Xuyên Sách: Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều He
Chương 8:
Mạnh Nguyên đành phải cẩn thận đi theo phía sau của Ninh Trăn, cô cõng Dung Thiếu Khanh trên người, không có cách nào tham gia cuộc chiến. Tốt, cô cũng không có khả năng tham gia cuộc chiến, điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng lấy lá bùa từ trong túi trữ vật ném ra bên ngoài. Còn lấy được mấy lá Ẩn Thân Phù, không cần suy nghĩ liền dán lên người của mình cùng Dung Thiếu Khanh.
Ninh Trăn tranh thủ thời gian quay đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy động tác này của cô, cũng không để ở trong lòng, mà lo lắng nói: “Ngươi đưa Thiếu Khanh đi ra ngoài trước đi, bọn ta sẽ ra sau.”
Nói xong cắn răng một cái, linh lực trong tay bỗng nhiên tăng vọt, kéo ra một thanh kiếm hoa xinh đẹp, chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, làm cho ánh sáng xung quanh sáng bừng, đâm vào mắt người khác đến mức không mở ra được.
Mạnh Nguyên nhắm mắt lại theo bản năng, cô còn chưa kịp phản ứng lời nói kia có ý gì, nhiều con rối như vậy, làm sao cô có thể đi ra được?
Bỗng nhiên sau đó liền bị một người nắm lấy cánh tay đẩy về phía trước, “Chạy mau!”
“......”
Mạnh Nguyên đột nhiên bị Ninh Trăn ném ra cửa hang, phía sau cô còn cõng thêm cả Dung Thiếu Khanh, trực tiếp đánh mạnh vào trên người cô, “Phốc ——”
Muốn chết.
Cho dù như vậy, Ẩn Thân Phù ở trên ngực cô vẫn chưa có rơi, Mạnh Nguyên lấy hết sức lực từ khi sinh ra cho đến bây giờ đẩy người ra, nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, vội vàng quay đầu liếc nhìn cửa hang ở sau lưng, thấy Ninh Trăn đã cùng Tư Chước đứng chung một chỗ ở trong hang động, hai người tựa lưng vào nhau đối mặt với địch, liền biết bọn họ sẽ không có việc gì.
Cô cũng không kịp cõng Dung Thiếu Khanh, tiện tay nắm lấy một cánh tay, nắm xong liền chạy như điên về phía trước, cơ thể của Dung Thiếu Khanh ở phía sau bị kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh “rắc rắc rắc rắc”, còn có tiếng kêu đau “tê tê” phát ra trong miệng theo bản năng, cô cũng không có cách nào kiểm soát được, chỉ sợ có con rối đuổi theo.
Dưới góc nhìn của cô, cả tòa núi này đều là nơi nguy hiểm.
Cho đến khi xuống núi, Mạnh Nguyên cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước, cũng không biết chạy bao lâu, đang do dự có nên dừng lại để hít một hơi không, đột nhiên chân bị vướng vào tảng đá, liên luỵ tới Dung Thiếu Khanh ở sau lưng cũng bị lăn xuống con dốc thoai thoải bên cạnh, hai người giống như đang làm chè trôi nước, lăn một đường đến dưới sườn núi của bờ sông.
Cuối cùng Mạnh Nguyên nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô cố gắng ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy Dung Thiếu Khanh ngất đi ở cách đó không xa, lại nhìn thấy khói bếp trong thôn đang lượn lờ ở cách đó không xa, nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tiếp tục nằm xuống.
Không được, cô phải hít một hơi trước đã, vừa rồi vì cõng Dung Thiếu Khanh chạy trốn ở trong hang động, tất cả linh lực thật vất vả mới khôi phục được đều đã dùng hết , lúc này cô thậm chí còn không có sức để nói chuyện.
Mạnh Nguyên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn cô đã trải qua hai trận thử thách sinh tử, có ai xui xẻo hơn cô nữa?
Ninh Trăn tranh thủ thời gian quay đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy động tác này của cô, cũng không để ở trong lòng, mà lo lắng nói: “Ngươi đưa Thiếu Khanh đi ra ngoài trước đi, bọn ta sẽ ra sau.”
Nói xong cắn răng một cái, linh lực trong tay bỗng nhiên tăng vọt, kéo ra một thanh kiếm hoa xinh đẹp, chỉ thấy một tia sáng bạc lóe lên, làm cho ánh sáng xung quanh sáng bừng, đâm vào mắt người khác đến mức không mở ra được.
Mạnh Nguyên nhắm mắt lại theo bản năng, cô còn chưa kịp phản ứng lời nói kia có ý gì, nhiều con rối như vậy, làm sao cô có thể đi ra được?
Bỗng nhiên sau đó liền bị một người nắm lấy cánh tay đẩy về phía trước, “Chạy mau!”
“......”
Mạnh Nguyên đột nhiên bị Ninh Trăn ném ra cửa hang, phía sau cô còn cõng thêm cả Dung Thiếu Khanh, trực tiếp đánh mạnh vào trên người cô, “Phốc ——”
Muốn chết.
Cho dù như vậy, Ẩn Thân Phù ở trên ngực cô vẫn chưa có rơi, Mạnh Nguyên lấy hết sức lực từ khi sinh ra cho đến bây giờ đẩy người ra, nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, vội vàng quay đầu liếc nhìn cửa hang ở sau lưng, thấy Ninh Trăn đã cùng Tư Chước đứng chung một chỗ ở trong hang động, hai người tựa lưng vào nhau đối mặt với địch, liền biết bọn họ sẽ không có việc gì.
Cô cũng không kịp cõng Dung Thiếu Khanh, tiện tay nắm lấy một cánh tay, nắm xong liền chạy như điên về phía trước, cơ thể của Dung Thiếu Khanh ở phía sau bị kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh “rắc rắc rắc rắc”, còn có tiếng kêu đau “tê tê” phát ra trong miệng theo bản năng, cô cũng không có cách nào kiểm soát được, chỉ sợ có con rối đuổi theo.
Dưới góc nhìn của cô, cả tòa núi này đều là nơi nguy hiểm.
Cho đến khi xuống núi, Mạnh Nguyên cũng không dám dừng lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước, cũng không biết chạy bao lâu, đang do dự có nên dừng lại để hít một hơi không, đột nhiên chân bị vướng vào tảng đá, liên luỵ tới Dung Thiếu Khanh ở sau lưng cũng bị lăn xuống con dốc thoai thoải bên cạnh, hai người giống như đang làm chè trôi nước, lăn một đường đến dưới sườn núi của bờ sông.
Cuối cùng Mạnh Nguyên nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô cố gắng ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy Dung Thiếu Khanh ngất đi ở cách đó không xa, lại nhìn thấy khói bếp trong thôn đang lượn lờ ở cách đó không xa, nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tiếp tục nằm xuống.
Không được, cô phải hít một hơi trước đã, vừa rồi vì cõng Dung Thiếu Khanh chạy trốn ở trong hang động, tất cả linh lực thật vất vả mới khôi phục được đều đã dùng hết , lúc này cô thậm chí còn không có sức để nói chuyện.
Mạnh Nguyên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn cô đã trải qua hai trận thử thách sinh tử, có ai xui xẻo hơn cô nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất