Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 7:
Ninh Trăn phản ứng rất nhanh, trước tiên hất cánh tay của Dung Thiếu Khanh ra, đột nhiên đẩy Mạnh Nguyên một cái, “Hai người đi trước đi, ta đi ở phía sau.”
Trực tiếp tiến lên một bước ngăn cản con rối ở đối diện.
Đột nhiên bị đẩy, Mạnh Nguyên không chuẩn bị kịp, trực tiếp bị đẩy xoay nguyên một vòng, bước chân lảo đảo một chút, hung hăng đâm vào tường của lối đi bên cạnh, cô vẫn còn ổn, có đệm thịt bằng người đỡ cho, ngược lại Dung Thiếu Khanh bên cạnh cô đụng đầu vào trên vách đá, phát ra một tiếng “đông” vang dội.
Mạnh Nguyên cũng không lo được bất cứ điều gì khác, tranh thủ thời gian ổn định thân thể, cũng không kịp nhìn đằng sau, ngồi xổm xuống đem Dung Thiếu Khanh cõng lên người, nhấc chân liền chạy về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô cõng nam nhân chạy, thật là quá tuyệt vời.
Mạnh Nguyên cũng không biết đường, hoàn toàn chỉ lao về phía trước, hoàn toàn bằng trực giác.
Ninh Trăn theo sát phía sau, cố gắng hết sức ngăn cản con rối đuổi theo sau lưng Mạnh Nguyên.
Cũng không biết có phải Mạnh Nguyên vận may tốt hay không, rẽ trái rẽ phải, ngay khi cô gần như tuyệt vọng, thế mà dần dần có ánh sáng trước mắt. Ánh sáng này cùng ánh nến mờ ảo trong hang động không giống nhau, là ánh sáng ban ngày ở bên ngoài.
Mạnh Nguyên mừng thầm trong lòng, hai chân nặng nề trong nháy mắt lại có sức lực, đặt hai chân lên mặt đất kéo Dung Thiếu Khanh chạy vèo vèo, miệt mài chạy về phía trước.
Cô cảm giác năm đó chính mình đi nhà ăn tranh cơm đều không có dùng nhiều sức như vậy.
Lúc chạy tới lối ra của hang động, hình như đã nhận ra cái gì, đột nhiên dừng bước chân lại.
Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trước lối ra cách đó không xa có một nhóm con rối mặc đồ đen vây xung quanh, một nam nhân cũng bị những con rối này bao vây lại, hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Cô không nghĩ tới, Tư Chước lại đi tới lối ra trước bọn họ.
Ninh Trăn cũng nhìn thấy Tư Chước, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, không nói gì, cầm kiếm trong tay xông lên trước mặt Mạnh Nguyên để mở đường cho cô.
Tư Chước đã đội mũ lên lại, che khuất cả khuôn mặt của hắn, chỉ thấy cái cằm trơn bóng trắng nõn cùng đôi môi mỏng màu đỏ, hình như hắn đã nhận ra cái gì, quay đầu liếc qua bên này, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng cong lên một chút, giống như là đang chê cười.
Mạnh Nguyên không biết hắn đang chê cười Dung Thiếu Khanh nằm ở trên lưng cô, hay là đang chê cười cô, yên lặng di chuyển ánh mắt, coi như không nhìn thấy.
Ninh Trăn bị thương rất nặng, động tác vung kiếm hơi chậm, Tư Chước hình như cũng có chút chịu không nổi, nửa ngày cũng chưa thoát khỏi những con rối xung quanh.
Trực tiếp tiến lên một bước ngăn cản con rối ở đối diện.
Đột nhiên bị đẩy, Mạnh Nguyên không chuẩn bị kịp, trực tiếp bị đẩy xoay nguyên một vòng, bước chân lảo đảo một chút, hung hăng đâm vào tường của lối đi bên cạnh, cô vẫn còn ổn, có đệm thịt bằng người đỡ cho, ngược lại Dung Thiếu Khanh bên cạnh cô đụng đầu vào trên vách đá, phát ra một tiếng “đông” vang dội.
Mạnh Nguyên cũng không lo được bất cứ điều gì khác, tranh thủ thời gian ổn định thân thể, cũng không kịp nhìn đằng sau, ngồi xổm xuống đem Dung Thiếu Khanh cõng lên người, nhấc chân liền chạy về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô cõng nam nhân chạy, thật là quá tuyệt vời.
Mạnh Nguyên cũng không biết đường, hoàn toàn chỉ lao về phía trước, hoàn toàn bằng trực giác.
Ninh Trăn theo sát phía sau, cố gắng hết sức ngăn cản con rối đuổi theo sau lưng Mạnh Nguyên.
Cũng không biết có phải Mạnh Nguyên vận may tốt hay không, rẽ trái rẽ phải, ngay khi cô gần như tuyệt vọng, thế mà dần dần có ánh sáng trước mắt. Ánh sáng này cùng ánh nến mờ ảo trong hang động không giống nhau, là ánh sáng ban ngày ở bên ngoài.
Mạnh Nguyên mừng thầm trong lòng, hai chân nặng nề trong nháy mắt lại có sức lực, đặt hai chân lên mặt đất kéo Dung Thiếu Khanh chạy vèo vèo, miệt mài chạy về phía trước.
Cô cảm giác năm đó chính mình đi nhà ăn tranh cơm đều không có dùng nhiều sức như vậy.
Lúc chạy tới lối ra của hang động, hình như đã nhận ra cái gì, đột nhiên dừng bước chân lại.
Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trước lối ra cách đó không xa có một nhóm con rối mặc đồ đen vây xung quanh, một nam nhân cũng bị những con rối này bao vây lại, hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Cô không nghĩ tới, Tư Chước lại đi tới lối ra trước bọn họ.
Ninh Trăn cũng nhìn thấy Tư Chước, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, không nói gì, cầm kiếm trong tay xông lên trước mặt Mạnh Nguyên để mở đường cho cô.
Tư Chước đã đội mũ lên lại, che khuất cả khuôn mặt của hắn, chỉ thấy cái cằm trơn bóng trắng nõn cùng đôi môi mỏng màu đỏ, hình như hắn đã nhận ra cái gì, quay đầu liếc qua bên này, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng cong lên một chút, giống như là đang chê cười.
Mạnh Nguyên không biết hắn đang chê cười Dung Thiếu Khanh nằm ở trên lưng cô, hay là đang chê cười cô, yên lặng di chuyển ánh mắt, coi như không nhìn thấy.
Ninh Trăn bị thương rất nặng, động tác vung kiếm hơi chậm, Tư Chước hình như cũng có chút chịu không nổi, nửa ngày cũng chưa thoát khỏi những con rối xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất