Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
Chương 42: Thần hồn điên đảo (H)
Quần lót cuối cùng cũng lặng lẽ lìa khỏi thân, Nam Diễm bất lực nhìn hai chân mình người kia dạng ra, cái lạnh lẽo ập đến xuyên thấu từ phía dưới lên đến tận não.
Nam Diễm nuốt nuốt nước bọt, run rẩy nhìn nam căn đang qua lại giữa hai đùi mình.
Rốt cuộc lần trước, bằng cách nào mà cái thứ thô to đó lại có thể đi vào bên trong cô chứ?
Nam Diễm chợt có linh cảm, đêm nay, cô một là chết hai là tiêu đời...
"Anh...anh...nó...nó..." Cô bắt đầu lắp bắp, cả người dịch ra.
"Đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ..." Diệp Cảnh Ninh nhếch miệng cười, cường thế kéo ngược Nam Diễm trở lại, tách hai hai chân cô ra vắt ngang eo mình, bắt đầu dụ dỗ.
"Không...đừng...không muốn." Cái cảm giác đau điếng kia như phát lại trong trí nhớ, Nam Diễm điên cuồng lắc đầu.
Lần trước hắn cũng nói như thế.
"Muốn chạm vào em quá." Diệp Cảnh Ninh than nhẹ.
"Đừng, đừng xin anh...tha cho em..." Nam Diễm hướng hắn cầu xin.
Bàn tay Diệp Cảnh Ninh bắt đầu làm bậy trên đùi Nam Diễm, hắn không vội vào ngay, chỉ dùng côn th*t cọ cọ lên xuống nơi kia, ba nặng một nhẹ, hắn ấn ấn khẽ đầu côn th*t vào u cốc, đút vào một tí sau đó lại rút ra, cứ như thế khiến tiểu huyệt càng chảy nước.
Nam Diễm bị một màn tra tấn này làm cô hồn bay phách lạc, nhịn không được mà rên thành tiếng.
Âm thanh mị hoặc nỉ non rơi vào tai, Diệp Cảnh Ninh nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu nhìn đến phát ghê.
Phải nói, Diệp Cảnh Ninh chịu đựng cực kì giỏi, nảy giờ thời gian cứ trôi qua, nam căn của hắn đã ngạo nghễ cao đầu ưỡn ngực từ đời nào nhưng hắn vẫn cố chịu vì muốn khiến Nam Diễm không còn nhẫn nại nào cả mà van cầu hắn.
Nhưng xem ra hắn đã xem nhẹ khả năng chịu đựng của bạn nhỏ rồi, người không nhẫn nại mới chính là hắn, bây giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.
Muốn làm cô đến phát khóc.
Nam Diễm giờ đây chỉ biết xấu hổ khi biết bản thân cô đang rên rỉ đang khoái cảm đến cùng cực, cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
"Anh đừng chạm vào em."
"Ừ, anh đâu có chạm là nó chạm."
Diệp Cảnh Ninh ngả ngớn nói một câu, nắm lấy vòng eo của cô rồi ưỡn người một phát đâm sâu vào.
"Á...á..."
Nam Diễm đau đớn thét lên, là nó, chính là cái cảm giác này, nó khiến cô cảm thấy hắn muốn xé nát cả cơ thể mình ra thành ngàn mảnh, cả khuôn mặt đều nhăn lại, đau đến mức nước mắt không tự chủ được liền chảy ra.
"Diệp Cảnh Ninh...đau quá...anh ra ngoài đi..."
Cô khóc lóc cầu xin hắn, cảm nhận cái thứ khủng bố kia vẫn nằm sâu bên trong mình, ngón tay ngón chân co quắp bám vào ga giường, phải nói cảm giác không tốt chút nào.
Mặc dù đã đạt được ý đồ nhưng khi nghe thấy thiếu nữ nấc lên, trong đôi mắt chứa đầy dục vọng ác liệt của Diệp Cảnh Ninh cuối cùng cũng xẹt qua một tia thương xót, hắn vốn không muốn làm cô đau.
Diệp Cảnh Ninh mủi lòng không động nữa, cơ thể hắn trầm xuống ôm lấy cả cơ thể Nam Diễm, hắn an ủi nâng tay gạt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô.
"Bạn nhỏ, thả lỏng đi."
"Anh...anh đừng động...nó thật sự rất đau..."
Lẽ ra hắn đã muốn bỏ qua nhưng Nam Diễm thật đúng là không an phận, cô vẫn không ngừng thút thít như mèo con bên tai hắn, một khắc này, cứ như Diệp Cảnh Ninh đã đi đến giới hạn bản thân, thử hỏi tên đàn ông nào có thể nhịn nổi với cái cảnh này chứ.
Cmn! Hắn muốn chơi chết cô...
Nam Diễm nào có hay rằng bản thân đang tự lấy đá đập chân mình, khóc thì vẫn cứ khóc, âm thanh không quá lớn, vừa đủ nỉ non khiến người đàn ông ngày càng mất khống chế.
"Diễm Diễm, là em tự làm tự chịu..."
Nam Diễm nghe thấy hắn gằn giọng nói một câu như thế, ngơ ngác không biết chuyện gì, chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã nóng lòng rút côn th*t ra ngoài, một lần nữa mạnh mẽ tiến vào.
Lần này lại điên cuồng hơn lần trước, hắn chuyển động một lúc một nhanh hơn.
"Á... ưm... Diệp...Cảnh Ninh...tên khốn kiếp..."
Nam Diễm quằn quại trong cơn đau còn động, côn th*t từng phát hướng đến chỗ sâu nhất mà đâm tới liên tục, cô nức nở bấu chặt lấy cánh tay hắn.
"Thả lỏng đi bạn nhỏ, rất nhanh sẽ không đau nữa..."
Bụng dưới căng trướng tê rần, Nam Diễm đau đến không nói nổi, bất lực bị hắn đâm.
Người đàn ông thoải mái đến mức tê dại, âm thanh phát ra từ nơi giao hợp như hố sâu không đáy hút hắn vào dục vọng không lối thoát.
Tiếng rên rỉ âm trầm thoát ra từ cổ họng, trên trán thấm đẫm mồ hôi, Diệp Cảnh Ninh thật sự sung sướng, hắn sướng đến phát điên.
Lần đầu tiên Nam Diễm nghe thấy một người đàn ông rên rỉ, cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy Diệp Cảnh Ninh như thế, cô nhìn khuôn mặt sát gần, hơi thở nam tính dần cắn nuốt những tia lý trí cuối cùng.
Bị tra tấn đến ngây ngốc, dưới cơn cường hãm của hắn, mật dịch đã chảy ra ướt cả ga giường phía dưới. Cơn đau đi qua, xúc cảm khoan khoái mơ hồ lắp đầy sau đó, theo từng nhịp điệu của hắn, tiểu huyệt bắt đầu co giật.
Dán chặt mắt lên trần nhà, Nam Diễm cũng dần mụ mị, hắn như dã thú đem cô bạo ngược đến thần hồn điên đảo...
- ------------
THẢ SAO đi nào mấy ní.
Nam Diễm nuốt nuốt nước bọt, run rẩy nhìn nam căn đang qua lại giữa hai đùi mình.
Rốt cuộc lần trước, bằng cách nào mà cái thứ thô to đó lại có thể đi vào bên trong cô chứ?
Nam Diễm chợt có linh cảm, đêm nay, cô một là chết hai là tiêu đời...
"Anh...anh...nó...nó..." Cô bắt đầu lắp bắp, cả người dịch ra.
"Đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ..." Diệp Cảnh Ninh nhếch miệng cười, cường thế kéo ngược Nam Diễm trở lại, tách hai hai chân cô ra vắt ngang eo mình, bắt đầu dụ dỗ.
"Không...đừng...không muốn." Cái cảm giác đau điếng kia như phát lại trong trí nhớ, Nam Diễm điên cuồng lắc đầu.
Lần trước hắn cũng nói như thế.
"Muốn chạm vào em quá." Diệp Cảnh Ninh than nhẹ.
"Đừng, đừng xin anh...tha cho em..." Nam Diễm hướng hắn cầu xin.
Bàn tay Diệp Cảnh Ninh bắt đầu làm bậy trên đùi Nam Diễm, hắn không vội vào ngay, chỉ dùng côn th*t cọ cọ lên xuống nơi kia, ba nặng một nhẹ, hắn ấn ấn khẽ đầu côn th*t vào u cốc, đút vào một tí sau đó lại rút ra, cứ như thế khiến tiểu huyệt càng chảy nước.
Nam Diễm bị một màn tra tấn này làm cô hồn bay phách lạc, nhịn không được mà rên thành tiếng.
Âm thanh mị hoặc nỉ non rơi vào tai, Diệp Cảnh Ninh nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu nhìn đến phát ghê.
Phải nói, Diệp Cảnh Ninh chịu đựng cực kì giỏi, nảy giờ thời gian cứ trôi qua, nam căn của hắn đã ngạo nghễ cao đầu ưỡn ngực từ đời nào nhưng hắn vẫn cố chịu vì muốn khiến Nam Diễm không còn nhẫn nại nào cả mà van cầu hắn.
Nhưng xem ra hắn đã xem nhẹ khả năng chịu đựng của bạn nhỏ rồi, người không nhẫn nại mới chính là hắn, bây giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.
Muốn làm cô đến phát khóc.
Nam Diễm giờ đây chỉ biết xấu hổ khi biết bản thân cô đang rên rỉ đang khoái cảm đến cùng cực, cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
"Anh đừng chạm vào em."
"Ừ, anh đâu có chạm là nó chạm."
Diệp Cảnh Ninh ngả ngớn nói một câu, nắm lấy vòng eo của cô rồi ưỡn người một phát đâm sâu vào.
"Á...á..."
Nam Diễm đau đớn thét lên, là nó, chính là cái cảm giác này, nó khiến cô cảm thấy hắn muốn xé nát cả cơ thể mình ra thành ngàn mảnh, cả khuôn mặt đều nhăn lại, đau đến mức nước mắt không tự chủ được liền chảy ra.
"Diệp Cảnh Ninh...đau quá...anh ra ngoài đi..."
Cô khóc lóc cầu xin hắn, cảm nhận cái thứ khủng bố kia vẫn nằm sâu bên trong mình, ngón tay ngón chân co quắp bám vào ga giường, phải nói cảm giác không tốt chút nào.
Mặc dù đã đạt được ý đồ nhưng khi nghe thấy thiếu nữ nấc lên, trong đôi mắt chứa đầy dục vọng ác liệt của Diệp Cảnh Ninh cuối cùng cũng xẹt qua một tia thương xót, hắn vốn không muốn làm cô đau.
Diệp Cảnh Ninh mủi lòng không động nữa, cơ thể hắn trầm xuống ôm lấy cả cơ thể Nam Diễm, hắn an ủi nâng tay gạt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô.
"Bạn nhỏ, thả lỏng đi."
"Anh...anh đừng động...nó thật sự rất đau..."
Lẽ ra hắn đã muốn bỏ qua nhưng Nam Diễm thật đúng là không an phận, cô vẫn không ngừng thút thít như mèo con bên tai hắn, một khắc này, cứ như Diệp Cảnh Ninh đã đi đến giới hạn bản thân, thử hỏi tên đàn ông nào có thể nhịn nổi với cái cảnh này chứ.
Cmn! Hắn muốn chơi chết cô...
Nam Diễm nào có hay rằng bản thân đang tự lấy đá đập chân mình, khóc thì vẫn cứ khóc, âm thanh không quá lớn, vừa đủ nỉ non khiến người đàn ông ngày càng mất khống chế.
"Diễm Diễm, là em tự làm tự chịu..."
Nam Diễm nghe thấy hắn gằn giọng nói một câu như thế, ngơ ngác không biết chuyện gì, chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã nóng lòng rút côn th*t ra ngoài, một lần nữa mạnh mẽ tiến vào.
Lần này lại điên cuồng hơn lần trước, hắn chuyển động một lúc một nhanh hơn.
"Á... ưm... Diệp...Cảnh Ninh...tên khốn kiếp..."
Nam Diễm quằn quại trong cơn đau còn động, côn th*t từng phát hướng đến chỗ sâu nhất mà đâm tới liên tục, cô nức nở bấu chặt lấy cánh tay hắn.
"Thả lỏng đi bạn nhỏ, rất nhanh sẽ không đau nữa..."
Bụng dưới căng trướng tê rần, Nam Diễm đau đến không nói nổi, bất lực bị hắn đâm.
Người đàn ông thoải mái đến mức tê dại, âm thanh phát ra từ nơi giao hợp như hố sâu không đáy hút hắn vào dục vọng không lối thoát.
Tiếng rên rỉ âm trầm thoát ra từ cổ họng, trên trán thấm đẫm mồ hôi, Diệp Cảnh Ninh thật sự sung sướng, hắn sướng đến phát điên.
Lần đầu tiên Nam Diễm nghe thấy một người đàn ông rên rỉ, cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy Diệp Cảnh Ninh như thế, cô nhìn khuôn mặt sát gần, hơi thở nam tính dần cắn nuốt những tia lý trí cuối cùng.
Bị tra tấn đến ngây ngốc, dưới cơn cường hãm của hắn, mật dịch đã chảy ra ướt cả ga giường phía dưới. Cơn đau đi qua, xúc cảm khoan khoái mơ hồ lắp đầy sau đó, theo từng nhịp điệu của hắn, tiểu huyệt bắt đầu co giật.
Dán chặt mắt lên trần nhà, Nam Diễm cũng dần mụ mị, hắn như dã thú đem cô bạo ngược đến thần hồn điên đảo...
- ------------
THẢ SAO đi nào mấy ní.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất