Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Chương 9
Beta: NKHA
????
Vinh Tình sợ cậu không thấy rõ lắm nên còn liên tục giơ điện thoại trước mặt cậu.
"Cậu thấy rõ không poster kia tuyệt đối không phải thẩm mỹ của tôi!" Anh tuyệt đối không nhận cái nồi này!
Bỗng nhiên có một bàn tay lớn nắm lại, đầu ngón tay ấm áp cọ qua ngón tay anh tắt điện thoại.
Vinh Tình:?
Anh nhìn Lâm Kích.
Làm sao vậy? Không xem? Vấn đề về thẩm mỹ rất quan trọng cậu hiểu không? Cái này rất quan trọng!
Bên tai Lâm Kích hơi nóng lên, trấn định buông tay ra.
"Tôi biết rồi." Cho nên loại ảnh chụp này không cần lấy ra nhìn nữa.
Lại nói Vinh Tình chẳng lẽ không cảm thấy thẹn thùng sao! Hắn còn chụp lén mình! Còn cười toe toét để ảnh nền như vậy, thậm chí còn đưa cho mình xem! Hắn, hắn cứ như vậy mà thích mình hả?
Lâm Kích không giải thích được lại cảm thấy trên mặt cũng bắt đầu nóng lên. Vinh Tình vốn đang không cảm thấy gì, nhìn mặt Lâm Kích đỏ anh không hiểu sao lỗ tai cũng đỏ theo.
Làm, làm gì vậy! Một tiểu chó săn như cậu đỏ mặt cái gì!
Nhiệt độ trên mặt dần dần nóng lên Vinh Tình không chớp mắt nhìn chằm chằm gò má Lâm Kích. Anh nghẹn trong chốc lát, nhịn không được cầm điện thoại lớn mật chụp một tấm hình của Lâm Kích.
Quá đẹp! Quá quá đẹp! Ngay cả đỏ mặt tiểu chó săn cũng rất men còn mang theo chút ngọt ngọt là chuyện gì vậy! Tôi hài lòng!!!
Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên hồng nhạt ngọt ngào. Nhưng mà có người không có mắt, nhắm ngay lúc này mà chen vào phá hủy bầu không khí.
"Vinh, Vinh Tình." Giọng nói này mềm mại mang theo một tia cứng cỏi bên trong, bên trong cứng cỏi đó lại mang theo một chút nhu tình, bên trong nhu tình lại mang theo một chút thân mật, mà bên trong thân mật lại mang theo một chút ái muội, có thể thấy được cảm xúc có bao nhiêu phức tạp.
Đừng hỏi tại sao Vinh Tình có thể nghe ra được. Dù sao cũng nhờ thể chất tốt, mà lúc nghe được âm thanh này anh liền nổi da gà theo bản năng chà xát hai cánh tay. Bạch liên hoa này tìm anh làm gì? 3000 vạn của anh đều đầu tư cho Lâm Kích, hắn còn không thấy rõ sự thật ba đây căn bản không muốn làm một sao!
Vinh Tình lớn tiếng nói trong lòng nhưng trên mặt anh vẫn lộ ra khí chất lạnh nhạt của bá tổng.
"Tiêu tiên sinh tìm tôi có việc gì?"
"Tiêu, Tiêu tiên sinh?" Bạch liên hoa chỉ cảm thấy trái tim mình đã chịu một vạn điểm sát thương. Hắn dùng ánh mắt quả thực không thể nói lý không thể tin tưởng nhìn Vinh Tình, giống như nháy mắt có thể khóc nức nở lên.
"Anh vậy mà gọi em là Tiêu tiên sinh Anh Vinh, coi như ở trong đoàn phim này anh cũng không cần thiết gọi em như vậy. Hay là anh thật sự giận em? Em thật sự không cố ý muốn đối nghịch với anh, nhưng mà anh dùng tiền đối xử với tình bạn giữa hai chúng ta như vậy, em...."
"Làm phiền cậu tạm dừng một chút."
Vinh Tình không thể hiểu được. Không phải chứ, anh Vinh là cái quỷ gì vậy?
"Tiêu tiên sinh chúng ta hình như cũng chỉ mới gặp mặt hai lần trước đây nhỉ? Cậu gọi tôi một tiếng anh Vinh không cảm thấy mặt mình dài đến 50m sao?"
Mặt thật lớn! Lâm Kích nhịn không được cúi đầu, mạnh mẽ nén cười. Tên Vinh Tình này nói chuyện càng thêm có ý tứ. Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ trắng bệch: "Anh, anh đây là lời nói thật lòng? Anh thật sự cảm thấy chúng ta chỉ gặp mặt hai lần?"
Vinh Tình hiên ngang lẫm liệt. Anh là người mới vừa tiếp thu ký ức! Gặp qua mấy lần đều nhớ rõ! Đoạn ký ức kia có thể gạch bỏ!
"Nhất định là vậy, nhưng mà số lần cậu gặp tôi khả năng không chỉ hai lần rốt cuộc thì tôi cũng là người thường xuyên xuất hiện trên kênh tài chính!" Anh chính là kim chủ papa!
Tiêu Tử Kỳ lảo đảo lui về phía sau một bước, đáy mắt nhìn anh giống như không thể tưởng tượng được.
"Anh, anh thay đổi rồi!"
"Cái này ngược lại cũng là sự thật, tôi đã thay đổi!" Vinh Tình lập tức thừa nhận. Rốt cuộc thì lúc trước bá tổng chính là một nhưng mà hiện tại anh có cố gắng cũng không làm một được.
Lâm Kích nhịn không được nhìn đôi mắt Vinh Tình. Rất trong sáng, lúc hắn nói lời này ra rất bình tĩnh. Cái này làm cho Lâm Kích không khỏi suy nghĩ một chút.
Cho nên Vinh Tình thật sự thay đổi?
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Vinh Tình ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ.
"Khoảng thời gian trước tôi đưa toa ăn đến cho Lâm Kích, nghe nói cậu nói khắp nơi là tặng cho cậu?"
Không biết xấu hổ! Hiểu lầm này không thể để Lâm Kích hiểu lầm tiếp được! Bằng không anh đập 3000 vạn mà ngay cả một tin nhắn cũng không có, quá hèn mọn rồi! Trên thế giới này nơi nào có kim chủ papa hèn mọn như vậy được!
Anh nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Kích một cái. Tiểu chó săn nhanh nhìn kim chủ papa đi! Tôi giải thích nè! Tôi thật sự giải thích đó! Toa ăn đó là cho cậu, tuyệt đối không phải cho bạch liên hoa thụ này đâu!
A, xin hãy nhấn giọng chữ thụ.
Lâm Kích thấy được ánh mắt anh không hiểu sao lại cảm thấy chỗ ê ẩm mềm mại trong lòng bị chọc trúng một cái. Rõ ràng, cậu và Vinh Tình không có quan hệ gì, nhưng cái cảm giác có người ra mặt thay cậu làm Lâm Kích cảm thấy có chút lâng lâng.
Sọ não của mình có phải hỏng rồi hay không?
Lúc Vinh Tình nói lời này giọng nói cũng không nhỏ, vài người bên đoàn phim kế bên họ đều nghe thấy tức khắc ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Tiêu Tử Kỳ. Ồ, không phải nói Vinh tổng ưu ái Tiêu Tử Kỳ nên đưa cho cậu ấy sao? Hiện tại sao lại biến thành Lâm Kích?
Bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ bởi vì Tiêu Tử Kỳ luôn lơ đãng nói đến Vinh Tình, bộ dạng như tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm. Hơn nữa lúc trước, trên mạng cũng từng truyền ra tai tiếng giữa hai người, nên bọn họ mới tưởng rằng Vinh Tình thật sự coi trọng Tiêu Tử Kỳ.
Tiêu Tử Kỳ bị thọc một đao lại một đao, rốt cuộc có chút đứng không vững. Hắn che miệng, khoé mắt thế nhưng lại có nước mắt đảo quanh.
Trâu bò!
Vinh Tình nhìn nước mắt hắn than thở. Thậm chí có chút hiểu rõ mấy tên một kia vì sao đều thích kiểu này. Bộ dạng nước trong mắt muốn rơi lại không rơi thoạt nhìn thật sự đặc biệt thụ, vừa thấy liền khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đau lòng. Chậc, bạch liên hoa không hổ nam chính thụ, thủ đoạn này vẫn là lợi hại.
"Anh, anh vì sao lại muốn nhục nhã em như vậy?"
Hai hàng nước mắt của Tiêu Tử Kỳ rốt cuộc chảy xuống, khóc đến vô thanh hữu thanh*, ánh mắt khiển trách không làm người khác phản cảm mà ngược lại còn làm cho không ít người lập tức đau lòng vì hắn.
(*Vô thanh hữu thanh: vô thanh là những âm là khi phát âm sẽ làm rung thanh quản, hữu thanh là những âm mà khi phát âm không làm rung thanh quản, chỉ đơn giản là những tiếng động nhẹ như tiếng xì xì, tiếng bật, tiếng gió.)
Vinh Tình thấy hắn thật sự khóc, lại cảm nhận được ánh mắt khiển trách mình của người qua đường Giáp Ất Bính Đinh chỉ muốn thở dài. Nói thật, bạch liên hoa này có phải có bàn tay vàng gì không? Rõ ràng là hắn không biết xấu hổ, bản thân mình chỉ đòi một công bằng mà thôi vì sao mấy người qua đường đó nhanh như vậy liền đứng bên phía hắn? Nói tiếp, ai mẹ nó nhục nhã hắn? Xin đừng bôi nhọ hai chữ nhục nhã được không?
Lúc này Lâm Kích bỗng nhiên đứng dậy, trên cao nhìn xuống Tiêu Tử Kỳ mang miếng độn tăng chiều cao cũng không đến 1m8, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng.
"Thật ngại quá, Vinh tổng là bạn của tôi tới đoàn phim thăm ban tôi, mong rằng những người không có quan hệ không cần tự mình tiếp cận được không?"
Tiêu Tử Kỳ thấy Vinh Tình không phản bác lời nói của Lâm Kích, lại nhận thấy ánh mắt của những người khác dần khôi phục bình thường hắn biết không thể tiếp tục ở lại. Thay đổi ý nghĩ của quần chúng vây quanh một lần thì đơn giản nhưng làm hai lần lại hơi khó. Hôm nay cứ như vậy! Ngày sau hắn nhất định phải trả lại! Cái tên Vinh Tình này hắn không tin tên đó thật sự thay lòng đổi dạ!
Đây tuyệt đối không có khả năng!
Ruồi bọ chọc người khác phát phiền rốt cuộc cũng rời đi, Vinh Tình thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự không muốn giao lưu cùng bạch liên hoa này, hạ thấp trí tuệ! Nói đi nói lại, ánh mắt Vinh Tình mang theo sung sướng nhìn Lâm Kích.
"Những lời vừa rồi của cậu không tồi." Nói kịp rồi! Ngữ khí cao lãnh bá đạo! Quá bạo! Không hổ là người mình coi trọng, hì hì hì.
Lâm Kích hơi dừng, làm bộ không chút để ý nói.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy có chút ầm ĩ." Tuyệt đối không phải vì cậu nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Vinh Tình nên cảm thấy có chút băn khoăn.
"Rất ầm ĩ." Vinh Tình gật đầu, sau đó ám chỉ cậu một chút. "Đúng rồi, giải quyết xong hiểu lầm toa ăn cậu còn nhớ rõ số Wechat của tôi là số nào không?" Cho nên 3000 vạn hẳn là nên tự giác đi?
Hắn là vì như vậy nên mới tới đoàn phim?
Lâm Kích kinh ngạc, lại có chút không thể tưởng tượng được suy nghĩ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cậu cảm thấy cái này có lẽ chính là chân tướng nhỉ? Nếu không Vinh Tình lần này sao lại cố ý in thêm poster cùng tên của cậu lên toa ăn? Còn có chất vấn Tiêu Tử Kỳ ngay trước mặt cậu?
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Kích có chút không được tự nhiên.
"Tôi nhớ rõ, chỉ là lần trước mới vừa bắt đầu quay, bận quá nên hơi mệt." Cậu tuyệt đối không thừa nhận cậu thật ra hiểu lầm Vinh Tình. Cậu còn tưởng rằng Vinh Tình biết đoàn phim đã xảy ra cái gì nên mới chấp nhận cách làm của Tiêu Tử Kỳ.
"Vậy hiện tại còn bận sao?" Vinh Tình lập tức bắt được trọng điểm, "Thời gian nhắn tin có không?"
Bị anh truy hỏi đến mức phải trốn tránh ánh mắt, Lâm Kích ậm ừ trong chốc lát rồi gật đầu.
"Sẽ không bận rộn như vậy."
"Sẽ nhắn tin."
Xong! Vinh Tình đắc ý nghĩ thầm. Cho nên kế tiếp tiểu chó săn hẳn là mỗi ngày sẽ nhắn tin cho hắn nhỉ? Hì hì hì, nhanh gửi đi!
Đáng tiếc chính là thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Vinh Tình ở lại đoàn phim không lâu lắm thì một cuộc điện thoại của Hà Khiêm đã gọi anh đi. Chuyện liên quan đến kiếm tiền Vinh Tình rất dứt khoát nhưng mà trước khi đi anh còn wink* một cái với Lâm Kích, khoa tay múa chân chỉ điện thoại của mình một chút.
(*Wink: nháy mắt.)
Lâm Kích mặt đỏ tai hồng nhìn Vinh Tình rời đi, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu, cậu có chút không biết làm sao để ở chung với Vinh Tình như vậy. Những người cậu gặp từ trước đến nay đa số đều là loại người hai mặt. Đặc biệt là đa số người trong giới tâm lý đề phòng lớn, rất ít người sẽ phát ra thiện ý của mình. Nhưng mà Vinh Tình không giống. Vẻ mặt của anh cùng hành động và bao gồm cả ánh mắt đều rất sinh động, giống như đang nói rõ ràng cho cậu biết anh là một người như thế nào. Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Lâm Kích mím môi mở điện thoại ra ngẩn người nhìn ảnh Vinh Tình. Ảnh Vinh Tình vẫn là bức ảnh lúc trước, thật ra ấn tượng đầu của Lâm Kích đối với Vinh Tình giống như bức ảnh này. Lạnh lùng, khó tiếp cận, hơn nữa còn có quan hệ ái muội với Tiêu Tử Kỳ. Cho nên, rốt cuộc là vì cái gì Vinh Tình lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, đầu tư 3000 vạn trên người mình?
Lâm Kích không biết. Đặc biệt là thái độ của Vinh Tình đối với mình. Chuyện bao dưỡng người trong giới cậu cũng biết không ít nhưng mà Vinh Tình lại không giống như trong tưởng tượng của cậu. Vinh Tình đối với mình là chân thật, ngẫu nhiên làm nũng, sẽ oán giận, sẽ thật lòng cười to.
Lâm Kích cúi đầu cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tắt điện thoại đi. Trực giác cậu luôn luôn rất chuẩn, cho nên lúc này cậu vẫn muốn thử một lần, tin tưởng trực giác cậu.
????
Vinh Tình sợ cậu không thấy rõ lắm nên còn liên tục giơ điện thoại trước mặt cậu.
"Cậu thấy rõ không poster kia tuyệt đối không phải thẩm mỹ của tôi!" Anh tuyệt đối không nhận cái nồi này!
Bỗng nhiên có một bàn tay lớn nắm lại, đầu ngón tay ấm áp cọ qua ngón tay anh tắt điện thoại.
Vinh Tình:?
Anh nhìn Lâm Kích.
Làm sao vậy? Không xem? Vấn đề về thẩm mỹ rất quan trọng cậu hiểu không? Cái này rất quan trọng!
Bên tai Lâm Kích hơi nóng lên, trấn định buông tay ra.
"Tôi biết rồi." Cho nên loại ảnh chụp này không cần lấy ra nhìn nữa.
Lại nói Vinh Tình chẳng lẽ không cảm thấy thẹn thùng sao! Hắn còn chụp lén mình! Còn cười toe toét để ảnh nền như vậy, thậm chí còn đưa cho mình xem! Hắn, hắn cứ như vậy mà thích mình hả?
Lâm Kích không giải thích được lại cảm thấy trên mặt cũng bắt đầu nóng lên. Vinh Tình vốn đang không cảm thấy gì, nhìn mặt Lâm Kích đỏ anh không hiểu sao lỗ tai cũng đỏ theo.
Làm, làm gì vậy! Một tiểu chó săn như cậu đỏ mặt cái gì!
Nhiệt độ trên mặt dần dần nóng lên Vinh Tình không chớp mắt nhìn chằm chằm gò má Lâm Kích. Anh nghẹn trong chốc lát, nhịn không được cầm điện thoại lớn mật chụp một tấm hình của Lâm Kích.
Quá đẹp! Quá quá đẹp! Ngay cả đỏ mặt tiểu chó săn cũng rất men còn mang theo chút ngọt ngọt là chuyện gì vậy! Tôi hài lòng!!!
Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên hồng nhạt ngọt ngào. Nhưng mà có người không có mắt, nhắm ngay lúc này mà chen vào phá hủy bầu không khí.
"Vinh, Vinh Tình." Giọng nói này mềm mại mang theo một tia cứng cỏi bên trong, bên trong cứng cỏi đó lại mang theo một chút nhu tình, bên trong nhu tình lại mang theo một chút thân mật, mà bên trong thân mật lại mang theo một chút ái muội, có thể thấy được cảm xúc có bao nhiêu phức tạp.
Đừng hỏi tại sao Vinh Tình có thể nghe ra được. Dù sao cũng nhờ thể chất tốt, mà lúc nghe được âm thanh này anh liền nổi da gà theo bản năng chà xát hai cánh tay. Bạch liên hoa này tìm anh làm gì? 3000 vạn của anh đều đầu tư cho Lâm Kích, hắn còn không thấy rõ sự thật ba đây căn bản không muốn làm một sao!
Vinh Tình lớn tiếng nói trong lòng nhưng trên mặt anh vẫn lộ ra khí chất lạnh nhạt của bá tổng.
"Tiêu tiên sinh tìm tôi có việc gì?"
"Tiêu, Tiêu tiên sinh?" Bạch liên hoa chỉ cảm thấy trái tim mình đã chịu một vạn điểm sát thương. Hắn dùng ánh mắt quả thực không thể nói lý không thể tin tưởng nhìn Vinh Tình, giống như nháy mắt có thể khóc nức nở lên.
"Anh vậy mà gọi em là Tiêu tiên sinh Anh Vinh, coi như ở trong đoàn phim này anh cũng không cần thiết gọi em như vậy. Hay là anh thật sự giận em? Em thật sự không cố ý muốn đối nghịch với anh, nhưng mà anh dùng tiền đối xử với tình bạn giữa hai chúng ta như vậy, em...."
"Làm phiền cậu tạm dừng một chút."
Vinh Tình không thể hiểu được. Không phải chứ, anh Vinh là cái quỷ gì vậy?
"Tiêu tiên sinh chúng ta hình như cũng chỉ mới gặp mặt hai lần trước đây nhỉ? Cậu gọi tôi một tiếng anh Vinh không cảm thấy mặt mình dài đến 50m sao?"
Mặt thật lớn! Lâm Kích nhịn không được cúi đầu, mạnh mẽ nén cười. Tên Vinh Tình này nói chuyện càng thêm có ý tứ. Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ trắng bệch: "Anh, anh đây là lời nói thật lòng? Anh thật sự cảm thấy chúng ta chỉ gặp mặt hai lần?"
Vinh Tình hiên ngang lẫm liệt. Anh là người mới vừa tiếp thu ký ức! Gặp qua mấy lần đều nhớ rõ! Đoạn ký ức kia có thể gạch bỏ!
"Nhất định là vậy, nhưng mà số lần cậu gặp tôi khả năng không chỉ hai lần rốt cuộc thì tôi cũng là người thường xuyên xuất hiện trên kênh tài chính!" Anh chính là kim chủ papa!
Tiêu Tử Kỳ lảo đảo lui về phía sau một bước, đáy mắt nhìn anh giống như không thể tưởng tượng được.
"Anh, anh thay đổi rồi!"
"Cái này ngược lại cũng là sự thật, tôi đã thay đổi!" Vinh Tình lập tức thừa nhận. Rốt cuộc thì lúc trước bá tổng chính là một nhưng mà hiện tại anh có cố gắng cũng không làm một được.
Lâm Kích nhịn không được nhìn đôi mắt Vinh Tình. Rất trong sáng, lúc hắn nói lời này ra rất bình tĩnh. Cái này làm cho Lâm Kích không khỏi suy nghĩ một chút.
Cho nên Vinh Tình thật sự thay đổi?
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Vinh Tình ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ.
"Khoảng thời gian trước tôi đưa toa ăn đến cho Lâm Kích, nghe nói cậu nói khắp nơi là tặng cho cậu?"
Không biết xấu hổ! Hiểu lầm này không thể để Lâm Kích hiểu lầm tiếp được! Bằng không anh đập 3000 vạn mà ngay cả một tin nhắn cũng không có, quá hèn mọn rồi! Trên thế giới này nơi nào có kim chủ papa hèn mọn như vậy được!
Anh nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Kích một cái. Tiểu chó săn nhanh nhìn kim chủ papa đi! Tôi giải thích nè! Tôi thật sự giải thích đó! Toa ăn đó là cho cậu, tuyệt đối không phải cho bạch liên hoa thụ này đâu!
A, xin hãy nhấn giọng chữ thụ.
Lâm Kích thấy được ánh mắt anh không hiểu sao lại cảm thấy chỗ ê ẩm mềm mại trong lòng bị chọc trúng một cái. Rõ ràng, cậu và Vinh Tình không có quan hệ gì, nhưng cái cảm giác có người ra mặt thay cậu làm Lâm Kích cảm thấy có chút lâng lâng.
Sọ não của mình có phải hỏng rồi hay không?
Lúc Vinh Tình nói lời này giọng nói cũng không nhỏ, vài người bên đoàn phim kế bên họ đều nghe thấy tức khắc ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Tiêu Tử Kỳ. Ồ, không phải nói Vinh tổng ưu ái Tiêu Tử Kỳ nên đưa cho cậu ấy sao? Hiện tại sao lại biến thành Lâm Kích?
Bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ bởi vì Tiêu Tử Kỳ luôn lơ đãng nói đến Vinh Tình, bộ dạng như tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm. Hơn nữa lúc trước, trên mạng cũng từng truyền ra tai tiếng giữa hai người, nên bọn họ mới tưởng rằng Vinh Tình thật sự coi trọng Tiêu Tử Kỳ.
Tiêu Tử Kỳ bị thọc một đao lại một đao, rốt cuộc có chút đứng không vững. Hắn che miệng, khoé mắt thế nhưng lại có nước mắt đảo quanh.
Trâu bò!
Vinh Tình nhìn nước mắt hắn than thở. Thậm chí có chút hiểu rõ mấy tên một kia vì sao đều thích kiểu này. Bộ dạng nước trong mắt muốn rơi lại không rơi thoạt nhìn thật sự đặc biệt thụ, vừa thấy liền khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đau lòng. Chậc, bạch liên hoa không hổ nam chính thụ, thủ đoạn này vẫn là lợi hại.
"Anh, anh vì sao lại muốn nhục nhã em như vậy?"
Hai hàng nước mắt của Tiêu Tử Kỳ rốt cuộc chảy xuống, khóc đến vô thanh hữu thanh*, ánh mắt khiển trách không làm người khác phản cảm mà ngược lại còn làm cho không ít người lập tức đau lòng vì hắn.
(*Vô thanh hữu thanh: vô thanh là những âm là khi phát âm sẽ làm rung thanh quản, hữu thanh là những âm mà khi phát âm không làm rung thanh quản, chỉ đơn giản là những tiếng động nhẹ như tiếng xì xì, tiếng bật, tiếng gió.)
Vinh Tình thấy hắn thật sự khóc, lại cảm nhận được ánh mắt khiển trách mình của người qua đường Giáp Ất Bính Đinh chỉ muốn thở dài. Nói thật, bạch liên hoa này có phải có bàn tay vàng gì không? Rõ ràng là hắn không biết xấu hổ, bản thân mình chỉ đòi một công bằng mà thôi vì sao mấy người qua đường đó nhanh như vậy liền đứng bên phía hắn? Nói tiếp, ai mẹ nó nhục nhã hắn? Xin đừng bôi nhọ hai chữ nhục nhã được không?
Lúc này Lâm Kích bỗng nhiên đứng dậy, trên cao nhìn xuống Tiêu Tử Kỳ mang miếng độn tăng chiều cao cũng không đến 1m8, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng.
"Thật ngại quá, Vinh tổng là bạn của tôi tới đoàn phim thăm ban tôi, mong rằng những người không có quan hệ không cần tự mình tiếp cận được không?"
Tiêu Tử Kỳ thấy Vinh Tình không phản bác lời nói của Lâm Kích, lại nhận thấy ánh mắt của những người khác dần khôi phục bình thường hắn biết không thể tiếp tục ở lại. Thay đổi ý nghĩ của quần chúng vây quanh một lần thì đơn giản nhưng làm hai lần lại hơi khó. Hôm nay cứ như vậy! Ngày sau hắn nhất định phải trả lại! Cái tên Vinh Tình này hắn không tin tên đó thật sự thay lòng đổi dạ!
Đây tuyệt đối không có khả năng!
Ruồi bọ chọc người khác phát phiền rốt cuộc cũng rời đi, Vinh Tình thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự không muốn giao lưu cùng bạch liên hoa này, hạ thấp trí tuệ! Nói đi nói lại, ánh mắt Vinh Tình mang theo sung sướng nhìn Lâm Kích.
"Những lời vừa rồi của cậu không tồi." Nói kịp rồi! Ngữ khí cao lãnh bá đạo! Quá bạo! Không hổ là người mình coi trọng, hì hì hì.
Lâm Kích hơi dừng, làm bộ không chút để ý nói.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy có chút ầm ĩ." Tuyệt đối không phải vì cậu nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Vinh Tình nên cảm thấy có chút băn khoăn.
"Rất ầm ĩ." Vinh Tình gật đầu, sau đó ám chỉ cậu một chút. "Đúng rồi, giải quyết xong hiểu lầm toa ăn cậu còn nhớ rõ số Wechat của tôi là số nào không?" Cho nên 3000 vạn hẳn là nên tự giác đi?
Hắn là vì như vậy nên mới tới đoàn phim?
Lâm Kích kinh ngạc, lại có chút không thể tưởng tượng được suy nghĩ. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cậu cảm thấy cái này có lẽ chính là chân tướng nhỉ? Nếu không Vinh Tình lần này sao lại cố ý in thêm poster cùng tên của cậu lên toa ăn? Còn có chất vấn Tiêu Tử Kỳ ngay trước mặt cậu?
Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Kích có chút không được tự nhiên.
"Tôi nhớ rõ, chỉ là lần trước mới vừa bắt đầu quay, bận quá nên hơi mệt." Cậu tuyệt đối không thừa nhận cậu thật ra hiểu lầm Vinh Tình. Cậu còn tưởng rằng Vinh Tình biết đoàn phim đã xảy ra cái gì nên mới chấp nhận cách làm của Tiêu Tử Kỳ.
"Vậy hiện tại còn bận sao?" Vinh Tình lập tức bắt được trọng điểm, "Thời gian nhắn tin có không?"
Bị anh truy hỏi đến mức phải trốn tránh ánh mắt, Lâm Kích ậm ừ trong chốc lát rồi gật đầu.
"Sẽ không bận rộn như vậy."
"Sẽ nhắn tin."
Xong! Vinh Tình đắc ý nghĩ thầm. Cho nên kế tiếp tiểu chó săn hẳn là mỗi ngày sẽ nhắn tin cho hắn nhỉ? Hì hì hì, nhanh gửi đi!
Đáng tiếc chính là thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Vinh Tình ở lại đoàn phim không lâu lắm thì một cuộc điện thoại của Hà Khiêm đã gọi anh đi. Chuyện liên quan đến kiếm tiền Vinh Tình rất dứt khoát nhưng mà trước khi đi anh còn wink* một cái với Lâm Kích, khoa tay múa chân chỉ điện thoại của mình một chút.
(*Wink: nháy mắt.)
Lâm Kích mặt đỏ tai hồng nhìn Vinh Tình rời đi, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu, cậu có chút không biết làm sao để ở chung với Vinh Tình như vậy. Những người cậu gặp từ trước đến nay đa số đều là loại người hai mặt. Đặc biệt là đa số người trong giới tâm lý đề phòng lớn, rất ít người sẽ phát ra thiện ý của mình. Nhưng mà Vinh Tình không giống. Vẻ mặt của anh cùng hành động và bao gồm cả ánh mắt đều rất sinh động, giống như đang nói rõ ràng cho cậu biết anh là một người như thế nào. Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Lâm Kích mím môi mở điện thoại ra ngẩn người nhìn ảnh Vinh Tình. Ảnh Vinh Tình vẫn là bức ảnh lúc trước, thật ra ấn tượng đầu của Lâm Kích đối với Vinh Tình giống như bức ảnh này. Lạnh lùng, khó tiếp cận, hơn nữa còn có quan hệ ái muội với Tiêu Tử Kỳ. Cho nên, rốt cuộc là vì cái gì Vinh Tình lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, đầu tư 3000 vạn trên người mình?
Lâm Kích không biết. Đặc biệt là thái độ của Vinh Tình đối với mình. Chuyện bao dưỡng người trong giới cậu cũng biết không ít nhưng mà Vinh Tình lại không giống như trong tưởng tượng của cậu. Vinh Tình đối với mình là chân thật, ngẫu nhiên làm nũng, sẽ oán giận, sẽ thật lòng cười to.
Lâm Kích cúi đầu cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tắt điện thoại đi. Trực giác cậu luôn luôn rất chuẩn, cho nên lúc này cậu vẫn muốn thử một lần, tin tưởng trực giác cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất