Xuyên Sách: Thấu Cốt Hoan

Chương 4: Tiểu Tao Hóa

Trước Sau
Kiều Sở Tâm cảm giác được một chút khác thường vừa xấu hổ vừa ngứa ngáy ngưng tụ dưới xương mu, nàng trừng mắt, cố gắng ngăn lại nước mắt đang lay động trong mắt. Ở hiện thực nàng chỉ là một nữ sinh sắp 18 tuổi chuẩn bị thi đại học, ngay cả cùng nam sinh nắm tay còn chưa có, nhưng lại sắp bị một người xa lạ trong sách đè ở dưới thân phi lễ khinh bạc. Lòng bàn tay Vũ Vương tựa hồ mang theo một ngọn lửa, muốn ở trên người nàng châm lửa thiêu rụi, nhưng thân thể mềm mại này cực kỳ mẫn cảm, rất nhanh bị hắn khiêu khích biến thành một bãi xuân thủy.

Sợ hãi đan xen cảm giác xa lạ, không chịu khống chế động tình.

Không thầy dạy cũng hiểu, ngón tay Vũ Vương đột nhiên quét một vòng, vừa lúc đụng phải dâm hạch giấu kín bên trong.

Kiều Sở Tâm không khống chế được thở gấp một tiếng, nhất thời hô hấp hỗn loạn, nàng nắm chặt ống tay áo Vũ Vương, dâm dịch liền không thể khống chế chảy ra, phảng phất như nước tiểu mất khống chế.

Thanh âm dâm đãng như vậy lại từ nàng phát ra sao? Kiều Sở Tâm không thể tin, lại cảm giác được hạ thân ướt át khác thường, chỉ cảm thấy thẹn vô cùng xấu hổ khó chịu.

Kiều Sở Tâm tin chắc rằng mọi thứ đã thoát khỏi quỹ đạo trong sách. Nàng không thể tiếp tục chờ đợi tình tiết trong sách  đến!

Nàng vừa mới nâng lên tay liền bị Vũ Vương bắt lấy, lấy tư thế giống như thái sơn đè nặng, không cho kháng cự mà áp xuống.

Nếu hắn dùng sức hơn nữa, cánh tay mảnh khảnh kia chỉ sợ sẽ gãy mất.

Kiều Sở Tâm hoảng sợ đối diện với ánh mắt của nam nhân dần dần mất đi lý trí.

Vũ Vương bị tiếng rên rỉ mị nhân của nàng câu dẫn đến thất thần trong chốc lát, thanh âm của nàng giống như tiên khúc cực lạc, lọt vào tai tê dại, trong cơ thể giống như có cái gì tràn đầy, ầm ầm sụp đổ.

Trong nháy mắt, dục niệm điên cuồng bộc phát trong lòng hắn.



Đôn luân chi lễ, phu thê âm dương giao hòa, thuận theo ý trời. Không theo mai làm chuyện ti tiện bại hoại là người hương dã, tổn hại lễ pháp. Nhưng dược hiệu thôi tình dược bắt đầu có tác dụng, hôm nay Vũ Vương đã quên mất đạo thánh nhân từ nhỏ đã học, đôi mắt màu trà nhiễm màu đỏ tươi, đuôi mắt lộ ra phong tình nguy hiểm.

“Thả ta ra! Triệu Thừa Dục, ngươi thả ta ra!” Kiều Sở Tâm sụp đổ khóc lên tiếng, dùng lực toàn thân muốn chạy trốn!

Vũ Vương đại danh Triệu Thừa Dục. Dục, Diệu Dã. Đương thời người có thể gọi thẳng tên hắn, đếm không đến một bàn tay.

Sự bá đạo của hoàng thất chính thống khắc vào xương cốt hắn. Dường như có chút phản ứng với tên mình, hắn đen tối không rõ mà liếc nhìn Kiều Sở Tâm một cái, bỗng nhiên cười cười.

Nụ cười đó khiến nhật nguyệt rực rỡ, nhưng lại khiến nàng sởn tóc gáy.

Thể lực cách xa nhau, chung quy chỉ là bọ ngựa đấu xe.

Vũ Vương không để ý đến lời cầu xin của Kiều Sở Tâm, ngón tay thon dài cắm vào u huyệt đã có chút ướt át.

Dị vật xâm lấn hoa huyệt chưa nếm trải mùi đời làm cho Kiều Sở Tâm cảm giác đau nhức.

“Cắm, cắm vào rồi……” Kiều Sở Tâm tự lẩm bẩm, đôi mắt đẹp lộ vẻ mờ mịt.

“Đã ướt như vậy sao? Tiểu tao hóa.” Vũ Vương ở bên tai nàng nói nhỏ, hơi thở ấm áp như lông vũ nhẹ nhàng đảo qua lỗ tai nàng, khiến nàng run rẩy từng cơn. Hắn ở trong huyệt non của thiếu nữ cong ngón tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đang đâm trong nhục huyệt mang lại kích thích nhói nhói, thúc đẩy hoa tâm run rẩy mà phun ra càng nhiều mật dịch bảo hộ chính mình.

Kiều Sở Tâm mới đầu cảm thấy một cổ đau đớn xé rách. Vũ Vương tuy rằng còn chưa cập quan nhưng đã có thể trạng không thua nam tử trưởng thành, thân cao chín thước, nhờ việc hắn cần cù tập võ, lòng bàn tay che kín vết chai, cắm vào hoa kính non mềm không khác gì một con hung thú xâm lấn thế ngoại đào nguyên, hung thú nhìn chằm chằm vùng đất xa lạ này, nóng lòng muốn thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau