Chương 28: Cung Yến (2)
Loan Duyệt công chúa chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo quý khí, dung mạo cực đẹp, nhất là một đôi mắt đẹp linh động. Trên mặt nàng mang theo ý cười, khóe mắt hơi nhếch ẩn chứa uy nghi thiên gia.
Nàng xuyên qua chính điện, dừng bước trước ghế của Kiều Sở Tâm.
"Kiều quý nữ."
Kiều Sở Tâm ngẩng đầu, thấy vị công chúa đại nghiệp tôn quý nhất kia tràn ngập hứng thú đánh giá mình.
Trước kia không được nhìn kỹ, bây giờ người đã ở trước mặt nàng, Loan Duyệt công chúa cảm khái nguyên lai An Ninh hầu phủ ngoại trừ Kiều Sở Uyển ra, còn ẩn tàng một mỹ nhân. Kiều Sở Tâm có thanh danh hỗn thế Ma Vương kinh thành, nhưng Loan Duyệt công chúa lớn lên trong thâm cung, hiểu rõ lời đồn là cách giết người trong vô hình như thế nào.
Tai nghe là giả, mắt thấy sao... Cũng không nhất định là thật.
Kiều Sở Tâm trước mắt thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, là làm sao khiến cho hoàng huynh hứng thú?
"Công chúa điện hạ." Tuy rằng nàng là linh hồn của một người hiện đại, nhưng Kiều Sở Tâm làm ra một bộ dáng ngoan ngoãn không chút ngượng ngùng.
Thời đại hoàng quyền chí thượng, mỗi lời nói của thần tử đều liên quan đến tính mạng của bản thân.
"Kiều quý nữ không cần câu nệ, bản cung nghe nói ngươi cùng Nhạc tỷ tỷ giao hảo, ngược lại lần đầu nói chuyện với ngươi. Ngày sau nếu bản cung lại mời Kiều quý nữ vào cung, xin đừng từ chối." Loan Duyệt công chúa mím môi cười một tiếng, trong mắt hiện ra giảo hoạt.
Nàng đây chính là đang trải đường cho hoàng huynh đấy.
"Thần nữ nhớ kỹ." Kiều Sở Tâm đáp.
Loan Duyệt công chúa cũng không có tận lực áp chế âm lượng, cách đó không xa Dự Chương quận chúa nghe đến đó suýt nữa nổ tung!
Khuê danh của Dự Chương quận chúa là Triệu Thư Nhạc, Loan Duyệt công chúa thân cận với Dự Chương quận chúa, bình thường gọi nàng ấy là Nhạc tỷ tỷ.
Nói bậy nói bạ! Nàng ta giao hảo với Kiều Sở Tâm khi nào? Là ai nghe nhầm đồn bậy!
Loan Duyệt công chúa chậm rãi đi đến vị trí chủ tịch phía trên, thong dong ngồi xuống, cười vỗ tay nói:
"Hôm nay là tiệc riêng, chúng ta bất luận quân thần. Các vị quý nữ ngàn vạn lần không nên câu nệ, chỉ cần tận hứng. Hôm nay vừa đúng dịp, giáo phường trong cung mới sắp xếp một điệu nhảy, bản cung liền để các nàng tới cho các vị quý nữ xem qua."
Tiếng sáo trúc vang lên, một đám nữ tử dáng người uyển chuyển nối đuôi nhau mà vào.
Kiều Sở Tâm tâm thần không yên nhìn ca múa biểu diễn trước mắt, khi thì vê lên một khối điểm tâm gặm cắn. Cung nữ xinh đẹp xuyên qua trong bữa tiệc, thật cẩn thận hầu hạ khách quý trên tiệc.
"Quý nữ mạnh khỏe. Điện hạ cất kỹ một vò rượu hoa quế, nói là rượu này ngọt thanh không say người, đặc biệt ban cho các vị quý nữ nhấm nháp."
Cung nữ bưng một cái khay, bên trong chén bạc nho nhỏ đựng đầy chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt.
Vị thành niên uống rượu không tốt, nhưng ở cổ đại tựa hồ cũng không có ước thúc phương diện này.
Kiều Sở Tâm thấy các cung nữ đang rót rượu cho tất cả mọi người đang ngồi, liền kiên trì cầm lấy chén bạc, uống một hơi cạn sạch. Người ta nói mượn rượu tiêu sầu, nỗi sầu này của nàng lại không tiêu hết được.
Đúng như cung nữ nói, rượu này ngọt ngào, răng môi lưu hương, vị cồn nhạt đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nàng vừa đặt cái ly bạc lại trên khay, một điệu múa cũng đã gần đến hồi kết.
Công chúa Loan Duyệt ở trên có vẻ hơi mất hứng.
"Ban thưởng đi." Loan Duyệt công chúa phất phất tay, bảo vũ cơ lui ra.
"Đầu xuân sắp đến. Không bằng thừa dịp trận tuyết lớn cuối cùng còn chưa tan, công chúa mang theo ta đến ngự hoa viên đắp người tuyết chơi?"
Người mở miệng là Tư Không Linh Vận.
Nếu nói Kiều Sở Uyển là băng tuyết điêu khắc thành Thiên Sơn Thánh Tuyết, Tư Không Linh Vận chính là một đóa hoa phú quý nhân gian, một cái nhăn mày một nụ cười câu hồn nhiếp phách, hai đầu lông mày ngạo nghễ tự tin nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nàng ta lỗ mãng. Nàng ta cùng Loan Duyệt công chúa tướng mạo tương tự, nhưng mi mắt đã nẩy nở, đuôi lông mày miêu tả hướng lên trên, hiện ra vài phần cùng gia thế bối cảnh của nàng ta tương xứng sắc bén.
"Đề nghị của Linh Vận biểu tỷ rất hay! Chư vị theo bản cung đến ngự hoa viên đi." Loan Duyệt công chúa sáng mắt lên, gọi mọi người cùng nàng rời khỏi Thích Phương cung.
Không biết là ai mở đầu, các quý nữ lại thoáng cái từ đắp người tuyết biến thành đại chiến ném tuyết.
Kiều Sở Tâm khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của Dự Chương quận chúa, liền có cung nữ vụng trộm tới gần Kiều Sở Tâm, móc ra một tấm bảng hiệu thấp giọng nói:
"Mời Kiều quý nữ đi theo nô rời khỏi."
Trên tấm bảng có khắc một chữ "Vũ".
Nhìn thấy cung nữ và bảng hiệu, Kiều Sở Tâm cả ngày lo sợ bất an, tâm tình bình tĩnh.
"Đi thôi, ta theo ngươi đi gặp Vũ Vương."
Dứt lời, cung nữ mang theo Kiều Sở Tâm, lặng lẽ rời khỏi ngự hoa viên.
Nàng xuyên qua chính điện, dừng bước trước ghế của Kiều Sở Tâm.
"Kiều quý nữ."
Kiều Sở Tâm ngẩng đầu, thấy vị công chúa đại nghiệp tôn quý nhất kia tràn ngập hứng thú đánh giá mình.
Trước kia không được nhìn kỹ, bây giờ người đã ở trước mặt nàng, Loan Duyệt công chúa cảm khái nguyên lai An Ninh hầu phủ ngoại trừ Kiều Sở Uyển ra, còn ẩn tàng một mỹ nhân. Kiều Sở Tâm có thanh danh hỗn thế Ma Vương kinh thành, nhưng Loan Duyệt công chúa lớn lên trong thâm cung, hiểu rõ lời đồn là cách giết người trong vô hình như thế nào.
Tai nghe là giả, mắt thấy sao... Cũng không nhất định là thật.
Kiều Sở Tâm trước mắt thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, là làm sao khiến cho hoàng huynh hứng thú?
"Công chúa điện hạ." Tuy rằng nàng là linh hồn của một người hiện đại, nhưng Kiều Sở Tâm làm ra một bộ dáng ngoan ngoãn không chút ngượng ngùng.
Thời đại hoàng quyền chí thượng, mỗi lời nói của thần tử đều liên quan đến tính mạng của bản thân.
"Kiều quý nữ không cần câu nệ, bản cung nghe nói ngươi cùng Nhạc tỷ tỷ giao hảo, ngược lại lần đầu nói chuyện với ngươi. Ngày sau nếu bản cung lại mời Kiều quý nữ vào cung, xin đừng từ chối." Loan Duyệt công chúa mím môi cười một tiếng, trong mắt hiện ra giảo hoạt.
Nàng đây chính là đang trải đường cho hoàng huynh đấy.
"Thần nữ nhớ kỹ." Kiều Sở Tâm đáp.
Loan Duyệt công chúa cũng không có tận lực áp chế âm lượng, cách đó không xa Dự Chương quận chúa nghe đến đó suýt nữa nổ tung!
Khuê danh của Dự Chương quận chúa là Triệu Thư Nhạc, Loan Duyệt công chúa thân cận với Dự Chương quận chúa, bình thường gọi nàng ấy là Nhạc tỷ tỷ.
Nói bậy nói bạ! Nàng ta giao hảo với Kiều Sở Tâm khi nào? Là ai nghe nhầm đồn bậy!
Loan Duyệt công chúa chậm rãi đi đến vị trí chủ tịch phía trên, thong dong ngồi xuống, cười vỗ tay nói:
"Hôm nay là tiệc riêng, chúng ta bất luận quân thần. Các vị quý nữ ngàn vạn lần không nên câu nệ, chỉ cần tận hứng. Hôm nay vừa đúng dịp, giáo phường trong cung mới sắp xếp một điệu nhảy, bản cung liền để các nàng tới cho các vị quý nữ xem qua."
Tiếng sáo trúc vang lên, một đám nữ tử dáng người uyển chuyển nối đuôi nhau mà vào.
Kiều Sở Tâm tâm thần không yên nhìn ca múa biểu diễn trước mắt, khi thì vê lên một khối điểm tâm gặm cắn. Cung nữ xinh đẹp xuyên qua trong bữa tiệc, thật cẩn thận hầu hạ khách quý trên tiệc.
"Quý nữ mạnh khỏe. Điện hạ cất kỹ một vò rượu hoa quế, nói là rượu này ngọt thanh không say người, đặc biệt ban cho các vị quý nữ nhấm nháp."
Cung nữ bưng một cái khay, bên trong chén bạc nho nhỏ đựng đầy chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt.
Vị thành niên uống rượu không tốt, nhưng ở cổ đại tựa hồ cũng không có ước thúc phương diện này.
Kiều Sở Tâm thấy các cung nữ đang rót rượu cho tất cả mọi người đang ngồi, liền kiên trì cầm lấy chén bạc, uống một hơi cạn sạch. Người ta nói mượn rượu tiêu sầu, nỗi sầu này của nàng lại không tiêu hết được.
Đúng như cung nữ nói, rượu này ngọt ngào, răng môi lưu hương, vị cồn nhạt đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nàng vừa đặt cái ly bạc lại trên khay, một điệu múa cũng đã gần đến hồi kết.
Công chúa Loan Duyệt ở trên có vẻ hơi mất hứng.
"Ban thưởng đi." Loan Duyệt công chúa phất phất tay, bảo vũ cơ lui ra.
"Đầu xuân sắp đến. Không bằng thừa dịp trận tuyết lớn cuối cùng còn chưa tan, công chúa mang theo ta đến ngự hoa viên đắp người tuyết chơi?"
Người mở miệng là Tư Không Linh Vận.
Nếu nói Kiều Sở Uyển là băng tuyết điêu khắc thành Thiên Sơn Thánh Tuyết, Tư Không Linh Vận chính là một đóa hoa phú quý nhân gian, một cái nhăn mày một nụ cười câu hồn nhiếp phách, hai đầu lông mày ngạo nghễ tự tin nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nàng ta lỗ mãng. Nàng ta cùng Loan Duyệt công chúa tướng mạo tương tự, nhưng mi mắt đã nẩy nở, đuôi lông mày miêu tả hướng lên trên, hiện ra vài phần cùng gia thế bối cảnh của nàng ta tương xứng sắc bén.
"Đề nghị của Linh Vận biểu tỷ rất hay! Chư vị theo bản cung đến ngự hoa viên đi." Loan Duyệt công chúa sáng mắt lên, gọi mọi người cùng nàng rời khỏi Thích Phương cung.
Không biết là ai mở đầu, các quý nữ lại thoáng cái từ đắp người tuyết biến thành đại chiến ném tuyết.
Kiều Sở Tâm khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của Dự Chương quận chúa, liền có cung nữ vụng trộm tới gần Kiều Sở Tâm, móc ra một tấm bảng hiệu thấp giọng nói:
"Mời Kiều quý nữ đi theo nô rời khỏi."
Trên tấm bảng có khắc một chữ "Vũ".
Nhìn thấy cung nữ và bảng hiệu, Kiều Sở Tâm cả ngày lo sợ bất an, tâm tình bình tĩnh.
"Đi thôi, ta theo ngươi đi gặp Vũ Vương."
Dứt lời, cung nữ mang theo Kiều Sở Tâm, lặng lẽ rời khỏi ngự hoa viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất