Xuyên Sách Thành Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 7
Ni Mã lo lắng thảo nguyên không giữ được vị công chúa này, nên phá lệ lấy thêm nhiều thịt, một tảng thịt nướng to, ăn xong bảo sẽ cường tráng như binh sĩ thảo nguyên.
Chỉ tiếc, Ni Mã không vào được trong lều.
Kim Đình từ lều trại đi ra, còn mang ra tới một thân mùi thơm, nàng ta làm theo mệnh lệnh của công chúa, cầm lúa mì thanh khoa và khoai sọ: “Thịt buổi trưa ăn vẫn còn, những thứ này phiền mang về.”
Ni Mã một câu nghe cũng không hiểu, nhưng nhìn động tác của Kim Đình đại khái có thể hiểu được ý.
Người Trung Nguyên ăn thật ít, thảo nguyên mà không có thịt thì làm sao mà được: “Buổi tối lạnh, ăn thịt mới có thể đỡ lạnh!”
“……”
Kim Đình thấy thế gọi Đan Tăng tới.
Đan Tăng chuyển lời mà Kim Đình nói lại cho Ni Mã nghe: “Ngày mai gửi cho công chúa thịt chưa nướng, mỗi ngày đưa hai cân, rồi đưa một bao lúa mì thanh khoa nhỏ, nhớ đưa nhiều khoai sọ và khoai tây.”
Ni Mã chần chờ gật gật đầu, hắn ta nhìn Kim Đình chui vào trong lều, tấm rèm nỉ được hạ xuống che khuất hoàn toàn mùi hương bên trong, hắn ta cúi đầu đưa mắt mắt nhìn mâm thịt nướng.
Thịt nướng chín vàng, những hạt muối trên đó đã tan ra, còn nóng, nhưng mùi không thơm bằng mùi trong lều.
Thịt do Mã Cát bà bà nướng, là thịt ngon nhất trên thảo nguyên, công chúa Tấn Dương không ăn, vậy cho vương ăn đi.
Gia Luật Gia Ương ăn tối xong, còn không biết thịt mình ăn là thịt nướng của Dung Xu.
Bên ngoài sắc trời trời đã tối, những người chăn cừu đã xua cừu và gia súc về, nhốt vào trong hàng rào.
Còn ngựa thì nhốt vào chuồng ngựa, chờ ngày mai mặt trời mọc thì lại chăn thả, ngày qua ngày, đây là sinh hoạt ở thảo nguyên.
Đã đến lúc trồng trọt vào mùa xuân, Ô Nhĩ sẽ trồng lúa mì thanh khoa, khu vực cao nguyên cũng sẽ trồng khoai lang và khoai tây, hai thứ này ăn rất đói, ăn thịt còn có sức lực hơn.
Gia Luật Gia Ương ăn thịt nướng xong, ăn thêm hai củ khoai lang luộc, còn uống thêm bát rượu lúa mì thanh khoa*.
*Người Tây Tạng gọi là “Qiang”, dùng bột Thanh Khoa, lương thực chính của vùng cao nguyên Tây Tạng mà thành, phân làm loại rượu nặng hoặc nhẹ, dịp lễ tết, cưới hỏi, sinh con, khi khách quý đến chơi, thì rượu này là không thể thiếu để mời khách khứa. Đàn ông, phụ nữ dân tộc Tạng đều thích uống rượu lúa mì Thanh Khoa.
Ăn uống xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng nhớ tới công chúa Đại Sở, theo cách nói của Đại Sở, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nhưng Gia Luật Gia Ương cũng không có ý đi qua, hắn hỏi Ni Mã: “Công chúa Tấn Dương còn an phận không?”
Ni Mã thật thà nói: “Vẫn còn ở trong lều, Công chúa Tấn Dương mang theo hai thị nữ, một ngày ba người chỉ ăn hai miếng thịt nướng, hai miếng bánh mì, hai miếng khoai lang."
Gia Luật Gia Ương có thể ăn nhiều như vậy trong một đêm.
Gia Luật Gia Ương: “……Còn biết tiết kiệm đồ ăn ghê."
Ni Mã lại nói: “Công chúa bọn họ còn nói ngày mai gửi thịt sống qua, các nàng sẽ tự làm.”
“Như vậy thì đỡ phiền phức, nàng ta muốn ăn thứ gì thì tùy, chỉ cần đừng chết đói là được.” Gia Luật Gia Ương lười quan tâm, Ô Nhĩ nhiều việc như vậy, làm sao mà hắn có thời gian để quan tâm đến một nàng công chúa nhỏ.
Chỉ cần Công chúa Tấn Dương không gây chuyện sinh sự, không tới gần hắn, Ô Nhĩ có thể nuôi nàng.
Suy cho cùng hòa thân cũng không phải ý của nàng.
Gia Luật Gia Ương nói: “Để mắt đến nàng ta thật kĩ, ngươi đi hay để Đạt Oa đi?”
Chỉ tiếc, Ni Mã không vào được trong lều.
Kim Đình từ lều trại đi ra, còn mang ra tới một thân mùi thơm, nàng ta làm theo mệnh lệnh của công chúa, cầm lúa mì thanh khoa và khoai sọ: “Thịt buổi trưa ăn vẫn còn, những thứ này phiền mang về.”
Ni Mã một câu nghe cũng không hiểu, nhưng nhìn động tác của Kim Đình đại khái có thể hiểu được ý.
Người Trung Nguyên ăn thật ít, thảo nguyên mà không có thịt thì làm sao mà được: “Buổi tối lạnh, ăn thịt mới có thể đỡ lạnh!”
“……”
Kim Đình thấy thế gọi Đan Tăng tới.
Đan Tăng chuyển lời mà Kim Đình nói lại cho Ni Mã nghe: “Ngày mai gửi cho công chúa thịt chưa nướng, mỗi ngày đưa hai cân, rồi đưa một bao lúa mì thanh khoa nhỏ, nhớ đưa nhiều khoai sọ và khoai tây.”
Ni Mã chần chờ gật gật đầu, hắn ta nhìn Kim Đình chui vào trong lều, tấm rèm nỉ được hạ xuống che khuất hoàn toàn mùi hương bên trong, hắn ta cúi đầu đưa mắt mắt nhìn mâm thịt nướng.
Thịt nướng chín vàng, những hạt muối trên đó đã tan ra, còn nóng, nhưng mùi không thơm bằng mùi trong lều.
Thịt do Mã Cát bà bà nướng, là thịt ngon nhất trên thảo nguyên, công chúa Tấn Dương không ăn, vậy cho vương ăn đi.
Gia Luật Gia Ương ăn tối xong, còn không biết thịt mình ăn là thịt nướng của Dung Xu.
Bên ngoài sắc trời trời đã tối, những người chăn cừu đã xua cừu và gia súc về, nhốt vào trong hàng rào.
Còn ngựa thì nhốt vào chuồng ngựa, chờ ngày mai mặt trời mọc thì lại chăn thả, ngày qua ngày, đây là sinh hoạt ở thảo nguyên.
Đã đến lúc trồng trọt vào mùa xuân, Ô Nhĩ sẽ trồng lúa mì thanh khoa, khu vực cao nguyên cũng sẽ trồng khoai lang và khoai tây, hai thứ này ăn rất đói, ăn thịt còn có sức lực hơn.
Gia Luật Gia Ương ăn thịt nướng xong, ăn thêm hai củ khoai lang luộc, còn uống thêm bát rượu lúa mì thanh khoa*.
*Người Tây Tạng gọi là “Qiang”, dùng bột Thanh Khoa, lương thực chính của vùng cao nguyên Tây Tạng mà thành, phân làm loại rượu nặng hoặc nhẹ, dịp lễ tết, cưới hỏi, sinh con, khi khách quý đến chơi, thì rượu này là không thể thiếu để mời khách khứa. Đàn ông, phụ nữ dân tộc Tạng đều thích uống rượu lúa mì Thanh Khoa.
Ăn uống xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng nhớ tới công chúa Đại Sở, theo cách nói của Đại Sở, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.
Nhưng Gia Luật Gia Ương cũng không có ý đi qua, hắn hỏi Ni Mã: “Công chúa Tấn Dương còn an phận không?”
Ni Mã thật thà nói: “Vẫn còn ở trong lều, Công chúa Tấn Dương mang theo hai thị nữ, một ngày ba người chỉ ăn hai miếng thịt nướng, hai miếng bánh mì, hai miếng khoai lang."
Gia Luật Gia Ương có thể ăn nhiều như vậy trong một đêm.
Gia Luật Gia Ương: “……Còn biết tiết kiệm đồ ăn ghê."
Ni Mã lại nói: “Công chúa bọn họ còn nói ngày mai gửi thịt sống qua, các nàng sẽ tự làm.”
“Như vậy thì đỡ phiền phức, nàng ta muốn ăn thứ gì thì tùy, chỉ cần đừng chết đói là được.” Gia Luật Gia Ương lười quan tâm, Ô Nhĩ nhiều việc như vậy, làm sao mà hắn có thời gian để quan tâm đến một nàng công chúa nhỏ.
Chỉ cần Công chúa Tấn Dương không gây chuyện sinh sự, không tới gần hắn, Ô Nhĩ có thể nuôi nàng.
Suy cho cùng hòa thân cũng không phải ý của nàng.
Gia Luật Gia Ương nói: “Để mắt đến nàng ta thật kĩ, ngươi đi hay để Đạt Oa đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất