Chương 12: Lai Lịch
Thật ra trong lòng Thu Hồi cũng có chút khẩn trương. Muốn nàng nói tiểu thư hoàn toàn điên rồ, quý nữ đang yên đang lành lại nghĩ đến việc hạ dược với Vũ Vương điện hạ, nhắm tới ngôi vị Thái Tử Phi tương lai. Nàng tận tình khuyên bảo hồi lâu, nhưng tính tình tiểu thư quật cường, hoàn toàn không nghe khuyên bảo. Hầu gia nổi danh là trị gia nghiêm khắc, mà con gái ông lại có tính nết như vậy, Thu Hồi muốn mạo hiểm không sợ bị tiểu thư ghét mà mật báo một phen, nhưng không biết báo cho chủ tử nào trong nhà. Đại tiểu thư không khéo lại đang ở nơi khác bàn chuyện kinh doanh, phải qua mấy ngày nữa mới có thể về phủ, Thu Hồi thân là tỳ nữ tâm phúc, mấy ngày nay trong lòng cất giữ bí mật gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, cuối cùng chỉ phải che lại lương tâm giúp tiểu thư yểm trợ.
Ai ngờ tối nay tất cả đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng! Từ hạ dược thành công đến tiểu thư trà trộn vào trong phòng Vũ Vương, mỗi sự kiện trong kế hoạch của tiểu thư giống như được thần trợ giúp, nhẹ nhàng hoàn thành viên mãn.
“Luật lệ triều ta viết rõ: Mưu hại hoàng tộc quy về hành vi phạm tội số một, thủ phạm chính san bằng tam tộc. Tòng phạm phải chịu hình phạt lăng trì, tịch thu tài sản cả nhà chém đầu. Cho dù cô nương không nghĩ đến chủ nhân của nhà ngươi, thì cũng nên nghĩ cho người nhà chính mình.” Tư Lễ không nhanh không chậm mà nói lí lẽ với nàng.
Sắc mặt Thu Hồi tái nhợt, nhưng vẫn cứ quật cường mím môi không nói một câu. Nàng có thể không biết sao? Nhưng tiểu thư là chủ tử nàng, nàng quả quyết không thể phản bội chủ. Huống hồ Huyện Chủ là tông thân hoàng thất, hầu gia kế tục tước vị nhất phẩm, tiểu thư bốn bỏ năm có thể tính là trong bát nghị.
“Nghe không hiểu, khỏi phải nhiều lời!” Thu Hồi nhắm mắt, trong lòng càng thêm lo lắng cho chủ tử. Lâu như vậy, tiểu thư cùng Vũ Vương điện hạ xong việc rồi sao? Vũ Vương một đại nam nhân, còn không đến mức làm khó một nữ tử mềm yếu như tiểu thư đi.
Tư Lễ không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng mà nhìn Thu Hồi, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Thu Hồi quỳ đến đầu gối phát đau cũng không chờ được đối phương lại lần nữa nói chuyện.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa có quy luật. Một chậm, hai nhanh, lại hai chậm.
Tới rồi.
“Vào.” Tư Lễ phun ra một chữ duy nhất.
Người tới mặc giáp nhẹ, hai mắt sáng ngời có thần, là một thiếu niên oai hùng phấn chấn.
“Tư đại nhân.” Thiếu niên cung kính hành lễ.
“Đã điều tra xong?” Tư Lễ hỏi.
“Vâng.” Thiếu niên liếc mắt nhìn Thu Hồi. “Nàng này tên là Thu Hồi, là tỳ nữ tâm phúc đích thứ nữ An Ninh Hầu - Kiều Sở Tâm, cha mẹ đều là của hồi môn Nghĩa An huyện chủ. Trước khi tiệc diễn ra, có người hầu tận mắt nhìn thấy nàng tiếp xúc với cung nữ dâng đồ ăn cho điện hạ. Ngoài ra…… Có người bố trí người xung quanh phủ điện hạ, để Kiều Quý Nữ có thể đi vào.”
Nghe thấy lai lịch của mình bị người ta vạch trần, sắc mặt Thu Hồi trắng bệch!
“Người trong phòng điện hạ có phải là Kiều Quý Nữ không?” Tư Lễ lại hỏi. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, một quý nữ hầu phủ sao có thể điều động thị vệ hoàng gia, sáng tạo cơ hội tự tiến cử bản thân?
Ai ngờ tối nay tất cả đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng! Từ hạ dược thành công đến tiểu thư trà trộn vào trong phòng Vũ Vương, mỗi sự kiện trong kế hoạch của tiểu thư giống như được thần trợ giúp, nhẹ nhàng hoàn thành viên mãn.
“Luật lệ triều ta viết rõ: Mưu hại hoàng tộc quy về hành vi phạm tội số một, thủ phạm chính san bằng tam tộc. Tòng phạm phải chịu hình phạt lăng trì, tịch thu tài sản cả nhà chém đầu. Cho dù cô nương không nghĩ đến chủ nhân của nhà ngươi, thì cũng nên nghĩ cho người nhà chính mình.” Tư Lễ không nhanh không chậm mà nói lí lẽ với nàng.
Sắc mặt Thu Hồi tái nhợt, nhưng vẫn cứ quật cường mím môi không nói một câu. Nàng có thể không biết sao? Nhưng tiểu thư là chủ tử nàng, nàng quả quyết không thể phản bội chủ. Huống hồ Huyện Chủ là tông thân hoàng thất, hầu gia kế tục tước vị nhất phẩm, tiểu thư bốn bỏ năm có thể tính là trong bát nghị.
“Nghe không hiểu, khỏi phải nhiều lời!” Thu Hồi nhắm mắt, trong lòng càng thêm lo lắng cho chủ tử. Lâu như vậy, tiểu thư cùng Vũ Vương điện hạ xong việc rồi sao? Vũ Vương một đại nam nhân, còn không đến mức làm khó một nữ tử mềm yếu như tiểu thư đi.
Tư Lễ không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng mà nhìn Thu Hồi, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Thu Hồi quỳ đến đầu gối phát đau cũng không chờ được đối phương lại lần nữa nói chuyện.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa có quy luật. Một chậm, hai nhanh, lại hai chậm.
Tới rồi.
“Vào.” Tư Lễ phun ra một chữ duy nhất.
Người tới mặc giáp nhẹ, hai mắt sáng ngời có thần, là một thiếu niên oai hùng phấn chấn.
“Tư đại nhân.” Thiếu niên cung kính hành lễ.
“Đã điều tra xong?” Tư Lễ hỏi.
“Vâng.” Thiếu niên liếc mắt nhìn Thu Hồi. “Nàng này tên là Thu Hồi, là tỳ nữ tâm phúc đích thứ nữ An Ninh Hầu - Kiều Sở Tâm, cha mẹ đều là của hồi môn Nghĩa An huyện chủ. Trước khi tiệc diễn ra, có người hầu tận mắt nhìn thấy nàng tiếp xúc với cung nữ dâng đồ ăn cho điện hạ. Ngoài ra…… Có người bố trí người xung quanh phủ điện hạ, để Kiều Quý Nữ có thể đi vào.”
Nghe thấy lai lịch của mình bị người ta vạch trần, sắc mặt Thu Hồi trắng bệch!
“Người trong phòng điện hạ có phải là Kiều Quý Nữ không?” Tư Lễ lại hỏi. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, một quý nữ hầu phủ sao có thể điều động thị vệ hoàng gia, sáng tạo cơ hội tự tiến cử bản thân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất