Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó
Chương 46:
Người đàn ông cúi xuống, ghé sát tai Bạch Tiêu Liên nói gì đó khiến Bạch Tiêu Liên ngượng ngùng cúi đầu, ngại ngùng vén tóc mai, vẻ mặt khi cúi đầu mỉm cười thật duyên dáng đến rung động lòng người.
Nhưng mà... dường như cảnh tượng này có hơi quen thuộc.
Phải rồi... khi hắn và Bạch Tiêu Liên ở bên nhau, hình như cô ta... cũng có dáng vẻ như thế này.
Trái tim Tần Trí Thần như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có cảm giác ngột ngạt khó chịu, hắn tưởng rằng Bạch Tiêu Liên đối xử với hắn như vậy là vì cô ta thích hắn như cô ta đã từng thổ lộ.
Nhưng hiện giờ, người nói thích hắn đến mức không ngại thổ lộ ngay trong buổi tiệc đính hôn của bạn thân mình lại đang đối xử với một người đàn ông xa lạ khác bằng thái độ dịu dàng, khéo léo hệt như vậy.
Tần Trí Thần không lên tiếng, cũng không rời đi, hắn tự hành hạ mình bằng cách nhìn chằm chằm vào hai người đó, nhìn họ thân mật dính sát lại với nhau, nói cười vui vẻ, từ từ rời khỏi tầm mắt hắn.
Sau khi hai người đi, Tần Trí Thần im lặng rút một điếu thuốc, làn khói chầm chậm phả ra từ miệng, nhưng tâm trạng tồi tệ của hắn vẫn không thể được giải tỏa.
Ban đầu hắn mời Yến Môi đến bữa tiệc chỉ để lấy cơ muốn được gặp được Bạch Tiêu Liên một lần, nhưng mà bây giờ... hắn không còn muốn gặp cô ta nữa.
Tần Trí Thần hút hết điếu thuốc, dập bỏ tàn thuốc rồi một mình trở về phòng khách.
Vừa hay gặp Bạch Tiêu Liên đang đứng một mình, người đàn ông kia đã không còn bên cạnh cô ta nữa.
Bạch Tiêu Liên thấy Tần Trí Thần, khẽ ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: "Trí Thần, sinh nhật vui vẻ."
Tần Trí Thần vẫn nhớ dáng vẻ của cô ta lúc nãy nên giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cảm ơn."
Bạch Tiêu Liên thấy Tần Trí Thần lạnh nhạt như vậy, cô ta khựng lại, giống như có thứ gì đó đang dần vuột mất khỏi tầm tay, bỗng dưng trong lòng cô ta có một cảm giác hoang mang không rõ nguyên nhân, đôi mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại: "Trí Thần... anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Tần Trí Thần ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt tối lại, hắn khẽ cụp mi xuống: "Ừ."
Bạch Tiêu Liên cứ nghĩ Tần Trí Thần không vui vì chuyện trước đây với Cát Khai Tễ, lòng cô ta cũng có chút không thoải mái, chẳng lẽ hắn vẫn còn lưu luyến Yến Môi?
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta càng hoang mang hơn vì có cảm giác giống như cô ta sắp mất đi sự kiểm soát đối với Tần Trí Thần. Để xua tan nỗi sợ hãi mất kiểm soát này, Bạch Tiêu Liên vội vàng tìm cách chứng minh Tần Trí Thần vẫn thích mình.
Bạch Tiêu Liên hít sâu một hơi, ánh mắt chú ý xung quanh không có ai, rồi mạnh dạn tiến lên một bước, chủ động nắm tay Tần Trí Thần: "Trí Thần... em... lòng em rất rối bời, em biết tâm ý của anh, em biết hết, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều rào cản, em không dám, cũng không thể..."
Bạch Tiêu Liên nói, đôi mắt đã rưng rưng, dáng vẻ càng đáng thương rung động lòng người: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, hôm nay là một ngày đặc biệt nên em cho phép mình buông thả một chút, em hy vọng anh có thể vui vẻ. Trí Thần..."
Tần Trí Thần cúi đầu nhìn tay cô đang nắm tay của mình, hắn không còn cảm thấy sự ấm áp, dịu dàng như ngày xưa, mà bây giờ hắn lại nghĩ, liệu đôi tay này có vừa nắm tay người khác không? Đôi mắt cuốn hút của cô ta có nhìn người đàn ông kia như thế không, đôi môi của cô ta có thốt ra những lời tình tứ ngọt ngào như vậy với người đàn ông đó không?
Nếu như trong lòng của cô ta thật sự rối bời thì tại sao vẫn có thể cười đùa với người khác? Những lời cô ta nói ra có câu nào là thật không?
Tần Trí Thần cảm thấy có chút mỉa mai.
Đột nhiên trong lòng Tần Trí Thần dâng lên một sự thôi thúc, hắn nắm lấy tay Bạch Tiêu Liên, hôm nay nhất định phải nói rõ với cô ta: "Tiểu Liên, hôm nay là sinh nhật anh, em có thể đáp ứng một nguyện vọng của anh không?"
Trong lòng Bạch Tiêu Liên giật thót, vừa vui mừng vì lời hắn sắp nói, vừa không muốn hắn thật sự nói ra, nhưng Tần Trí Thần vẫn tiếp tục: "Tiêu Liên, hãy ở bên anh đi."
Lời này vừa thốt ra, Bạch Tiêu Liên trong lòng cảm thấy thỏa mãn vì chứng tỏ hắn vẫn còn để ý đến cô ta, nhưng sau đó lại có chút không vui, cô ta không muốn đồng ý nhưng cũng không tiện từ chối, trong lòng có chút oán trách vì hắn đã nói ra.
Bạch Tiêu Liên bộ dạng trông vô cùng khổ sở: "Anh cũng biết, chúng ta không thể..."
Tần Trí Thần không kiên nhẫn nói: "Đừng nói vì Yến Môi nữa, hôm nay Yến Môi đưa em đến đây là đã biết tâm ý của anh, cô ấy muốn tác thành cho chúng ta, cô ấy đã đồng ý rồi, em còn do dự gì nữa?"
Sắc mặt Bạch Tiêu Liên cứng đờ, Yến Môi thật sự đồng ý tác hợp cho bọn họ sao? Vậy cô ta làm sao từ chối được? Rốt cuộc Yến Môi đang làm gì chứ?
Chẳng lẽ cô ta thực sự phải đáp ứng Tần Trí Thần? Nhưng mà bên phía Cố Cảnh Diệu vừa mới có chút tiến triển... Bạch Tiêu Liên thực sự không cam lòng.
Bạch Tiêu Liên cúi đầu buồn bã: "Cô ấy đã tha thứ cho em, nhưng em không thể tha thứ cho chính mình, em xin lỗi..."
Cô ta vẫn từ chối, lúc này đáy lòng Tần Trí Thần lạnh lẽo như băng nhưng dường như cũng không ngạc nhiên lắm, cô ta vẫn luôn như vậy, mập mờ ở giữa, không từ chối cũng không đồng ý.
Tần Trí Thần thật sự muốn hỏi, nếu không thể vượt qua rào cản lương tâm, thì tại sao lúc đầu lại thổ lộ với hắn?
Tần Trí Thần suýt nữa thì hét lên câu này.
Nhưng hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén: "Hôm nay là sinh nhật của anh mà đây là câu trả lời của em sao? Cô ấy không bận tâm, em đang do dự cái gì?"
"Thật xin lỗi. " Bạch Tiêu Liên nói xong liền khóc rồi chạy đi.
Vì Tần Trí Thần đã nói như vậy, Bạch Tiêu Liên càng không cần phải lo lắng hắn sẽ rời khỏi hồ cá của cô ta nên đương nhiên yên tâm rời đi.
[Đing đong.]
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Tần Trí Thần có dao động với nữ chính, tiến độ nhiệm vụ chính: Giảm hào quang nữ chính 19.1%]
[Hệ thống cộng 200 điểm tích lũy, mong chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Không lâu sau khi cô nghe âm thanh thông báo này thì Tần Trí Thần tìm đến, bộ dạng thất thần.
Lúc này Lý Sở Sương và Lâm Vũ Hàm đang đi nhảy, chỉ còn mình cô ngồi trong góc chơi game, đang chơi được một nửa thì Tần Trí Thần xuất hiện. Mặc dù trong lòng Yến Môi cũng đã biết nguyên do, nhưng vẫn giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, hỏi: "Sao vậy?"
Tần Trí Thần rất bực bội nói: "Cô ấy vẫn không chịu đồng ý."
Yến Môi an ủi nói: "Từ từ thôi."
"Nếu cô ấy thật sự thích anh thì không thể nhanh chóng quên anh được, càng không thể nhanh chóng thích người khác, điều này anh có thể yên tâm."
Tần Trí Thần cười khổ một tiếng, nhưng điều kiện tiên quyết là…
Tần Trí Thần không thể không nghĩ đến dáng vẻ Bạch Tiêu Liên đối mặt với người đàn ông khác, cười nói vui vẻ, vành tai đỏ ửng, nũng nịu đùa giỡn.
Tần Trí Thần buồn bã, thất thần, tự giễu nói: "Cô ấy thật sự thích tôi sao?"
Nhưng mà... dường như cảnh tượng này có hơi quen thuộc.
Phải rồi... khi hắn và Bạch Tiêu Liên ở bên nhau, hình như cô ta... cũng có dáng vẻ như thế này.
Trái tim Tần Trí Thần như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có cảm giác ngột ngạt khó chịu, hắn tưởng rằng Bạch Tiêu Liên đối xử với hắn như vậy là vì cô ta thích hắn như cô ta đã từng thổ lộ.
Nhưng hiện giờ, người nói thích hắn đến mức không ngại thổ lộ ngay trong buổi tiệc đính hôn của bạn thân mình lại đang đối xử với một người đàn ông xa lạ khác bằng thái độ dịu dàng, khéo léo hệt như vậy.
Tần Trí Thần không lên tiếng, cũng không rời đi, hắn tự hành hạ mình bằng cách nhìn chằm chằm vào hai người đó, nhìn họ thân mật dính sát lại với nhau, nói cười vui vẻ, từ từ rời khỏi tầm mắt hắn.
Sau khi hai người đi, Tần Trí Thần im lặng rút một điếu thuốc, làn khói chầm chậm phả ra từ miệng, nhưng tâm trạng tồi tệ của hắn vẫn không thể được giải tỏa.
Ban đầu hắn mời Yến Môi đến bữa tiệc chỉ để lấy cơ muốn được gặp được Bạch Tiêu Liên một lần, nhưng mà bây giờ... hắn không còn muốn gặp cô ta nữa.
Tần Trí Thần hút hết điếu thuốc, dập bỏ tàn thuốc rồi một mình trở về phòng khách.
Vừa hay gặp Bạch Tiêu Liên đang đứng một mình, người đàn ông kia đã không còn bên cạnh cô ta nữa.
Bạch Tiêu Liên thấy Tần Trí Thần, khẽ ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: "Trí Thần, sinh nhật vui vẻ."
Tần Trí Thần vẫn nhớ dáng vẻ của cô ta lúc nãy nên giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cảm ơn."
Bạch Tiêu Liên thấy Tần Trí Thần lạnh nhạt như vậy, cô ta khựng lại, giống như có thứ gì đó đang dần vuột mất khỏi tầm tay, bỗng dưng trong lòng cô ta có một cảm giác hoang mang không rõ nguyên nhân, đôi mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại: "Trí Thần... anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Tần Trí Thần ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt tối lại, hắn khẽ cụp mi xuống: "Ừ."
Bạch Tiêu Liên cứ nghĩ Tần Trí Thần không vui vì chuyện trước đây với Cát Khai Tễ, lòng cô ta cũng có chút không thoải mái, chẳng lẽ hắn vẫn còn lưu luyến Yến Môi?
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta càng hoang mang hơn vì có cảm giác giống như cô ta sắp mất đi sự kiểm soát đối với Tần Trí Thần. Để xua tan nỗi sợ hãi mất kiểm soát này, Bạch Tiêu Liên vội vàng tìm cách chứng minh Tần Trí Thần vẫn thích mình.
Bạch Tiêu Liên hít sâu một hơi, ánh mắt chú ý xung quanh không có ai, rồi mạnh dạn tiến lên một bước, chủ động nắm tay Tần Trí Thần: "Trí Thần... em... lòng em rất rối bời, em biết tâm ý của anh, em biết hết, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều rào cản, em không dám, cũng không thể..."
Bạch Tiêu Liên nói, đôi mắt đã rưng rưng, dáng vẻ càng đáng thương rung động lòng người: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, hôm nay là một ngày đặc biệt nên em cho phép mình buông thả một chút, em hy vọng anh có thể vui vẻ. Trí Thần..."
Tần Trí Thần cúi đầu nhìn tay cô đang nắm tay của mình, hắn không còn cảm thấy sự ấm áp, dịu dàng như ngày xưa, mà bây giờ hắn lại nghĩ, liệu đôi tay này có vừa nắm tay người khác không? Đôi mắt cuốn hút của cô ta có nhìn người đàn ông kia như thế không, đôi môi của cô ta có thốt ra những lời tình tứ ngọt ngào như vậy với người đàn ông đó không?
Nếu như trong lòng của cô ta thật sự rối bời thì tại sao vẫn có thể cười đùa với người khác? Những lời cô ta nói ra có câu nào là thật không?
Tần Trí Thần cảm thấy có chút mỉa mai.
Đột nhiên trong lòng Tần Trí Thần dâng lên một sự thôi thúc, hắn nắm lấy tay Bạch Tiêu Liên, hôm nay nhất định phải nói rõ với cô ta: "Tiểu Liên, hôm nay là sinh nhật anh, em có thể đáp ứng một nguyện vọng của anh không?"
Trong lòng Bạch Tiêu Liên giật thót, vừa vui mừng vì lời hắn sắp nói, vừa không muốn hắn thật sự nói ra, nhưng Tần Trí Thần vẫn tiếp tục: "Tiêu Liên, hãy ở bên anh đi."
Lời này vừa thốt ra, Bạch Tiêu Liên trong lòng cảm thấy thỏa mãn vì chứng tỏ hắn vẫn còn để ý đến cô ta, nhưng sau đó lại có chút không vui, cô ta không muốn đồng ý nhưng cũng không tiện từ chối, trong lòng có chút oán trách vì hắn đã nói ra.
Bạch Tiêu Liên bộ dạng trông vô cùng khổ sở: "Anh cũng biết, chúng ta không thể..."
Tần Trí Thần không kiên nhẫn nói: "Đừng nói vì Yến Môi nữa, hôm nay Yến Môi đưa em đến đây là đã biết tâm ý của anh, cô ấy muốn tác thành cho chúng ta, cô ấy đã đồng ý rồi, em còn do dự gì nữa?"
Sắc mặt Bạch Tiêu Liên cứng đờ, Yến Môi thật sự đồng ý tác hợp cho bọn họ sao? Vậy cô ta làm sao từ chối được? Rốt cuộc Yến Môi đang làm gì chứ?
Chẳng lẽ cô ta thực sự phải đáp ứng Tần Trí Thần? Nhưng mà bên phía Cố Cảnh Diệu vừa mới có chút tiến triển... Bạch Tiêu Liên thực sự không cam lòng.
Bạch Tiêu Liên cúi đầu buồn bã: "Cô ấy đã tha thứ cho em, nhưng em không thể tha thứ cho chính mình, em xin lỗi..."
Cô ta vẫn từ chối, lúc này đáy lòng Tần Trí Thần lạnh lẽo như băng nhưng dường như cũng không ngạc nhiên lắm, cô ta vẫn luôn như vậy, mập mờ ở giữa, không từ chối cũng không đồng ý.
Tần Trí Thần thật sự muốn hỏi, nếu không thể vượt qua rào cản lương tâm, thì tại sao lúc đầu lại thổ lộ với hắn?
Tần Trí Thần suýt nữa thì hét lên câu này.
Nhưng hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén: "Hôm nay là sinh nhật của anh mà đây là câu trả lời của em sao? Cô ấy không bận tâm, em đang do dự cái gì?"
"Thật xin lỗi. " Bạch Tiêu Liên nói xong liền khóc rồi chạy đi.
Vì Tần Trí Thần đã nói như vậy, Bạch Tiêu Liên càng không cần phải lo lắng hắn sẽ rời khỏi hồ cá của cô ta nên đương nhiên yên tâm rời đi.
[Đing đong.]
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Tần Trí Thần có dao động với nữ chính, tiến độ nhiệm vụ chính: Giảm hào quang nữ chính 19.1%]
[Hệ thống cộng 200 điểm tích lũy, mong chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Không lâu sau khi cô nghe âm thanh thông báo này thì Tần Trí Thần tìm đến, bộ dạng thất thần.
Lúc này Lý Sở Sương và Lâm Vũ Hàm đang đi nhảy, chỉ còn mình cô ngồi trong góc chơi game, đang chơi được một nửa thì Tần Trí Thần xuất hiện. Mặc dù trong lòng Yến Môi cũng đã biết nguyên do, nhưng vẫn giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, hỏi: "Sao vậy?"
Tần Trí Thần rất bực bội nói: "Cô ấy vẫn không chịu đồng ý."
Yến Môi an ủi nói: "Từ từ thôi."
"Nếu cô ấy thật sự thích anh thì không thể nhanh chóng quên anh được, càng không thể nhanh chóng thích người khác, điều này anh có thể yên tâm."
Tần Trí Thần cười khổ một tiếng, nhưng điều kiện tiên quyết là…
Tần Trí Thần không thể không nghĩ đến dáng vẻ Bạch Tiêu Liên đối mặt với người đàn ông khác, cười nói vui vẻ, vành tai đỏ ửng, nũng nịu đùa giỡn.
Tần Trí Thần buồn bã, thất thần, tự giễu nói: "Cô ấy thật sự thích tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất