Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He

Chương 34:

Trước Sau
Phó Trường Lão chỉ thuận miệng phàn nàn một câu, cũng không cần bọn họ đáp lại. Trước tiên hắn kể về tình huống của mình, hoá ra tông môn đang phái hắn mang theo đệ tử đi đến chỗ Thần Điện Bảo Hoa để xem xét mỏ linh thạch, “Gần đây Thần Điện Bảo Hoa mất tích mấy người đệ tử canh gác, không riêng gì Vạn Đạo Tông của chúng ta, mà Thiên Cực Tông, Phật Tông cùng Huyền Thanh Tông cũng là như thế, cuối cùng phát hiện một tòa tà trận ở dưới thần điện. Những người đệ tử bị mất tích kia chắc là đã đi nhầm vào đó, tà trận này chúng ta cũng không thể giải quyết được, hiện lại bốn môn phái lớn đều phái ra một vị Tôn Giả đến đó, người mà tông môn của chúng ta phái đi chính là Nguyên Âm Tôn Giả.”

Những điều này cũng không phải bí mật gì, không có gì mà không thể nói.

“Lúc gặp được Nguyên Âm Tôn Giả, bà ấy liền để cho ta đưa đệ tử tới xử lý chuyện ở bên này, trước tiên các ngươi nói kỹ cho ta về tình huống ở đây là như thế nào.”

Thần Điện Bảo Hoa ở chính giữa phía bắc của Thành Lạc Tinh, tuy nói là một tòa thành, nhưng thật ra lại rất hoang tàn vắng vẻ, nơi đây chính là chiến trườngThượng Cổ, có rất nhiều linh hồn tà ác mạnh mẽ, không phù hợp cho người sống ở đây lâu, nhưng 300 năm trước đã phát hiện ra mỏ linh thạch phong phú ở nơi này nên mới được người ta biết tới.

Bởi vì Thành Lạc Tinh là nơi không có chủ, sau khi bốn tông môn lớn tranh chấp hồi lâu, mới có quyết định cuối cùng là ký kết hiệp ước đồng minh để cùng khai thác.

Còn những môn phái nhỏ khác, chỉ có thể nhìn mà thèm.

Nghe thấy Phó Trưởng Lão hỏi như vậy, Dung Thiếu Khanh liền bắt đầu nói về tình huống ở Thôn Ngưu Đầu, cơ thể của hắn vẫn chưa khoẻ hẳn, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng, nói nhanh sẽ dừng lại để lấy hơi.

Sau khi Phó Trưởng Lão tìm hiểu về tình hình, lại hỏi thăm về cơ thể của Dung Thiếu Khanh, nghe thấy còn cần đi một chuyến đến Yêu giới và Long Thành để tìm kiếm dược liệu để luyện đan, liền gật đầu không nói gì. Đây chính là tu sĩ, muốn theo đuổi con đường lớn, sẽ tồn tại vận khí cùng nguy hiểm, mỗi người đều phải trải qua như thế, hắn cũng không thay đổi được cái gì.

Quay đầu lại hỏi tình hình của Mạnh Nguyên, đối với Mạnh Nguyên thì hắn càng giống như một vị trưởng bối vui tính, nụ cười trên mặt rất hiền từ, biết cô vẫn ổn, liền cười gật đầu, còn khen cô làm không tệ, “Tiểu Nguyên đi ra ngoài một chuyến, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.”

Mạnh Nguyên cười xấu hổ.

Phụ thân của chủ nhân thân thể này là phong chủ của Đan Phong, linh thảo ở Đan Phong do đệ tử ngoại môn trồng trọt, có một số tin tức của những linh thảo hiếm có cũng đều nhờ đệ tử ngoại môn tích cực hỗ trợ hỏi thăm, mà Đan Phong cũng thường xuyên luyện chế một ít đan dược cấp thấp mà đệ tử ngoại môn cần.

Cho nên quan hệ của Đan Phong cùng ngoại môn vẫn luôn không tệ.



Dung Thiếu Khanh ngồi ở trên giường cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, vui mừng nói: “Lần này rất may mắn khi có tiểu sư muội.”

Nếu không có đan dược của tiểu sư muội, chỉ sợ hắn cũng không đến được nơi này.

Nghe nói tiểu sư muội cũng giúp một tay để lấy Ly Nguyệt Lam Diệp, cảm thấy vô cùng biết ơn.

Phó Trưởng Lão mang theo đệ tử ở Khách Sạn Phù Vân nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau liền tạm biệt với mấy người Dung Thiếu Khanh.

Lần này Tư Chước cũng ở đây, hôm nay hắn mặc áo dài có tay áo lớn có hình đám mây màu trắng và viền cánh dơi, có hoa văn màu bạc in ở trước ngực và trên lưng, hoa văn đó rất phức tạp và kỳ lạ, nhìn lâu thì còn cảm thấy đầu óc choáng váng và khó chịu.

Sắc mặt hôm nay của hắn rất tái nhợt, khả năng là do bị thương, màu môi cũng nhìn nhạt hơn bình thường, giống như là mất máu quá nhiều.

Đôi mắt cũng không có tinh thần, miễn cưỡng rũ xuống, vẻ mặt u ám lạnh lùng.

Cảm thấy sắp rời đi, nên hôm nay Mạnh Nguyên táo bạo hơn một chút, nhìn thấy hắn còn cười trêu chọc một câu, “Quần áo của ngươi cũng thật nhiều.”

Hôm nay mặc một bộ trang phục tươi sáng, quần áo tinh xảo, ống tay áo cùng cổ áo thêu những đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, xung quanh áo được phủ kín bằng các loại phù văn và trận pháp, phù văn và trận pháp rất khó nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có những linh lực màu vàng dao động rất nhẹ nhàng, cái này trông cao cấp và tinh tế hơn bất kỳ hình thêu nào.

Làm nổi bật lên khuôn mặt trong sáng của Mạnh Nguyên và làm nó trở nên sống động hơn, chỉ tiếc là dáng người của chủ nhân thân thể này quá đầy đặn, chỗ khác còn ổn, yểu điệu và duyên dáng, nhìn từ phía sau là một mỹ nhân gầy yếu và xinh đẹp, nhưng nhưng mà phía trước quá đầy đặn, không hợp với gương mặt này lắm.

Chắc là chủ nhân của thân thể này cũng biết điều này, tất cả quần áo trong túi trữ vật đều là màu trắng và màu xanh, Mạnh Nguyên cảm thấy màu sáng nhìn sẽ béo, liền không mặc, toàn mặc những bộ đồ màu đậm mà mình vừa mua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau