Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 39:
Nơi này cũng không có binh sĩ đi tuần tra giống các thành lớn khác, trong thành có luật lệ nghiêm cẩn, mà người đến người đi, có thể thấy người bán hàng rong ở khắp nơi, đi ở trên đường phố, Mạnh Nguyên còn chứng kiến một người nam tu trung niên lôi thôi lếch thếch ngáp một cái tùy ý ngồi ở trên mặt đất, sau đó lấy một miếng vải rách từ trong túi trữ vật ra, để lên trên một số đồ vật ly kỳ cổ quái, “Bán đồ đây, đi qua đi ngang qua đừng bỏ lỡ, nhìn xem a...... Đều là đồ tốt......”
Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn bàn bạc một phen, quyết định đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, nghe ngóng một chút tình huống ở Yêu Giới, ngày mai lại đi Thành Tiểu Phục Hà.
Mạnh Nguyên cùng Tư Chước cũng không có ý kiến, sắc mặt của Mạnh Nguyên hơi trắng, liên tục đi truyền tống trận hơn hai tháng, cô cảm giác cả người đều mệt lả.
Ăn một viên Phục Nguyên Đan cũng cảm giác không có đỡ hơn bao nhiêu, miễn cưỡng đi ở phía sau.
Cuối cùng bốn người tìm một khách sạn lớn nhất, khách sạn không có biển hiệu, hai cây cột gỗ lớn để ở trước cửa, một trái một phải, phong cách của khách sạn này cũng rất đặc biệt, dưới tầng một được làm bằng đá, tầng hai cùng tầng ba được làm bằng gỗ.
Khách sạn rất lớn, vừa vào cửa, liền thấy nhiều bàn ghế thấp được đặt trong phòng khách, hầu hết các bàn đều được làm bằng đá, ghế thì làm bằng gỗ.
Thấy có khách đến, một thiếu niên bán yêu từ miêu (*) tộc cười tủm tỉm chạy tới, “Khách nhân cần gì?”
(*) Miêu: mèo
Bốn người vừa vào cửa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không có cách nào, cách ăn mặc cùng khí chất đều thể hiện rõ là người mới tới, không hợp với mọi thứ ở Thành Đại Phục Hà.
Dung Thiếu Khanh cười với Tiểu Nhị, “Làm phiền sắp xếp bốn phòng cho chúng ta và thêm một bàn đồ ăn.”
“Tốt, mời đi theo ta.”
Thiếu niên bán yêu miêu tộc quay người dẫn bọn hắn đi vào quầy hàng, trong quầy có một nữ tu trung niên với nửa khuôn mặt bị biến dạng đang đứng đấy, khuôn mặt của nữ tu kia lạnh lùng, một bên mặt rất đẹp, một bên mặt còn lại giống như là bị cái gì ăn một nửa, con mắt cũng bị mất, thành một khối sẹo đen lớn bị lõm xuống.
Rất là đáng sợ.
Thiếu niên bán yêu miêu tộc cười với nữ nhân nói: “Bà chủ, bọn họ muốn bốn phòng cùng một bàn đồ ăn.”
Nữ tu được gọi là bà chủ cũng không ngẩng đầu lên, tay đang bấm lạch cạch trên bàn tính, sau đó dùng giọng nói khàn khàn nói: “Chỉ có hai căn phòng ở trên cùng hai căn phòng ở giữa, cần tổng cộng bảy mươi khối linh thạch hạ phẩm.”
Dung Thiếu Khanh hơi ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ đến phòng ở bên này lại đắt như vậy, cho dù là khách sạn lớn nhất Thành Minh Nguyệt hay Thành Lạc Thủy, một đêm mấy người cộng lại cũng chỉ cần mười mấy viên linh châu.
Nhưng hắn cũng không nói cái gì, mặt không đổi sắc, “Tốt.”
Đối diện với khuôn mặt của bà chủ, bốn người đều không có biểu hiện ra sự khác thường, cho dù Mạnh Nguyên, cũng để ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên bán yêu nhiều hơn, nhìn xem hai lỗ tai nhỏ xù lông trên đầu hắn, không hiểu sao tay lại hơi ngứa.
Dung Thiếu Khanh trả tiền, cầm tới thẻ phòng, hắn đưa số hai căn phòng ở trên cho Mạnh Nguyên cùng Ninh Trăn, chính mình cùng Tư Chước ở phòng giữa bên dưới lầu.
Thiếu niên dẫn họ gọi là Miên Trúc, là gia tộc cửu vĩ miêu (*), cha mẹ của hắn đều bán yêu lén đi từ Yêu Giới qua đây, còn hắn thì ra đời ngay tại Thành Đại Phục Hà.
(*) Cửu vĩ miêu: mèo chín đuôi
Yêu Tộc lén qua nơi này giống cha mẹ của hắn cũng có không ít, bọn họ cũng không dám rời Thành Đại Phục Hà, bên ngoài rất nhiều tu sĩ không thích Yêu Tộc bọn họ, mọi thứ bên ngoài thật khó khăn, nhưng lúc ở Yêu Giới cũng không hề dễ chịu, nhất là đối với tiểu yêu cấp thấp như bọn họ.
“Ở chỗ này ít nhất chúng ta có thể vượt qua ngày tháng bình an, bà chủ rất tốt, mỗi tháng đều sẽ phát cho chúng ta mười khối linh thạch, không cần trốn đông trốn tây, cũng không cần lo lắng ngày nào đó hang ổ sẽ bị đại yêu chiếm đoạt, nếu mấy người đi đến Yêu Giới thì phải cẩn thận một chút, mấy năm này Yêu Giới không yên bình lắm, đã có mấy tu sĩ mất tích ở Yêu giới.”
Dung Thiếu Khanh để Miên Trúc đưa đồ ăn vào trong phòng của hắn, Mạnh Nguyên cùng Ninh Trăn đang là Trúc Cơ Kỳ, cần phải bổ sung đồ ăn.
Mấy người đi đến phòng của Dung Thiếu Khanh.
Dung Thiếu Khanh thấy Miên Trúc chạy việc vặt ở trong khách sạn, nghĩ sẽ có nhiều tin tức, liền lấy hai viên linh thạch từ trong túi trữ vật ra cho hắn, cười hỏi, “Chúng ta đi Yêu Giới chuyến này vì muốn tìm Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo, không biết ngươi đã từng nghe qua loại cỏ này chưa?”
Miên Trúc vừa nhìn thấy linh thạch, đôi mắt sáng lên, nhưng nghe đến câu hỏi này, lắc đầu với vẻ bối rối trên khuôn mặt, “Cái này, ta không biết rõ những linh thảo kia lắm.”
Đối diện với linh thạch trên tay của Dung Thiếu Khanh vừa muốn cầm lại không dám cầm, hình như nghĩ tới điều gì, bận bịu bổ sung một câu, “Nhưng mà, mấy người có thể đi Thành Hoa Linh nhìn xem, chân thân (*) của thành chủ Thành Hoa Linh chân thân là Tử Lôi Linh Chi Vương, huyết mạch ở trong bộ tộc thực vật rất cao, rất nhiều thực vật ở Yêu Giới đều đến Thành Hoa Linh ở lại, tìm cô ấy để được che chở, mấy người có thể đi qua đó hỏi thăm một chút.”
(*) Chân thân: thân thể thật sự
Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn bàn bạc một phen, quyết định đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, nghe ngóng một chút tình huống ở Yêu Giới, ngày mai lại đi Thành Tiểu Phục Hà.
Mạnh Nguyên cùng Tư Chước cũng không có ý kiến, sắc mặt của Mạnh Nguyên hơi trắng, liên tục đi truyền tống trận hơn hai tháng, cô cảm giác cả người đều mệt lả.
Ăn một viên Phục Nguyên Đan cũng cảm giác không có đỡ hơn bao nhiêu, miễn cưỡng đi ở phía sau.
Cuối cùng bốn người tìm một khách sạn lớn nhất, khách sạn không có biển hiệu, hai cây cột gỗ lớn để ở trước cửa, một trái một phải, phong cách của khách sạn này cũng rất đặc biệt, dưới tầng một được làm bằng đá, tầng hai cùng tầng ba được làm bằng gỗ.
Khách sạn rất lớn, vừa vào cửa, liền thấy nhiều bàn ghế thấp được đặt trong phòng khách, hầu hết các bàn đều được làm bằng đá, ghế thì làm bằng gỗ.
Thấy có khách đến, một thiếu niên bán yêu từ miêu (*) tộc cười tủm tỉm chạy tới, “Khách nhân cần gì?”
(*) Miêu: mèo
Bốn người vừa vào cửa, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không có cách nào, cách ăn mặc cùng khí chất đều thể hiện rõ là người mới tới, không hợp với mọi thứ ở Thành Đại Phục Hà.
Dung Thiếu Khanh cười với Tiểu Nhị, “Làm phiền sắp xếp bốn phòng cho chúng ta và thêm một bàn đồ ăn.”
“Tốt, mời đi theo ta.”
Thiếu niên bán yêu miêu tộc quay người dẫn bọn hắn đi vào quầy hàng, trong quầy có một nữ tu trung niên với nửa khuôn mặt bị biến dạng đang đứng đấy, khuôn mặt của nữ tu kia lạnh lùng, một bên mặt rất đẹp, một bên mặt còn lại giống như là bị cái gì ăn một nửa, con mắt cũng bị mất, thành một khối sẹo đen lớn bị lõm xuống.
Rất là đáng sợ.
Thiếu niên bán yêu miêu tộc cười với nữ nhân nói: “Bà chủ, bọn họ muốn bốn phòng cùng một bàn đồ ăn.”
Nữ tu được gọi là bà chủ cũng không ngẩng đầu lên, tay đang bấm lạch cạch trên bàn tính, sau đó dùng giọng nói khàn khàn nói: “Chỉ có hai căn phòng ở trên cùng hai căn phòng ở giữa, cần tổng cộng bảy mươi khối linh thạch hạ phẩm.”
Dung Thiếu Khanh hơi ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ đến phòng ở bên này lại đắt như vậy, cho dù là khách sạn lớn nhất Thành Minh Nguyệt hay Thành Lạc Thủy, một đêm mấy người cộng lại cũng chỉ cần mười mấy viên linh châu.
Nhưng hắn cũng không nói cái gì, mặt không đổi sắc, “Tốt.”
Đối diện với khuôn mặt của bà chủ, bốn người đều không có biểu hiện ra sự khác thường, cho dù Mạnh Nguyên, cũng để ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên bán yêu nhiều hơn, nhìn xem hai lỗ tai nhỏ xù lông trên đầu hắn, không hiểu sao tay lại hơi ngứa.
Dung Thiếu Khanh trả tiền, cầm tới thẻ phòng, hắn đưa số hai căn phòng ở trên cho Mạnh Nguyên cùng Ninh Trăn, chính mình cùng Tư Chước ở phòng giữa bên dưới lầu.
Thiếu niên dẫn họ gọi là Miên Trúc, là gia tộc cửu vĩ miêu (*), cha mẹ của hắn đều bán yêu lén đi từ Yêu Giới qua đây, còn hắn thì ra đời ngay tại Thành Đại Phục Hà.
(*) Cửu vĩ miêu: mèo chín đuôi
Yêu Tộc lén qua nơi này giống cha mẹ của hắn cũng có không ít, bọn họ cũng không dám rời Thành Đại Phục Hà, bên ngoài rất nhiều tu sĩ không thích Yêu Tộc bọn họ, mọi thứ bên ngoài thật khó khăn, nhưng lúc ở Yêu Giới cũng không hề dễ chịu, nhất là đối với tiểu yêu cấp thấp như bọn họ.
“Ở chỗ này ít nhất chúng ta có thể vượt qua ngày tháng bình an, bà chủ rất tốt, mỗi tháng đều sẽ phát cho chúng ta mười khối linh thạch, không cần trốn đông trốn tây, cũng không cần lo lắng ngày nào đó hang ổ sẽ bị đại yêu chiếm đoạt, nếu mấy người đi đến Yêu Giới thì phải cẩn thận một chút, mấy năm này Yêu Giới không yên bình lắm, đã có mấy tu sĩ mất tích ở Yêu giới.”
Dung Thiếu Khanh để Miên Trúc đưa đồ ăn vào trong phòng của hắn, Mạnh Nguyên cùng Ninh Trăn đang là Trúc Cơ Kỳ, cần phải bổ sung đồ ăn.
Mấy người đi đến phòng của Dung Thiếu Khanh.
Dung Thiếu Khanh thấy Miên Trúc chạy việc vặt ở trong khách sạn, nghĩ sẽ có nhiều tin tức, liền lấy hai viên linh thạch từ trong túi trữ vật ra cho hắn, cười hỏi, “Chúng ta đi Yêu Giới chuyến này vì muốn tìm Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo, không biết ngươi đã từng nghe qua loại cỏ này chưa?”
Miên Trúc vừa nhìn thấy linh thạch, đôi mắt sáng lên, nhưng nghe đến câu hỏi này, lắc đầu với vẻ bối rối trên khuôn mặt, “Cái này, ta không biết rõ những linh thảo kia lắm.”
Đối diện với linh thạch trên tay của Dung Thiếu Khanh vừa muốn cầm lại không dám cầm, hình như nghĩ tới điều gì, bận bịu bổ sung một câu, “Nhưng mà, mấy người có thể đi Thành Hoa Linh nhìn xem, chân thân (*) của thành chủ Thành Hoa Linh chân thân là Tử Lôi Linh Chi Vương, huyết mạch ở trong bộ tộc thực vật rất cao, rất nhiều thực vật ở Yêu Giới đều đến Thành Hoa Linh ở lại, tìm cô ấy để được che chở, mấy người có thể đi qua đó hỏi thăm một chút.”
(*) Chân thân: thân thể thật sự
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất