái ở biển cấp năm, có thể che chắn người bên ngoài thăm dò, rất nhiều tu sĩ yêu thích đeo nó.
Đương nhiên cũng không rẻ, riêng một dây cột tóc này Mạnh Nguyên đã dùng đến 1000 khối linh thạch hạ phẩm.
Sau đó đi ra cùng Tư Chước bàn bạc về việc ăn cắp Ly Nguyệt Lam Diệp ở phủ thành chủ, cuối cùng quyết định, đêm mai sẽ hành động.
Mạnh Nguyên: “......”
Có phải quá nhanh rồi hay không.
Không phải, trộm đồ chẳng lẽ không cần đến thăm dò địa điểm trước sao?
——
Ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, Mạnh Nguyên đưa Tiểu Ngư Yêu ra ngoài đi dạo phố.
Ninh Trăn vẫn trông coi Dung Thiếu Khanh một bước cũng không rời như cũ, cửa phòng của Tư Chước đóng chặt, cũng không biết đang ở trong phòng làm cái gì.
Chỉ có Mạnh Nguyên tò mò thế giới này như thế nào .
Thành Minh Nguyệt không hổ là thành tu tiên lớn, khu phố rộng rãi phồn hoa. Trên con đường gạch xanh rộng hơn chục mét, người đến người đi, quần áo của mọi người vô cùng kì quặc, có người mặc đồ bằng vải thô, có người lại mặc đồ tơ lụa, đây đều là người bình thường, bình thường bọn họ đều cẩn thận đi bộ dọc theo mép đường.
Hiện tại là tháng ba, thời tiết còn hơi lạnh, điều này làm hiện ra sự khác nhau của người bình thường cùng người tu tiên, đi ở giữa đường chính là người tu tiên, hầu hết mọi người đều mặc pháp y, phía trên mơ hồ có phù văn của trận pháp đang dao động, mà lại rất mỏng, nhìn rất phóng khoáng và thoải mái.
Trong số những người này còn có một số người tu tiên mặc những bộ đồ kỳ lạ, có người mặc quần áo và trang sức của Miêu Cương, có người mặc toàn đồ đen, trên cổ treo một dây chuyền đầu lâu, có người để lộ ngực, hung dữ, thậm chí Mạnh Nguyên còn thấy một đám người đeo mặt nạ, cõng một chiếc quan tài màu đen phía sau người.......
Những tu sĩ này đi ở trên đường, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, bên trong sự lạnh lùng mang theo vài phần khí thế kiêu ngạo.
Địa điểm này nằm trên phố phía Nam, tương đối nhiều cửa hàng, cửa hàng linh khí, cửa hàng đan dược, cửa hàng quần áo, quán rượu...... Nối tiếp nhau san sát, nhìn không thấy cuối, thích hợp với người giàu có.
Những người khó khăn về tài chính sẽ đến phố phía Đông, bên kia tốt xấu lẫn lộn, hai bên đường phố là các quán nhỏ buôn bán.
Những điều này Mạnh Nguyên nghe được từ Tiểu Nhị trước khi ra cửa.
Liên Bạch là bán yêu, mà ánh mắt cùng màu tóc của cậu bé rất rõ ràng, trước khi ra cửa Mạnh Nguyên cầm khăn lụa che lại cho cậu bé, nhưng vẫn không an toàn, sợ có chuyện gì xảy ra, liền đưa cậu bé đến cửa hàng quần áo trước.
Mặc dù Mạnh Nguyên không biết cách ăn mặc, nhưng mỗi bộ đồ trong túi trữ vật của cô đều là những bộ đồ tinh xảo nhất, hào quang của bộ đồ trên người sẽ không để cho người ta xem nhẹ được.
Tiểu Nhị vừa nhìn thấy Mạnh Nguyên đi vào cửa, lập tức nở nụ cười thân thiện nói “Tiên nữ mời vào, không biết tiên nữ muốn mua gì? Trong tiệm của chúng tôi mới nhập vài cuộn vải làm từ da cá mập có hoa văn hình hình mặt trăng ngọc bích từ Đông Châu tới, đây chính là hàng cao cấp được đổi cùng bộ tộc người cá ở biển sâu, rất khác vải làm từ da cá mập phổ thông được làm nhái lại, tiên nữ có muốn nhìn xem không?”
“Đúng rồi, thợ thêu ở trong tiệm của chúng tôi gần đây lại ra mắt sản phẩm mới, làm bằng sợi tơ tằm tuyết, được trang trí bằng các viên trân châu đầy màu sắc, nếu ngài mặc nó vào, bảo đảm sẽ đẹp đến mức tất cả mọi người sẽ kinh ngạc đến ngây người...... Trân châu của chúng tôi, đều do chúng tôi tự tay nuôi dưỡng, cho ăn bằng linh thạch và linh sữa, trân châu rẻ tiền được sản xuất ở ngoài kia không thể sánh bằng......”
“......”
Lúc đầu Mạnh Nguyên chỉ muốn mua mấy bộ quần áo cho Tiểu Ngư Yêu, cũng không biết có phải tiểu nhị trong tiệm này quá nhiệt tình hay không, cuối cùng hai người đều đổi một bộ quần áo mới đi từ trong tiệm ra, bên hông của mỗi người cũng đều có thêm một túi trữ vật.
A, bởi vì mua quá nhiều, nên cửa hàng hào phóng đưa cho bọn họ hai cái túi trữ vật.
Mạnh Nguyên sờ lên bộ đồ sáng lấp lánh ở trên người mình, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa chột dạ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng tiêu tiền phung phí như thế.
Nhưng mà, cảm giác được tiêu tiền thật sự rất thoải mái.
Cuối cùng Tiểu Ngư Yêu cũng biến thành dáng vẻ của một cậu bé, áo choàng màu xanh ngọc tinh xảo, thắt đai lưng màu đen ở trên hông, tóc buộc thành một búi nhỏ, dùng dây cột tóc màu xanh da trời được đính ngọc buộc lên, nhìn giống một tiểu công tử nhà giàu.
Dây cột tóc ở trên đầu của cậu bé có tác dụng che giấu, phía trên viên ngọc thạch màu vàng kia là con mắt của một con yêu quái ở biển cấp năm, có thể che chắn người bên ngoài thăm dò, rất nhiều tu sĩ yêu thích đeo nó.
Đương nhiên cũng không rẻ, riêng một dây cột tóc này Mạnh Nguyên đã dùng đến 1000 khối linh thạch hạ phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất