Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn
Chương 39: Chương 35.1
Mấy ngày gà bay chó sủa cuối cùng cũng đã qua, uống thuốc xong, Thịnh Gia Nam và Giang Trì nhàn nhã ôm nhau ngồi trên sofa xem phim, vừa nói vừa cười, ngồi chơi cả một buổi trưa.
Khi gần tối, Thịnh Gia Nam nhận được một cuộc gọi từ mẹ Giang bảo cậu và Giang Trì đến Sinan Mansions để ăn tối.
Sinan Mansions là một khu phức hợp gồm những nhà Bungalow có vườn nhỏ và có lịch sử lâu đời, đồng thời đây cũng là nơi tụ tập tốt nhất của các quý bà để thưởng thức tiệc trà chiều và bữa tối.
Vừa nghe đến Sinan Mansions, Thịnh Gia Nam đã biết bữa ăn này dùng để làm gì. Xét cho cùng, khi họ còn nhỏ, mẹ Giang đã thích đưa cậu ra ngoài để khoe khoang. Chỉ là lúc đó chỉ khoe cậu dễ thương mà thôi, khi lớn lên thì bắt đầu khoe cậu thông minh, hiểu chuyện và học giỏi.
(Cảm giác cứ như Trì là con ghẻ z á:D. Nhà anh Trì ai cũng thích Nam Nam hơn:D)
Trái ngược với Thịnh Gia Nam, mấy lúc thế này Giang Trì rất hay bị mẹ Giang ghét bỏ.
Bước vào nhà hàng kiểu tây thanh lịch, khi Giang Trì và Thịnh Gia Nam được người phục vụ mặc vest dẫn đến phòng riêng, bên trong đã có khá nhiều người đang ngồi, tất cả đều là những quý bà giàu có, bên cạnh họ là mấy đứa trẻ tầm cỡ Thịnh Gia Nam.
Vừa bước vào, ánh mắt mấy của mấy vị phu nhân liền hướng về phía họ, mấy quý bà ngay lập tức khen ngợi họ.
"Tôi từng nói hai đứa trẻ này khi lớn lên nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều cô gái. Quả nhiên đúng là càng lớn lên càng đẹp."
"Nghe nói chúng đang học ở đại học Hạ? Đẹp trai lại còn học giỏi, hẳn là nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"
"Tôi đoán là trông đẹp trai như vậy hẳn là nhiều cô yêu thầm lắm."
...
Những lời khen này đã làm thỏa mãn tính hư vinh của mẹ Giang, bà ấy cũng mỉm cười và nhìn hai đứa nhỏ. Chỉ có lúc này bà ấy mới thấy Giang Trì vừa mắt.
Sau khi nghe họ khen, mẹ Giang mỉm cười vẫy tay với Thịnh Gia Nam và Giang Trì, ra hiệu cho họ ngồi bên cạnh bà ấy: "Nào, ngồi đây."
Hai chàng trai cao lớn lần lượt đi qua.
Khi họ đã ngồi vào chỗ ngồi, một vị quý bà phía đối diện nhìn Giang Trì, rồi nhìn Thịnh Gia Nam, mỉm cười: "Đã lâu không gặp Giang Trì. Mà Thịnh Gia Nam thì lần trước khi ở tiệc mừng thọ cụ ông Mễ tôi có thấy qua... Đứa nhỏ này vẫn giống như trước, ưa nhìn lại trầm ổn. Nghe nói học hành vẫn rất tốt, luôn đứng đầu trong kỳ thi?"
Bên cạnh họ là một cậu bé từng học cấp 3 với họ, nghe vậy cậu ta cười phụ họa một câu: "Đúng vậy, hồi bọn cháu học chung cấp 3, cậu ấy học rất giỏi và có nhiều người theo đuổi. Nhưng toàn đuổi không kịp"
"Sao lại đuổi không kịp? "Vị quý bà kia cười hỏi: "Có phải do không hợp không?"
Chàng trai liếc nhìn Giang Trì cười đầy ẩn ý, sau đó nói: "Cháu không biết, có lẽ do gia đình không cho."
"Cũng đúng, không nên tùy tiện quen người ngoài thì hay hơn." Quý bà gật đầu đồng ý. Ngập ngừng một lát, vờ như nghĩ tới điều gì đó, bà ta nghiêng đầu nhìn mẹ Giang ở một bên, ngập ngừng cười nói: "Nhân tiện, tôi muốn hỏi lần trước có phải nhà chị đang tìm đối tượng cho Gia Nam không?"
Nhà bọn đều thuộc tầng lớp thượng lưu, lại còn gặp được nhà môn đăng hộ đối nên tất nhiên sẽ chủ động chọn mối trước cho con mình. Nếu không sợ con mình sau này khi lớn lên sẽ bị nói lung tung, môn không đăng hộ không đối.
Mặc dù Thịnh Gia Nam không phải là con ruột của nhà họ Giang, nhưng từ nhỏ đã lớn lên với Giang Trì, hai đứa trẻ tuy hai mà một, thân nhau không khác gì anh em. Hơn nữa, ông cụ Giang và ba mẹ Giang đều rất thích cậu, coi cậu như con ruột của mình.
Ngoài ra, Thịnh Gia Nam cũng rất xuất sắc, vì vậy quý bà kia nghĩ đi nghĩ lại, muốn giới thiệu cháu gái mình giới thiệu cho cậu. Mà đối với nhà bà ấy không có hại, hai nhà cũng có thể có chút quan hệ. Chờ con gái bà ta lớn lên một chút, có lẽ bà ta có thể dựa vào mối quan hệ với Thịnh Gia Nam để phát triển mối quan hệ mới với Giang Trì.
Tuy rằng gia cảnh nhà họ kém hơn nhà họ Giang nhưng cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.
Nghe vậy mẹ Giang hơi dừng lại, vô thức nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh. Ánh mắt dừng trên người Giang Trì một lúc lâu, rồi lại nhìn Thịnh Gia Nam đang rũ mắt xuống, yên lặng ăn cơm, cười nói: "Không, nhà chúng tôi không có yêu cầu gì với đối tượng của bọn nhỏ hết, tùy hai đứa nhỏ thôi."
Nghe đến đây, quý bà kia chợt thấy vui liền mỉm cười. Ngập ngừng một lúc, bà ta nắm lấy cơ hội, vỗ nhẹ vào lưng cô cháu gái bên cạnh và nói: "Này, nếu không có thì tôi đang định nói, giới thiệu cháu gái của tôi với Gia Nam. Cháu gái tôi cũng rất yên tĩnh, từ nhỏ đã học giỏi, tôi còn đang nghĩ hai đứa nó khá xứng đôi, nhất định có thể quen nhau, thấy có cơ hội tôi liền giới thiệu với chị nè."
Dừng lại một lúc, bà ta cười nói: "Lần trước tôi nhìn thấy cháu trai của cụ ông Mễ, tôi muốn tìm Gia Nam luôn mà không tìm được. Không ngờ lần này lại trùng hợp như vậy."
Nghe vậy, Thịnh Gia Nam vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay đụng phải cô gái ngồi đối diện. Liền nhìn thấy cô gái đó lén lút nhìn cậu, hai má có chút ửng đỏ, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, cô vội cúi đầu xuống...
Trước khi Thịnh Gia Nam thu hồi tầm mắt, một bàn tay đã vươn ra nắm lấy bàn tay cậu đang đặt trên đùi. Hắn nhẹ nhàng nhéo tay cậu như thể đang nghịch, nhưng cũng như một lời cảnh cáo.
Thịnh Gia Nam nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Trì đang nhíu mày không vui, đôi mắt dài nheo lại, khóe miệng cong lên một đường vòng cung vô cảm, lười biếng dựa lên lưng ghế, hẳn là đang không có tâm tình ăn cơm.
Họ thường đến đây vào những dịp như vậy, nhưng khi đó họ còn bé nên không có trưởng bối nào nói với họ về vấn đề này. Bây giờ đã lớn hơn rồi nên dường như mỗi lần nói chuyện lại nói về đề tài yêu đương của bọn họ.
Sau một hồi im lặng, mẹ Giang mỉm cười: "Hai đứa nó đều đang học đại học, chuyện này tôi không quản được. Cứ để bọn nhỏ làm những gì bọn nó thích đi. Chúng tôi không có quan niệm môn đăng hộ đối đâu."
"Cho dù có môn đăng hộ đối thì cũng không bằng nhà chị." Lúc này có người cười nịnh nọt.
Khi quý bà kia nghe vậy, sắc mặt của bà ta đột nhiên có chút thay đổi, bà ta ngầm liếc người đang nói.
Bà ta vẫn hiểu những lời này, ý chế giễu bà ta muốn trèo cao. Nhưng nó không quan trọng, cơ hội vốn dĩ phải dành cho những người có sự chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, bà ta nhìn Giang Trì và Thịnh Gia Nam đang ngồi đối diện. Nhìn một lúc lâu, càng nhìn càng thấy vừa lòng, cười hỏi Thịnh Gia Nam: "Gia Nam, hiện tại cháu không có đối tượng phải không? Nếu không, cháu cứ add WeChat Tiểu Giai đi, nếu quen được thì càng tốt, không quen được thì làm bạn."
Thịnh Gia Nam rũ mắt nhìn Giang Trì đang nghịch ngón tay của mình. Nghe vậy cậu chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng cười không mặn không nhạt vang lên bên cạnh.
Tiếng cười này giống như là một lời báo trước, giây tiếp theo Giang Trì liền nói: "Cháu nghĩ cháu gái của cô chắc là còn nhỏ nhỉ?"
Thấy là Giang Trì nói chuyện, quý bà kia lập tức cười nói: "Đúng vậy, đang học lớp 12, cũng học ở thành phố Hạ."
"Trung học phổ thông." Giang Trì chậm rãi nói lại, giống như cảm thấy buồn cười: "Vẫn chưa lớn đâu mà cô đã vội vàng tìm đối tượng cho cô ấy rồi à?"
Lần này, quý bà kia cuối cùng cũng nghe thấy giọng điệu không tốt của Giang Trì, bà ta dừng lại, liếc nhìn Thịnh Gia Nam, nụ cười nhạt đi một chút: "Không phải đang tìm đối tượng. Cho bọn họ làm quen trước cũng tốt mà. Nếu thích hợp thì chờ đến khi Tiểu Giai tốt nghiệp liền để con bé vào đại học Hạ, hai người họ sẽ có cơ hội phát triển mối quan hệ."
"Cháu còn tưởng ai cũng biết giai đoạn này là giai đoạn quan trọng chứ nhỉ?" Giang Trì nói: "Mà cô với tư cách là trưởng bối của cô ấy, mà lại khiến cô ấy phân tâm để đi phát triển một mối quan hệ cơ à..."
Giang Trì mỉm cười: "Cô nghĩ tình yêu sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn so với việc vào một trường đại học tốt?"
Lúc này gương mặt quý bà kia hoàn toàn vô cảm.
Tuy rằng Giang Trì nói đúng nhưng cô gái kia cũng vô tội, rốt cuộc nhà ai mà chẳng có một hai người họ hàng thế này.
Vì vậy, Thịnh Gia Nam gãi gãi lòng bàn tay hắn, xen vào: "Cháu không có ý tưởng yêu đương đâu, cháu vẫn muốn tập trung vào việc học."
Cậu dừng một lúc, nhìn về phía cô gái đang cúi đầu thoạt nhìn là một cô gái quá yên tĩnh và ngoan ngoãn. Nếu lớn lên bên cạnh người cô độc đoán như thế này thì sinh ra tính cách như vậy cũng là chuyện thường tình.
"Nếu em muốn thì có thể add WeChat của anh. Sau này mà muốn vào đại học Hạ, có vấn đề gì thì cứ tìm anh nhé."
Nghe thế, Giang Trì lập tức nhéo ngón út của cậu.
Tuy rằng hắn rất khó chịu, nhưng hắn biết phong cách làm việc của Thịnh Gia Nam, cậu chưa bao giờ không cho người ta thể diện. Đặc biệt là con gái.
Tuy cách làm khác nhau nhưng đạt được kết quả giống nhau cũng rất tốt. Nghe vậy, quý bà kia vội vàng đẩy cánh tay của cô cháu gái nhỏ, bảo cô chủ động add WeChat Thịnh Gia Nam.
Cô cháu gái bất đắc dĩ liếc nhìn bà ta, sau đó nhìn Thịnh Gia Nam và Giang Trì.
Cô có thể thấy Giang Trì và Thịnh Gia Nam có quan hệ không bình thường, nhất là khi vừa rồi dì cô nói muốn giới thiệu cô với Thịnh Gia Nam, Giang Trì liền nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, giống như luôn đề phòng người ta đánh cắp cục cưng của hắn.
Cô cháu gái nhỏ không muốn gây phiền phức cho người khác, lại chần chừ mãi, lần đầu tiên mạnh dạn từ chối yêu cầu của dì.
"Giáo viên bọn cháu nói rằng giai đoạn này rất quan trọng đối với bọn cháu." Cô cháu gái nhỏ giọng nói: "Cháu đang muốn ôn thi đại học, không muốn mất tập trung."
Quý bà kia nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành hận sắt không thành thép nhìn đi chỗ khác.
Trên môi Giang Trì hiện lên một vòng cung mãn nguyện.
Không ai có thể cướp Thịnh Gia Nam khỏi hắn và người có thể cướp Thịnh Gia Nam từ tay hắn chắc chắn không tồn tại trên thế giới này!
Có lẽ là để bù đắp cho bản thân và giảm bớt sự ngượng ngùng, quý bà kia gượng cười nói: "Giang Trì nói đúng. Đúng là tôi đã không suy nghĩ kỹ."
Nói xong, bà ta quay sang nhìn Thịnh Gia Nam: "Không sao, tôi có rất nhiều bạn bè, con gái của họ cũng gần bằng Gia Nam, cũng học đại học Hạ. Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu một người khác cho Gia Nam."
Giang Trì: "..."
Nghe được lời này, Thịnh Gia Nam liền bật cười, cậu nghiêng đầu liền thấy sắc mặt của Giang Trì trông rất vi diệu.
Khi gần tối, Thịnh Gia Nam nhận được một cuộc gọi từ mẹ Giang bảo cậu và Giang Trì đến Sinan Mansions để ăn tối.
Sinan Mansions là một khu phức hợp gồm những nhà Bungalow có vườn nhỏ và có lịch sử lâu đời, đồng thời đây cũng là nơi tụ tập tốt nhất của các quý bà để thưởng thức tiệc trà chiều và bữa tối.
Vừa nghe đến Sinan Mansions, Thịnh Gia Nam đã biết bữa ăn này dùng để làm gì. Xét cho cùng, khi họ còn nhỏ, mẹ Giang đã thích đưa cậu ra ngoài để khoe khoang. Chỉ là lúc đó chỉ khoe cậu dễ thương mà thôi, khi lớn lên thì bắt đầu khoe cậu thông minh, hiểu chuyện và học giỏi.
(Cảm giác cứ như Trì là con ghẻ z á:D. Nhà anh Trì ai cũng thích Nam Nam hơn:D)
Trái ngược với Thịnh Gia Nam, mấy lúc thế này Giang Trì rất hay bị mẹ Giang ghét bỏ.
Bước vào nhà hàng kiểu tây thanh lịch, khi Giang Trì và Thịnh Gia Nam được người phục vụ mặc vest dẫn đến phòng riêng, bên trong đã có khá nhiều người đang ngồi, tất cả đều là những quý bà giàu có, bên cạnh họ là mấy đứa trẻ tầm cỡ Thịnh Gia Nam.
Vừa bước vào, ánh mắt mấy của mấy vị phu nhân liền hướng về phía họ, mấy quý bà ngay lập tức khen ngợi họ.
"Tôi từng nói hai đứa trẻ này khi lớn lên nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều cô gái. Quả nhiên đúng là càng lớn lên càng đẹp."
"Nghe nói chúng đang học ở đại học Hạ? Đẹp trai lại còn học giỏi, hẳn là nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"
"Tôi đoán là trông đẹp trai như vậy hẳn là nhiều cô yêu thầm lắm."
...
Những lời khen này đã làm thỏa mãn tính hư vinh của mẹ Giang, bà ấy cũng mỉm cười và nhìn hai đứa nhỏ. Chỉ có lúc này bà ấy mới thấy Giang Trì vừa mắt.
Sau khi nghe họ khen, mẹ Giang mỉm cười vẫy tay với Thịnh Gia Nam và Giang Trì, ra hiệu cho họ ngồi bên cạnh bà ấy: "Nào, ngồi đây."
Hai chàng trai cao lớn lần lượt đi qua.
Khi họ đã ngồi vào chỗ ngồi, một vị quý bà phía đối diện nhìn Giang Trì, rồi nhìn Thịnh Gia Nam, mỉm cười: "Đã lâu không gặp Giang Trì. Mà Thịnh Gia Nam thì lần trước khi ở tiệc mừng thọ cụ ông Mễ tôi có thấy qua... Đứa nhỏ này vẫn giống như trước, ưa nhìn lại trầm ổn. Nghe nói học hành vẫn rất tốt, luôn đứng đầu trong kỳ thi?"
Bên cạnh họ là một cậu bé từng học cấp 3 với họ, nghe vậy cậu ta cười phụ họa một câu: "Đúng vậy, hồi bọn cháu học chung cấp 3, cậu ấy học rất giỏi và có nhiều người theo đuổi. Nhưng toàn đuổi không kịp"
"Sao lại đuổi không kịp? "Vị quý bà kia cười hỏi: "Có phải do không hợp không?"
Chàng trai liếc nhìn Giang Trì cười đầy ẩn ý, sau đó nói: "Cháu không biết, có lẽ do gia đình không cho."
"Cũng đúng, không nên tùy tiện quen người ngoài thì hay hơn." Quý bà gật đầu đồng ý. Ngập ngừng một lát, vờ như nghĩ tới điều gì đó, bà ta nghiêng đầu nhìn mẹ Giang ở một bên, ngập ngừng cười nói: "Nhân tiện, tôi muốn hỏi lần trước có phải nhà chị đang tìm đối tượng cho Gia Nam không?"
Nhà bọn đều thuộc tầng lớp thượng lưu, lại còn gặp được nhà môn đăng hộ đối nên tất nhiên sẽ chủ động chọn mối trước cho con mình. Nếu không sợ con mình sau này khi lớn lên sẽ bị nói lung tung, môn không đăng hộ không đối.
Mặc dù Thịnh Gia Nam không phải là con ruột của nhà họ Giang, nhưng từ nhỏ đã lớn lên với Giang Trì, hai đứa trẻ tuy hai mà một, thân nhau không khác gì anh em. Hơn nữa, ông cụ Giang và ba mẹ Giang đều rất thích cậu, coi cậu như con ruột của mình.
Ngoài ra, Thịnh Gia Nam cũng rất xuất sắc, vì vậy quý bà kia nghĩ đi nghĩ lại, muốn giới thiệu cháu gái mình giới thiệu cho cậu. Mà đối với nhà bà ấy không có hại, hai nhà cũng có thể có chút quan hệ. Chờ con gái bà ta lớn lên một chút, có lẽ bà ta có thể dựa vào mối quan hệ với Thịnh Gia Nam để phát triển mối quan hệ mới với Giang Trì.
Tuy rằng gia cảnh nhà họ kém hơn nhà họ Giang nhưng cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.
Nghe vậy mẹ Giang hơi dừng lại, vô thức nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh. Ánh mắt dừng trên người Giang Trì một lúc lâu, rồi lại nhìn Thịnh Gia Nam đang rũ mắt xuống, yên lặng ăn cơm, cười nói: "Không, nhà chúng tôi không có yêu cầu gì với đối tượng của bọn nhỏ hết, tùy hai đứa nhỏ thôi."
Nghe đến đây, quý bà kia chợt thấy vui liền mỉm cười. Ngập ngừng một lúc, bà ta nắm lấy cơ hội, vỗ nhẹ vào lưng cô cháu gái bên cạnh và nói: "Này, nếu không có thì tôi đang định nói, giới thiệu cháu gái của tôi với Gia Nam. Cháu gái tôi cũng rất yên tĩnh, từ nhỏ đã học giỏi, tôi còn đang nghĩ hai đứa nó khá xứng đôi, nhất định có thể quen nhau, thấy có cơ hội tôi liền giới thiệu với chị nè."
Dừng lại một lúc, bà ta cười nói: "Lần trước tôi nhìn thấy cháu trai của cụ ông Mễ, tôi muốn tìm Gia Nam luôn mà không tìm được. Không ngờ lần này lại trùng hợp như vậy."
Nghe vậy, Thịnh Gia Nam vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay đụng phải cô gái ngồi đối diện. Liền nhìn thấy cô gái đó lén lút nhìn cậu, hai má có chút ửng đỏ, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, cô vội cúi đầu xuống...
Trước khi Thịnh Gia Nam thu hồi tầm mắt, một bàn tay đã vươn ra nắm lấy bàn tay cậu đang đặt trên đùi. Hắn nhẹ nhàng nhéo tay cậu như thể đang nghịch, nhưng cũng như một lời cảnh cáo.
Thịnh Gia Nam nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Trì đang nhíu mày không vui, đôi mắt dài nheo lại, khóe miệng cong lên một đường vòng cung vô cảm, lười biếng dựa lên lưng ghế, hẳn là đang không có tâm tình ăn cơm.
Họ thường đến đây vào những dịp như vậy, nhưng khi đó họ còn bé nên không có trưởng bối nào nói với họ về vấn đề này. Bây giờ đã lớn hơn rồi nên dường như mỗi lần nói chuyện lại nói về đề tài yêu đương của bọn họ.
Sau một hồi im lặng, mẹ Giang mỉm cười: "Hai đứa nó đều đang học đại học, chuyện này tôi không quản được. Cứ để bọn nhỏ làm những gì bọn nó thích đi. Chúng tôi không có quan niệm môn đăng hộ đối đâu."
"Cho dù có môn đăng hộ đối thì cũng không bằng nhà chị." Lúc này có người cười nịnh nọt.
Khi quý bà kia nghe vậy, sắc mặt của bà ta đột nhiên có chút thay đổi, bà ta ngầm liếc người đang nói.
Bà ta vẫn hiểu những lời này, ý chế giễu bà ta muốn trèo cao. Nhưng nó không quan trọng, cơ hội vốn dĩ phải dành cho những người có sự chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, bà ta nhìn Giang Trì và Thịnh Gia Nam đang ngồi đối diện. Nhìn một lúc lâu, càng nhìn càng thấy vừa lòng, cười hỏi Thịnh Gia Nam: "Gia Nam, hiện tại cháu không có đối tượng phải không? Nếu không, cháu cứ add WeChat Tiểu Giai đi, nếu quen được thì càng tốt, không quen được thì làm bạn."
Thịnh Gia Nam rũ mắt nhìn Giang Trì đang nghịch ngón tay của mình. Nghe vậy cậu chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng cười không mặn không nhạt vang lên bên cạnh.
Tiếng cười này giống như là một lời báo trước, giây tiếp theo Giang Trì liền nói: "Cháu nghĩ cháu gái của cô chắc là còn nhỏ nhỉ?"
Thấy là Giang Trì nói chuyện, quý bà kia lập tức cười nói: "Đúng vậy, đang học lớp 12, cũng học ở thành phố Hạ."
"Trung học phổ thông." Giang Trì chậm rãi nói lại, giống như cảm thấy buồn cười: "Vẫn chưa lớn đâu mà cô đã vội vàng tìm đối tượng cho cô ấy rồi à?"
Lần này, quý bà kia cuối cùng cũng nghe thấy giọng điệu không tốt của Giang Trì, bà ta dừng lại, liếc nhìn Thịnh Gia Nam, nụ cười nhạt đi một chút: "Không phải đang tìm đối tượng. Cho bọn họ làm quen trước cũng tốt mà. Nếu thích hợp thì chờ đến khi Tiểu Giai tốt nghiệp liền để con bé vào đại học Hạ, hai người họ sẽ có cơ hội phát triển mối quan hệ."
"Cháu còn tưởng ai cũng biết giai đoạn này là giai đoạn quan trọng chứ nhỉ?" Giang Trì nói: "Mà cô với tư cách là trưởng bối của cô ấy, mà lại khiến cô ấy phân tâm để đi phát triển một mối quan hệ cơ à..."
Giang Trì mỉm cười: "Cô nghĩ tình yêu sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn so với việc vào một trường đại học tốt?"
Lúc này gương mặt quý bà kia hoàn toàn vô cảm.
Tuy rằng Giang Trì nói đúng nhưng cô gái kia cũng vô tội, rốt cuộc nhà ai mà chẳng có một hai người họ hàng thế này.
Vì vậy, Thịnh Gia Nam gãi gãi lòng bàn tay hắn, xen vào: "Cháu không có ý tưởng yêu đương đâu, cháu vẫn muốn tập trung vào việc học."
Cậu dừng một lúc, nhìn về phía cô gái đang cúi đầu thoạt nhìn là một cô gái quá yên tĩnh và ngoan ngoãn. Nếu lớn lên bên cạnh người cô độc đoán như thế này thì sinh ra tính cách như vậy cũng là chuyện thường tình.
"Nếu em muốn thì có thể add WeChat của anh. Sau này mà muốn vào đại học Hạ, có vấn đề gì thì cứ tìm anh nhé."
Nghe thế, Giang Trì lập tức nhéo ngón út của cậu.
Tuy rằng hắn rất khó chịu, nhưng hắn biết phong cách làm việc của Thịnh Gia Nam, cậu chưa bao giờ không cho người ta thể diện. Đặc biệt là con gái.
Tuy cách làm khác nhau nhưng đạt được kết quả giống nhau cũng rất tốt. Nghe vậy, quý bà kia vội vàng đẩy cánh tay của cô cháu gái nhỏ, bảo cô chủ động add WeChat Thịnh Gia Nam.
Cô cháu gái bất đắc dĩ liếc nhìn bà ta, sau đó nhìn Thịnh Gia Nam và Giang Trì.
Cô có thể thấy Giang Trì và Thịnh Gia Nam có quan hệ không bình thường, nhất là khi vừa rồi dì cô nói muốn giới thiệu cô với Thịnh Gia Nam, Giang Trì liền nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, giống như luôn đề phòng người ta đánh cắp cục cưng của hắn.
Cô cháu gái nhỏ không muốn gây phiền phức cho người khác, lại chần chừ mãi, lần đầu tiên mạnh dạn từ chối yêu cầu của dì.
"Giáo viên bọn cháu nói rằng giai đoạn này rất quan trọng đối với bọn cháu." Cô cháu gái nhỏ giọng nói: "Cháu đang muốn ôn thi đại học, không muốn mất tập trung."
Quý bà kia nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành hận sắt không thành thép nhìn đi chỗ khác.
Trên môi Giang Trì hiện lên một vòng cung mãn nguyện.
Không ai có thể cướp Thịnh Gia Nam khỏi hắn và người có thể cướp Thịnh Gia Nam từ tay hắn chắc chắn không tồn tại trên thế giới này!
Có lẽ là để bù đắp cho bản thân và giảm bớt sự ngượng ngùng, quý bà kia gượng cười nói: "Giang Trì nói đúng. Đúng là tôi đã không suy nghĩ kỹ."
Nói xong, bà ta quay sang nhìn Thịnh Gia Nam: "Không sao, tôi có rất nhiều bạn bè, con gái của họ cũng gần bằng Gia Nam, cũng học đại học Hạ. Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu một người khác cho Gia Nam."
Giang Trì: "..."
Nghe được lời này, Thịnh Gia Nam liền bật cười, cậu nghiêng đầu liền thấy sắc mặt của Giang Trì trông rất vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất