[Xuyên Sách] Trẫm Mỗi Ngày Đều Nghĩ Muốn Thoái Vị
Chương 2: Trẫm muốn thoái vị
Edit: Maple
"Đã muộn thế này rồi, ngoài cung không an toàn, bệ hạ nếu khăng khăng muốn đi ra ngoài, không bằng mang theo thần đi cùng."
Bạch y thừa tướng ôn hòa cười, vừa tri kỷ lại mang ý tốt kiến nghị:
"Nếu bệ hạ không ngại, hãy đến phủ của thần ngồi."
Trong đầu Tạ Dung tràn ngập các kiểu tiếu lí tàng đao*, tiên lễ hậu binh**.
*tiếu lý tàng đao: trong nụ cười giấu đao kiếm. Ý nói là bên ngoài cười nói mềm mỏng, bên trong nham hiểm, ủ mưu giết người không cần đao kiếm.
** tiên lễ hậu binh: phía trước thì bày nghi lễ để chiêu hàng, phía sau lại dàn quân lính để phục kích.
Câu trên đại khái ý là bé hoàng đế nghĩ thừa tướng toàn dụ dỗ bé vào bẫy để hãm hại thôi, chả có gì tốt đẹp cả.
Y đem cái chân bước qua cửa rút về, làm như không có việc gì mà cười gượng:
"Trẫm hiện tại không muốn đi ra ngoài nữa."
Trễ thế này còn tiến cung, nhất định Trầm Nghiên không có ý tốt gì cả.
Ban đêm gió thổi lành lạnh, Tạ Dung tim đập nhanh, cảm giác cái đầu trên cổ mình lung lay sắp đổ.
Nghe thấy y nói không đi nữa, Trầm Nghiên lộ vẻ mặt tiếc nuối: "Nếu......"
Còn chưa nói xong, một đội tiểu thái giám nâng hộp đồ ăn bước nhanh đi tới.
Trầm Nghiên chân mày khẽ nhíu lại, rất tự nhiên đổi chủ đề: "Bệ hạ còn chưa dùng bữa tối?"
Nhóm tiểu thái giám trải qua huấn luyện, cẩn thận nâng hộp đồ ăn đi ngang qua Tạ Dung vào trong điện, mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi.
Dạ dày Tạ Dung không nhịn được, trả lời thay y: "Lộc cộc lộc cộc."
Hai đạo tầm mắt nhất thời dừng ở trên người y.
Một đạo là Lương Dung Bình ở phía sau, một đạo là Trầm Nghiên trước mặt.
Tạ Dung sắc mặt cứng đờ, hận không thể đào cái hố chui xuống. (//∇//)
Cũng may Trầm Nghiên không nhắc lại chuyện thánh chỉ, Tạ Dung ôm tâm lý của đà điểu, một bên cầu mong bụng không réo, một bên trầm mặt bắt chước tiểu hoàng đế không kiên nhẫn nói:
"Trẫm đói bụng, thừa tướng có việc đợi lát nữa lại nói."
Nói xong Tạ Dung xoay người vào trong điện, che giấu sự thất thố. Phía sau Trầm Nghiên vậy mà lại im miệng, chỉ nói một câu:
"Vậy thần đến thiên điện chờ bệ hạ."
Không có sự phẫn nộ khi bị ban thánh chỉ ép cưới, cũng không có cảm giác sắp tạo phản mưa gió bão bùng.
Có lẽ là bị giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên của hắn mê hoặc, Tạ Dung ma xui quỷ khiến mà quay đầu gọi hắn lại, hất cằm, ngạo mạn sai khiến:
"Chờ đã —— thừa tướng đến cùng trẫm dùng bữa."
......
Món ngon đầy bàn, sắc hương vị đều đầy đủ.
Tạ Dung mặt không biểu tình ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hận không thể trở lại mười lăm phút trước tát chết cái kẻ mở miệng giữ Trầm Nghiên lại là y.
Y vừa nãy đột nhiên nhớ tới truyền thống tốt đẹp quê y là trên bàn cơm nói những việc tốt đẹp truyền thống, theo bản năng gọi người lại.
Nhưng mà y đã quên, hiện tại y ở một một triều đại không biết tên.
Nơi này chú ý lúc ăn và ngủ không nói chuyện.
Tạ Dung cố gắng chịu đựng run tay gắp đồ ăn.
Tiểu hoàng đế quá xa xỉ, một người mà tận mười tám món ăn, xếp đầy một bàn.
Có điều Tạ Dung chỉ ăn một lát liền gác đũa ngọc xuống. Y lượng cơm ăn vốn không nhiều, lại thêm người có khả năng sẽ muốn mạng của y ngồi ở bên cạnh như hổ rình mồi, bữa cơm này ăn vị nhạt như nước ốc, căn bản không ăn nhiều nổi.
Nhìn còn thừa hơn phân nửa thức ăn, Tạ Dung có chút tiếc rẻ. . Ngôn Tình Hài
Y vốn là trẻ bị vứt bỏ được côi nhi viện thu nhận, bởi sức khỏe quá yếu nên không ai muốn nhận nuôi. Những đứa trẻ khác lần lượt được nhận nuôi, chỉ có y vẫn luôn đi theo Tạ viện trưởng, được ông chăm sóc.
Ông Tạ cũng lẻ loi hiu quạnh không con khôg cháu, kinh tế túng quẫn. Tài chính khó khăn, một già một trẻ mỗi bữa cơm chỉ có hai chén cháo loãng và một củ khoai lang chia nhau ăn.
Tiếc rằng ông Tạ sau không chờ nổi đến lúc hưởng phúc đã mắc ung thư dạ dày qua đời. Tạ Dung nghĩ lại chuyện cũ, mắt rũ xuống, cảm xúc bỗng tụt dốc ủ rũ không thôi.
Thái giám đem đồ vật dọn sạch xong, trong điện bắt đầu cực độ yên tĩnh.
Trầm Nghiên cũng cẩn thận quan sát tiểu hoàng đế trước mặt.
Tiểu hoàng đế đăng cơ năm mười lăm tuổi, cho tới bây giờ cũng đã tại vị được hơn ba năm. Qua non nửa năm nữa, tiểu hoàng đế mới năm đủ mười chín.
Có thể do bị tửu sắc đào rỗng thân mình, tiểu hoàng đế này thân thể nhỏ bé quá mức mảnh khảnh, nhìn giống thiếu niên chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi.
Cũng phải, xem lượng cơm ít như mèo ăn của y, không gầy mới là lạ.
Trầm Nghiên xoa ngón tay, đánh giá eo của tiểu hoàng đế, eo kia phỏng chừng còn chưa bằng một vòng tay của hắn hắn. Ừm, lần tới có cơ hội kiểm tra một chút.
Gương mặt tiểu hoàng đế thật ra rất đẹp, chỉ là quanh năm cứ âm trầm phá hết mỹ cảm,uổng phí cả khuôn mặt đẹp.
Trầm Nghiên nhạy bén nhân ra một tia mất mát trên gương mặt kia.
Y mất mát cái gì?
Phải chăng y thấy tiếc nuối bởi vị thừa tướng trước giờ luôn nghe lời giờ đây lại không nghe theo thánh chỉ y ban ra?
Trầm Nghiên nghĩ đến đạo tháng chỉ giữa trưa đưa đến tướng phủ, hơi híp mắt.
Nạp phi nạp phi, nói thật dễ nghe. Đạo ý chỉ kia ban cho quý nữ thế gia là vô hạn vinh sủng, nhưng ban cho hắn thừa tướng, kẻ làm mưa làm gió trên triều đình.
Quả thực chính là vô cùng nhục nhã.
Trầm Nghiên gần như có thể tưởng tượng ra, nếu hắn thật sự vào hậu cung của tiểu hoàng đế, ngày sau sách sử sẽ viết như nào về hắn.
Khuất nhục* trước cường quyền, trở thành cấm luyến** của hoàng đế, đáng thương đáng tiếc làm sao.
*khuất nhục: chịu nhục vì yếu thế vì 1 cái gì đó.
** cấm luyến: tra gg là loạn luân, tình yêu giữa những người có huyết thống nhưng mà trường hợp này tui thấy không đúng lắm, bé hoàng đế và thừa tướng chả có quan hệ huyết thống gì cả nên nghĩa đấy không ổn lắm. Theo ý tui hiểu là trở thành người yêu trong tối, không được người đời chấp nhận,
Chậc.
Trầm Nghiên ở trong lòng thở dài, không rõ là ghét bỏ hay là trào phúng. Hắn trên mặt mảy may không hiện gì cả, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
" Hôm nay Bệ hạ đưa tới tướng phủ ý chỉ muốn nạp phi?"
—— Rốt cuộc cũng tới rồi.
Bóng dáng con dao treo trên đầu chữ sắc cuối cùng cũng lộ ra*. Tim Tạ Dung đập nhanh, suy nghĩ bay nhanh như chong chóng.
*Chữ "sắc" 色 được kết hợp bởi chữ đao 刀 nghĩa là con dao và chữ 巴 là tên một loài rắn có thể nuốt được voi. Sắc 色 có nghĩa là vẻ mặt, hình tướng, cảnh sắc sự vật, sắc dục. Vì sao tạo chữ sắc mà trên đầu lại có một con dao (đao), có thể vì người xưa muốn cảnh cáo con người rằng sự đam mê vào hình dung, hình tướng, cảnh vật chẳng khác nào như dao bén làm tổn thương chính mình. Lúc trước nguyên thân ham mê sắc đẹp nên bây giờ con dao đến đòi mạng rồi.:))
Lúc ăn cơm, y cũng không nhàn rỗi, ba chương đầu của nguyên sách... chương thứ ba chết đi sống lại tạm không có giá trị tham khảo, hai chương đầu bị y phân tích sự việc giữa tiểu hoàng đế và thừa tướng đến nát cả chữ.
So với năm xưa làm đề thi Ngữ Văn đại còn nghiêm túc hơn.
Sau đó Tạ Dung phát hiện, tiểu hoàng đế tuy tính tình quái đản, nhưng khi hắn đối mặt với thừa tướng, khá là...... Ngoan ngoãn.
Đương nhiên ngoan ngoãn này là so với sự bạo ngược thường ngày thôi. Tính xấu vẫn có, chỉ là ở trước mặt Trầm Nghiên, tiểu hoàng đế trong giống một thiếu niên muốn ăn kẹo mà không ăn được nên hờn dỗi, mà không phải là tiểu bạo quân nhìn người khác chịu khổ hình máu tươi đầm đìa sống không bằng chết còn có thể cười ra tiếng.
Tạ Dung không biết đây là bởi thừa tướng nắm quyền khiến ngay cả tiểu hoàng đế cũng phải kiêng dè, hay là bởi vì tiểu hoàng đế mê mản sắc đẹp của thừa tướng nữa.
Tâm tình vô cùng phức tạp.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, y cũng không thể đi con đường của tiểu hoàng đế trong nguyên tác được.
Tạ Dung suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận: "Trẫm đưa nhầm rồi."
Trầm Nghiên nhướn mày, tỏ vẻ không quá tin tưởng:
"Bệ hạ còn biết người thứ hai tên Trầm Nghiên sao?"
Hai tay Tạ Dung giấu trong tay áo siết chặt, lại buông ra, đầu ngón tay đều là mồ hôi lạnh.
Hàng mi dài run rẩy, y ngước mắt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ cô đơn, trầm giọng hỏi lại:
"Trẫm không phát ý chỉ như vậy, thừa tướng sẽ chịu tiến cung gặp trẫm sao?"
Tạ Dung từ 6000 chữ ít ỏi trong hai chương đầu, moi ra ít tin tức, tỏ vẻ ngạo mạn lại quật cường nói:
"Thừa tướng đã một tháng chưa đến cung."
Mấy câu nói đó nồng nặc vị chua đến ê răng, có điều cũng may nước cờ hiểm này không đi nhầm.
Trầm Nghiên trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Trong triều, bệ hạ cùng thần ngày ngày đều có thể gặp mặt, có chuyện gì mà một hai phải để thần tiến cung mới có thể nói?"
Hắn không chút để ý mà nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Hương thơm thanh tao sảng khoái của trà thấm vào miệng, hắn nếm thử không khỏi thầm thở dài, quả nhiên đồ trong cung đều là thượng phẩm.
Hắn đuôi mắt khẽ liếc Tạ Dung, muốn nghe xem tiểu hoàng đế còn có cái lý do thoái thác gì.
Ánh mắt Tiểu hoàng đế sâu kín nhìn chằm chằm hắn, đột ngột buông lời:
"Trẫm muốn thoái vị."
Trầm Nghiên một ngụm trà sặc ở trong cổ họng, suýt nữa phun ra ngoài.
Hắn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ kinh ngạc không thể kiểm soát được, nhưng rất nhanh chóng thu hồi biểu cảm thất thố về bình thường.
Trầm Nghiên hơi thẳng người, tò mò nhìn Tạ Dung: "Ý Bệ hạ là?"
Sự kinh ngạc phút chốc không tránh thoát được mắt Tạ Dung.
Cuối cùng cũng phá vỡ được thái độ bình tĩnh dường như có thể kiểm soát mọi thứ của Trầm Nghiên, Tạ Dung bình tĩnh lại, thái độ vô tâm đến thiếu đánh:
"Trẫm dạo này thấy rất nhàm chán."
Hắn châm chước lý do thoái thác, lộ ra vẻ chán nản, thấp giọng nói:
"Trong cung trống rỗng, chán muốn chết, thân làm hoàng đế nhưng kém cỏi, trẫm lo việc nước khó khan, không làm cũng chả hề hấn gì."
Thấy Trầm Nghiên không đáp lời, Tạ Dung do dự một chút, mạnh dạn thăm dò:
"Chi bằng Thừa tướng tới thay thế trẫm......"
"Bệ hạ nói cẩn thận."
Lúc này Trầm Nghiên quả quyết ngắt lời hắn nói, nhướn mày, ánh mắt sắc bén:
"Không biết thần chỗ nào đắc tội bệ hạ, mà bệ hạ phải dùng những lời nói chỉ dành cho những kẻ tội nghịch nói ra thì chết cũng không hết tội* như vậy để thử với thần? Nếu bệ hạ không tín nhiệm thần, thần lập tức dâng sổ con từ quan."
*gốc là "tru tâm chi ngôn", tui không hiểu nên dịch láo:(((
Xong rồi, hơi gay nha.
Tạ Dung đem nửa câu chưa nói nuốt xuống, thân mình tựa và nệm êm giả bộ thất vọng nhắm mắt giả chết.
Sau một lúc lâu mới chậm rì rì nói:
"Trẫm nói bậy, thừa tướng đừng để trong lòng."
Trầm Nghiên không nói chuyện.
Tạ Dung trong lòng bất ổn, con ngươi dưới mí mắt mỏng lăn một vòng, dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Trầm Nghiên.
Trầm Nghiên đứng dậy.
Trầm Nghiên đi tới.
Một cỗ mùi hương tươi mát mơ hồ bay tới, Tạ Dung không biết đó là cái gì hương vị gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi. Hắn hít nhẹ một hơi, đang định mở mắt nói cái gì đó, kết quả mí mắt vừa hé liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Tạ Dung: "——!" ∑d(°∀°d)
Tạ Dung bị dọa đến suýt nhảy dựng lên, kiềm chế tiếng hô thất thanh bởi giật mình, giơ tay đem Trầm Nghiên trước mặt đẩy ra, ngồi thẳng người lại, hơi thở hơi gấp gáp:
"Ngươi muốn hù chết trẫm à!"
Trầm Nghiên bị y đẩy lùi hai bước, sau khi đứng vững xong liền yên lặng nhìn chăm chú vào y, nhẹ nhàng nói:
"Bệ hạ nếu cảm thấy trong cung trống rỗng tịch mịch quá, chi bằng đem đạo ý chỉ kia thực hiện đi."
Tạ Dung tim đập dồn dập còn chưa ém xuống được, theo bản năng tiếp lời:
"Thực hiện cái gì?"
Trầm Nghiên nở một nụ cười cười, ngữ khí ám muội, ý vị thâm trường nói:
"Nạp thần vào hậu cung."
......
Trầm Nghiên từ trong cung ra về đã gần đến cuối giờ Tuất*.
*giờ Tuất: 19- 21h
Xe ngựa vẫn còn chờ ở ngoài cửa cung ngoại, hai người hầu thấy hắn ra tới, cung kính thi lễ, một người giúp hắn vén rèm cửa xe, một người duỗi tay nhận lấy đèn kồng trong tay hắn:
"Chủ tử."
Trầm Nghiên chuyển tay, tránh khỏi tay người.
Đèn này là tiểu bạo quân lúc hắn rời đi kêu cung nhân đưa cho hắn.
Nghĩ đến ánh mắt tiểu bạo quân tràn ngập kinh ngạc, vậy mà vẫn cố ra vẻ trấn định mà sai người lấy cho hắn đèn, biệt nữu* nói với hắn rằng ban đêm tối tăm cầm đèn đi cẩn thận chút.
*biệt nữu: nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Trầm Nghiên cuối cùng vẫn không đem đèn lồng cung đình để ở ngoài mà cầm vào trong xe ngựa.
Rèm vải rơi xuống, xe ngựa xóc nảy lung lay, tiếng vó ngựa lộc cộc, không nhanh không chậm mà hướng về tướng phủ.
Trong xe ngựa, Trầm Nghiên nhắm hai mắt, lười biếng mà dựa vách xe, trong đầu xem xét lại mọi sự việc phát sinh trong hôm nay.
Trước giữa trưa nay, hắn không phải là người của triều đại này.
Trầm Nghiên 20 tuổi đã làm Nhiếp Chính Vương, 25 tuổi trở thành kẻ khống chế hoàng quyền lưu danh sách sử —— đương nhiên lưu lại chính là bốn chữ vang dội "Loạn thần tặc tử"*.
*loạn thần tặc tử: tức kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con là giặc. Chỉ những kẻ chống lại triều đình hoặc làm việc ảnh hưởng xấu đến triều đình hay vua.
Phe phái ủng hộ hoàng thất hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xẻ hắn thành tám khối.
Trầm Nghiên không quan tâm bọn họ lắm.
Hắn đã từng là kẻ ti tiện chịu người khác giẫm đạp lên, chịu cuộc sống đến cả heo chó cũng không bằng. Sau này, khi hắn rốt cuộc đem tất cả mọi thứ dẫm dưới chân lại cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán, vô vị.
Vì thế ngày nọ nhàn rỗi nhàm chán, hắn tiện tay mua bên đường cuốn thoại bản xem thử.
Kết quả xem xong, không biết là kẻ nào to gan lớn mật, dám dùng tên hắn tới viết chuyện xưa.
Tên kia cũng biết chừng mực, không lấy triều đại hiện tại làm làm bối cảnh, mà bịa ra một triều đại do một bạo quân cai quản, mà hắn biến thành thành một vị thừa tướng văn nhược.
Bởi vì dung mạo quá đẹp, nên bị bạo quân coi trọng, ép vào trong cung cấm, đày đọa cả đời, chịu thừa hoan* dưới thân bạo quân, tầm thường vô danh cả đời.
*thừa hoan: kẻ nịnh thần nhân vua vui vẻ, đem lời dèm pha kẻ khác. Ở chủ đề này biến thành chịu việc "sủng ái" của pi sà, hầu hạ pi sà "hài lòng".
Sử sách có nhắc tới, nhưng cũng chỉ có mấy chữ ít ỏi như cấm luyến của hoàng đế.
Trầm Nghiên càng xem càng ghét bỏ, cũng không phải ghét bỏ thân phận "Trầm Nghiên" trong thoại bản, mà là ghét bỏ "Trầm Nghiên" này quá phế.
Thân là thần tử không thể nắm quyền.
Thân là cấm luyến không điên đảo được triều đình.
Chậc.
Hắn tùy tay đem thoại bản ném sang một bên, bưng chén trà lạnh uống một ngụm, cân nhắc xem ngày mai thượng triều nên làm cái gì để phù hợp thân phận nịnh thần.
Còn chưa nghĩ xong liền cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt.
Trầm Nghiên cúi đầu ho ra tiếng, giơ tay để che miệng, đầu lưỡi nếm được vị máu tươu dính nhớp.
Trước khi mất đi ý thức, hắn trông thấy mặt thuộc hạ theo hắn 5 năm được hắn trọng dụng nhất.
Trầm Nghiên chợt mở trừng mắt, từ trong hồi ức tỉnh lại, tầm mắt hướng xuống, dừng ở đèn lồng cung đình tinh xảo trước mặt.
Đèn ngọn nến đã bị thổi tắt, đại khái là do thói quen của tiểu hoàng đế, ngọn nến được tẩm thêm hương liệu, có mùi thơm thoang thoảng.
Trầm Nghiên thở dài, tiếp tục nhớ lại.
Sau khi trúng độc bỏ mình, hắn tỉnh lại liền ở thế giới này. Theo hắn phân tích, đại khái là xuyên vào thế giới trong thoại bản.
Thành vị thừa tướng văn nhược bị tiểu bạo quân cưỡng ép, giam cầm trong hậu cung.
Việc này thật khó tin, nhưng nó đã xảy ra.
Trầm Nghiên chỉ dùng mười lăm phút liền tiếp nhận sự thật này. Nói thật, hắn đối với thân phận hiện tại cũng không quá mâu thuẫn, thậm chí có chút hung phấn.
Làm nịnh thần tặc tử hắn đã chơi chán rồi, vừa hay có thể đổi biện pháp tiêu khiển*.
*tiêu khiển:là việc làm cho thoái mái bằng những thú vui chơi nhẹ nhàng, nó là một yếu tố thiết yếu của con người về mặt sinh học và tâm lý học nhằm hướng đến niềm vui.
Ò, trò tiêu khiển của anh nhẹ nhàng quá đấy, khuấy cả triều đình lên xong bảo tiêu khiển.
Nhưng dựa theo thoại bản viết, đêm nay hắn nên bị tiểu bạo quân ép lưu lại chứ, vì sao tiểu bạo quân đột nhiên sửa lại ý định?
Trầm Nghiên cân nhắc một hồi, không biết nghĩ cái gì, khóe môi cong lên, chậm rãi cười.
Mặc kệ nói như thế nào, tiểu bạo quân muốn thoái vị*? Mơ đi. (¬‿¬)
*Thoái vị là cụm từ dùng để nói đến việc vị, hay nhà quý tộc từ bỏ chức tước cho người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trầm có lý tưởng có khát vọng bắt đầu tính toán mục tiêu mới:
Nịnh thần tặc tử ( 1/1), Yêu phi hại nước ( 0/1).
Dung Dung: QAQ trẫm muốn thoái vị!
Là cái dạng này, hai người xuyên vào cùng cái thế giới, nhưng cốt truyện bất đồng, cho nên đôi bên sinh ra một ít hiểu lầm.
Bất quá không ảnh hưởng hai người ve vãn nhao.
- ----
Maple: Không ngờ cái truyện mà mỗi chap không nỗi 10 lượt đọc này cũng bị cop trộm các cô ạ.
Trầm zn ghia:(((
Bởi vậy mn thấy tui đăng chương mà chỉ có tên chương kiểu: chương 1, chương 3, chương x thì là tui đăng qt với troll người đấy. Chương truyện đã được edit sẽ có tên khái quát các kiểu cơ, như là c2 này "Trẫm muốn thoái vị".
Hiuhiu, phục mấy nhà edit chuyên cổ trang quá, nhất là truyện mấy trăm chương ý. Tui ngồi có xíu mà đau hết cả đầu. Đọc qt với raw thấy mình hiểu lắm, ai dè edit mà hóa chả hiểu gì cả.
Không làm thì thấy dễ, làm rồi mới biết edit khó khăn:(((
"Đã muộn thế này rồi, ngoài cung không an toàn, bệ hạ nếu khăng khăng muốn đi ra ngoài, không bằng mang theo thần đi cùng."
Bạch y thừa tướng ôn hòa cười, vừa tri kỷ lại mang ý tốt kiến nghị:
"Nếu bệ hạ không ngại, hãy đến phủ của thần ngồi."
Trong đầu Tạ Dung tràn ngập các kiểu tiếu lí tàng đao*, tiên lễ hậu binh**.
*tiếu lý tàng đao: trong nụ cười giấu đao kiếm. Ý nói là bên ngoài cười nói mềm mỏng, bên trong nham hiểm, ủ mưu giết người không cần đao kiếm.
** tiên lễ hậu binh: phía trước thì bày nghi lễ để chiêu hàng, phía sau lại dàn quân lính để phục kích.
Câu trên đại khái ý là bé hoàng đế nghĩ thừa tướng toàn dụ dỗ bé vào bẫy để hãm hại thôi, chả có gì tốt đẹp cả.
Y đem cái chân bước qua cửa rút về, làm như không có việc gì mà cười gượng:
"Trẫm hiện tại không muốn đi ra ngoài nữa."
Trễ thế này còn tiến cung, nhất định Trầm Nghiên không có ý tốt gì cả.
Ban đêm gió thổi lành lạnh, Tạ Dung tim đập nhanh, cảm giác cái đầu trên cổ mình lung lay sắp đổ.
Nghe thấy y nói không đi nữa, Trầm Nghiên lộ vẻ mặt tiếc nuối: "Nếu......"
Còn chưa nói xong, một đội tiểu thái giám nâng hộp đồ ăn bước nhanh đi tới.
Trầm Nghiên chân mày khẽ nhíu lại, rất tự nhiên đổi chủ đề: "Bệ hạ còn chưa dùng bữa tối?"
Nhóm tiểu thái giám trải qua huấn luyện, cẩn thận nâng hộp đồ ăn đi ngang qua Tạ Dung vào trong điện, mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi.
Dạ dày Tạ Dung không nhịn được, trả lời thay y: "Lộc cộc lộc cộc."
Hai đạo tầm mắt nhất thời dừng ở trên người y.
Một đạo là Lương Dung Bình ở phía sau, một đạo là Trầm Nghiên trước mặt.
Tạ Dung sắc mặt cứng đờ, hận không thể đào cái hố chui xuống. (//∇//)
Cũng may Trầm Nghiên không nhắc lại chuyện thánh chỉ, Tạ Dung ôm tâm lý của đà điểu, một bên cầu mong bụng không réo, một bên trầm mặt bắt chước tiểu hoàng đế không kiên nhẫn nói:
"Trẫm đói bụng, thừa tướng có việc đợi lát nữa lại nói."
Nói xong Tạ Dung xoay người vào trong điện, che giấu sự thất thố. Phía sau Trầm Nghiên vậy mà lại im miệng, chỉ nói một câu:
"Vậy thần đến thiên điện chờ bệ hạ."
Không có sự phẫn nộ khi bị ban thánh chỉ ép cưới, cũng không có cảm giác sắp tạo phản mưa gió bão bùng.
Có lẽ là bị giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên của hắn mê hoặc, Tạ Dung ma xui quỷ khiến mà quay đầu gọi hắn lại, hất cằm, ngạo mạn sai khiến:
"Chờ đã —— thừa tướng đến cùng trẫm dùng bữa."
......
Món ngon đầy bàn, sắc hương vị đều đầy đủ.
Tạ Dung mặt không biểu tình ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hận không thể trở lại mười lăm phút trước tát chết cái kẻ mở miệng giữ Trầm Nghiên lại là y.
Y vừa nãy đột nhiên nhớ tới truyền thống tốt đẹp quê y là trên bàn cơm nói những việc tốt đẹp truyền thống, theo bản năng gọi người lại.
Nhưng mà y đã quên, hiện tại y ở một một triều đại không biết tên.
Nơi này chú ý lúc ăn và ngủ không nói chuyện.
Tạ Dung cố gắng chịu đựng run tay gắp đồ ăn.
Tiểu hoàng đế quá xa xỉ, một người mà tận mười tám món ăn, xếp đầy một bàn.
Có điều Tạ Dung chỉ ăn một lát liền gác đũa ngọc xuống. Y lượng cơm ăn vốn không nhiều, lại thêm người có khả năng sẽ muốn mạng của y ngồi ở bên cạnh như hổ rình mồi, bữa cơm này ăn vị nhạt như nước ốc, căn bản không ăn nhiều nổi.
Nhìn còn thừa hơn phân nửa thức ăn, Tạ Dung có chút tiếc rẻ. . Ngôn Tình Hài
Y vốn là trẻ bị vứt bỏ được côi nhi viện thu nhận, bởi sức khỏe quá yếu nên không ai muốn nhận nuôi. Những đứa trẻ khác lần lượt được nhận nuôi, chỉ có y vẫn luôn đi theo Tạ viện trưởng, được ông chăm sóc.
Ông Tạ cũng lẻ loi hiu quạnh không con khôg cháu, kinh tế túng quẫn. Tài chính khó khăn, một già một trẻ mỗi bữa cơm chỉ có hai chén cháo loãng và một củ khoai lang chia nhau ăn.
Tiếc rằng ông Tạ sau không chờ nổi đến lúc hưởng phúc đã mắc ung thư dạ dày qua đời. Tạ Dung nghĩ lại chuyện cũ, mắt rũ xuống, cảm xúc bỗng tụt dốc ủ rũ không thôi.
Thái giám đem đồ vật dọn sạch xong, trong điện bắt đầu cực độ yên tĩnh.
Trầm Nghiên cũng cẩn thận quan sát tiểu hoàng đế trước mặt.
Tiểu hoàng đế đăng cơ năm mười lăm tuổi, cho tới bây giờ cũng đã tại vị được hơn ba năm. Qua non nửa năm nữa, tiểu hoàng đế mới năm đủ mười chín.
Có thể do bị tửu sắc đào rỗng thân mình, tiểu hoàng đế này thân thể nhỏ bé quá mức mảnh khảnh, nhìn giống thiếu niên chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi.
Cũng phải, xem lượng cơm ít như mèo ăn của y, không gầy mới là lạ.
Trầm Nghiên xoa ngón tay, đánh giá eo của tiểu hoàng đế, eo kia phỏng chừng còn chưa bằng một vòng tay của hắn hắn. Ừm, lần tới có cơ hội kiểm tra một chút.
Gương mặt tiểu hoàng đế thật ra rất đẹp, chỉ là quanh năm cứ âm trầm phá hết mỹ cảm,uổng phí cả khuôn mặt đẹp.
Trầm Nghiên nhạy bén nhân ra một tia mất mát trên gương mặt kia.
Y mất mát cái gì?
Phải chăng y thấy tiếc nuối bởi vị thừa tướng trước giờ luôn nghe lời giờ đây lại không nghe theo thánh chỉ y ban ra?
Trầm Nghiên nghĩ đến đạo tháng chỉ giữa trưa đưa đến tướng phủ, hơi híp mắt.
Nạp phi nạp phi, nói thật dễ nghe. Đạo ý chỉ kia ban cho quý nữ thế gia là vô hạn vinh sủng, nhưng ban cho hắn thừa tướng, kẻ làm mưa làm gió trên triều đình.
Quả thực chính là vô cùng nhục nhã.
Trầm Nghiên gần như có thể tưởng tượng ra, nếu hắn thật sự vào hậu cung của tiểu hoàng đế, ngày sau sách sử sẽ viết như nào về hắn.
Khuất nhục* trước cường quyền, trở thành cấm luyến** của hoàng đế, đáng thương đáng tiếc làm sao.
*khuất nhục: chịu nhục vì yếu thế vì 1 cái gì đó.
** cấm luyến: tra gg là loạn luân, tình yêu giữa những người có huyết thống nhưng mà trường hợp này tui thấy không đúng lắm, bé hoàng đế và thừa tướng chả có quan hệ huyết thống gì cả nên nghĩa đấy không ổn lắm. Theo ý tui hiểu là trở thành người yêu trong tối, không được người đời chấp nhận,
Chậc.
Trầm Nghiên ở trong lòng thở dài, không rõ là ghét bỏ hay là trào phúng. Hắn trên mặt mảy may không hiện gì cả, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
" Hôm nay Bệ hạ đưa tới tướng phủ ý chỉ muốn nạp phi?"
—— Rốt cuộc cũng tới rồi.
Bóng dáng con dao treo trên đầu chữ sắc cuối cùng cũng lộ ra*. Tim Tạ Dung đập nhanh, suy nghĩ bay nhanh như chong chóng.
*Chữ "sắc" 色 được kết hợp bởi chữ đao 刀 nghĩa là con dao và chữ 巴 là tên một loài rắn có thể nuốt được voi. Sắc 色 có nghĩa là vẻ mặt, hình tướng, cảnh sắc sự vật, sắc dục. Vì sao tạo chữ sắc mà trên đầu lại có một con dao (đao), có thể vì người xưa muốn cảnh cáo con người rằng sự đam mê vào hình dung, hình tướng, cảnh vật chẳng khác nào như dao bén làm tổn thương chính mình. Lúc trước nguyên thân ham mê sắc đẹp nên bây giờ con dao đến đòi mạng rồi.:))
Lúc ăn cơm, y cũng không nhàn rỗi, ba chương đầu của nguyên sách... chương thứ ba chết đi sống lại tạm không có giá trị tham khảo, hai chương đầu bị y phân tích sự việc giữa tiểu hoàng đế và thừa tướng đến nát cả chữ.
So với năm xưa làm đề thi Ngữ Văn đại còn nghiêm túc hơn.
Sau đó Tạ Dung phát hiện, tiểu hoàng đế tuy tính tình quái đản, nhưng khi hắn đối mặt với thừa tướng, khá là...... Ngoan ngoãn.
Đương nhiên ngoan ngoãn này là so với sự bạo ngược thường ngày thôi. Tính xấu vẫn có, chỉ là ở trước mặt Trầm Nghiên, tiểu hoàng đế trong giống một thiếu niên muốn ăn kẹo mà không ăn được nên hờn dỗi, mà không phải là tiểu bạo quân nhìn người khác chịu khổ hình máu tươi đầm đìa sống không bằng chết còn có thể cười ra tiếng.
Tạ Dung không biết đây là bởi thừa tướng nắm quyền khiến ngay cả tiểu hoàng đế cũng phải kiêng dè, hay là bởi vì tiểu hoàng đế mê mản sắc đẹp của thừa tướng nữa.
Tâm tình vô cùng phức tạp.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, y cũng không thể đi con đường của tiểu hoàng đế trong nguyên tác được.
Tạ Dung suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận: "Trẫm đưa nhầm rồi."
Trầm Nghiên nhướn mày, tỏ vẻ không quá tin tưởng:
"Bệ hạ còn biết người thứ hai tên Trầm Nghiên sao?"
Hai tay Tạ Dung giấu trong tay áo siết chặt, lại buông ra, đầu ngón tay đều là mồ hôi lạnh.
Hàng mi dài run rẩy, y ngước mắt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ cô đơn, trầm giọng hỏi lại:
"Trẫm không phát ý chỉ như vậy, thừa tướng sẽ chịu tiến cung gặp trẫm sao?"
Tạ Dung từ 6000 chữ ít ỏi trong hai chương đầu, moi ra ít tin tức, tỏ vẻ ngạo mạn lại quật cường nói:
"Thừa tướng đã một tháng chưa đến cung."
Mấy câu nói đó nồng nặc vị chua đến ê răng, có điều cũng may nước cờ hiểm này không đi nhầm.
Trầm Nghiên trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Trong triều, bệ hạ cùng thần ngày ngày đều có thể gặp mặt, có chuyện gì mà một hai phải để thần tiến cung mới có thể nói?"
Hắn không chút để ý mà nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Hương thơm thanh tao sảng khoái của trà thấm vào miệng, hắn nếm thử không khỏi thầm thở dài, quả nhiên đồ trong cung đều là thượng phẩm.
Hắn đuôi mắt khẽ liếc Tạ Dung, muốn nghe xem tiểu hoàng đế còn có cái lý do thoái thác gì.
Ánh mắt Tiểu hoàng đế sâu kín nhìn chằm chằm hắn, đột ngột buông lời:
"Trẫm muốn thoái vị."
Trầm Nghiên một ngụm trà sặc ở trong cổ họng, suýt nữa phun ra ngoài.
Hắn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ kinh ngạc không thể kiểm soát được, nhưng rất nhanh chóng thu hồi biểu cảm thất thố về bình thường.
Trầm Nghiên hơi thẳng người, tò mò nhìn Tạ Dung: "Ý Bệ hạ là?"
Sự kinh ngạc phút chốc không tránh thoát được mắt Tạ Dung.
Cuối cùng cũng phá vỡ được thái độ bình tĩnh dường như có thể kiểm soát mọi thứ của Trầm Nghiên, Tạ Dung bình tĩnh lại, thái độ vô tâm đến thiếu đánh:
"Trẫm dạo này thấy rất nhàm chán."
Hắn châm chước lý do thoái thác, lộ ra vẻ chán nản, thấp giọng nói:
"Trong cung trống rỗng, chán muốn chết, thân làm hoàng đế nhưng kém cỏi, trẫm lo việc nước khó khan, không làm cũng chả hề hấn gì."
Thấy Trầm Nghiên không đáp lời, Tạ Dung do dự một chút, mạnh dạn thăm dò:
"Chi bằng Thừa tướng tới thay thế trẫm......"
"Bệ hạ nói cẩn thận."
Lúc này Trầm Nghiên quả quyết ngắt lời hắn nói, nhướn mày, ánh mắt sắc bén:
"Không biết thần chỗ nào đắc tội bệ hạ, mà bệ hạ phải dùng những lời nói chỉ dành cho những kẻ tội nghịch nói ra thì chết cũng không hết tội* như vậy để thử với thần? Nếu bệ hạ không tín nhiệm thần, thần lập tức dâng sổ con từ quan."
*gốc là "tru tâm chi ngôn", tui không hiểu nên dịch láo:(((
Xong rồi, hơi gay nha.
Tạ Dung đem nửa câu chưa nói nuốt xuống, thân mình tựa và nệm êm giả bộ thất vọng nhắm mắt giả chết.
Sau một lúc lâu mới chậm rì rì nói:
"Trẫm nói bậy, thừa tướng đừng để trong lòng."
Trầm Nghiên không nói chuyện.
Tạ Dung trong lòng bất ổn, con ngươi dưới mí mắt mỏng lăn một vòng, dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Trầm Nghiên.
Trầm Nghiên đứng dậy.
Trầm Nghiên đi tới.
Một cỗ mùi hương tươi mát mơ hồ bay tới, Tạ Dung không biết đó là cái gì hương vị gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi. Hắn hít nhẹ một hơi, đang định mở mắt nói cái gì đó, kết quả mí mắt vừa hé liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Tạ Dung: "——!" ∑d(°∀°d)
Tạ Dung bị dọa đến suýt nhảy dựng lên, kiềm chế tiếng hô thất thanh bởi giật mình, giơ tay đem Trầm Nghiên trước mặt đẩy ra, ngồi thẳng người lại, hơi thở hơi gấp gáp:
"Ngươi muốn hù chết trẫm à!"
Trầm Nghiên bị y đẩy lùi hai bước, sau khi đứng vững xong liền yên lặng nhìn chăm chú vào y, nhẹ nhàng nói:
"Bệ hạ nếu cảm thấy trong cung trống rỗng tịch mịch quá, chi bằng đem đạo ý chỉ kia thực hiện đi."
Tạ Dung tim đập dồn dập còn chưa ém xuống được, theo bản năng tiếp lời:
"Thực hiện cái gì?"
Trầm Nghiên nở một nụ cười cười, ngữ khí ám muội, ý vị thâm trường nói:
"Nạp thần vào hậu cung."
......
Trầm Nghiên từ trong cung ra về đã gần đến cuối giờ Tuất*.
*giờ Tuất: 19- 21h
Xe ngựa vẫn còn chờ ở ngoài cửa cung ngoại, hai người hầu thấy hắn ra tới, cung kính thi lễ, một người giúp hắn vén rèm cửa xe, một người duỗi tay nhận lấy đèn kồng trong tay hắn:
"Chủ tử."
Trầm Nghiên chuyển tay, tránh khỏi tay người.
Đèn này là tiểu bạo quân lúc hắn rời đi kêu cung nhân đưa cho hắn.
Nghĩ đến ánh mắt tiểu bạo quân tràn ngập kinh ngạc, vậy mà vẫn cố ra vẻ trấn định mà sai người lấy cho hắn đèn, biệt nữu* nói với hắn rằng ban đêm tối tăm cầm đèn đi cẩn thận chút.
*biệt nữu: nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Trầm Nghiên cuối cùng vẫn không đem đèn lồng cung đình để ở ngoài mà cầm vào trong xe ngựa.
Rèm vải rơi xuống, xe ngựa xóc nảy lung lay, tiếng vó ngựa lộc cộc, không nhanh không chậm mà hướng về tướng phủ.
Trong xe ngựa, Trầm Nghiên nhắm hai mắt, lười biếng mà dựa vách xe, trong đầu xem xét lại mọi sự việc phát sinh trong hôm nay.
Trước giữa trưa nay, hắn không phải là người của triều đại này.
Trầm Nghiên 20 tuổi đã làm Nhiếp Chính Vương, 25 tuổi trở thành kẻ khống chế hoàng quyền lưu danh sách sử —— đương nhiên lưu lại chính là bốn chữ vang dội "Loạn thần tặc tử"*.
*loạn thần tặc tử: tức kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con là giặc. Chỉ những kẻ chống lại triều đình hoặc làm việc ảnh hưởng xấu đến triều đình hay vua.
Phe phái ủng hộ hoàng thất hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xẻ hắn thành tám khối.
Trầm Nghiên không quan tâm bọn họ lắm.
Hắn đã từng là kẻ ti tiện chịu người khác giẫm đạp lên, chịu cuộc sống đến cả heo chó cũng không bằng. Sau này, khi hắn rốt cuộc đem tất cả mọi thứ dẫm dưới chân lại cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán, vô vị.
Vì thế ngày nọ nhàn rỗi nhàm chán, hắn tiện tay mua bên đường cuốn thoại bản xem thử.
Kết quả xem xong, không biết là kẻ nào to gan lớn mật, dám dùng tên hắn tới viết chuyện xưa.
Tên kia cũng biết chừng mực, không lấy triều đại hiện tại làm làm bối cảnh, mà bịa ra một triều đại do một bạo quân cai quản, mà hắn biến thành thành một vị thừa tướng văn nhược.
Bởi vì dung mạo quá đẹp, nên bị bạo quân coi trọng, ép vào trong cung cấm, đày đọa cả đời, chịu thừa hoan* dưới thân bạo quân, tầm thường vô danh cả đời.
*thừa hoan: kẻ nịnh thần nhân vua vui vẻ, đem lời dèm pha kẻ khác. Ở chủ đề này biến thành chịu việc "sủng ái" của pi sà, hầu hạ pi sà "hài lòng".
Sử sách có nhắc tới, nhưng cũng chỉ có mấy chữ ít ỏi như cấm luyến của hoàng đế.
Trầm Nghiên càng xem càng ghét bỏ, cũng không phải ghét bỏ thân phận "Trầm Nghiên" trong thoại bản, mà là ghét bỏ "Trầm Nghiên" này quá phế.
Thân là thần tử không thể nắm quyền.
Thân là cấm luyến không điên đảo được triều đình.
Chậc.
Hắn tùy tay đem thoại bản ném sang một bên, bưng chén trà lạnh uống một ngụm, cân nhắc xem ngày mai thượng triều nên làm cái gì để phù hợp thân phận nịnh thần.
Còn chưa nghĩ xong liền cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt.
Trầm Nghiên cúi đầu ho ra tiếng, giơ tay để che miệng, đầu lưỡi nếm được vị máu tươu dính nhớp.
Trước khi mất đi ý thức, hắn trông thấy mặt thuộc hạ theo hắn 5 năm được hắn trọng dụng nhất.
Trầm Nghiên chợt mở trừng mắt, từ trong hồi ức tỉnh lại, tầm mắt hướng xuống, dừng ở đèn lồng cung đình tinh xảo trước mặt.
Đèn ngọn nến đã bị thổi tắt, đại khái là do thói quen của tiểu hoàng đế, ngọn nến được tẩm thêm hương liệu, có mùi thơm thoang thoảng.
Trầm Nghiên thở dài, tiếp tục nhớ lại.
Sau khi trúng độc bỏ mình, hắn tỉnh lại liền ở thế giới này. Theo hắn phân tích, đại khái là xuyên vào thế giới trong thoại bản.
Thành vị thừa tướng văn nhược bị tiểu bạo quân cưỡng ép, giam cầm trong hậu cung.
Việc này thật khó tin, nhưng nó đã xảy ra.
Trầm Nghiên chỉ dùng mười lăm phút liền tiếp nhận sự thật này. Nói thật, hắn đối với thân phận hiện tại cũng không quá mâu thuẫn, thậm chí có chút hung phấn.
Làm nịnh thần tặc tử hắn đã chơi chán rồi, vừa hay có thể đổi biện pháp tiêu khiển*.
*tiêu khiển:là việc làm cho thoái mái bằng những thú vui chơi nhẹ nhàng, nó là một yếu tố thiết yếu của con người về mặt sinh học và tâm lý học nhằm hướng đến niềm vui.
Ò, trò tiêu khiển của anh nhẹ nhàng quá đấy, khuấy cả triều đình lên xong bảo tiêu khiển.
Nhưng dựa theo thoại bản viết, đêm nay hắn nên bị tiểu bạo quân ép lưu lại chứ, vì sao tiểu bạo quân đột nhiên sửa lại ý định?
Trầm Nghiên cân nhắc một hồi, không biết nghĩ cái gì, khóe môi cong lên, chậm rãi cười.
Mặc kệ nói như thế nào, tiểu bạo quân muốn thoái vị*? Mơ đi. (¬‿¬)
*Thoái vị là cụm từ dùng để nói đến việc vị, hay nhà quý tộc từ bỏ chức tước cho người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trầm có lý tưởng có khát vọng bắt đầu tính toán mục tiêu mới:
Nịnh thần tặc tử ( 1/1), Yêu phi hại nước ( 0/1).
Dung Dung: QAQ trẫm muốn thoái vị!
Là cái dạng này, hai người xuyên vào cùng cái thế giới, nhưng cốt truyện bất đồng, cho nên đôi bên sinh ra một ít hiểu lầm.
Bất quá không ảnh hưởng hai người ve vãn nhao.
- ----
Maple: Không ngờ cái truyện mà mỗi chap không nỗi 10 lượt đọc này cũng bị cop trộm các cô ạ.
Trầm zn ghia:(((
Bởi vậy mn thấy tui đăng chương mà chỉ có tên chương kiểu: chương 1, chương 3, chương x thì là tui đăng qt với troll người đấy. Chương truyện đã được edit sẽ có tên khái quát các kiểu cơ, như là c2 này "Trẫm muốn thoái vị".
Hiuhiu, phục mấy nhà edit chuyên cổ trang quá, nhất là truyện mấy trăm chương ý. Tui ngồi có xíu mà đau hết cả đầu. Đọc qt với raw thấy mình hiểu lắm, ai dè edit mà hóa chả hiểu gì cả.
Không làm thì thấy dễ, làm rồi mới biết edit khó khăn:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất