Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 48:
Con hồ ly cái này cũng thông minh, nó biết mình không đánh được Tư Chước, liền giả vờ phóng tới trước mặt hắn, nhưng lúc đến trước mặt lại đột nhiên lóe thân hình lên, đảo mắt liền xuất hiện ở trước mặt Mạnh Nguyên ở bên ngoài.
Mạnh Nguyên đang che ngực tựa ở trên một thân cây, đột nhiên cảm thấy một khí thế khủng bố, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, “Muốn chết sao!”
Trước mắt lóe lên một tia sáng màu tím, tia sáng màu tím kia nhanh như chớp, trước một giây con hồ ly cái đi đến chỗ Mạnh Nguyên, trực tiếp dùng một roi quất bay con hồ ly cái, trong không khí truyền đến âm thanh da thịt bị xé rách.
Con hồ ly cái bị đau kêu to.
Con hồ ly đực ở trong hang ổ nghe thấy âm thanh, trong miệng phát ra tiếng gào thét lo lắng một cách yếu ớt.
Tư Chước đi từ trong hang ra, một bộ áo trắng đứng ở lối vào, tay cầm roi cuộn hồn, mặt mày lạnh lùng khát máu, giống như một vị thần độc ác.
Vẻ mặt của hắn thờ ơ và vô cùng u ám, nhìn con hồ ly cái nằm trên mặt đất từ trên cao, như đang nhìn một con giun dế không biết sống chết, hắn run cổ tay, tiếp tục vung roi ra ngoài, giống như muốn lấy cái mạng của con hồ ly cái này.
Roi dài màu tím giống như một con rắn nhạy bén, “vèo” một tiếng, tạo ra dư ảnh trong không khí.
Dường như con hồ ly cái đã nhận ra nguy hiểm, thân thể run rẩy cứng đờ, đầy lông đó mang theo nỗi sợ hãi như người.
Sức mạnh của một roi vừa rồi rất đáng sợ, trực tiếp làm gãy xương của nó, ý thức đau nhức trở nên mơ màng, làm cho nó căn bản là không có cách nào động đậy trong một lúc.
Roi quét thẳng tới mặt nó, giống như một thanh kiếm sắc ẩn chứa đầy sức mạnh đâm tới, hình như con hồ ly cái đã có linh cảm về kết cục của mình, phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương.
Đúng lúc này, bên cạnh vung ra một thanh kiếm.
Linh kiếm ngăn ở trước mặt con hồ ly cái, trực tiếp đón nhận một roi này, “răng rắc” một tiếng, pháp bảo thượng phẩm lập tức vỡ vụn thành hai nửa, hào quang phía trên biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng thành một vật bình thường phổ thông.
Động tác sát thương của roi chợt dừng lại, đầu roi chếch sang hướng khác, rơi ở trên mặt đất bên cạnh con hồ ly cái, rơi xuống tạo thành một vết sâu nửa mét, tóe lên đá vụn cùng tro bụi ở xung quanh.
Nam nhân thấy thế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt màu lam sâu thẳm di chuyển về hướng người khởi xướng.
Nửa bên cánh tay Mạnh Nguyên bị tê, không ngừng run rẩy, linh kiếm trượt xuống từ trong tay cô, cô dùng một tay khác che ngực chịu đựng cơn đau đớn, chặn lại roi này, đã dùng hết linh lực còn sót lại trên người cô.
Cô nâng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn hắn, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, há mồm dùng giọng nói hơi khàn khàn nói với hắn “Được rồi, khụ khụ......Dù sao cũng chỉ ở một đêm......”
Giọng nói mang theo cầu xin, cô cũng không phải là thánh mẫu, chỉ là thế giới quan mà cô ấy lớn lên thực sự không dạy cô ấy cách cướp nhà của người khác mà còn giết người diệt khẩu nữa.
Vừa rồi nhìn hắn đi đoạt hang ổ của người khác, liền làm Mạnh Nguyên hơi khiếp sợ, chỉ có thể nói cái tên này thật không hổ là nhân vật nam phụ phản diện.
Tư Chước đứng yên không chuyển động, hắn nhìn cô, vẻ mặt biến ảo khó lường.
Cuối cùng cũng không biết nghĩ tới điều gì, mấp máy môi, liếc mắt nhìn con hồ ly cái đang nằm dưới đất từ trên cao xuống, dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Lăn.”
Nói xong quay người tiến vào hang ổ, không lâu sau đó, con hồ ly đực ở bên trong bị hắn ném ra ngoài, đập vào trên người con hồ ly cái, nửa chết nửa sống.
Mạnh Nguyên liếc nằm nhìn con hồ ly cái nằm trên mặt đất không thể động đậy, sau khi do dự, lấy hai viên đan dược từ trong túi trữ vật ra đặt ở bên cạnh nó, “Chỉ ở nhờ một đêm, sáng mai liền đi.”
Nói xong kéo cơ thể mệt mỏi đi về phía hang động.
Nếu Tư Chước đã chiếm đoạt hang ổ, cô cũng không cần phải dè dặt nữa.
Con hồ ly cái nằm dưới đất cố hết sức mở mắt ra nhìn một chút, sau khi do dự nuốt một viên đan dược vào miệng.
Trong hang động, Tư Chước đã sắp xếp bên trong lại một lần nữa, tất cả đồ vật ban đầu đều bị hắn dễ như trở bàn tay dùng một trận gió lớn cuốn ra ngoài, trải qua hai lần dùng hút bụi quyết, sau đó phủ một tấm thảm màu vàng lớn lên trên mặt đất, trên thảm có một chiếc giường ngọc và chăn gấm, vách tường ở bốn phía đều được gắn một viên đá mặt trời, toàn bộ hang động sáng như ban ngày.
Mạnh Nguyên đang che ngực tựa ở trên một thân cây, đột nhiên cảm thấy một khí thế khủng bố, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, “Muốn chết sao!”
Trước mắt lóe lên một tia sáng màu tím, tia sáng màu tím kia nhanh như chớp, trước một giây con hồ ly cái đi đến chỗ Mạnh Nguyên, trực tiếp dùng một roi quất bay con hồ ly cái, trong không khí truyền đến âm thanh da thịt bị xé rách.
Con hồ ly cái bị đau kêu to.
Con hồ ly đực ở trong hang ổ nghe thấy âm thanh, trong miệng phát ra tiếng gào thét lo lắng một cách yếu ớt.
Tư Chước đi từ trong hang ra, một bộ áo trắng đứng ở lối vào, tay cầm roi cuộn hồn, mặt mày lạnh lùng khát máu, giống như một vị thần độc ác.
Vẻ mặt của hắn thờ ơ và vô cùng u ám, nhìn con hồ ly cái nằm trên mặt đất từ trên cao, như đang nhìn một con giun dế không biết sống chết, hắn run cổ tay, tiếp tục vung roi ra ngoài, giống như muốn lấy cái mạng của con hồ ly cái này.
Roi dài màu tím giống như một con rắn nhạy bén, “vèo” một tiếng, tạo ra dư ảnh trong không khí.
Dường như con hồ ly cái đã nhận ra nguy hiểm, thân thể run rẩy cứng đờ, đầy lông đó mang theo nỗi sợ hãi như người.
Sức mạnh của một roi vừa rồi rất đáng sợ, trực tiếp làm gãy xương của nó, ý thức đau nhức trở nên mơ màng, làm cho nó căn bản là không có cách nào động đậy trong một lúc.
Roi quét thẳng tới mặt nó, giống như một thanh kiếm sắc ẩn chứa đầy sức mạnh đâm tới, hình như con hồ ly cái đã có linh cảm về kết cục của mình, phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương.
Đúng lúc này, bên cạnh vung ra một thanh kiếm.
Linh kiếm ngăn ở trước mặt con hồ ly cái, trực tiếp đón nhận một roi này, “răng rắc” một tiếng, pháp bảo thượng phẩm lập tức vỡ vụn thành hai nửa, hào quang phía trên biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng thành một vật bình thường phổ thông.
Động tác sát thương của roi chợt dừng lại, đầu roi chếch sang hướng khác, rơi ở trên mặt đất bên cạnh con hồ ly cái, rơi xuống tạo thành một vết sâu nửa mét, tóe lên đá vụn cùng tro bụi ở xung quanh.
Nam nhân thấy thế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt màu lam sâu thẳm di chuyển về hướng người khởi xướng.
Nửa bên cánh tay Mạnh Nguyên bị tê, không ngừng run rẩy, linh kiếm trượt xuống từ trong tay cô, cô dùng một tay khác che ngực chịu đựng cơn đau đớn, chặn lại roi này, đã dùng hết linh lực còn sót lại trên người cô.
Cô nâng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn hắn, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, há mồm dùng giọng nói hơi khàn khàn nói với hắn “Được rồi, khụ khụ......Dù sao cũng chỉ ở một đêm......”
Giọng nói mang theo cầu xin, cô cũng không phải là thánh mẫu, chỉ là thế giới quan mà cô ấy lớn lên thực sự không dạy cô ấy cách cướp nhà của người khác mà còn giết người diệt khẩu nữa.
Vừa rồi nhìn hắn đi đoạt hang ổ của người khác, liền làm Mạnh Nguyên hơi khiếp sợ, chỉ có thể nói cái tên này thật không hổ là nhân vật nam phụ phản diện.
Tư Chước đứng yên không chuyển động, hắn nhìn cô, vẻ mặt biến ảo khó lường.
Cuối cùng cũng không biết nghĩ tới điều gì, mấp máy môi, liếc mắt nhìn con hồ ly cái đang nằm dưới đất từ trên cao xuống, dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Lăn.”
Nói xong quay người tiến vào hang ổ, không lâu sau đó, con hồ ly đực ở bên trong bị hắn ném ra ngoài, đập vào trên người con hồ ly cái, nửa chết nửa sống.
Mạnh Nguyên liếc nằm nhìn con hồ ly cái nằm trên mặt đất không thể động đậy, sau khi do dự, lấy hai viên đan dược từ trong túi trữ vật ra đặt ở bên cạnh nó, “Chỉ ở nhờ một đêm, sáng mai liền đi.”
Nói xong kéo cơ thể mệt mỏi đi về phía hang động.
Nếu Tư Chước đã chiếm đoạt hang ổ, cô cũng không cần phải dè dặt nữa.
Con hồ ly cái nằm dưới đất cố hết sức mở mắt ra nhìn một chút, sau khi do dự nuốt một viên đan dược vào miệng.
Trong hang động, Tư Chước đã sắp xếp bên trong lại một lần nữa, tất cả đồ vật ban đầu đều bị hắn dễ như trở bàn tay dùng một trận gió lớn cuốn ra ngoài, trải qua hai lần dùng hút bụi quyết, sau đó phủ một tấm thảm màu vàng lớn lên trên mặt đất, trên thảm có một chiếc giường ngọc và chăn gấm, vách tường ở bốn phía đều được gắn một viên đá mặt trời, toàn bộ hang động sáng như ban ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất