Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó
Chương 41:
Yến Môi cau mày, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, tỷ lệ ngũ quan đã chỉnh đến mức mất cân đối khiến Yến Môi không thể nào thưởng thức nổi: "Tôi không có gì để chia sẻ cả. Nhưng cô có thể liệt kê những bệnh viện mà cô đã từng đến để mọi người biết mà tránh xa đi."
Câu nói vừa dứt, cả hội trường cười ồ lên, ai mà không nhìn ra được mặt của hai người này, ai là hàng thật, ai là hàng giả cơ chứ?
Người phụ nữ này bị Yến Môi nói một câu khiến cô ta đau thắt tim, tức tối đến nỗi mặt mày tái mét, không thèm giả vờ thân thiết với Yến Môi nữa: "Tại sao cô lại xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Tần?"
"Hai người đã hủy hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn dây dưa không dứt?"
"Tôi thấy cô và người bạn bên cạnh cô đều là loại người không biết xấu hổ."
Yến Môi cũng không nổi giận, thầm hỏi hệ thống: "Rốt cuộc con tốt thí này là ai vậy?"
Hệ thống không hiểu: [Con tốt thí gì?]
Yến Môi: "Ra mặt trước thì sẽ thối rữa trước, gọi tắt là con tốt thí."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Một người nữ phụ vô danh nhưng có vẻ như cô ta muốn tranh vị trí phu nhân của thiếu gia nhà họ Tần.]
Yến Môi: "Tôi còn tự hỏi tại sao vừa gặp tôi, cô ta đã như gà chọi thế."
Con tốt thí vẫn còn đang huyên thuyên: "Tôi khuyên cô nên biết điều mà rời đi ngay, nếu không lát nữa bị đuổi ra ngoài thì sẽ không được đẹp mặt như bây giờ đâu."
Yến Môi cảm thấy tai mình ù cả đi, tương đối phiền phức, cô không muốn đứng đây như một con khỉ để mọi người vây quanh xem cãi nhau.
Khi cô không muốn nói thì chỉ còn cách động thủ.
Yến Môi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con tốt thí, nhìn đến nỗi da đầu cô ta tê dại: "Cô... cô làm gì vậy?"
Yến Môi không nói gì, tiến lên hai bước, xắn tay áo lên.
Những người xung quanh không khỏi nhớ lại cảnh Yến Môi đánh đập tàn bạo Tần Trí Thần trước đó, những người xung quanh cùng lúc lùi lại một bước, thế là Yến Môi, Bạch Tiêu Liên và con tốt thí bị đám đông vây quanh thành một vòng tròn.
Con tốt thí đã từng chứng kiến sự tàn bạo của Yến Môi, lúc này một mình đối mặt với Yến Môi, cô ta mới có chút sợ hãi, bất lực nhìn xung quanh, hy vọng có người đứng ra giúp mình.
Nhưng rất tiếc là không.
Con tốt thí còn mạnh miệng: "Cô... cô đừng lại đây."
Yến Môi vẫn tiến về phía trước.
Con tốt thí sợ hãi lùi lại một bước, vì giày cao gót quá cao mà hai chân lại mềm nhũn nên không cẩn thận ngã ngồi xuống đất.
Con tốt thí òa khóc luôn tại chỗ: "Cô đừng lại đây, huhu..."
Yến Môi thầm nghĩ, mình đáng sợ đến vậy ư?
Yến Môi ngồi xổm xuống, lúc này mới phát hiện ra không phải mình đáng sợ mà là con tốt thí đã bị trật khớp chân.
Con tốt thí sợ đến mức run lên, muốn lùi lại nhưng mắt cá chân đau dữ dội, nước mắt làm nhòe cả lớp trang điểm, lúc này cô ta vô cùng hối hận vì sao lại đi khiêu khích Yến Môi làm gì.
Một tay Yến Môi nắm lấy mắt cá chân của con tốt thí, một tay nắm lấy cả bàn chân của cô ta.
Trời ơi, Yến Môi định bẻ gãy chân cô ta sao?
"Không mà... Huhu..." Con tốt thí càng sợ hãi khóc lớn hơn, cô ta hối hận rồi, tại sao mình lại đi trêu chọc Yến Môi cơ chứ.
Yến Môi không biết người khác đang nghĩ gì, dùng sức bóp mạnh.
"Á!"
Con tốt thí hét lên một tiếng.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng xương "răng rắc" vang lên, trong lòng mọi người đều chấn động, Yến Môi thực sự đã bẻ gãy mắt cá chân của cô ta! Trời ơi, quá khủng khiếp!
Yến Môi buông con tốt thí ra: "Kêu cái gì mà kêu, thử xem có đi được chưa?"
Cái gì?
Xung quanh im lặng trong chốc lát.
Bấy giờ con tốt thí mới nhận ra mình có thể cử động chân, ôi... Có thể cử động được rồi, chân cô ta không gãy sao?
Yến Môi: "Có thể cử động rồi à?"
Con tốt thí gật đầu.
Yến Môi: "Có đau không?"
Con tốt thí: "Có hơi ê ẩm."
"Về dưỡng hai tuần, chườm lạnh, còn nữa…" Yến Môi cúi đầu nhìn đôi giày của con tốt thí: "Đừng đi giày cao gót nữa."
Những người xung quanh đều ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Con tốt thí cũng ngơ ngác, nhìn Yến Môi bằng khuôn mặt đầy nước mắt.
Yến Môi nói: "Cô thích Tần Trí Thần à?"
Mặt con tốt thí đỏ bừng, cảnh giác nhìn Yến Môi.
Yến Môi rất ôn hòa: "Thích thì cứ theo đuổi, tấn công tôi chỉ vô dụng thôi."
"Chẳng lẽ cô còn hy vọng người mình thích sẽ thích bộ mặt xấu xí của cô khi tấn công người khác sao?"
Đánh trúng điểm yếu luôn.
Con tốt thí bị trúng mấy mũi tên vào tim, không chịu nổi nữa, đành phải khóc lóc bỏ chạy.
"Ôi..." Yến Môi cau mày, nói: "Chạy cái gì?"
Những người vây xem thầm nghĩ người phụ nữ này không chỉ đánh người ta rất mạnh tay mà còn đâm thẳng vào tim người khác, thật đáng sợ.
Bạch Tiêu Liên yếu ớt hỏi: "Môi Môi, cô đã làm gì cô ta vậy?"
"Cô ta bị trật khớp, tôi giúp cô ta nắn lại." Yến Môi cau mày, không vui lắm: "Đúng là người vô lễ, đến một lời cảm ơn cũng không có."
Mọi người: ...
Lúc này, Tần Trí Thần đẩy đám đông ra đi tới.
"Tần Trí Thần đến rồi."
"Có chuyện hay để xem rồi."
"Tần Trí Thần sẽ bảo bảo vệ đuổi Yến Môi ra ngoài luôn phải không?"
Tiếng bàn tán râm ran vang lên nhưng thấy Tần Trí Thần đến chỗ đám đông, đôi mắt trực tiếp khóa chặt vào người Yến Môi vẫn còn ngồi xổm trên đất chưa kịp đứng dậy, hắn ta bước nhanh tới.
"Trực tiếp động thủ luôn à?"
"Còn không thèm nói lời tàn nhẫn trước ư?"
"Xem ra thiếu gia nhà họ Tần thực sự hận Yến Môi đến tận xương rồi."
Trong tiếng bàn tán của đám đông, chỉ thấy Tần Trí Thần đưa tay ra, trực tiếp... Trực tiếp kéo Yến Môi dậy, vẻ mặt rất vui mừng: "Cuối cùng cô cũng đến rồi."
Mọi người: "???"
Cái gì đây? Phản ứng này có phải hơi sai sai nhỉ?
-
"Thiếu gia." Quản gia nhỏ giọng nói bên tai Tần Trí Thần: "Cô Yến Môi đến rồi."
Câu nói này trong tai Tần Trí Thần tự động dịch thành: Yến Môi dẫn theo Bạch Tiêu Liên đến rồi.
Tần Trí Thần mừng rỡ, nói với đám anh em đang trò chuyện một tiếng, đích thân ra cửa đón hai người.
Tần Trí Thần không cần phải mất công tìm kiếm lâu vì người hắn ta muốn gặp đã bị đám đông vây quanh. Nói cũng lạ, trước đây Yến Môi không có gì nổi bật, trong đám đông luôn là người bị bỏ qua nhưng không biết từ lúc nào, cô đột nhiên trở thành tâm điểm của đám đông bất kể lúc nào, ở đâu, vì lý do gì.
Câu nói vừa dứt, cả hội trường cười ồ lên, ai mà không nhìn ra được mặt của hai người này, ai là hàng thật, ai là hàng giả cơ chứ?
Người phụ nữ này bị Yến Môi nói một câu khiến cô ta đau thắt tim, tức tối đến nỗi mặt mày tái mét, không thèm giả vờ thân thiết với Yến Môi nữa: "Tại sao cô lại xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Tần?"
"Hai người đã hủy hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn dây dưa không dứt?"
"Tôi thấy cô và người bạn bên cạnh cô đều là loại người không biết xấu hổ."
Yến Môi cũng không nổi giận, thầm hỏi hệ thống: "Rốt cuộc con tốt thí này là ai vậy?"
Hệ thống không hiểu: [Con tốt thí gì?]
Yến Môi: "Ra mặt trước thì sẽ thối rữa trước, gọi tắt là con tốt thí."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Một người nữ phụ vô danh nhưng có vẻ như cô ta muốn tranh vị trí phu nhân của thiếu gia nhà họ Tần.]
Yến Môi: "Tôi còn tự hỏi tại sao vừa gặp tôi, cô ta đã như gà chọi thế."
Con tốt thí vẫn còn đang huyên thuyên: "Tôi khuyên cô nên biết điều mà rời đi ngay, nếu không lát nữa bị đuổi ra ngoài thì sẽ không được đẹp mặt như bây giờ đâu."
Yến Môi cảm thấy tai mình ù cả đi, tương đối phiền phức, cô không muốn đứng đây như một con khỉ để mọi người vây quanh xem cãi nhau.
Khi cô không muốn nói thì chỉ còn cách động thủ.
Yến Môi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con tốt thí, nhìn đến nỗi da đầu cô ta tê dại: "Cô... cô làm gì vậy?"
Yến Môi không nói gì, tiến lên hai bước, xắn tay áo lên.
Những người xung quanh không khỏi nhớ lại cảnh Yến Môi đánh đập tàn bạo Tần Trí Thần trước đó, những người xung quanh cùng lúc lùi lại một bước, thế là Yến Môi, Bạch Tiêu Liên và con tốt thí bị đám đông vây quanh thành một vòng tròn.
Con tốt thí đã từng chứng kiến sự tàn bạo của Yến Môi, lúc này một mình đối mặt với Yến Môi, cô ta mới có chút sợ hãi, bất lực nhìn xung quanh, hy vọng có người đứng ra giúp mình.
Nhưng rất tiếc là không.
Con tốt thí còn mạnh miệng: "Cô... cô đừng lại đây."
Yến Môi vẫn tiến về phía trước.
Con tốt thí sợ hãi lùi lại một bước, vì giày cao gót quá cao mà hai chân lại mềm nhũn nên không cẩn thận ngã ngồi xuống đất.
Con tốt thí òa khóc luôn tại chỗ: "Cô đừng lại đây, huhu..."
Yến Môi thầm nghĩ, mình đáng sợ đến vậy ư?
Yến Môi ngồi xổm xuống, lúc này mới phát hiện ra không phải mình đáng sợ mà là con tốt thí đã bị trật khớp chân.
Con tốt thí sợ đến mức run lên, muốn lùi lại nhưng mắt cá chân đau dữ dội, nước mắt làm nhòe cả lớp trang điểm, lúc này cô ta vô cùng hối hận vì sao lại đi khiêu khích Yến Môi làm gì.
Một tay Yến Môi nắm lấy mắt cá chân của con tốt thí, một tay nắm lấy cả bàn chân của cô ta.
Trời ơi, Yến Môi định bẻ gãy chân cô ta sao?
"Không mà... Huhu..." Con tốt thí càng sợ hãi khóc lớn hơn, cô ta hối hận rồi, tại sao mình lại đi trêu chọc Yến Môi cơ chứ.
Yến Môi không biết người khác đang nghĩ gì, dùng sức bóp mạnh.
"Á!"
Con tốt thí hét lên một tiếng.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng xương "răng rắc" vang lên, trong lòng mọi người đều chấn động, Yến Môi thực sự đã bẻ gãy mắt cá chân của cô ta! Trời ơi, quá khủng khiếp!
Yến Môi buông con tốt thí ra: "Kêu cái gì mà kêu, thử xem có đi được chưa?"
Cái gì?
Xung quanh im lặng trong chốc lát.
Bấy giờ con tốt thí mới nhận ra mình có thể cử động chân, ôi... Có thể cử động được rồi, chân cô ta không gãy sao?
Yến Môi: "Có thể cử động rồi à?"
Con tốt thí gật đầu.
Yến Môi: "Có đau không?"
Con tốt thí: "Có hơi ê ẩm."
"Về dưỡng hai tuần, chườm lạnh, còn nữa…" Yến Môi cúi đầu nhìn đôi giày của con tốt thí: "Đừng đi giày cao gót nữa."
Những người xung quanh đều ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Con tốt thí cũng ngơ ngác, nhìn Yến Môi bằng khuôn mặt đầy nước mắt.
Yến Môi nói: "Cô thích Tần Trí Thần à?"
Mặt con tốt thí đỏ bừng, cảnh giác nhìn Yến Môi.
Yến Môi rất ôn hòa: "Thích thì cứ theo đuổi, tấn công tôi chỉ vô dụng thôi."
"Chẳng lẽ cô còn hy vọng người mình thích sẽ thích bộ mặt xấu xí của cô khi tấn công người khác sao?"
Đánh trúng điểm yếu luôn.
Con tốt thí bị trúng mấy mũi tên vào tim, không chịu nổi nữa, đành phải khóc lóc bỏ chạy.
"Ôi..." Yến Môi cau mày, nói: "Chạy cái gì?"
Những người vây xem thầm nghĩ người phụ nữ này không chỉ đánh người ta rất mạnh tay mà còn đâm thẳng vào tim người khác, thật đáng sợ.
Bạch Tiêu Liên yếu ớt hỏi: "Môi Môi, cô đã làm gì cô ta vậy?"
"Cô ta bị trật khớp, tôi giúp cô ta nắn lại." Yến Môi cau mày, không vui lắm: "Đúng là người vô lễ, đến một lời cảm ơn cũng không có."
Mọi người: ...
Lúc này, Tần Trí Thần đẩy đám đông ra đi tới.
"Tần Trí Thần đến rồi."
"Có chuyện hay để xem rồi."
"Tần Trí Thần sẽ bảo bảo vệ đuổi Yến Môi ra ngoài luôn phải không?"
Tiếng bàn tán râm ran vang lên nhưng thấy Tần Trí Thần đến chỗ đám đông, đôi mắt trực tiếp khóa chặt vào người Yến Môi vẫn còn ngồi xổm trên đất chưa kịp đứng dậy, hắn ta bước nhanh tới.
"Trực tiếp động thủ luôn à?"
"Còn không thèm nói lời tàn nhẫn trước ư?"
"Xem ra thiếu gia nhà họ Tần thực sự hận Yến Môi đến tận xương rồi."
Trong tiếng bàn tán của đám đông, chỉ thấy Tần Trí Thần đưa tay ra, trực tiếp... Trực tiếp kéo Yến Môi dậy, vẻ mặt rất vui mừng: "Cuối cùng cô cũng đến rồi."
Mọi người: "???"
Cái gì đây? Phản ứng này có phải hơi sai sai nhỉ?
-
"Thiếu gia." Quản gia nhỏ giọng nói bên tai Tần Trí Thần: "Cô Yến Môi đến rồi."
Câu nói này trong tai Tần Trí Thần tự động dịch thành: Yến Môi dẫn theo Bạch Tiêu Liên đến rồi.
Tần Trí Thần mừng rỡ, nói với đám anh em đang trò chuyện một tiếng, đích thân ra cửa đón hai người.
Tần Trí Thần không cần phải mất công tìm kiếm lâu vì người hắn ta muốn gặp đã bị đám đông vây quanh. Nói cũng lạ, trước đây Yến Môi không có gì nổi bật, trong đám đông luôn là người bị bỏ qua nhưng không biết từ lúc nào, cô đột nhiên trở thành tâm điểm của đám đông bất kể lúc nào, ở đâu, vì lý do gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất