Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He

Chương 45:

Trước Sau
Lần này đi rất lâu, sau đó, Mạnh Nguyên thật sự đã thấy được sự lợi hại của huyễn trận, càng đi về phía trước, sương mù liền càng dày đặc, thậm chí còn nhiều đến mức bị nhỏ nước.

Nhưng Mạnh Nguyên không có cảm giác gì, khả năng là do cô xuyên sách, xem như là một cái Bug của thế giới này, huyễn trận không có cách nào gây nên quá nhiều dao động trong nội tâm của cô, ngược lại Tư Chước phải chịu nhiều đau khổ, bây giờ người đã ở trong trận, không có khả năng sử dụng linh lực để đóng năm giác quan, chỉ có thể đi lên phía trước như thế.

Với hắn mà nói, mỗi một bước đều là bẫy rập, mỗi một cái bẫy rập đều dẫn ra những ký ức trong quá khứ mà hắn không muốn nhớ nhất, vì để ra ngoài, hắn để cho Mạnh Nguyên cắn lỗ tai của hắn.

Cái giá phải trả là xóa sạch những chuyện trước kia.

Việc kinh doanh này không hề lỗ, Mạnh Nguyên đương nhiên đồng ý.

Tuy rằng hắn da dày thịt béo, nhưng răng của Mạnh Nguyên cũng không phải ăn chay, nhất là cô còn chuyên chọn một chỗ để cắn, mười ngày trôi qua, lỗ tai bên phải của hắn không chỉ thấy rõ dấu răng, còn bị rách da đổ máu.

Có thể cắn nát da thân thể cứng rắn của Yêu Tu, có thể thấy được thật sự không hề khách khí.

Cũng may cuối cùng hai người vẫn là an toàn thoát ra.

Sau khi Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn ra ngoài liền chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tư Chước cõng Mạnh Nguyên còn hơi kinh ngạc, Dung Thiếu Khanh lo lắng liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên, “Không có việc gì chứ?”

Mạnh Nguyên vui vẻ nhảy từ trên lưng của Tư Chước xuống dưới, vận dụng linh lực di chuyển quanh cơ thể, xua tan đi khí lạnh ở trên người.

Lắc đầu với hắn, “Không có việc gì, chỉ bị ngã một cái.”

Hắc Lão Đại ở bên cạnh cũng không nói cái gì, lấy tiền làm việc, nếu hai người này đều không có chuyện gì, hắn cũng sẽ không nói cái gì.

Xoay người sang chỗ khác tiếp đón khách mới.

Mấy người đi cùng bọn họ đều lần lượt rời đi, không có ý muốn bắt chuyện.

Sắc mặt của Tư Chước không tốt lắm, lấy một viên Phục Nguyên Đan ra ăn, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.



Sau khi hắn khoẻ hơn, mấy người mới rời khỏi.

Nơi này chính là Thành Tiểu Phục Hà, Hắc Lão Đại trực tiếp dẫn bọn họ tới trong thành, sự khác biệt giữa Thành Tiểu Phục Hà cùng Thành Đại Phục Hà rất là rõ ràng, ít nhất Thành Đại Phục Hà còn có thể nhìn ra được là một tòa thành tu tiên lớn, mà Thành Tiểu Phục Hà, trải qua mấy ngàn năm tiến hoá, đã không nhìn ra đã từng là một tòa thành do con người xây dựng.

Trong thành được bao quanh bởi cây xanh, nhà ở gần như đều được dựng từ tảng đá, rất thưa thớt, không hề nhiều.

Liếc mắt ở trên đường phố cũng đều là Yêu Tộc, Yêu Tu không có nhiều, phần lớn đều là tiểu yêu đã mở ra linh trí, có mèo rừng, có chim tước năm màu, có chuột ba đuôi...... Đều là cấp thấp.

Thành Tiểu Phục Hà thuộc về khu vực biên giới của Yêu Giới, linh lực không nhiều lắm, cho nên đại yêu ở lại đây cũng không phải là rất nhiều.

Yêu Tộc cũng không ở trong nhà, nhất là đối với mấy tiểu yêu này mà nói, ăn uống no đủ mới là quan trọng nhất, con người đã xây nhà gần như đã sớm chôn vùi trong dòng sông lịch sử, nhà ở bằng đá ở ven đường hầu hết là nhà của bán yêu, đều giữ lại một chút tập tính của Nhân Tộc.

Thành Tiểu Phục Hà không lớn, mấy người đi dạo một vòng ở trong thành, sau khi làm quen với nơi này liền đi đến truyền tống trận, truyền tống trận này được lưu giữ từ mấy ngàn năm trước, cần dùng linh thạch mới có thể khởi động, cho nên bình thường có rất ít người dùng đến, nhìn có chút hoang phế, cỏ dại xung quanh rậm rạp, trực tiếp đặt ở ngoài cửa thành, không có người trông coi.

Muốn rời khỏi, cần tự lấy linh thạch, trực tiếp đi đến Thành Bạch Hổ lớn nhất Yêu Giới, mấy ngàn năm trước Thành Bạch Hổ chính là toà thành lớn, ở trung tâm của Yêu Giới.

Lúc mấy người Mạnh Nguyên đến, ba người vừa rồi cũng muốn đi cùng, nhìn thấy bọn họ chạy tới, sắc mặt thay đổi, sau đó một nam tu sĩ bên trong chào hỏi, “Có muốn đi cùng không?”

Sở dĩ như vậy, cũng vì muốn để cho mấy người Mạnh Nguyên chịu một phần linh thạch.

Ninh Trăn nhìn về phía Dung Thiếu Khanh, Dung Thiếu Khanh do dự một chút.

Cũng chính là thời gian do dự này, Tư Chước nhấc chân tiến lên.

Thấy thế, Dung Thiếu Khanh đành phải đi theo, “Đi thôi.”?

Nhìn thấy bọn họ chạy tới, sắc mặt của ba người kia dịu lại, nam tu sĩ kia giải thích nói: “Yêu Giới rất rộng lớn, truyền tống trận này đã được làm từ mấy ngàn năm trước, cần tương đối nhiều linh thạch, một chuyến cần có 5000 khối linh thạch hạ phẩm, ba người chúng ta, thêm bốn người các ngươi, chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, chia đôi có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau