Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 38:
Mạnh Nguyên nhận lấy, ngọc bài trong tay có cảm giác ấm áp, cũng không biết được làm bằng vật liệu gì, nhịn không được cúi đầu nhìn chằm chằm.
Cũng chính là một lúc này, Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn đã đi xa, Mạnh Nguyên nhìn thấy, tranh thủ thời gian đuổi theo.
Bởi vì trong tay cầm ngọc bài, lúc bọn họ tiến vào kết giới liền không bị ảnh hưởng, lúc xuyên qua kết giới, kết giới trong suốt có nổi lên một chút gợn sóng, hơi giống như gợn sóng mà gió lạnh thổi qua mặt hồ, sau khi bọn họ tiến vào, lại khôi phục như ban đầu.
Mạnh Nguyên cảm thấy khá thú vị.
Dung Thiếu Khanh dẫn bọn họ đi đến truyền tống trận số 4, phía trước đã có hai mươi mấy người đang chờ.
Mạnh Nguyên rướn cổ lên nhìn ra phía trước, chỉ thấy mười lăm người tạo thành một tổ, sau khi đứng vào trong truyền tống trận, nhân viên công tác ở bên ngoài sẽ thả đầy linh thạch vào lỗ khảm ở ngoài trận, sau đó lại đến gần bát quái trận đen trắng ở bên trên, di chuyển chiếc thìa màu vàng ở giữa đến địa điểm.
Cái kia thìa kia nhìn không lớn, nhưng hình như cần dùng chút sức, chỉ thấy nam tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia, nghẹn đỏ mặt mới di chuyển thìa đến một chỗ ở phía Nam.
Chiếc thìa vàng đã ổn định, truyền tống trận liền sáng lên tận trời, trong một lát những người đứng ở trong trận kia liền biến mất không thấy.
Mà chiếc thìa vàng lại nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, chỉ về phía Bắc.
Đợi một hồi, trong miệng của tu sĩ Luyện Khí Kỳ báo ra một địa điểm, “Thành Vô Nhai ——”
Mấy người xếp hàng trước mặt của Mạnh Nguyên tự giác tiến lên, không đủ người, có mấy người ở phía sau đi lên, đồng dạng cũng là mười lăm người.
Mạnh Nguyên yên lặng đếm ở trong lòng, quá trình này cần khoảng chừng mười phút đồng hồ.
Sau mười phút, đến lượt mấy người Mạnh Nguyên, “Thành Lạc Thủy ——”
Mạnh Nguyên đi lên phía trước theo Dung Thiếu Khanh Ninh Trăn, trước khi tiến vào truyền tống trận, đưa ngọc bài trong tay cho nhân viên công tác.
Nam tu sĩ trẻ tuổi nhận lấy, gật đầu.
Mạnh Nguyên đi vào trong trận, mấy người Ninh Trăn đi vào trước, nhưng cô muốn đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau cô là Tư Chước, trước khi tiến vào ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên lạnh lùng không nhìn hắn, Tư Chước giống như không có việc gì, bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Lần này vẫn là mười lăm người như cũ, lúc truyền tống trận khởi độn, Mạnh Nguyên cũng cảm giác trước mắt có tia sáng màu trắng lóe lên, không nhìn thấy cái gì cả, sau đó còn kèm cả việc mất trọng lượng, loại mất trọng lượng này còn kèm theo tốc độ cực kỳ nhanh, Mạnh Nguyên cảm giác linh hồn của mình đều bay lên.
Truyền tống trận rất nhanh, từ Thành Minh Nguyệt đến Yêu giới, nếu như dùng thuyền phi hành hoặc là thuê xe linh thú, ít nhất cũng phải mất nửa năm, nhưng dùng truyền tống trận chỉ cần hơn hai tháng.
Hơn hai tháng này, tổng cộng đã di chuyển ba chuyến, cuối cùng đặt chân ở Thành Phục Hà.
Thành Phục Hà chia ra Thành Đại Phục Hà cùng Thành Tiểu Phục Hà, thật ra mấy ngàn năm trước là một tòa thành, sau này Nhân Tộc cùng Yêu Tộc trở mặt, Nhân Tộc đánh Yêu Tộc lui đến Yêu Giới không dám ra nữa, còn đặt trận pháp cấm chế.
Mà cấm chế của Nhân Tộc cùng Yêu Tộc ở ngay tại Thành Phục Hà, khiến cho tòa thành này một chia thành hai.
Bây giờ đã qua mấy ngàn năm, cho dù quan hệ của Nhân Tộc cùng Yêu Tộc vẫn ác liệt như cũ, nhưng đang dần dần âm thầm liên lạc với nhau để buôn bán, rất nhiều linh thảo cấp cao ở trên thị trường đều đến từ Yêu Giới, mà Yêu Giới cũng có đồ vật của Nhân Tộc.
Rõ ràng nhất chính là lúc mấy người đến Thành Đại Phục Hà, nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của Yêu Tộc, có bán yêu chưa hoá hình hoàn chỉnh, còn có Yêu Tu có khuôn mặt xinh đẹp.
Yêu Tu cùng người tu tiên rất khác nhau, cho dù bọn họ đã hóa thành hình người, nhưng lại không có biện pháp che dấu màu mắt, đôi mắt đỏ, màu xanh lá cây, màu xanh da trời, màu vàng...... Quần áo trên người phần lớn đều được biến từ lông của bọn họ, có người mặc lông xù, có người trực tiếp bọc da rắn, lộ cánh tay lộ chân......
Mà người tu tiên, hầu hết đều mặc nhiều lớp quần áo.
Thành Đại Phục Hà Thành cũng khác những thành phố đã từng nhìn lúc trước, phong cách kiến trúc ở đây cổ xưa và thô sơ, có cây cột trực tiếp dùng một cây gỗ to, phía trên còn chưa sửa chữa, còn có lỗ hổng bị chim chóc mổ nữa.
Trên mặt đất phủ những tảng đá lớn nhỏ không đồng đều lên, thậm chí còn có nhà được xây bằng tảng đá.
Cũng chính là một lúc này, Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn đã đi xa, Mạnh Nguyên nhìn thấy, tranh thủ thời gian đuổi theo.
Bởi vì trong tay cầm ngọc bài, lúc bọn họ tiến vào kết giới liền không bị ảnh hưởng, lúc xuyên qua kết giới, kết giới trong suốt có nổi lên một chút gợn sóng, hơi giống như gợn sóng mà gió lạnh thổi qua mặt hồ, sau khi bọn họ tiến vào, lại khôi phục như ban đầu.
Mạnh Nguyên cảm thấy khá thú vị.
Dung Thiếu Khanh dẫn bọn họ đi đến truyền tống trận số 4, phía trước đã có hai mươi mấy người đang chờ.
Mạnh Nguyên rướn cổ lên nhìn ra phía trước, chỉ thấy mười lăm người tạo thành một tổ, sau khi đứng vào trong truyền tống trận, nhân viên công tác ở bên ngoài sẽ thả đầy linh thạch vào lỗ khảm ở ngoài trận, sau đó lại đến gần bát quái trận đen trắng ở bên trên, di chuyển chiếc thìa màu vàng ở giữa đến địa điểm.
Cái kia thìa kia nhìn không lớn, nhưng hình như cần dùng chút sức, chỉ thấy nam tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia, nghẹn đỏ mặt mới di chuyển thìa đến một chỗ ở phía Nam.
Chiếc thìa vàng đã ổn định, truyền tống trận liền sáng lên tận trời, trong một lát những người đứng ở trong trận kia liền biến mất không thấy.
Mà chiếc thìa vàng lại nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, chỉ về phía Bắc.
Đợi một hồi, trong miệng của tu sĩ Luyện Khí Kỳ báo ra một địa điểm, “Thành Vô Nhai ——”
Mấy người xếp hàng trước mặt của Mạnh Nguyên tự giác tiến lên, không đủ người, có mấy người ở phía sau đi lên, đồng dạng cũng là mười lăm người.
Mạnh Nguyên yên lặng đếm ở trong lòng, quá trình này cần khoảng chừng mười phút đồng hồ.
Sau mười phút, đến lượt mấy người Mạnh Nguyên, “Thành Lạc Thủy ——”
Mạnh Nguyên đi lên phía trước theo Dung Thiếu Khanh Ninh Trăn, trước khi tiến vào truyền tống trận, đưa ngọc bài trong tay cho nhân viên công tác.
Nam tu sĩ trẻ tuổi nhận lấy, gật đầu.
Mạnh Nguyên đi vào trong trận, mấy người Ninh Trăn đi vào trước, nhưng cô muốn đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau cô là Tư Chước, trước khi tiến vào ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên lạnh lùng không nhìn hắn, Tư Chước giống như không có việc gì, bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Lần này vẫn là mười lăm người như cũ, lúc truyền tống trận khởi độn, Mạnh Nguyên cũng cảm giác trước mắt có tia sáng màu trắng lóe lên, không nhìn thấy cái gì cả, sau đó còn kèm cả việc mất trọng lượng, loại mất trọng lượng này còn kèm theo tốc độ cực kỳ nhanh, Mạnh Nguyên cảm giác linh hồn của mình đều bay lên.
Truyền tống trận rất nhanh, từ Thành Minh Nguyệt đến Yêu giới, nếu như dùng thuyền phi hành hoặc là thuê xe linh thú, ít nhất cũng phải mất nửa năm, nhưng dùng truyền tống trận chỉ cần hơn hai tháng.
Hơn hai tháng này, tổng cộng đã di chuyển ba chuyến, cuối cùng đặt chân ở Thành Phục Hà.
Thành Phục Hà chia ra Thành Đại Phục Hà cùng Thành Tiểu Phục Hà, thật ra mấy ngàn năm trước là một tòa thành, sau này Nhân Tộc cùng Yêu Tộc trở mặt, Nhân Tộc đánh Yêu Tộc lui đến Yêu Giới không dám ra nữa, còn đặt trận pháp cấm chế.
Mà cấm chế của Nhân Tộc cùng Yêu Tộc ở ngay tại Thành Phục Hà, khiến cho tòa thành này một chia thành hai.
Bây giờ đã qua mấy ngàn năm, cho dù quan hệ của Nhân Tộc cùng Yêu Tộc vẫn ác liệt như cũ, nhưng đang dần dần âm thầm liên lạc với nhau để buôn bán, rất nhiều linh thảo cấp cao ở trên thị trường đều đến từ Yêu Giới, mà Yêu Giới cũng có đồ vật của Nhân Tộc.
Rõ ràng nhất chính là lúc mấy người đến Thành Đại Phục Hà, nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của Yêu Tộc, có bán yêu chưa hoá hình hoàn chỉnh, còn có Yêu Tu có khuôn mặt xinh đẹp.
Yêu Tu cùng người tu tiên rất khác nhau, cho dù bọn họ đã hóa thành hình người, nhưng lại không có biện pháp che dấu màu mắt, đôi mắt đỏ, màu xanh lá cây, màu xanh da trời, màu vàng...... Quần áo trên người phần lớn đều được biến từ lông của bọn họ, có người mặc lông xù, có người trực tiếp bọc da rắn, lộ cánh tay lộ chân......
Mà người tu tiên, hầu hết đều mặc nhiều lớp quần áo.
Thành Đại Phục Hà Thành cũng khác những thành phố đã từng nhìn lúc trước, phong cách kiến trúc ở đây cổ xưa và thô sơ, có cây cột trực tiếp dùng một cây gỗ to, phía trên còn chưa sửa chữa, còn có lỗ hổng bị chim chóc mổ nữa.
Trên mặt đất phủ những tảng đá lớn nhỏ không đồng đều lên, thậm chí còn có nhà được xây bằng tảng đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất