Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 43:
Khó trách Hắc Lão Đại để bọn họ đóng năm giác quan trước khi vào, xuyên qua cấm chế không có khả năng vận dụng linh lực, các tu sĩ sẽ vận dụng linh lực theo bản năng khi gặp nguy hiểm, rất dễ dàng vô ý bị cấm chế trực tiếp bóp cổ.
Mạnh Nguyên thấy được dáng vẻ không hề bị ảnh hưởng của nam nhân ở phía trước, trong lòng vừa đố kị vừa ghen ghét.
Bởi vì cơ thể bị lạnh đến mức cứng ngắc, Mạnh Nguyên dần dần kéo dài khoảng cách với Tư Chước đi ở phía trước, hiện tại đối với cô mà nói, mỗi một bước đi đều cảm giác như đang cố hết sức. Đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi, chân của cô không dài bằng hắn, tốc độ hiện tại cũng chậm hơn, chỉ sợ chưa kịp ra ngoài, cô liền bị lạc ở nơi này.
Cho dù Hắc Lão Đại để bọn họ đóng năm giác quan lại liền biết nơi này cũng không quá nguy hiểm, nhưng Mạnh Nguyên cũng không muốn bị ném xuống một mình, nhất là nơi này là trận pháp đặc biệt, không thể nói chính xác bất cứ điều gì, cô không dám chắc chính mình sẽ không xảy ra chuyện.
Mạnh Nguyên là người có vấn đề liền phải giải quyết ngay, nghĩ như vậy, liền lập tức động não, sau đó nhanh chóng nảy ra một ý tưởng ngu ngốc.
Ý tưởng ngu ngốc cũng là ý tưởng.
Cô tìm kiếm dây lưng ở bên hông, cố gắng đuổi theo người ở phía trước, khoảng cách chỉ còn vài mét, liền làm cho cô dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ, dùng sức thở hổn hển hai cái ngừng một chút, cô bắt lấy đai lưng của Tư Chước, tiếp tục thử thăm dò hô một tiếng, “Tư Chước?”
Nam nhân đi ở phía trước không có trả lời.
Mạnh Nguyên rất vui, xác định cái tên này thật sự đã đóng năm giác quan lại.
Không để ý tới cái khác, sau khi tìm được cơ hội, không hề biết xấu hổ đưa hai cánh tay lên bờ vai của hắn, sau đó nhón chân lên, hai chân một trái một phải khoanh lên bên hông của hắn, hì hục leo lên người của hắn.
Muốn hắn cõng chính mình đi.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có cảm giác gì, Mạnh Nguyên không hề cảm thấy việc mình làm là sai, nếu không phải bị hắn uy hiếp, cô cũng không phải tới đây để chịu tội.
Kết quả chính là, có người cõng đi thật là tốt, Mạnh Nguyên cảm giác nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh cũng không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo lắm nữa.
Hơn nữa cô còn phát hiện, chân của cái tên này lúc đi đường không hề khập khiễng, chắc không phải là lúc bình thường đều giả vờ đi?
Điều duy nhất không tốt chính là người này quá cao và đi đường quá nhanh, hai chân của Mạnh Nguyên có chút không ổn, luôn bị rơi xuống.
Cô cố gắng vươn tay khoanh chặt cổ của nam nhân, hai chân không ngừng treo lên trên, sau khi treo lên phần bụng của hắn xong thì dùng mũi chân khoanh lại, mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể. Bận rộn một hồi, đang chuẩn bị thở phào, liền thấy nam nhân trước người đột nhiên quay đầu lại, rõ ràng nơi này là một màu đen không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cô không hiểu tại sao nam nhân lại phát hiện được, khuôn mặt bình tĩnh trở nên hung ác nham hiểm, “Xuống dưới!”
Hai chữ vô cùng đơn giản, giống như được rặn ra từ trong kẽ răng, vô cùng kỳ quái.
“......”
Cơ thể của Mạnh Nguyên cứng đờ, phản ứng đầu tiên không phải là đã bị phát hiện, mà là thắc mắc tại sao hắn lại tỉnh táo, bật hỏi ra, “Ngươi không đóng năm giác quan lại sao?”
Để không bị rơi từ trên ngươi của nam nhân xuống, Mạnh Nguyên đặt cằm ở trên bả vai của hắn, lúc nói chuyện, không thể tránh khỏi hơi thở trộn lẫn cùng nhau.
Hơi thở trộn lẫn với hương thơm ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, làm cho Tư Chước khó chịu nghiêng đầu đi.
Tư Chước lạnh mặt không nói lời nào.
Đúng là hắn đã đóng năm giác quan lại, nhưng cũng không có đóng kín, hơi có một chút động tĩnh liền phát hiện ra.
Dạng người như hắn, làm sao có thể không có kế hoạch dự phòng?
Khả năng bởi vì do trận pháp đặc biệt, nên hắn cũng không có tỉnh lại trước.
Nhưng cho dù như thế này, hắn cũng không hề nghĩ đến, người nào đó lại có gan lớn đến mức dám thừa dịp chính mình không biết rõ tình hình, làm cho hắn cõng ở trên lưng.
Sự thật chứng minh, lá gan của Mạnh Nguyên còn có thể lớn hơn.
Lúc Tư Chước quát lớn bắt cô xuống dưới, Mạnh Nguyên giả vờ như không nghe thấy, vùi mặt ở trong cổ của hắn không hề biết xấu hổ nhắc nhở, “Không thể vận dụng linh lực a ~”
Giọng điệu ngạo mạn đó, trực tiếp làm cho thái dương của nam nhân nổi gân xanh lên, hắn quay đầu lại, dùng một đôi mắt màu xanh lam đậm lạnh lùng nhìn về phía cô.
Đây là chắc chắn hắn không dám ra tay với cô sao?
Mạnh Nguyên cũng nhìn hắn, còn vô cùng tốt bụng nhắc nhở một cách tử tế, “Đừng nghĩ đến việc dùng độc, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết, nhìn xem là độc của ngươi nhanh hơn, hay là cái này trận pháp đặt biệt này giết nhanh hơn?”
Trả lại tất cả uy hiếp của hắn đối với cô từ đầu đến cuối.
Tư Chước dừng chân lại, chắc là hắn thật sự muốn dùng độc khống chế Mạnh Nguyên để xả giận.
Mạnh Nguyên thấy được dáng vẻ không hề bị ảnh hưởng của nam nhân ở phía trước, trong lòng vừa đố kị vừa ghen ghét.
Bởi vì cơ thể bị lạnh đến mức cứng ngắc, Mạnh Nguyên dần dần kéo dài khoảng cách với Tư Chước đi ở phía trước, hiện tại đối với cô mà nói, mỗi một bước đi đều cảm giác như đang cố hết sức. Đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi, chân của cô không dài bằng hắn, tốc độ hiện tại cũng chậm hơn, chỉ sợ chưa kịp ra ngoài, cô liền bị lạc ở nơi này.
Cho dù Hắc Lão Đại để bọn họ đóng năm giác quan lại liền biết nơi này cũng không quá nguy hiểm, nhưng Mạnh Nguyên cũng không muốn bị ném xuống một mình, nhất là nơi này là trận pháp đặc biệt, không thể nói chính xác bất cứ điều gì, cô không dám chắc chính mình sẽ không xảy ra chuyện.
Mạnh Nguyên là người có vấn đề liền phải giải quyết ngay, nghĩ như vậy, liền lập tức động não, sau đó nhanh chóng nảy ra một ý tưởng ngu ngốc.
Ý tưởng ngu ngốc cũng là ý tưởng.
Cô tìm kiếm dây lưng ở bên hông, cố gắng đuổi theo người ở phía trước, khoảng cách chỉ còn vài mét, liền làm cho cô dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ, dùng sức thở hổn hển hai cái ngừng một chút, cô bắt lấy đai lưng của Tư Chước, tiếp tục thử thăm dò hô một tiếng, “Tư Chước?”
Nam nhân đi ở phía trước không có trả lời.
Mạnh Nguyên rất vui, xác định cái tên này thật sự đã đóng năm giác quan lại.
Không để ý tới cái khác, sau khi tìm được cơ hội, không hề biết xấu hổ đưa hai cánh tay lên bờ vai của hắn, sau đó nhón chân lên, hai chân một trái một phải khoanh lên bên hông của hắn, hì hục leo lên người của hắn.
Muốn hắn cõng chính mình đi.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có cảm giác gì, Mạnh Nguyên không hề cảm thấy việc mình làm là sai, nếu không phải bị hắn uy hiếp, cô cũng không phải tới đây để chịu tội.
Kết quả chính là, có người cõng đi thật là tốt, Mạnh Nguyên cảm giác nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh cũng không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo lắm nữa.
Hơn nữa cô còn phát hiện, chân của cái tên này lúc đi đường không hề khập khiễng, chắc không phải là lúc bình thường đều giả vờ đi?
Điều duy nhất không tốt chính là người này quá cao và đi đường quá nhanh, hai chân của Mạnh Nguyên có chút không ổn, luôn bị rơi xuống.
Cô cố gắng vươn tay khoanh chặt cổ của nam nhân, hai chân không ngừng treo lên trên, sau khi treo lên phần bụng của hắn xong thì dùng mũi chân khoanh lại, mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể. Bận rộn một hồi, đang chuẩn bị thở phào, liền thấy nam nhân trước người đột nhiên quay đầu lại, rõ ràng nơi này là một màu đen không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cô không hiểu tại sao nam nhân lại phát hiện được, khuôn mặt bình tĩnh trở nên hung ác nham hiểm, “Xuống dưới!”
Hai chữ vô cùng đơn giản, giống như được rặn ra từ trong kẽ răng, vô cùng kỳ quái.
“......”
Cơ thể của Mạnh Nguyên cứng đờ, phản ứng đầu tiên không phải là đã bị phát hiện, mà là thắc mắc tại sao hắn lại tỉnh táo, bật hỏi ra, “Ngươi không đóng năm giác quan lại sao?”
Để không bị rơi từ trên ngươi của nam nhân xuống, Mạnh Nguyên đặt cằm ở trên bả vai của hắn, lúc nói chuyện, không thể tránh khỏi hơi thở trộn lẫn cùng nhau.
Hơi thở trộn lẫn với hương thơm ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, làm cho Tư Chước khó chịu nghiêng đầu đi.
Tư Chước lạnh mặt không nói lời nào.
Đúng là hắn đã đóng năm giác quan lại, nhưng cũng không có đóng kín, hơi có một chút động tĩnh liền phát hiện ra.
Dạng người như hắn, làm sao có thể không có kế hoạch dự phòng?
Khả năng bởi vì do trận pháp đặc biệt, nên hắn cũng không có tỉnh lại trước.
Nhưng cho dù như thế này, hắn cũng không hề nghĩ đến, người nào đó lại có gan lớn đến mức dám thừa dịp chính mình không biết rõ tình hình, làm cho hắn cõng ở trên lưng.
Sự thật chứng minh, lá gan của Mạnh Nguyên còn có thể lớn hơn.
Lúc Tư Chước quát lớn bắt cô xuống dưới, Mạnh Nguyên giả vờ như không nghe thấy, vùi mặt ở trong cổ của hắn không hề biết xấu hổ nhắc nhở, “Không thể vận dụng linh lực a ~”
Giọng điệu ngạo mạn đó, trực tiếp làm cho thái dương của nam nhân nổi gân xanh lên, hắn quay đầu lại, dùng một đôi mắt màu xanh lam đậm lạnh lùng nhìn về phía cô.
Đây là chắc chắn hắn không dám ra tay với cô sao?
Mạnh Nguyên cũng nhìn hắn, còn vô cùng tốt bụng nhắc nhở một cách tử tế, “Đừng nghĩ đến việc dùng độc, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết, nhìn xem là độc của ngươi nhanh hơn, hay là cái này trận pháp đặt biệt này giết nhanh hơn?”
Trả lại tất cả uy hiếp của hắn đối với cô từ đầu đến cuối.
Tư Chước dừng chân lại, chắc là hắn thật sự muốn dùng độc khống chế Mạnh Nguyên để xả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất