Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
Chương 18: Tình tiết
"Á..."
Tiếng hét của "Nam Diễm" vang vọng trong phòng bếp, cô ngồi phịch xuống sàn nhà, ôm lấy cánh tay của mình, trên đó một mảng đỏ ửng, da như sắp bị lột ra.
Dương Nhã Đoàn nhìn nồi cà ri nóng hổi, vương vãi khắp trên mặt đất rồi nhìn sang "Nam Diễm" bên cạnh:
"Điên rồi... mày điên rồi?"
"Nam Diễm" bật cười thành tiếng, giọng điệu châm biếm: "Sao? muốn làm con dâu Diệp gia? Nằm mơ"
Dứt câu, cô liếc nhìn Dương Nhã Đoàn, nghiếng răng nghiếng lợi nói: "Diệp Cảnh Ninh chỉ có thể là của tôi thôi"
"Dì Vân thương tôi đến như vậy... chị đoán xem, nếu dì ấy biết chị làm tôi thành ra thế này... liệu dì ấy còn thích chị nữa không?"
Vừa nói, cô vừa đưa cánh tay mình lên quơ quơ trước mắt Dương Nhã Đoàn.
Việc Diệp phu nhân hết lòng se duyên cho Diệp Cảnh Ninh và Dương Nhã Đoàn đã khiến cho "Nam Diễm" cực kì căm phẫn.
Đối với "Nam Diễm", Diệp Cảnh Ninh chính là tia sáng duy nhất hiện diện trong cuộc đời của cô.
Tình yêu kia điên cuồng đến đáng sợ, muốn giành lấy và độc chiếm cho riêng mình...
Dương Nhã Đoàn trừng mắt nhìn "Nam Diễm", giọng nói tức giận: "Là tự mày làm, không phải tao"
Tiếng bước chân, cầm cập đi lại ngày càng gần, "Nam Diễm" cười hắt ra, nhếch môi:
"A... tôi nói là chị thì là chị"
Đúng lúc này, Diệp phu nhân cùng những người khác đi vào, một cảnh hỗn loạn đập vào mắt, chưa kịp định hình thì nghe tiếng "Nam Diễm" khóc lớn không ngừng:
"Chị Nhã Đoàn, chị... chị làm em đau quá"
Phan Khuynh Vân vội chạy đến, đỡ lấy "Nam Diễm", nhìn xuống cánh tay bé nhỏ kia, bà hoảng hốt, vết thương kia trông vô cùng đáng sợ.
Da thịt phồng rộp, vết đỏ loang lỗ khắp nơi, có chỗ da thịt đã hoàn toàn trắng dã, rướm máu.
Ai nhìn vào cũng biết là bỏng rất nặng...
"Chuyện gì thế này?"
"Nam Diễm" bên cạnh giọng nói đứt quãng như cố kiềm cơn đau: "Chị Nhã Đoàn, em xin lỗi... sau này em... em không dám bám lấy anh Cảnh Ninh nữa..."
"Em không dám nữa... không dám nữa"
"Em đau quá... em không dám nữa"
Nói xong "Nam Diễm" đột ngột ngất đi, khiến cho Phan Khuynh Vân càng thêm hoảng.
Vội vàng đưa "Nam Diễm" đi,... bỏ mặc Dương Nhã Đoàn thất thểu đứng đó, sắc mặt ngày càng khó coi.
Đêm hôm đó, cả Diệp gia một phen chấn động...
Chính xác đây là tình tiết trong quyển truyện kia.
Trên chiếc giường rộng lớn, Nam Diễm nhìn nhìn ngắm ngắm cánh tay mình mà nuốt nước bọt.
Cmn
Đừng nói là hôm nay nha.
Nam Diễm thầm cảm ơn trời đất vì cho cô sớm thức tỉnh, nếu không cô cũng giống như "Nam Diễm" kia, tự tổn hại chính mình nhận lấy kết cục đau đớn.
- Cốc, cốc-
Cô vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Trương quản gia đứng phía ngoài, ông hiền từ lên tiếng:
"Cô Nam Diễm, bữa tối đã xong rồi ạ, bà chủ và mọi người đang đợi cô ạ"
Nhớ đến cái tình tiết kia, Nam Diễm tim đập chân run, tò mò hỏi:
"Bác Trương, bác đừng nói với cháu hôm nay có món cà ri nha"
Trương quản gia, mỉm cười nhìn cô, ông gật đầu một cái.
Cái gật đầu kia như tia sét đánh thật mạnh xuống đầu Nam Diễm, cô nhịn không được vỗ đùi một cái, miệng thoăn thoắt chửi một câu:
"Má..."
Đột nhiên, Nam Diễm như nhớ đến cái gì đó, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp bác Trương mắt mở to nhìn mình.
Xong.
- ------------
Lát sau, Nam Diễm lê lết cơ thể mình xuống lầu, hướng phòng bếp mà đi đến.
Trên bàn ăn, Diệp phu nhân và Dương Nhã Đoàn đang trò truyện vui vẻ, Nam Diễm nhẹ nhàng đi đến ngồi vào bàn.
Đúng lúc này, ghế bên cạnh kéo ra, Diệp Cảnh Ninh mặt mày thanh lãnh ngồi xuống.
Nam Diễm vừa xoay qua nhìn, Diệp Cảnh Ninh không nói không rằng, bàn tay to lớn của hắn cư nhiên hướng đến cái đầu nhỏ của cô mà xoa nhẹ.
Ây da, đầu của nữ nhân là không nên tùy tiện chạm vào nha.
Anh có biết không hã?
Nam Diễm vội tránh đi, khi ngước mắt lên, cô thấy Dương Nhã Đoàn cũng chăm chăm nhìn mình.
Đệt.
Vừa nhìn thấy Diệp Cảnh Ninh, Dương Nhã Đoàn liền ưu ưu nhã nhã lên tiếng:
"Anh Cảnh Ninh, mấy món này là em nấu, tay nghề em còn vụng về... hy vọng anh không chê"
Diệp Cảnh Ninh lịch sự trả lời: "Dương tiểu thư có lòng"
Dương Nhã Đoàn gương mặt ửng đỏ, cúi đầu ngại ngùng: "Anh... thích là được"
Người qua đường Nam Diễm nãy giờ vẫn im lìm ngồi nhai thịt, không quan tâm một màn kết duyên nam chính, nữ thứ kia.
Dù gì cũng đâu có kết quả... thật tội cho chị gái xinh đẹp a.
- --------------
Cảm ơn mọi người đã luôn dõi theo truyện, lần đầu tiên viết nên tui còn nhiều thiếu sót, nếu có bất kì ý kiến hay nhận xét gì thì mn cứ cmt cho tui biết nha.
Đừng quên tặng SAO cho tui á
Tiếng hét của "Nam Diễm" vang vọng trong phòng bếp, cô ngồi phịch xuống sàn nhà, ôm lấy cánh tay của mình, trên đó một mảng đỏ ửng, da như sắp bị lột ra.
Dương Nhã Đoàn nhìn nồi cà ri nóng hổi, vương vãi khắp trên mặt đất rồi nhìn sang "Nam Diễm" bên cạnh:
"Điên rồi... mày điên rồi?"
"Nam Diễm" bật cười thành tiếng, giọng điệu châm biếm: "Sao? muốn làm con dâu Diệp gia? Nằm mơ"
Dứt câu, cô liếc nhìn Dương Nhã Đoàn, nghiếng răng nghiếng lợi nói: "Diệp Cảnh Ninh chỉ có thể là của tôi thôi"
"Dì Vân thương tôi đến như vậy... chị đoán xem, nếu dì ấy biết chị làm tôi thành ra thế này... liệu dì ấy còn thích chị nữa không?"
Vừa nói, cô vừa đưa cánh tay mình lên quơ quơ trước mắt Dương Nhã Đoàn.
Việc Diệp phu nhân hết lòng se duyên cho Diệp Cảnh Ninh và Dương Nhã Đoàn đã khiến cho "Nam Diễm" cực kì căm phẫn.
Đối với "Nam Diễm", Diệp Cảnh Ninh chính là tia sáng duy nhất hiện diện trong cuộc đời của cô.
Tình yêu kia điên cuồng đến đáng sợ, muốn giành lấy và độc chiếm cho riêng mình...
Dương Nhã Đoàn trừng mắt nhìn "Nam Diễm", giọng nói tức giận: "Là tự mày làm, không phải tao"
Tiếng bước chân, cầm cập đi lại ngày càng gần, "Nam Diễm" cười hắt ra, nhếch môi:
"A... tôi nói là chị thì là chị"
Đúng lúc này, Diệp phu nhân cùng những người khác đi vào, một cảnh hỗn loạn đập vào mắt, chưa kịp định hình thì nghe tiếng "Nam Diễm" khóc lớn không ngừng:
"Chị Nhã Đoàn, chị... chị làm em đau quá"
Phan Khuynh Vân vội chạy đến, đỡ lấy "Nam Diễm", nhìn xuống cánh tay bé nhỏ kia, bà hoảng hốt, vết thương kia trông vô cùng đáng sợ.
Da thịt phồng rộp, vết đỏ loang lỗ khắp nơi, có chỗ da thịt đã hoàn toàn trắng dã, rướm máu.
Ai nhìn vào cũng biết là bỏng rất nặng...
"Chuyện gì thế này?"
"Nam Diễm" bên cạnh giọng nói đứt quãng như cố kiềm cơn đau: "Chị Nhã Đoàn, em xin lỗi... sau này em... em không dám bám lấy anh Cảnh Ninh nữa..."
"Em không dám nữa... không dám nữa"
"Em đau quá... em không dám nữa"
Nói xong "Nam Diễm" đột ngột ngất đi, khiến cho Phan Khuynh Vân càng thêm hoảng.
Vội vàng đưa "Nam Diễm" đi,... bỏ mặc Dương Nhã Đoàn thất thểu đứng đó, sắc mặt ngày càng khó coi.
Đêm hôm đó, cả Diệp gia một phen chấn động...
Chính xác đây là tình tiết trong quyển truyện kia.
Trên chiếc giường rộng lớn, Nam Diễm nhìn nhìn ngắm ngắm cánh tay mình mà nuốt nước bọt.
Cmn
Đừng nói là hôm nay nha.
Nam Diễm thầm cảm ơn trời đất vì cho cô sớm thức tỉnh, nếu không cô cũng giống như "Nam Diễm" kia, tự tổn hại chính mình nhận lấy kết cục đau đớn.
- Cốc, cốc-
Cô vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Trương quản gia đứng phía ngoài, ông hiền từ lên tiếng:
"Cô Nam Diễm, bữa tối đã xong rồi ạ, bà chủ và mọi người đang đợi cô ạ"
Nhớ đến cái tình tiết kia, Nam Diễm tim đập chân run, tò mò hỏi:
"Bác Trương, bác đừng nói với cháu hôm nay có món cà ri nha"
Trương quản gia, mỉm cười nhìn cô, ông gật đầu một cái.
Cái gật đầu kia như tia sét đánh thật mạnh xuống đầu Nam Diễm, cô nhịn không được vỗ đùi một cái, miệng thoăn thoắt chửi một câu:
"Má..."
Đột nhiên, Nam Diễm như nhớ đến cái gì đó, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp bác Trương mắt mở to nhìn mình.
Xong.
- ------------
Lát sau, Nam Diễm lê lết cơ thể mình xuống lầu, hướng phòng bếp mà đi đến.
Trên bàn ăn, Diệp phu nhân và Dương Nhã Đoàn đang trò truyện vui vẻ, Nam Diễm nhẹ nhàng đi đến ngồi vào bàn.
Đúng lúc này, ghế bên cạnh kéo ra, Diệp Cảnh Ninh mặt mày thanh lãnh ngồi xuống.
Nam Diễm vừa xoay qua nhìn, Diệp Cảnh Ninh không nói không rằng, bàn tay to lớn của hắn cư nhiên hướng đến cái đầu nhỏ của cô mà xoa nhẹ.
Ây da, đầu của nữ nhân là không nên tùy tiện chạm vào nha.
Anh có biết không hã?
Nam Diễm vội tránh đi, khi ngước mắt lên, cô thấy Dương Nhã Đoàn cũng chăm chăm nhìn mình.
Đệt.
Vừa nhìn thấy Diệp Cảnh Ninh, Dương Nhã Đoàn liền ưu ưu nhã nhã lên tiếng:
"Anh Cảnh Ninh, mấy món này là em nấu, tay nghề em còn vụng về... hy vọng anh không chê"
Diệp Cảnh Ninh lịch sự trả lời: "Dương tiểu thư có lòng"
Dương Nhã Đoàn gương mặt ửng đỏ, cúi đầu ngại ngùng: "Anh... thích là được"
Người qua đường Nam Diễm nãy giờ vẫn im lìm ngồi nhai thịt, không quan tâm một màn kết duyên nam chính, nữ thứ kia.
Dù gì cũng đâu có kết quả... thật tội cho chị gái xinh đẹp a.
- --------------
Cảm ơn mọi người đã luôn dõi theo truyện, lần đầu tiên viết nên tui còn nhiều thiếu sót, nếu có bất kì ý kiến hay nhận xét gì thì mn cứ cmt cho tui biết nha.
Đừng quên tặng SAO cho tui á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất