Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 2

Trước Sau
Chắc bây giờ nhóm quý nữ thành Thịnh Kinh đang tổ chức xuân yến, công chúa các nàng lại phải rời xa quê hương.

Kim Đình lấy một chiếc thảm lông cừu hoa văn tinh xảo ra khỏi xe ngựa, khẽ nói: "Công chúa, trời sắp tối rồi, buổi tối lạnh, che kín một chút."

Dung Xu quấn mình thật chặt: "Còn bao lâu nữa mới đến?"

Con đường này nguyên thân đã đi hơn hai tháng, nàng đi hơn một tháng, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc lại nhìn mặt trời lặn. Bây giờ nhìn thấy sa mạc Trường Hà, còn bao lâu nữa mới đến Ô Nhĩ.

Ngọc Giai nói: "Bẩm công chúa, Từ đại nhân nói còn bảy ngày.”

Từ Cảnh Hành, Quán Quân Hầu.

Dung Xu chỉ nhớ sơ nội dung của quyển sách "Chu Nhan " này, nguyên thân chết cũng có Từ Cảnh Hành góp sức.

Trải qua nhiều năm không gặp, bạch nguyệt quang không phải người lúc xưa, tình cảm yêu thương đã cạn hết.

Là bạch nguyệt quang của Từ Cảnh Hành thì sao, hắn có thể đưa nàng cao chạy xa bay rời khỏi thảo nguyên sao.

Từ đại nhân có cái rắm ấy.

Dung Xu dựa vào vách xe, quấn chăn, bên này hiếm có người ở cho nên dọc đường đi cũng không mua được thứ gì.

An tâm chờ qua bảy ngày vậy.

*

Bảy ngày sau…

Vào tháng tư, thảo nguyên xanh mướt, những chú cừu trắng như tuyết đang đứng hoặc nằm cúi đầu gặm cỏ, còn có những đàn gia súc màu vàng nâu, nhìn từ xa chỉ là những chấm nhỏ.



Sau khi đi bộ hơn mười dặm, có thể nhìn thấy một hàng rào lớn và những chiếc trướng bồng màu nâu xám.

Mỗi năm xuân về, bộ lạc Ô Nhĩ lại tìm kiếm những đồng cỏ mới để nuôi gia súc, cừu và ngựa, dân tộc du mục luôn sống theo nguồn nước.

Vùng đất năm nay tìm được cực kỳ tốt, cỏ cho gia súc ăn mềm và mọng nước, mùa xuân ấm áp, nhiều cừu cái và ngựa cái đều sinh sản.

Đến thu khi cừu, bê và ngựa con lớn lên, Ô Nhĩ sẽ tự tin hơn, nhưng năm nay không cần phải khởi binh chiến đấu nữa.

Nhiều năm trước, khi Ô Nhĩ và Đại Sở giao tranh, Ô Nhĩ thắng như chẻ tre, Đại Sở liên tục rút lui, mặc dù nói nam nhân Ô Nhĩ đều lớn lên trên lưng ngựa, nhưng tất cả đều dũng cảm và thiện chiến, nhưng nếu có chiến tranh sẽ có thương vong. Người dân Ô Nhi không thích chiến tranh.

Sau đó, hoàng đế của Đại Sở hòa thân, gả trưởng công chúa sang và hứa trong hai mươi năm sẽ không khởi chiến nữa, hai bên cùng nhau tạm dừng để nghỉ ngơi.

Ô Nhĩ ở phía tây bắc xa xôi, nhưng cũng nghe không rất nhiều lời đồn đại về vị trưởng công chúa này, trưởng công chúa Đại Sở dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

Mặc dù vương của thảo nguyên bọn họ giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, có thể lấy được thủ cấp của người trong khoảng một trăm mét, nhưng nếu tính kỹ thì công chúa đã phải hạ thấp mình rồi.

Cho dù có hạ mình, thì lễ nghĩa cũng phải chu toàn, nếu không Đại Sở sẽ cho rằng bọn họ là những kẻ man rợ chỉ biết đánh nhau.

Tính ra chắc Tấn Dương công chúa cũng đã đến Ô Nhĩ rồi, Ni Mã hào hứng chạy đến vương trướng, nhưng khuôn mặt của người ngồi trước thư án trong vương trướng không hề có chút niềm vui khi thành thân.

Ni Mã nhanh chóng dập tắt nụ cười của mình.

Chỉ là hắn ta khá to lớn, vừa rồi cười quá vui vẻ, lúc tiến vào thông báo, Gia Luật Gia Ương ngẩng đầu lên, nụ cười không kịp thu lại, trên mặt giống như là khóc: “Tham kiến vương thượng.”

Gia Luật Gia Ương một chân giẫm lên ghế, hai tay gác lên hai đùi, đôi mắt đẹp có chút tàn ác: “Có chuyện gì mau nói, không có việc gì thì cút ra ngoài.”

Ni Mã rụt cổ lại như rùa rút đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau