Chương 40: Thiếp Mời
Cốt truyện chệch hướng rất nhiều, Kiều Sở Tâm đợi mãi, mãi vẫn không thấy cảnh báo gì.
Nàng không thể không thừa nhận, trận Đông Thú sốt cao kia bất quá chỉ là trùng hợp, mà không phải cái gọi là trời phạt.
Manh mối đứt đoạn ở chỗ này, khiến cả người nàng xám xịt.
Nếu nàng bị nhốt mãi ở đây, dây dưa với Vũ Vương không ngớt... Vậy phải làm sao?
Nam nữ chính cuối cùng còn có thể ở cùng một chỗ sao?
Kết cục của nguyên thân, lại bị nàng tạo thành hiệu ứng bươm bướm dạng gì?
Kiều Sở Tâm lòng tràn đầy mê mang.
Sau vài ngày sóng êm gió lặng, An Ninh Hầu phủ lại nhận được một phong thiệp mời kỳ quái.
"Là Dự Chương quận chúa." Nét mặt Xuân Lan rất vi diệu.
Nhắc tới Dự Chương quận chúa, sẽ làm cho người ta nghĩ đến Đoan Vương phủ, cùng với vị Thế tử mà tất cả mọi người đều muốn nói một tiếng "Đáng tiếc".
Triệu Huyền Dực là truyền kỳ của Đại Nghiệp hoàng triều, nhưng mà tất cả quyền quý đều giữ kín như bưng đối với hắn.
Hắn là một hoàng tôn thiếu chút nữa đã được tiên đế lập trữ*.
(*) Lập Trữ: thành người kế vị, hay còn gọi là Trữ Quân, Thái tử
Cho phép văn hay võ, văn có thể an bang, võ có thể định quốc. Trên thi từ ca phú, hắn là văn nhân mặc khách kinh tài tuyệt diễm, trên chính trị thời sự hắn là danh sĩ phong lưu có thể cùng người cao đàm khoát luận. Thời điểm trời cao sáng tạo ra Triệu Huyền Dực, giống như quên giao cho hắn một cái hạn mức cao nhất. Triệu Huyền Dực không chỉ có độc lĩnh phong tao trên văn học, mà ngay cả phương diện tập võ cũng thiên phú dị bẩm, năm mười lăm tuổi hắn lần đầu tiên ra chiến trường một mình xâm nhập địch doanh, lấy thủ cấp chủ soái địch quân.
Phụ vương của hắn không hề nổi bật trong mười hai vị hoàng tử trưởng thành của Tiên Hoàng, mà hắn lại là hoàng tôn Tiên Hoàng yêu thích nhất.
Nếu không phải kim thượng thủ đoạn hơn người, bây giờ người ngồi ở trên hoàng vị là ai cũng không biết chừng.
Nhưng mà lúc Hoàng đế lên ngôi, ông đã giẫm lên thi cốt chín vị huynh đệ leo lên ngôi vị hoàng đế, Đoan Vương phủ là một trong những người may mắn còn sống sót tự nhiên ẩn núp. Ba năm trước đây Triệu Huyền Dực phụng mệnh hoàng đế theo cha xuất chinh, vì cứu Đoan Vương hắn bị ám tiễn của địch nhân làm bị thương, lúc trở về đã thâm hụt nội tình.
Ngự y đến khám chữa bệnh cho hắn đều nói, Đoan Vương thế tử không còn sống lâu nữa, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài.
Trên thực tế, hầu như tất cả mọi người đều biết, đây là cây cao đón gió lớn.
Long tử long tôn chói mắt giống như Triệu Huyền Dực, nếu không ngồi trên long ỷ kia, chính là thập tử vô sinh.
Đáng tiếc tiên hoàng không đợi được hoàng tôn mà ông ấy ký thác kỳ vọng trưởng thành.
Mà chính là nhân vật khoáng cổ tuyệt kim như vậy, khiến nữ chính thắm thiết tình thâm.
"Nữ lang có đồng ý không?" Xuân Lan dò hỏi.
Kiều Sở Tâm nghĩ đến Kiều Sở Uyển. Nàng trầm ngâm nói: "Để ta suy nghĩ."
"Dự Chương quận chúa nếu chủ động đưa thiếp mời, sao không cùng nàng tụ tập?" Bị hỏi đến ý kiến, Kiều Sở Uyển vừa cười vừa nói như vậy, thần sắc không có một tia dị thường.
Kiều Sở Tâm biết, Triệu Huyền Dực vì lý do thân thể, tránh Kiều Sở Uyển mà không gặp. Trong nguyên văn, Triệu Huyền Dực không sống qua mùa đông năm nay, hắn chết ngay tại thời điểm Kiều Sở Uyển mang về được cốc chủ thần y cốc xem bệnh cho hắn, trở thành nhược điểm lớn nhất của toàn văn.
"Tỷ tỷ vừa về kinh không lâu, không bằng theo ta đến Đoan Vương phủ làm khách?"
Nụ cười của Kiều Sở Uyển hơi dừng lại, sau đó nàng ấy lắc đầu, hời hợt nói: "Ta không đi." Lại nhìn Kiều Sở Tâm nói: "Nhưng Nhuyễn Nhuyễn có thể đi. Dự Chương quận chúa tính tình lanh lẹ, yêu ghét rõ ràng, đáng giá tương giao."
Sau đó Kiều Sở Tâm suy nghĩ thật lâu, lúc này mới đáp ứng thiếp mời của Dự Chương quận chúa.
Nàng không thể không thừa nhận, trận Đông Thú sốt cao kia bất quá chỉ là trùng hợp, mà không phải cái gọi là trời phạt.
Manh mối đứt đoạn ở chỗ này, khiến cả người nàng xám xịt.
Nếu nàng bị nhốt mãi ở đây, dây dưa với Vũ Vương không ngớt... Vậy phải làm sao?
Nam nữ chính cuối cùng còn có thể ở cùng một chỗ sao?
Kết cục của nguyên thân, lại bị nàng tạo thành hiệu ứng bươm bướm dạng gì?
Kiều Sở Tâm lòng tràn đầy mê mang.
Sau vài ngày sóng êm gió lặng, An Ninh Hầu phủ lại nhận được một phong thiệp mời kỳ quái.
"Là Dự Chương quận chúa." Nét mặt Xuân Lan rất vi diệu.
Nhắc tới Dự Chương quận chúa, sẽ làm cho người ta nghĩ đến Đoan Vương phủ, cùng với vị Thế tử mà tất cả mọi người đều muốn nói một tiếng "Đáng tiếc".
Triệu Huyền Dực là truyền kỳ của Đại Nghiệp hoàng triều, nhưng mà tất cả quyền quý đều giữ kín như bưng đối với hắn.
Hắn là một hoàng tôn thiếu chút nữa đã được tiên đế lập trữ*.
(*) Lập Trữ: thành người kế vị, hay còn gọi là Trữ Quân, Thái tử
Cho phép văn hay võ, văn có thể an bang, võ có thể định quốc. Trên thi từ ca phú, hắn là văn nhân mặc khách kinh tài tuyệt diễm, trên chính trị thời sự hắn là danh sĩ phong lưu có thể cùng người cao đàm khoát luận. Thời điểm trời cao sáng tạo ra Triệu Huyền Dực, giống như quên giao cho hắn một cái hạn mức cao nhất. Triệu Huyền Dực không chỉ có độc lĩnh phong tao trên văn học, mà ngay cả phương diện tập võ cũng thiên phú dị bẩm, năm mười lăm tuổi hắn lần đầu tiên ra chiến trường một mình xâm nhập địch doanh, lấy thủ cấp chủ soái địch quân.
Phụ vương của hắn không hề nổi bật trong mười hai vị hoàng tử trưởng thành của Tiên Hoàng, mà hắn lại là hoàng tôn Tiên Hoàng yêu thích nhất.
Nếu không phải kim thượng thủ đoạn hơn người, bây giờ người ngồi ở trên hoàng vị là ai cũng không biết chừng.
Nhưng mà lúc Hoàng đế lên ngôi, ông đã giẫm lên thi cốt chín vị huynh đệ leo lên ngôi vị hoàng đế, Đoan Vương phủ là một trong những người may mắn còn sống sót tự nhiên ẩn núp. Ba năm trước đây Triệu Huyền Dực phụng mệnh hoàng đế theo cha xuất chinh, vì cứu Đoan Vương hắn bị ám tiễn của địch nhân làm bị thương, lúc trở về đã thâm hụt nội tình.
Ngự y đến khám chữa bệnh cho hắn đều nói, Đoan Vương thế tử không còn sống lâu nữa, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài.
Trên thực tế, hầu như tất cả mọi người đều biết, đây là cây cao đón gió lớn.
Long tử long tôn chói mắt giống như Triệu Huyền Dực, nếu không ngồi trên long ỷ kia, chính là thập tử vô sinh.
Đáng tiếc tiên hoàng không đợi được hoàng tôn mà ông ấy ký thác kỳ vọng trưởng thành.
Mà chính là nhân vật khoáng cổ tuyệt kim như vậy, khiến nữ chính thắm thiết tình thâm.
"Nữ lang có đồng ý không?" Xuân Lan dò hỏi.
Kiều Sở Tâm nghĩ đến Kiều Sở Uyển. Nàng trầm ngâm nói: "Để ta suy nghĩ."
"Dự Chương quận chúa nếu chủ động đưa thiếp mời, sao không cùng nàng tụ tập?" Bị hỏi đến ý kiến, Kiều Sở Uyển vừa cười vừa nói như vậy, thần sắc không có một tia dị thường.
Kiều Sở Tâm biết, Triệu Huyền Dực vì lý do thân thể, tránh Kiều Sở Uyển mà không gặp. Trong nguyên văn, Triệu Huyền Dực không sống qua mùa đông năm nay, hắn chết ngay tại thời điểm Kiều Sở Uyển mang về được cốc chủ thần y cốc xem bệnh cho hắn, trở thành nhược điểm lớn nhất của toàn văn.
"Tỷ tỷ vừa về kinh không lâu, không bằng theo ta đến Đoan Vương phủ làm khách?"
Nụ cười của Kiều Sở Uyển hơi dừng lại, sau đó nàng ấy lắc đầu, hời hợt nói: "Ta không đi." Lại nhìn Kiều Sở Tâm nói: "Nhưng Nhuyễn Nhuyễn có thể đi. Dự Chương quận chúa tính tình lanh lẹ, yêu ghét rõ ràng, đáng giá tương giao."
Sau đó Kiều Sở Tâm suy nghĩ thật lâu, lúc này mới đáp ứng thiếp mời của Dự Chương quận chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất