Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó
Chương 14:
Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Bạch Tiêu Liên từ trong loa phát ra: “Môi Môi!”
Bởi vì đang gọi điện thoại nên diễn xuất của Bạch Tiêu Liên chủ yếu dựa trên giọng nói, thực ra vẻ mặt cô ta lại rất lạnh lùng và đầy toan tính.
Ai mà không biết mấy trò diễn kịch chứ, Yến Môi lo lắng nói: “Tiêu Liên, mấy ngày nay cô có khỏe không, bởi vì bên ngoài có một số tin đồn không hay về việc hủy bỏ hôn ước nên tôi không còn cách nào khác phải ra nước ngoài một thời gian để tránh thị phi, nhưng tôi có hơi lo cho cô. Không có ai kiếm chuyện với cô chứ?”
Giọng điệu của Bạch Tiêu Liên hơi miễn cưỡng: “Tôi không sao, chỉ cần Môi Môi khỏe mạnh là được, đều tại tôi, đáng lẽ ngày hôm đó tôi không nên đến dự lễ đính hôn của cô... Nếu tôi không đi thì chuyện như thế sẽ không xảy ra, hu hu hu…”
Bạch Tiêu Liên nói xong liền khóc nức nở.
Nhưng nhìn hình ảnh được phát sóng trực tiếp từ quả cầu ánh sáng của hệ thống, Bạch Tiêu Liên không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Trong lòng Yến Môi chậc một tiếng, mùi bạch liên hoa này nồng quá, luôn miệng nói là lỗi của mình, lẽ ra mình không nên đến dự tiệc, nhưng sâu xa hơn thì chẳng phải là Bạch Tiêu Liên đang trách nguyên chủ đã mời mình tham gia tiệc đính hôn à, nói cách khác chính là đổ mọi lỗi lầm lên người nguyên chủ. Nếu là nguyên chủ thì sẽ thuận theo mà nói là lỗi của cô khi mời Bạch Tiêu Liên đến tiệc đính hôn.
Đáng tiếc Yến Môi không phải là nguyên chủ, Yến Môi dựa vào lưng xe, giả vờ thở dài một hơi: “Đừng nói như vậy, cô cũng không muốn vậy mà.”
Bạch Tiêu Liên nghẹn họng, lời này nghe như là đang an ủi cô ta nhưng trên thực tế là không tiếp lời, ngược lại giống như đang ngầm thừa nhận lỗi là do Bạch Tiêu Liên, nếu không phải cô ta biết Yến Môi là một người ngu xuẩn không có đầu óc, Bạch Tiêu Liên gần như cho rằng Yến Môi đang giao chiến bằng ngôn ngữ với mình.
Bạch Tiêu Liên nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể khóc huhu.
Yến Môi thở dài một hơi, giống như đang thương xót cô ta: “Cô đừng khó chịu, đều là lỗi của Tần Trí Thần, buổi chiều tôi sẽ đi gặp Tần Trí Thần, giúp cô dạy cho hắn một bài học.”
Bạch Tiêu Liên ngừng khóc: “Cô, cô muốn đi gặp Tần Trí Thần?”
Yến Môi: “Ừ, đang trên đường đến.”
Trong lòng Bạch Tiêu Liên căng thẳng, cảm thấy có một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ tất cả công sức trước đây của cô ta đều vô ích sao? Cô ta nóng lòng đến mức quên đi việc giả vờ khóc: “Chẳng lẽ hôn sự của hai người còn có chuyển biến à?”
Dáng vẻ Yến Môi ngây thơ nói: “Không biết nữa, cha tôi nói chuyện này dù sao cũng liên quan đến tập đoàn nhà họ Tần và tập đoàn nhà họ Yến, không phải chỉ là chuyện của bậc hậu bối như chúng tôi. Thôi quên đi, không nói thì tốt hơn, chờ tôi trở về từ Paris sẽ mang quà cho cô, hai ngày nữa tôi sẽ đến thăm cô.”
Yến Môi cúp điện thoại, tự cảm thán mình đúng thật là một người bạn thân chu đáo.
Điện thoại cúp nhưng hình ảnh trực tiếp trên quả cầu ánh sáng của hệ thống vẫn còn.
Chỉ thấy trong ảnh là vẻ mặt Bạch Tiêu Liên đang bồn chồn không yên, u ám sau khi cúp điện thoại, tại sao lại có thể như vậy?
Mối hôn sự của Tần Trí Thần và Yến Môi không phải đã kết thúc rồi sao? Sao còn có thể xoay chuyển được?
Cho nên chẳng lẽ cô ta vì để ngăn cản hai người kết hôn mà phải chịu danh tiếng bị hủy hoại, tất cả đều uổng phí hết sao? Đáng trách những người nhà giàu này, cuối cùng vẫn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bạch Tiêu Liên không cam lòng đá mạnh một cái vào bụi hoa ven đường.
Yến Môi bảo quả cầu ánh sáng của hệ thống tắt màn hình phát trực tiếp từ xa đi, lúc này, quán cà phê hẹn gặp Tần Trí Thần cũng không còn xa nữa.
Sau khi hình ảnh truyền hình trực tiếp trên quả cầu ánh sáng của hệ thống biến mất, biểu tượng hình ngôi sao xuất hiện trên quả cầu ánh sáng, hệ thống thật sự rất khâm phục Yến Môi, nó cho rằng đó chỉ là hành động tùy tiện của Yến Môi, ai ngờ thật ra là Yến Môi đã sắp xếp trước nhiều bước mà nó lại không hề phát hiện ra điều gì.
Hệ thống nhận ra được mục đích mà Yến Môi gọi cuộc điện thoại này có thể là để tiết lộ tin tức cô muốn gặp mặt Tần Trí Thần cho Bạch Tiêu Liên, nhưng hệ thống không thể đoán được ý định của Yến Môi khi để Bạch Tiêu Liên biết việc này.
Lúc Yến Môi đến quán cà phê thì Tần Trí Thần đã đến rồi.
Hắn đang giận dữ mà cau mày lại, nhất định phải lấy lại thể diện lần trước đã vứt bỏ ở chỗ Yến Môi. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đầu tiên hắn sẽ mở miệng sẽ ra oai phủ đầu cô, sau khi đánh đòn phủ đầu, sẽ từng bước áp chế, khiến cô không còn sức lực để chống trả.
Trong lúc đang suy nghĩ, từ khóe mắt thấy một cô gái xinh đẹp đang đi tới trước mặt mình, Tần Trí Thần cũng không ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn nói: “Đang chờ người, không ghép bàn.”
Tần Trí Thần nói như vậy bởi vì hắn cho rằng cô gái này đến đây để hỏi thông tin liên lạc của hắn, nên lịch sự từ chối, Tần Trí Thần tin chắc trong lòng mình chỉ có một mình Bạch Tiêu Liên.
Yến Môi cười khúc khích: “Không nhận ra tôi à?”
Tần Trí Thần giật mình, ngẩng đầu lên, cô gái trước mắt hắn có mái tóc đen dài, mặc áo phông trắng đơn giản và quần đen thôi đã vô cùng xinh đẹp, nhưng giọng nói này rõ ràng phải là... Vẻ mặt Tần Trí Thần giống như gặp quỷ: “Yến Môi?”
Yến Môi xinh đẹp vén tóc ra sau lưng, ngồi xuống như bà chủ: “Nếu không phải thì sao?”
“Cô cô cô…” Tần Trí Thần sợ đến mức ngây người, thốt ra một câu: “Cô đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Yến Môi: “Tôi đi thay đầu đấy.”
Hóa đơn của hơn nửa tháng nay của Yến Môi đều ở trong tay Tần Trí Thần, tất nhiên Tần Trí Thần biết Yến Môi không đi phẫu thuật thẩm mỹ, hắn chỉ là quá kinh ngạc. Yến Môi của ngày xưa, kỳ lạ, xấu xí, lại không có cảm giác tồn tại, mà Yến Môi trước mắt đây lại tràn đầy khí chất mạnh mẽ, xinh đẹp hơn người, từ lúc cô bước vào cửa, ánh mắt của nam hay nữ trong quán cà phê này đều như có như không mà dừng lại trên người Yến Môi.
Rối cuộc trong quãng thời gian cô ra nước ngoài đã trải qua chuyện gì mà có thể lột xác ngoạn mục như vậy. Thật ra Tần Trí Thần có chút không thoải mái, nhớ đến trước kia lúc Yến Môi và hắn còn hôn ước thì cô ăn mặc xấu xí như vậy, mà hiện tại vừa hủy hôn đã biến thành dáng vẻ này, có phải cô vốn không muốn kết hôn với hắn nên cố ý trêu đùa hắn hay không?
Trong lòng Tần Trí Thần vốn tức giận, lại nhớ tới hành động lúc trước của Yến Môi, lại càng tức giận hơn, sắc mặt Tần Trí Thần u ám, đang định hung ác nói: “Cô đừng tưởng rằng…”
“Vết thương của anh đã đỡ chưa?” Giọng nói ấm áp của Yến Môi ngắt lời Tần Trí Thần.
Câu hỏi này lập tức khiến Tần Trí Thần sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, hay phải cãi vã một trận, nhưng điều này...
Yến Môi rất chân thành: “Hôm đó tôi có hơi kích động, thật ngại quá, ra tay hơi nặng.”
Tần Trí Thần nghẹn lại, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đây là thẻ đen của anh.” Yến Môi đặt thẻ đen lên bàn rồi đẩy nó đến trước mặt Tần Trí Thần, nói: “Anh cũng đã bị trừng phạt, từ nay chúng ta hết nợ nhé.”
Khi Tần Trí Thần kịp phản ứng lại, đang muốn nói gì đó thì Yến Môi không cho hắn cơ hội, cô nắm bắt thời cơ, giành quyền mở miệng trước: “Nhưng chúng ta vẫn phải nói chuyện nghiêm túc. Anh thật sự thích Bạch Tiêu Liên sao?”
Tần Trí Thần nghe vậy, sợ Yến Môi làm tổn thương Bạch Tiêu Liên, ánh mắt trở nên vừa sắc bén lại vừa đề phòng: “Cô muốn làm gì!”
Bởi vì đang gọi điện thoại nên diễn xuất của Bạch Tiêu Liên chủ yếu dựa trên giọng nói, thực ra vẻ mặt cô ta lại rất lạnh lùng và đầy toan tính.
Ai mà không biết mấy trò diễn kịch chứ, Yến Môi lo lắng nói: “Tiêu Liên, mấy ngày nay cô có khỏe không, bởi vì bên ngoài có một số tin đồn không hay về việc hủy bỏ hôn ước nên tôi không còn cách nào khác phải ra nước ngoài một thời gian để tránh thị phi, nhưng tôi có hơi lo cho cô. Không có ai kiếm chuyện với cô chứ?”
Giọng điệu của Bạch Tiêu Liên hơi miễn cưỡng: “Tôi không sao, chỉ cần Môi Môi khỏe mạnh là được, đều tại tôi, đáng lẽ ngày hôm đó tôi không nên đến dự lễ đính hôn của cô... Nếu tôi không đi thì chuyện như thế sẽ không xảy ra, hu hu hu…”
Bạch Tiêu Liên nói xong liền khóc nức nở.
Nhưng nhìn hình ảnh được phát sóng trực tiếp từ quả cầu ánh sáng của hệ thống, Bạch Tiêu Liên không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Trong lòng Yến Môi chậc một tiếng, mùi bạch liên hoa này nồng quá, luôn miệng nói là lỗi của mình, lẽ ra mình không nên đến dự tiệc, nhưng sâu xa hơn thì chẳng phải là Bạch Tiêu Liên đang trách nguyên chủ đã mời mình tham gia tiệc đính hôn à, nói cách khác chính là đổ mọi lỗi lầm lên người nguyên chủ. Nếu là nguyên chủ thì sẽ thuận theo mà nói là lỗi của cô khi mời Bạch Tiêu Liên đến tiệc đính hôn.
Đáng tiếc Yến Môi không phải là nguyên chủ, Yến Môi dựa vào lưng xe, giả vờ thở dài một hơi: “Đừng nói như vậy, cô cũng không muốn vậy mà.”
Bạch Tiêu Liên nghẹn họng, lời này nghe như là đang an ủi cô ta nhưng trên thực tế là không tiếp lời, ngược lại giống như đang ngầm thừa nhận lỗi là do Bạch Tiêu Liên, nếu không phải cô ta biết Yến Môi là một người ngu xuẩn không có đầu óc, Bạch Tiêu Liên gần như cho rằng Yến Môi đang giao chiến bằng ngôn ngữ với mình.
Bạch Tiêu Liên nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể khóc huhu.
Yến Môi thở dài một hơi, giống như đang thương xót cô ta: “Cô đừng khó chịu, đều là lỗi của Tần Trí Thần, buổi chiều tôi sẽ đi gặp Tần Trí Thần, giúp cô dạy cho hắn một bài học.”
Bạch Tiêu Liên ngừng khóc: “Cô, cô muốn đi gặp Tần Trí Thần?”
Yến Môi: “Ừ, đang trên đường đến.”
Trong lòng Bạch Tiêu Liên căng thẳng, cảm thấy có một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ tất cả công sức trước đây của cô ta đều vô ích sao? Cô ta nóng lòng đến mức quên đi việc giả vờ khóc: “Chẳng lẽ hôn sự của hai người còn có chuyển biến à?”
Dáng vẻ Yến Môi ngây thơ nói: “Không biết nữa, cha tôi nói chuyện này dù sao cũng liên quan đến tập đoàn nhà họ Tần và tập đoàn nhà họ Yến, không phải chỉ là chuyện của bậc hậu bối như chúng tôi. Thôi quên đi, không nói thì tốt hơn, chờ tôi trở về từ Paris sẽ mang quà cho cô, hai ngày nữa tôi sẽ đến thăm cô.”
Yến Môi cúp điện thoại, tự cảm thán mình đúng thật là một người bạn thân chu đáo.
Điện thoại cúp nhưng hình ảnh trực tiếp trên quả cầu ánh sáng của hệ thống vẫn còn.
Chỉ thấy trong ảnh là vẻ mặt Bạch Tiêu Liên đang bồn chồn không yên, u ám sau khi cúp điện thoại, tại sao lại có thể như vậy?
Mối hôn sự của Tần Trí Thần và Yến Môi không phải đã kết thúc rồi sao? Sao còn có thể xoay chuyển được?
Cho nên chẳng lẽ cô ta vì để ngăn cản hai người kết hôn mà phải chịu danh tiếng bị hủy hoại, tất cả đều uổng phí hết sao? Đáng trách những người nhà giàu này, cuối cùng vẫn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bạch Tiêu Liên không cam lòng đá mạnh một cái vào bụi hoa ven đường.
Yến Môi bảo quả cầu ánh sáng của hệ thống tắt màn hình phát trực tiếp từ xa đi, lúc này, quán cà phê hẹn gặp Tần Trí Thần cũng không còn xa nữa.
Sau khi hình ảnh truyền hình trực tiếp trên quả cầu ánh sáng của hệ thống biến mất, biểu tượng hình ngôi sao xuất hiện trên quả cầu ánh sáng, hệ thống thật sự rất khâm phục Yến Môi, nó cho rằng đó chỉ là hành động tùy tiện của Yến Môi, ai ngờ thật ra là Yến Môi đã sắp xếp trước nhiều bước mà nó lại không hề phát hiện ra điều gì.
Hệ thống nhận ra được mục đích mà Yến Môi gọi cuộc điện thoại này có thể là để tiết lộ tin tức cô muốn gặp mặt Tần Trí Thần cho Bạch Tiêu Liên, nhưng hệ thống không thể đoán được ý định của Yến Môi khi để Bạch Tiêu Liên biết việc này.
Lúc Yến Môi đến quán cà phê thì Tần Trí Thần đã đến rồi.
Hắn đang giận dữ mà cau mày lại, nhất định phải lấy lại thể diện lần trước đã vứt bỏ ở chỗ Yến Môi. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, đầu tiên hắn sẽ mở miệng sẽ ra oai phủ đầu cô, sau khi đánh đòn phủ đầu, sẽ từng bước áp chế, khiến cô không còn sức lực để chống trả.
Trong lúc đang suy nghĩ, từ khóe mắt thấy một cô gái xinh đẹp đang đi tới trước mặt mình, Tần Trí Thần cũng không ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn nói: “Đang chờ người, không ghép bàn.”
Tần Trí Thần nói như vậy bởi vì hắn cho rằng cô gái này đến đây để hỏi thông tin liên lạc của hắn, nên lịch sự từ chối, Tần Trí Thần tin chắc trong lòng mình chỉ có một mình Bạch Tiêu Liên.
Yến Môi cười khúc khích: “Không nhận ra tôi à?”
Tần Trí Thần giật mình, ngẩng đầu lên, cô gái trước mắt hắn có mái tóc đen dài, mặc áo phông trắng đơn giản và quần đen thôi đã vô cùng xinh đẹp, nhưng giọng nói này rõ ràng phải là... Vẻ mặt Tần Trí Thần giống như gặp quỷ: “Yến Môi?”
Yến Môi xinh đẹp vén tóc ra sau lưng, ngồi xuống như bà chủ: “Nếu không phải thì sao?”
“Cô cô cô…” Tần Trí Thần sợ đến mức ngây người, thốt ra một câu: “Cô đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Yến Môi: “Tôi đi thay đầu đấy.”
Hóa đơn của hơn nửa tháng nay của Yến Môi đều ở trong tay Tần Trí Thần, tất nhiên Tần Trí Thần biết Yến Môi không đi phẫu thuật thẩm mỹ, hắn chỉ là quá kinh ngạc. Yến Môi của ngày xưa, kỳ lạ, xấu xí, lại không có cảm giác tồn tại, mà Yến Môi trước mắt đây lại tràn đầy khí chất mạnh mẽ, xinh đẹp hơn người, từ lúc cô bước vào cửa, ánh mắt của nam hay nữ trong quán cà phê này đều như có như không mà dừng lại trên người Yến Môi.
Rối cuộc trong quãng thời gian cô ra nước ngoài đã trải qua chuyện gì mà có thể lột xác ngoạn mục như vậy. Thật ra Tần Trí Thần có chút không thoải mái, nhớ đến trước kia lúc Yến Môi và hắn còn hôn ước thì cô ăn mặc xấu xí như vậy, mà hiện tại vừa hủy hôn đã biến thành dáng vẻ này, có phải cô vốn không muốn kết hôn với hắn nên cố ý trêu đùa hắn hay không?
Trong lòng Tần Trí Thần vốn tức giận, lại nhớ tới hành động lúc trước của Yến Môi, lại càng tức giận hơn, sắc mặt Tần Trí Thần u ám, đang định hung ác nói: “Cô đừng tưởng rằng…”
“Vết thương của anh đã đỡ chưa?” Giọng nói ấm áp của Yến Môi ngắt lời Tần Trí Thần.
Câu hỏi này lập tức khiến Tần Trí Thần sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, hay phải cãi vã một trận, nhưng điều này...
Yến Môi rất chân thành: “Hôm đó tôi có hơi kích động, thật ngại quá, ra tay hơi nặng.”
Tần Trí Thần nghẹn lại, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đây là thẻ đen của anh.” Yến Môi đặt thẻ đen lên bàn rồi đẩy nó đến trước mặt Tần Trí Thần, nói: “Anh cũng đã bị trừng phạt, từ nay chúng ta hết nợ nhé.”
Khi Tần Trí Thần kịp phản ứng lại, đang muốn nói gì đó thì Yến Môi không cho hắn cơ hội, cô nắm bắt thời cơ, giành quyền mở miệng trước: “Nhưng chúng ta vẫn phải nói chuyện nghiêm túc. Anh thật sự thích Bạch Tiêu Liên sao?”
Tần Trí Thần nghe vậy, sợ Yến Môi làm tổn thương Bạch Tiêu Liên, ánh mắt trở nên vừa sắc bén lại vừa đề phòng: “Cô muốn làm gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất