Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 41:
Yêu Tộc tu luyện chính là thuần túy tu luyện, tự mình đào cái động ở nơi có nhiều linh lực, có một số Yêu Tu chú trọng có thể sẽ trang trí cái động kia một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không phiền toái giống như tu sĩ, nhất là tu sĩ mua cái gì cũng cần linh thạch, Yêu Tộc đều trực tiếp cướp lấy.
“Nhưng mà nghe nói những năm này Yêu Giới phát sinh biến hóa rất lớn, Yêu Giới cũng đang lưu hành cái tinh thể gì đó, là một loại hạt trân châu màu xanh lam, nếu mấy người đi Yêu Giới, tốt nhất hãy đổi chút tinh thể ở Thành Tiểu Phục Hà.”
Cha mẹ của hắn đã rời Yêu Giới mấy trăm năm, những điều này đều là nghe các Yêu Tu khác nói.
Dung Thiếu Khanh gật đầu, nhớ kỹ việc này ở trong lòng.
Lại rẽ vào một ngõ nhỏ chật hẹp u ám, có ít nhà ở hơn, thời gian dần trôi qua, tảng đá phủ trên mặt đất cũng biến mất, biến thành bùn đất màu đen ướt át, sau đó xuất hiện từng cái cây.
Trên những cái cây này còn có người, không, phải nói là yêu, có một số yêu nghe thấy tiếng động và nhát gan trốn đi, trên cây phát ra tiếng động ồn ào, cũng có lá gan lớn, trộm rướn cổ lên nhìn.
Mạnh Nguyên liền thấy một con chim yêu nhỏ trốn ở sau thân cây nhìn trộm, đôi mắt màu xanh biếc, tròn căng, trên gương mặt còn có lông vũ màu vàng và xanh lá.
Thấy Mạnh Nguyên đã nhìn thấy hắn, sợ hãi trốn đến sau thân cây, trong lúc vội vàng còn làm rơi một viên trái cây xuống.
Mạnh Nguyên đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn, là một viên anh đào màu đỏ đã chín, trên thị trường có bán, không quý, hương vị chua chua ngọt ngọt.
Cô nhịn không được bật cười, trở nên vui vẻ, tiện tay lấy một viên Linh Đan từ trong túi trữ vật ra ném lên, “Cảm ơn trái cây của ngươi, nhận lấy.”
Trong túi trữ vật của cô đều là đồ tốt, nhưng đan dược là nhiều nhất, có vẻ không có giá trị.
Linh Đan được quăng lên, Tiểu Yêu trốn ở sau cây kia coi như đang chơi đùa cùng hắn, hóa thành nguyên hình bổ nhào vào giữa không trung ngậm lấy theo bản năng.
Bình thường lúc cha mẹ của hắn ở nhà cũng chơi cùng hắn như vậy.
Ai biết được đan dược vừa vào miệng, liền hóa thành nước trượt vào trong cơ thể của hắn, một cảm giác vừa dễ chịu vừa kỳ lạ kéo tới, làm cho Tiểu Yêu kinh ngạc “C-K-Í-T..T...T ——” một tiếng, trừng to mắt, bay nhảy lộn xộn ở giữa cây.
Mạnh Nguyên dở khóc dở cười.
Dung Thiếu Khanh đi ở phía trước quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên, buồn cười nói: “Đừng nghịch ngợm.”
Miên Trúc đi ở phía trước cũng nhìn thấy, cảm thấy vô cùng hâm mộ, cảm thấy mấy người kia thật đúng là tiền nhiều như nước, tiện tay ném ra chính là một viên Linh Đan, con chim yêu nhỏ kia gặp may.
Nhưng Tư Chước ở phía sau thấy thế, cười lạnh một tiếng, giống như đang khinh thường.
Đi gần một canh giờ, cây cối xung quanh càng ngày càng nhiều, cành lá cũng càng ngày càng rậm rạp, nhưng tương tự, một cảm giác áp chế bí bách cũng theo đó mà đến, sức mạnh của năm yếu tố quay xung quanh bốn phía giống như đang bị tắc nghẽn, rõ ràng đang bị ngưng trệ.
Cảm giác áp chế này hình như đối với người có tu vi cao thì nghiêm trọng hơn, nhìn thấy sắc mặt của Dung Thiếu Khanh cùng Tư Chước đều không dễ nhìn, Mạnh Nguyên cũng hơi khó chịu, nhưng cảm giác khó chịu này giống như là lúc kinh nguyệt tới nên bụng không thoải mái, cô cảm thấy còn có thể nhịn thêm một chút.
Cũng khó trách bán yêu cùng tiểu yêu lén đi qua nhiều, khả năng đây cũng là một trong các nguyên nhân.
Cuối cùng bọn họ đi vào một khu vực bằng phẳng rộng rãi, bên này đã có những người khác tới, không nhiều người, năm nam hai nữ, trong đó một nam một nữ là Yêu Tu, đứng ở một bên không nói lời nào.
Ba trong số bốn người còn lại là Nhân tộc, đang cò kè mặc cả cùng một người nam nhân trung niên, khuôn mặt của nam nhân trung niên kia ngăm đen, dáng người cường tráng, giọng nói rất lớn, thật xa liền nghe thấy hắn đang kêu, “Còn rẻ hơn nữa sau? Đây đã là giá tiền thấp nhất, ngươi cho rằng ra vào một chuyến rất dễ dàng sao? Ông đây cũng đang mạo hiểm đó, chỉ có mấy người Nhân Tộc các ngươi là keo kiệt nhất, ngươi xem một chút hai huynh đệ Yêu Tộc này nói sao......”
Miệng lảm nhảm không ngừng, nếu không phải nhìn thấy có khách đến, chỉ sợ còn có thể cãi tiếp.
Miên Trúc cười tủm tỉm dẫn Dung Thiếu Khanh tiến lên giới thiệu cho Hắc Lão Đại, Dung Thiếu Khanh đi ra ngoài rèn luyện nhiều năm, hiểu quy củ, rất nhanh liền nói xong giá cả.
Vì Dung Thiếu Khanh đưa tiền sảng khoái, nên Hắc Lão Đại nói thẳng ra phát, còn nói với ba người tu sĩ bên cạnh: “Thích cho hay không thì tuỳ, ông đây đi luôn.”
Ba người tu sĩ không có cách nào, đành phải bóp mũi thanh toán linh thạch, chỉ là ánh mắt nhìn Dung Thiếu Khanh ánh mắt có chút tà ác, nhưng thấy bên cạnh Dung Thiếu Khanh còn có ba đồng bọn đi theo, cũng không dám nói gì.
Ba người này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tự tu luyện, tư chất của bọn họ không cao, tiến vào đại tông môn cũng chỉ ở ngoại môn không như ý, cũng không chiếm được tài nguyên nào tốt, sau này dứt khoát làm buôn bán đầu cơ trục lợi ở Nhân Tộc và Yêu Tộc, kiếm tài nguyên để tu luyện.
Hắc Lão Đại là một yêu quái nhanh nhẹn, nói đi là đi, xoay người liền đưa bọn họ đi đến sau cây lớn, cây này không có khác biệt với các cây ở xung quanh, chỉ cứng cáp hơn một chút, hắn đưa tay đặt ở trên thân cây, sau đó liền thấy thân cây dần dần mở ra một vết rách, lỗ hổng dần dần lớn hơn, biến thành lỗ đen cao hai mét, rộng một mét, có thể để cho từng người đi vào.
Hắc Lão Đại người đầu tiên đi vào, đi vào trước quay đầu lại nói “Không nên dùng linh lực, đi một chuyến khoảng chừng mười ngày, dùng dây thừng trói chặt chính mình cùng người ở trước mặt, đóng năm giác quan lại, ai không nghe lời xảy ra chuyện gì, đừng trách ông đây không có nhắc nhở.”
Ba người tu sĩ kia chắc trước đó đã đi qua rồi, Hắc Lão Đại vừa nói xong, một nam tu sĩ trong đó liền móc ra một sợi dây thừng trói chặt eo của mình cùng eo của Hắc Lão Đại, đi vào theo.
Đồng bọn của hắn cũng làm như thế, lần lượt từng người một.
Ninh Trăn liếc mắt nhìn Dung Thiếu Khanh, Dung Thiếu Khanh bình tĩnh gật đầu, nhanh chóng đưa ra quyết định, “Nghe theo hắn.”
Chỉ có Mạnh Nguyên đang hoảng sợ.
Làm sao để đóng năm giác quan lại vậy?
“Nhưng mà nghe nói những năm này Yêu Giới phát sinh biến hóa rất lớn, Yêu Giới cũng đang lưu hành cái tinh thể gì đó, là một loại hạt trân châu màu xanh lam, nếu mấy người đi Yêu Giới, tốt nhất hãy đổi chút tinh thể ở Thành Tiểu Phục Hà.”
Cha mẹ của hắn đã rời Yêu Giới mấy trăm năm, những điều này đều là nghe các Yêu Tu khác nói.
Dung Thiếu Khanh gật đầu, nhớ kỹ việc này ở trong lòng.
Lại rẽ vào một ngõ nhỏ chật hẹp u ám, có ít nhà ở hơn, thời gian dần trôi qua, tảng đá phủ trên mặt đất cũng biến mất, biến thành bùn đất màu đen ướt át, sau đó xuất hiện từng cái cây.
Trên những cái cây này còn có người, không, phải nói là yêu, có một số yêu nghe thấy tiếng động và nhát gan trốn đi, trên cây phát ra tiếng động ồn ào, cũng có lá gan lớn, trộm rướn cổ lên nhìn.
Mạnh Nguyên liền thấy một con chim yêu nhỏ trốn ở sau thân cây nhìn trộm, đôi mắt màu xanh biếc, tròn căng, trên gương mặt còn có lông vũ màu vàng và xanh lá.
Thấy Mạnh Nguyên đã nhìn thấy hắn, sợ hãi trốn đến sau thân cây, trong lúc vội vàng còn làm rơi một viên trái cây xuống.
Mạnh Nguyên đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn, là một viên anh đào màu đỏ đã chín, trên thị trường có bán, không quý, hương vị chua chua ngọt ngọt.
Cô nhịn không được bật cười, trở nên vui vẻ, tiện tay lấy một viên Linh Đan từ trong túi trữ vật ra ném lên, “Cảm ơn trái cây của ngươi, nhận lấy.”
Trong túi trữ vật của cô đều là đồ tốt, nhưng đan dược là nhiều nhất, có vẻ không có giá trị.
Linh Đan được quăng lên, Tiểu Yêu trốn ở sau cây kia coi như đang chơi đùa cùng hắn, hóa thành nguyên hình bổ nhào vào giữa không trung ngậm lấy theo bản năng.
Bình thường lúc cha mẹ của hắn ở nhà cũng chơi cùng hắn như vậy.
Ai biết được đan dược vừa vào miệng, liền hóa thành nước trượt vào trong cơ thể của hắn, một cảm giác vừa dễ chịu vừa kỳ lạ kéo tới, làm cho Tiểu Yêu kinh ngạc “C-K-Í-T..T...T ——” một tiếng, trừng to mắt, bay nhảy lộn xộn ở giữa cây.
Mạnh Nguyên dở khóc dở cười.
Dung Thiếu Khanh đi ở phía trước quay đầu lại, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên, buồn cười nói: “Đừng nghịch ngợm.”
Miên Trúc đi ở phía trước cũng nhìn thấy, cảm thấy vô cùng hâm mộ, cảm thấy mấy người kia thật đúng là tiền nhiều như nước, tiện tay ném ra chính là một viên Linh Đan, con chim yêu nhỏ kia gặp may.
Nhưng Tư Chước ở phía sau thấy thế, cười lạnh một tiếng, giống như đang khinh thường.
Đi gần một canh giờ, cây cối xung quanh càng ngày càng nhiều, cành lá cũng càng ngày càng rậm rạp, nhưng tương tự, một cảm giác áp chế bí bách cũng theo đó mà đến, sức mạnh của năm yếu tố quay xung quanh bốn phía giống như đang bị tắc nghẽn, rõ ràng đang bị ngưng trệ.
Cảm giác áp chế này hình như đối với người có tu vi cao thì nghiêm trọng hơn, nhìn thấy sắc mặt của Dung Thiếu Khanh cùng Tư Chước đều không dễ nhìn, Mạnh Nguyên cũng hơi khó chịu, nhưng cảm giác khó chịu này giống như là lúc kinh nguyệt tới nên bụng không thoải mái, cô cảm thấy còn có thể nhịn thêm một chút.
Cũng khó trách bán yêu cùng tiểu yêu lén đi qua nhiều, khả năng đây cũng là một trong các nguyên nhân.
Cuối cùng bọn họ đi vào một khu vực bằng phẳng rộng rãi, bên này đã có những người khác tới, không nhiều người, năm nam hai nữ, trong đó một nam một nữ là Yêu Tu, đứng ở một bên không nói lời nào.
Ba trong số bốn người còn lại là Nhân tộc, đang cò kè mặc cả cùng một người nam nhân trung niên, khuôn mặt của nam nhân trung niên kia ngăm đen, dáng người cường tráng, giọng nói rất lớn, thật xa liền nghe thấy hắn đang kêu, “Còn rẻ hơn nữa sau? Đây đã là giá tiền thấp nhất, ngươi cho rằng ra vào một chuyến rất dễ dàng sao? Ông đây cũng đang mạo hiểm đó, chỉ có mấy người Nhân Tộc các ngươi là keo kiệt nhất, ngươi xem một chút hai huynh đệ Yêu Tộc này nói sao......”
Miệng lảm nhảm không ngừng, nếu không phải nhìn thấy có khách đến, chỉ sợ còn có thể cãi tiếp.
Miên Trúc cười tủm tỉm dẫn Dung Thiếu Khanh tiến lên giới thiệu cho Hắc Lão Đại, Dung Thiếu Khanh đi ra ngoài rèn luyện nhiều năm, hiểu quy củ, rất nhanh liền nói xong giá cả.
Vì Dung Thiếu Khanh đưa tiền sảng khoái, nên Hắc Lão Đại nói thẳng ra phát, còn nói với ba người tu sĩ bên cạnh: “Thích cho hay không thì tuỳ, ông đây đi luôn.”
Ba người tu sĩ không có cách nào, đành phải bóp mũi thanh toán linh thạch, chỉ là ánh mắt nhìn Dung Thiếu Khanh ánh mắt có chút tà ác, nhưng thấy bên cạnh Dung Thiếu Khanh còn có ba đồng bọn đi theo, cũng không dám nói gì.
Ba người này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tự tu luyện, tư chất của bọn họ không cao, tiến vào đại tông môn cũng chỉ ở ngoại môn không như ý, cũng không chiếm được tài nguyên nào tốt, sau này dứt khoát làm buôn bán đầu cơ trục lợi ở Nhân Tộc và Yêu Tộc, kiếm tài nguyên để tu luyện.
Hắc Lão Đại là một yêu quái nhanh nhẹn, nói đi là đi, xoay người liền đưa bọn họ đi đến sau cây lớn, cây này không có khác biệt với các cây ở xung quanh, chỉ cứng cáp hơn một chút, hắn đưa tay đặt ở trên thân cây, sau đó liền thấy thân cây dần dần mở ra một vết rách, lỗ hổng dần dần lớn hơn, biến thành lỗ đen cao hai mét, rộng một mét, có thể để cho từng người đi vào.
Hắc Lão Đại người đầu tiên đi vào, đi vào trước quay đầu lại nói “Không nên dùng linh lực, đi một chuyến khoảng chừng mười ngày, dùng dây thừng trói chặt chính mình cùng người ở trước mặt, đóng năm giác quan lại, ai không nghe lời xảy ra chuyện gì, đừng trách ông đây không có nhắc nhở.”
Ba người tu sĩ kia chắc trước đó đã đi qua rồi, Hắc Lão Đại vừa nói xong, một nam tu sĩ trong đó liền móc ra một sợi dây thừng trói chặt eo của mình cùng eo của Hắc Lão Đại, đi vào theo.
Đồng bọn của hắn cũng làm như thế, lần lượt từng người một.
Ninh Trăn liếc mắt nhìn Dung Thiếu Khanh, Dung Thiếu Khanh bình tĩnh gật đầu, nhanh chóng đưa ra quyết định, “Nghe theo hắn.”
Chỉ có Mạnh Nguyên đang hoảng sợ.
Làm sao để đóng năm giác quan lại vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất