Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 8: Lửa thiêu Thanh Lương Điện
Tang Viễn Viễn trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ xúc động.
Nàng càng muốn rời khỏi nơi đen kịt này hơn bất cứ lúc nào khác, đến Tang Châu đi.
Rời xa mấy tên đáng sợ này.
Hàn Thiếu Lăng nâng tay lên, đè thật mạnh lên vai nàng.
Nàng không dám cử động một cái, giống như con mồi đang nằm trong miệng kẻ săn mồi. Nàng biết, một khi Hàn Thiếu Lăng thật sự làm ra sự tình đáng sợ như vậy với Mộng Vô Ưu, như vậy, hắn ở trước mặt nàng sẽ không có chút chột dạ nào, hắn sẽ đường đường hoàng hoàng mà bước vào giường nàng, thuận tình hợp lý đem nàng hoàn toàn chiếm hữu.
Nàng, như vậy mà phải dính bên người một tên nam nhân, cùng một khối người không ra người quỷ không phải quỷ xài chung cả đời.
Đáy lòng nàng hiện lên một tia run rẩy, nhưng dáng người lại đoan chính như cũ, thần sắc hoàn toàn không gợn sóng.
Giờ này khắc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện Mộng Vô Ưu tiếp tục may mắn.
Sắc mặt Hàn Thiếu Lăng vẫn hơi trắng bệch, nhưng đã không hề có chút kinh hãi mất tinh thần, hắn vẫy lui thị nữ, để Tang Viễn Viễn thay hắn rót rượu.
"Kính U Châu vương!" Hàn Thiếu Lăng cười uống cạn rượu, cất cao giọng nói, "Tang Nhi, rót đầy!"
Tang Viễn Viễn rót rượu xong, liền lẳng lặng ngồi ở một bên.
Nàng cảm thấy mình rất giống một nữ tử đàng hoàng bị bắt vào sơn trại.
Ngồi bên người Hàn Thiếu Lăng, chỉ cần thoáng giương mắt là có thể thấy U Vô Mệnh ở đối diện.
U Vô Mệnh thoạt nhìn có chút hứng thú rã rời, hơi ngẩn cằm nhìn sao trời ngoài điện, tự rót tự uống.
"A." Bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng, nói, "Hàn Châu vương, ngươi sợ ta như vậy sao?"
Mày rậm của Hàn Thiếu Lăng nhíu lại, ánh mắt lãnh trầm dừng ở chỗ hầu kết của đối phương.
U Vô Mệnh không chút để ý mà nói: "Diễn hết trò này tới trò kia, là ngươi sợ ta quá nhàn rỗi, sợ ta nhất thời không có gì làm hứng chí lên tẩy huyết Hàn Đô thành của ngươi à?"
Hàn Thiếu Lăng nhìn theo ánh mắt hắn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một chùm khói đặc, ngọn lửa trong ánh mắt dữ tợn như muốn nhảy ra bên ngoài.
Nội thị báo tin vội vàng đuổi tới: "Báo —— Thanh Lương điện cháy rồi, lửa nương theo gió lan đến Phượng Hư điện! Thống lĩnh đại nhân đang toàn lực dập tắt lửa!"
U Vô Mệnh không chút nào ý thức bản thân mình là người ngoài, nghe vậy, chống bàn đứng lên, biếng nhác đi ra bên ngoài.
Hàn Thiếu Lăng hít sâu một hơi, nhanh nhanh đuổi kịp. Trong điện đủ loại quan lại vội vàng đẩy bàn bò dậy, theo đuôi chủ quân vội vàng chạy tới nơi phát sinh sự việc.
Linh cô từ trong khay của thị nữ lấy áo choàng khoác lên cho Tang Viễn Viễn, dẫn nàng cách xa xa xem náo nhiệt.
Lửa là từ Thanh Lương điện lan ra.
Hàn Thiếu Lăng mới vừa lệnh cho thân vệ bên người xuống tay với Mộng Vô Ưu trong Thanh Lương điện.
Vậy mà liền xảy ra chuyện.
Thị vệ trong cung đều là người tu hành, bọn họ khiêng từng thùng gỗ thật lớn đựng đầy nước múc từ sông đào bảo vệ thành, chạy như bay trở về, đem chừng một tấn nước mà đổ ' thịch thịch thịch ' lên tâm điểm lửa.
Còn có người phóng người lên trên đỉnh điện, từ trên đổ nước xuống dưới giống như bát vũ, phát ra tiếng gầm rú thật lớn, bắn ra vô số bọt nước trắng lớn nhỏ.
Trong hậu cung mấy đồ trang trí bằng gỗ hơi nhiều, trên đỉnh còn có khung cửa gỗ khắc hoa thật lớn, còn nhiều cửa gỗ, trong điện còn trang trí tầng tầng lớp lớp màn trướng, lúc này đã nhanh chóng bắt lửa.
Thế nhưng thế lửa cuối cùng cũng mau chóng được dập tắt, chỉ dư lại tàn tro âm ỉ cuồn cuộn.
Thanh Lương điện bị đốt đến cháy đen, Phượng Hư điện bên cạnh cũng bị lửa lan đến, bị thiêu hủy hơn một nửa.
Thế cục cũng ổn định, mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu bắt tay vào giải quyết hậu quả.
Liền thấy thống lĩnh thị vệ sắc mặt rối rắm, dẫn theo hai người giống như con gà bị rớt vô nồi canh, đi tới trước mặt Hàn Thiếu Lăng.
U Doanh Nguyệt cùng Khương Cẩn Nguyên.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
Tang Viễn Viễn: "......"
Cái này...chỉ là ngoài ý muốn.
Nàng chỉ là muốn giữ được mạng nhỏ của Khương Cẩn Nguyên, thuận tiện dọa luôn U Doanh Nguyệt.
Ai có thể nghĩ sẽ cháy đâu?
U Doanh Nguyệt thật sự sợ hãi, giống như gà con ôm lấy Hàn Thiếu Lăng không buông tay: "Hàn lang! Hàn lang! Hắn, hắn chạy đến trong điện của thiếp, phóng hỏa đốt thiếp! Hàn lang vì thiếp làm chủ a hu hu hu...... thiếp rất sợ hãi hu hu hu......"
U Doanh Nguyệt trước giờ kiêu ngạo như vậy phần lớn nguyên nhân là do bên người nàng ta còn có một cường giả Linh Minh cảnh là Hôi Y —— nàng ta lúc trước giết người phóng hỏa, Hôi Y cũng giải quyết tốt hậu quả cho nàng ta. Hiện giờ Hôi Y đã bị Hàn Thiếu Lăng xử tử, nàng ta như mất đi đôi mắt cùng cánh tay, gặp chuyện là tâm thần lập tức hỏng mất.
Khương Cẩn Nguyên cũng sợ không kém. Hắn bị sặc khói mà tỉnh, mơ mơ màng màng vừa mở mắt, phát hiện mình lại tự nhiên cùng tiểu thiếp của Hàn Thiếu Lăng nằm trên một cái giường, bên ngoài trướng, khói đặc cuồn cuộn, sợ tới mức hắn muốn "nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên", lập tức đập tỉnh U Doanh Nguyệt, đỡ nàng ta trốn ra bên ngoài.
Kết quả nữ nhân này hồn không biết giữ, lại lôi kéo hắn hô to gọi nhỏ, khi hai người đang dây dưa không rõ liền thấy có người khiêng thùng to vọt vào trong điện, mắt cho đôi nam nữ trên giường một cái nhìn lạnh thấu tim.
Thật là hết đường chối cãi.
"Lão sư, không phải ta phóng hỏa. Ta cũng không biết ta tại sao lại ở nơi đó...... Ta cái gì cũng không có làm, thật sự lão sư......" Khương Cẩn Nguyên như là một con gà núi nhỏ bị mưa to đánh trúng, rũ rượi.
"Hàn lang làm chủ cho thiếp, hu hu hu...... Á!" U Doanh Nguyệt khóc đến một nửa, bỗng nhiên thấy U Vô Mệnh cười như không cười đứng một bên liếc nàng, sợ tới mức nước mắt nước mũi thanh âm gì cũng nghẹn trở về, xiêm y ướt đẫm giống như nháy mắt kết băng, lạnh đến mức làm nàng ta run rẩy lẩy bẩy.
"Vương vương vương, huynh." Nàng buông lỏng Hàn Thiếu Lăng ra, hai đùi run rẩy, dịch về hướng U Vô Mệnh.
Vốn muốn đi lại cúi đầu lạy chào một cái, không nghĩ đi đến nửa đường chân lại mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống, thuận thế làm luôn đại lễ cắm đầu lạy sấp xuống đất.
U Vô Mệnh khẽ cười ra tiếng.
"Vương muội, mấy năm không gặp, so với hồi trước càng hiểu lễ nghĩa. Xem ra, Hàn Châu vương thật có cách dạy dỗ."
Người này một lần mở miệng cứ như là chữ mang theo quầng sáng cấm ngôn ấy, không gian quanh mình ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có cây gỗ cháy rớt đùng một cái, có vẻ dị thường đột ngột.
Khương Cẩn Nguyên cũng bị dọa choáng váng.
Toàn bộ phế tích của đám cháy như một cái kết giới lặng im, quỷ dị mà kéo dài, tiêu điểm đều tụ tập trên người U Doanh Nguyệt, chờ đợi nàng ta đánh vỡ cục diện bế tắc.
U Doanh Nguyệt dứt khoát lưu loát ngã ra hôn mê bất tỉnh.
U Vô Mệnh vẻ mặt quái dị, tiến lên hai bước, vươn một bàn tay, dùng ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt vòng hoa văn dày nặng sau cổ áo U Doanh Nguyệt, đem nửa người trên nàng ta xách lên như xách một con sâu nhỏ.
Hắn hơi hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn nhìn mặt U Doanh Nguyệt, sau đó thực vô tội mà nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng: "Vương muội nhìn thấy ta, vui vẻ phát ngất."
Hắn ném U Doanh Nguyệt xuống, đứng lên, dùng một miếng lụa bố xoa xoa tay, mắt liếc nhìn về phía Khương Cẩn Nguyên.
Khương Cẩn Nguyên sợ tới mức rút ra phía sau Hàn Thiếu Lăng.
"A," U Vô Mệnh thở dài, "Hàn Châu vương thật là hào phóng, khách quý Thiên Đô đến, liền để vương muội này của ta thịnh tình chiêu đãi...... Thật là lễ nghi chu toàn."
Hàn Thiếu Lăng xanh cả mặt, tỉ mỉ đem Khương Cẩn Nguyên bảo hộ sau người, lạnh lùng nói: "U Châu vương nói cẩn thận. Việc này chắc chắn có hiểu lầm."
Thủ hạ thân vệ đã xông tới, đem Khương Cẩn Nguyên cẩn thận vây vào giữa, để ngừa U Vô Mệnh đột nhiên làm khó dễ.
Ai cũng cảm thấy việc hôm nay rất khó giải quyết.
Lại thấy U Vô Mệnh cười ngâm ngâm khoanh hai cánh tay lại, biểu tình càng thêm vô hại: "U mỗ đương nhiên so với Khương tiểu chất càng muốn quý trọng hơn vài phần, nghĩ đến Hàn huynh tất sẽ không để ta thất vọng."
Hàn Thiếu Lăng mặt càng tái đi ba phần.
U Vô Mệnh cười giống như tiểu ác ma: "Đừng lại đem đồ dỏm đưa qua đây nha. Ta, phải là Tang vương nữ."
Nói xong nghiêng đầu xa xa nhìn về phía Tang Viễn Viễn, ánh mắt ý vị thâm trường.
Hàn Thiếu Lăng ngậm một ngụm uất ức nghẹn trong miệng, đang muốn phát tác, lại thấy U Vô Mệnh tiêu sái lưu loát mà xoay người, nghênh ngang bỏ đi.
Tang Viễn Viễn đè lửa giận xuống, đưa đầu hướng về Linh cô.
"Không có việc gì." Nàng cố gắng không thèm để ý.
Nàng xoay người, hướng về Hồi Vân điện của mình mà đi.
Thanh âm Hàn Thiếu Lăng lãnh trầm xa xa bay tới: "Toàn lực bảo hộ chính phu nhân, tối nay, bất luận kẻ nào tiếp cận Hồi Vân điện...... Giết chết không cần hỏi!"
Tang Viễn Viễn thật ra không cảm thấy U Vô Mệnh sẽ tới cửa đoạt người.
Hắn không phải tên ngốc nghếch toàn đầu óc chỉ có nữ nhân, chỉ là cố ý làm cho Hàn Thiếu Lăng không thoải mái thôi.
Nếu nàng không đoán sai, U Vô Mệnh tối nay hẳn là phải làm một ít việc hại người ích ta, chỉ không biết Hàn Thiếu Lăng tối nay bị ép xuống mương như thế này có còn dư lực suy xét không.
Tang Viễn Viễn tất nhiên sẽ không nhắc nhở hắn.
Nam nhân là không dựa vào được. Nàng đã xác định được vị trí của bản thân rồi, đều lấy ích lợi của Tang Châu làm trọng, nơi đó là nhà mẹ đẻ của nàng, cũng sẽ nơi nàng cuối cùng trông cậy vào.
Còn Hàn Châu hay U Châu...... Dù sao đều không phải cái thứ gì tốt, để cho bọn họ chó cắn chó đi thôi!
Một đêm này, quả nhiên giống như Tang Viễn Viễn suy đoán, gió êm sóng lặng. Ngay cả Hàn Thiếu Lăng muốn cọ cọ cũng không xuất hiện.
Khi ánh mặt trời còn chưa rõ, Linh cô lặn ra ngoài điện tìm hiểu một suốt đêm mang theo tin tức đã trở lại.
Sắc mặt Linh cô thập phần khó coi.
Hoá ra, hôm qua Mộng Vô Ưu hành thích thất bại bị giải về Thanh Lương điện liền lập tức phóng hỏa, thừa dịp người hầu coi chừng nàng luống cuống tay chân dập tắt lửa, chạy thoát ra ngoài.
Chờ đến khi thân vệ mà Hàn Thiếu Lăng phái đi xử lý nàng đuổi tới Thanh Lương điện, lửa đã cháy bùng lên, trong tình trạng hỗn loạn như vậy, thân vệ tìm khắp mọi nơi cũng chưa tìm được Mộng Vô Ưu.
Cái tên thân vệ xui xẻo ở trong cung tìm kiếm một suốt đêm, thẳng đến trời sắp sáng, nghe nói Vô Cực điện của Hàn Thiếu Lăng đã kêu bảy tám lần nước ấm, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách tìm không thấy người! Hoá ra giấu trên giường chủ quân!
Khúc giữa đã xảy ra chuyện gì, người ngoài liền không được biết rồi. Nói tóm lại, Mộng Vô Ưu chạy ra khỏi Thanh Lương điện, lặn xuống Vô Cực điện của Hàn Thiếu Lăng, mà sau khi hắn phát hiện ra nàng ta cũng không đem nàng đá ra, mà là tình cũ không rủ cũng đến, ước chừng sủng hết một đêm.
"Không phải con người mà!" Linh cô tức giận đến thân hình phát run, "Hàn Châu vương làm như vậy, để Vương nữ ở chỗ nào!"
Tang Viễn Viễn hoàn hồn trở về, không để bụng: "Hắn vốn dĩ chính là người như vậy."
Hôm qua trước mặt U Vô Mệnh bị tức giận nghẹn họng đến như vậy, Hàn Thiếu Lăng ôm một cục lửa trong lòng dù sao cũng phải có chỗ phát tiết. Tang Viễn Viễn thân thể chưa lành, loại thời điểm này, Mộng Vô Ưu tự mình đưa đến bên miệng hắn, hắn làm sao buông tha?
Chỉ không biết, một đêm ôn tồn qua đi, Hàn Thiếu Lăng còn có còn có thể động vào một ngón tay Mộng Vô Ưu hay không.
Tang Viễn Viễn cúi đầu cười cười.
Tất nhiên luyến tiếc.
Đang cùng Linh cô nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Vương nữ, vô luận như thế nào, chớ có cùng hắn tức giận, miễn cho càng làm lòng hắn hướng về phía người khác." Linh cô tuy là cực kỳ khó chịu, lại cũng cưỡng chế hỏa khí, thấp thấp giọng nhắc nhở một tiếng.
"An tâm."
Hàn Thiếu Lăng bước vào.
Tuy rằng cực lực áp xuống nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều đầy thần sắc sảng khoái vô cùng, như thế nào cũng áp không xuống nổi.
Tang Viễn Viễn bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn bước nhanh lại đây, cầm tay nàng, lệnh cho người hầu lui ra.
Tang Viễn Viễn ý bảo Linh cô yên tâm.
Linh cô nhấp miệng rời khỏi nội điện, nhẹ nhàng khép lại cửa gỗ khắc hoa.
"Tang Nhi." Hàn Thiếu Lăng thần sắc buồn bực, "Đêm qua,ta bị độc tính phát tác, mà nàng kia lại trời xui đất khiến trốn trong điện ta, ta nhất thời độc hỏa công tâm, suýt nữa muốn tánh mạng nàng ta."
Tang Viễn Viễn gật đầu không nói.
"Tang Nhi, cái đó tuyệt không phải là sủng hạnh." Hắn giải thích nói, "Với nàng ta mà nói, kỳ thật là khổ hình. Tang Nhi, ta không thể, cũng tuyệt sẽ không làm ngươi chịu tội như vậy."
Tang Viễn Viễn: "......" Gì? Vậy thật đúng là tốt quá, cảm ơn cả nhà ngài!
Hắn đem hai bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay: "Tang Nhi, tin ta, ta đối với nàng ta tuyệt không có một chút nam nữ tư tình, chỉ là dùng dùng một chút thôi."
"Ừ," Tang Viễn Viễn bình tĩnh hỏi, "Vậy có ban cho phẩm hàm gì không? Có phẩm hàm mới có thể dùng a."
Hắn sửng sốt, xoa xoa đầu nàng: "Tang Nhi là muốn giễu cợt ta sao! Ta biết, Tang Nhi tuyệt không phải người tàn nhẫn như vậy, an tâm, sau này người này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, bên ngoài cũng sẽ không ai biết được sự tồn tại của nàng ta."
Tang Viễn Viễn cười cười.
Quả nhiên a, muốn tấn công một người nam nhân, chiến trường nhanh nhất tiện nhất, đó là giường.
Nàng càng muốn rời khỏi nơi đen kịt này hơn bất cứ lúc nào khác, đến Tang Châu đi.
Rời xa mấy tên đáng sợ này.
Hàn Thiếu Lăng nâng tay lên, đè thật mạnh lên vai nàng.
Nàng không dám cử động một cái, giống như con mồi đang nằm trong miệng kẻ săn mồi. Nàng biết, một khi Hàn Thiếu Lăng thật sự làm ra sự tình đáng sợ như vậy với Mộng Vô Ưu, như vậy, hắn ở trước mặt nàng sẽ không có chút chột dạ nào, hắn sẽ đường đường hoàng hoàng mà bước vào giường nàng, thuận tình hợp lý đem nàng hoàn toàn chiếm hữu.
Nàng, như vậy mà phải dính bên người một tên nam nhân, cùng một khối người không ra người quỷ không phải quỷ xài chung cả đời.
Đáy lòng nàng hiện lên một tia run rẩy, nhưng dáng người lại đoan chính như cũ, thần sắc hoàn toàn không gợn sóng.
Giờ này khắc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện Mộng Vô Ưu tiếp tục may mắn.
Sắc mặt Hàn Thiếu Lăng vẫn hơi trắng bệch, nhưng đã không hề có chút kinh hãi mất tinh thần, hắn vẫy lui thị nữ, để Tang Viễn Viễn thay hắn rót rượu.
"Kính U Châu vương!" Hàn Thiếu Lăng cười uống cạn rượu, cất cao giọng nói, "Tang Nhi, rót đầy!"
Tang Viễn Viễn rót rượu xong, liền lẳng lặng ngồi ở một bên.
Nàng cảm thấy mình rất giống một nữ tử đàng hoàng bị bắt vào sơn trại.
Ngồi bên người Hàn Thiếu Lăng, chỉ cần thoáng giương mắt là có thể thấy U Vô Mệnh ở đối diện.
U Vô Mệnh thoạt nhìn có chút hứng thú rã rời, hơi ngẩn cằm nhìn sao trời ngoài điện, tự rót tự uống.
"A." Bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng, nói, "Hàn Châu vương, ngươi sợ ta như vậy sao?"
Mày rậm của Hàn Thiếu Lăng nhíu lại, ánh mắt lãnh trầm dừng ở chỗ hầu kết của đối phương.
U Vô Mệnh không chút để ý mà nói: "Diễn hết trò này tới trò kia, là ngươi sợ ta quá nhàn rỗi, sợ ta nhất thời không có gì làm hứng chí lên tẩy huyết Hàn Đô thành của ngươi à?"
Hàn Thiếu Lăng nhìn theo ánh mắt hắn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một chùm khói đặc, ngọn lửa trong ánh mắt dữ tợn như muốn nhảy ra bên ngoài.
Nội thị báo tin vội vàng đuổi tới: "Báo —— Thanh Lương điện cháy rồi, lửa nương theo gió lan đến Phượng Hư điện! Thống lĩnh đại nhân đang toàn lực dập tắt lửa!"
U Vô Mệnh không chút nào ý thức bản thân mình là người ngoài, nghe vậy, chống bàn đứng lên, biếng nhác đi ra bên ngoài.
Hàn Thiếu Lăng hít sâu một hơi, nhanh nhanh đuổi kịp. Trong điện đủ loại quan lại vội vàng đẩy bàn bò dậy, theo đuôi chủ quân vội vàng chạy tới nơi phát sinh sự việc.
Linh cô từ trong khay của thị nữ lấy áo choàng khoác lên cho Tang Viễn Viễn, dẫn nàng cách xa xa xem náo nhiệt.
Lửa là từ Thanh Lương điện lan ra.
Hàn Thiếu Lăng mới vừa lệnh cho thân vệ bên người xuống tay với Mộng Vô Ưu trong Thanh Lương điện.
Vậy mà liền xảy ra chuyện.
Thị vệ trong cung đều là người tu hành, bọn họ khiêng từng thùng gỗ thật lớn đựng đầy nước múc từ sông đào bảo vệ thành, chạy như bay trở về, đem chừng một tấn nước mà đổ ' thịch thịch thịch ' lên tâm điểm lửa.
Còn có người phóng người lên trên đỉnh điện, từ trên đổ nước xuống dưới giống như bát vũ, phát ra tiếng gầm rú thật lớn, bắn ra vô số bọt nước trắng lớn nhỏ.
Trong hậu cung mấy đồ trang trí bằng gỗ hơi nhiều, trên đỉnh còn có khung cửa gỗ khắc hoa thật lớn, còn nhiều cửa gỗ, trong điện còn trang trí tầng tầng lớp lớp màn trướng, lúc này đã nhanh chóng bắt lửa.
Thế nhưng thế lửa cuối cùng cũng mau chóng được dập tắt, chỉ dư lại tàn tro âm ỉ cuồn cuộn.
Thanh Lương điện bị đốt đến cháy đen, Phượng Hư điện bên cạnh cũng bị lửa lan đến, bị thiêu hủy hơn một nửa.
Thế cục cũng ổn định, mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu bắt tay vào giải quyết hậu quả.
Liền thấy thống lĩnh thị vệ sắc mặt rối rắm, dẫn theo hai người giống như con gà bị rớt vô nồi canh, đi tới trước mặt Hàn Thiếu Lăng.
U Doanh Nguyệt cùng Khương Cẩn Nguyên.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
Tang Viễn Viễn: "......"
Cái này...chỉ là ngoài ý muốn.
Nàng chỉ là muốn giữ được mạng nhỏ của Khương Cẩn Nguyên, thuận tiện dọa luôn U Doanh Nguyệt.
Ai có thể nghĩ sẽ cháy đâu?
U Doanh Nguyệt thật sự sợ hãi, giống như gà con ôm lấy Hàn Thiếu Lăng không buông tay: "Hàn lang! Hàn lang! Hắn, hắn chạy đến trong điện của thiếp, phóng hỏa đốt thiếp! Hàn lang vì thiếp làm chủ a hu hu hu...... thiếp rất sợ hãi hu hu hu......"
U Doanh Nguyệt trước giờ kiêu ngạo như vậy phần lớn nguyên nhân là do bên người nàng ta còn có một cường giả Linh Minh cảnh là Hôi Y —— nàng ta lúc trước giết người phóng hỏa, Hôi Y cũng giải quyết tốt hậu quả cho nàng ta. Hiện giờ Hôi Y đã bị Hàn Thiếu Lăng xử tử, nàng ta như mất đi đôi mắt cùng cánh tay, gặp chuyện là tâm thần lập tức hỏng mất.
Khương Cẩn Nguyên cũng sợ không kém. Hắn bị sặc khói mà tỉnh, mơ mơ màng màng vừa mở mắt, phát hiện mình lại tự nhiên cùng tiểu thiếp của Hàn Thiếu Lăng nằm trên một cái giường, bên ngoài trướng, khói đặc cuồn cuộn, sợ tới mức hắn muốn "nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên", lập tức đập tỉnh U Doanh Nguyệt, đỡ nàng ta trốn ra bên ngoài.
Kết quả nữ nhân này hồn không biết giữ, lại lôi kéo hắn hô to gọi nhỏ, khi hai người đang dây dưa không rõ liền thấy có người khiêng thùng to vọt vào trong điện, mắt cho đôi nam nữ trên giường một cái nhìn lạnh thấu tim.
Thật là hết đường chối cãi.
"Lão sư, không phải ta phóng hỏa. Ta cũng không biết ta tại sao lại ở nơi đó...... Ta cái gì cũng không có làm, thật sự lão sư......" Khương Cẩn Nguyên như là một con gà núi nhỏ bị mưa to đánh trúng, rũ rượi.
"Hàn lang làm chủ cho thiếp, hu hu hu...... Á!" U Doanh Nguyệt khóc đến một nửa, bỗng nhiên thấy U Vô Mệnh cười như không cười đứng một bên liếc nàng, sợ tới mức nước mắt nước mũi thanh âm gì cũng nghẹn trở về, xiêm y ướt đẫm giống như nháy mắt kết băng, lạnh đến mức làm nàng ta run rẩy lẩy bẩy.
"Vương vương vương, huynh." Nàng buông lỏng Hàn Thiếu Lăng ra, hai đùi run rẩy, dịch về hướng U Vô Mệnh.
Vốn muốn đi lại cúi đầu lạy chào một cái, không nghĩ đi đến nửa đường chân lại mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống, thuận thế làm luôn đại lễ cắm đầu lạy sấp xuống đất.
U Vô Mệnh khẽ cười ra tiếng.
"Vương muội, mấy năm không gặp, so với hồi trước càng hiểu lễ nghĩa. Xem ra, Hàn Châu vương thật có cách dạy dỗ."
Người này một lần mở miệng cứ như là chữ mang theo quầng sáng cấm ngôn ấy, không gian quanh mình ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có cây gỗ cháy rớt đùng một cái, có vẻ dị thường đột ngột.
Khương Cẩn Nguyên cũng bị dọa choáng váng.
Toàn bộ phế tích của đám cháy như một cái kết giới lặng im, quỷ dị mà kéo dài, tiêu điểm đều tụ tập trên người U Doanh Nguyệt, chờ đợi nàng ta đánh vỡ cục diện bế tắc.
U Doanh Nguyệt dứt khoát lưu loát ngã ra hôn mê bất tỉnh.
U Vô Mệnh vẻ mặt quái dị, tiến lên hai bước, vươn một bàn tay, dùng ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt vòng hoa văn dày nặng sau cổ áo U Doanh Nguyệt, đem nửa người trên nàng ta xách lên như xách một con sâu nhỏ.
Hắn hơi hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn nhìn mặt U Doanh Nguyệt, sau đó thực vô tội mà nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng: "Vương muội nhìn thấy ta, vui vẻ phát ngất."
Hắn ném U Doanh Nguyệt xuống, đứng lên, dùng một miếng lụa bố xoa xoa tay, mắt liếc nhìn về phía Khương Cẩn Nguyên.
Khương Cẩn Nguyên sợ tới mức rút ra phía sau Hàn Thiếu Lăng.
"A," U Vô Mệnh thở dài, "Hàn Châu vương thật là hào phóng, khách quý Thiên Đô đến, liền để vương muội này của ta thịnh tình chiêu đãi...... Thật là lễ nghi chu toàn."
Hàn Thiếu Lăng xanh cả mặt, tỉ mỉ đem Khương Cẩn Nguyên bảo hộ sau người, lạnh lùng nói: "U Châu vương nói cẩn thận. Việc này chắc chắn có hiểu lầm."
Thủ hạ thân vệ đã xông tới, đem Khương Cẩn Nguyên cẩn thận vây vào giữa, để ngừa U Vô Mệnh đột nhiên làm khó dễ.
Ai cũng cảm thấy việc hôm nay rất khó giải quyết.
Lại thấy U Vô Mệnh cười ngâm ngâm khoanh hai cánh tay lại, biểu tình càng thêm vô hại: "U mỗ đương nhiên so với Khương tiểu chất càng muốn quý trọng hơn vài phần, nghĩ đến Hàn huynh tất sẽ không để ta thất vọng."
Hàn Thiếu Lăng mặt càng tái đi ba phần.
U Vô Mệnh cười giống như tiểu ác ma: "Đừng lại đem đồ dỏm đưa qua đây nha. Ta, phải là Tang vương nữ."
Nói xong nghiêng đầu xa xa nhìn về phía Tang Viễn Viễn, ánh mắt ý vị thâm trường.
Hàn Thiếu Lăng ngậm một ngụm uất ức nghẹn trong miệng, đang muốn phát tác, lại thấy U Vô Mệnh tiêu sái lưu loát mà xoay người, nghênh ngang bỏ đi.
Tang Viễn Viễn đè lửa giận xuống, đưa đầu hướng về Linh cô.
"Không có việc gì." Nàng cố gắng không thèm để ý.
Nàng xoay người, hướng về Hồi Vân điện của mình mà đi.
Thanh âm Hàn Thiếu Lăng lãnh trầm xa xa bay tới: "Toàn lực bảo hộ chính phu nhân, tối nay, bất luận kẻ nào tiếp cận Hồi Vân điện...... Giết chết không cần hỏi!"
Tang Viễn Viễn thật ra không cảm thấy U Vô Mệnh sẽ tới cửa đoạt người.
Hắn không phải tên ngốc nghếch toàn đầu óc chỉ có nữ nhân, chỉ là cố ý làm cho Hàn Thiếu Lăng không thoải mái thôi.
Nếu nàng không đoán sai, U Vô Mệnh tối nay hẳn là phải làm một ít việc hại người ích ta, chỉ không biết Hàn Thiếu Lăng tối nay bị ép xuống mương như thế này có còn dư lực suy xét không.
Tang Viễn Viễn tất nhiên sẽ không nhắc nhở hắn.
Nam nhân là không dựa vào được. Nàng đã xác định được vị trí của bản thân rồi, đều lấy ích lợi của Tang Châu làm trọng, nơi đó là nhà mẹ đẻ của nàng, cũng sẽ nơi nàng cuối cùng trông cậy vào.
Còn Hàn Châu hay U Châu...... Dù sao đều không phải cái thứ gì tốt, để cho bọn họ chó cắn chó đi thôi!
Một đêm này, quả nhiên giống như Tang Viễn Viễn suy đoán, gió êm sóng lặng. Ngay cả Hàn Thiếu Lăng muốn cọ cọ cũng không xuất hiện.
Khi ánh mặt trời còn chưa rõ, Linh cô lặn ra ngoài điện tìm hiểu một suốt đêm mang theo tin tức đã trở lại.
Sắc mặt Linh cô thập phần khó coi.
Hoá ra, hôm qua Mộng Vô Ưu hành thích thất bại bị giải về Thanh Lương điện liền lập tức phóng hỏa, thừa dịp người hầu coi chừng nàng luống cuống tay chân dập tắt lửa, chạy thoát ra ngoài.
Chờ đến khi thân vệ mà Hàn Thiếu Lăng phái đi xử lý nàng đuổi tới Thanh Lương điện, lửa đã cháy bùng lên, trong tình trạng hỗn loạn như vậy, thân vệ tìm khắp mọi nơi cũng chưa tìm được Mộng Vô Ưu.
Cái tên thân vệ xui xẻo ở trong cung tìm kiếm một suốt đêm, thẳng đến trời sắp sáng, nghe nói Vô Cực điện của Hàn Thiếu Lăng đã kêu bảy tám lần nước ấm, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách tìm không thấy người! Hoá ra giấu trên giường chủ quân!
Khúc giữa đã xảy ra chuyện gì, người ngoài liền không được biết rồi. Nói tóm lại, Mộng Vô Ưu chạy ra khỏi Thanh Lương điện, lặn xuống Vô Cực điện của Hàn Thiếu Lăng, mà sau khi hắn phát hiện ra nàng ta cũng không đem nàng đá ra, mà là tình cũ không rủ cũng đến, ước chừng sủng hết một đêm.
"Không phải con người mà!" Linh cô tức giận đến thân hình phát run, "Hàn Châu vương làm như vậy, để Vương nữ ở chỗ nào!"
Tang Viễn Viễn hoàn hồn trở về, không để bụng: "Hắn vốn dĩ chính là người như vậy."
Hôm qua trước mặt U Vô Mệnh bị tức giận nghẹn họng đến như vậy, Hàn Thiếu Lăng ôm một cục lửa trong lòng dù sao cũng phải có chỗ phát tiết. Tang Viễn Viễn thân thể chưa lành, loại thời điểm này, Mộng Vô Ưu tự mình đưa đến bên miệng hắn, hắn làm sao buông tha?
Chỉ không biết, một đêm ôn tồn qua đi, Hàn Thiếu Lăng còn có còn có thể động vào một ngón tay Mộng Vô Ưu hay không.
Tang Viễn Viễn cúi đầu cười cười.
Tất nhiên luyến tiếc.
Đang cùng Linh cô nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Vương nữ, vô luận như thế nào, chớ có cùng hắn tức giận, miễn cho càng làm lòng hắn hướng về phía người khác." Linh cô tuy là cực kỳ khó chịu, lại cũng cưỡng chế hỏa khí, thấp thấp giọng nhắc nhở một tiếng.
"An tâm."
Hàn Thiếu Lăng bước vào.
Tuy rằng cực lực áp xuống nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều đầy thần sắc sảng khoái vô cùng, như thế nào cũng áp không xuống nổi.
Tang Viễn Viễn bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn bước nhanh lại đây, cầm tay nàng, lệnh cho người hầu lui ra.
Tang Viễn Viễn ý bảo Linh cô yên tâm.
Linh cô nhấp miệng rời khỏi nội điện, nhẹ nhàng khép lại cửa gỗ khắc hoa.
"Tang Nhi." Hàn Thiếu Lăng thần sắc buồn bực, "Đêm qua,ta bị độc tính phát tác, mà nàng kia lại trời xui đất khiến trốn trong điện ta, ta nhất thời độc hỏa công tâm, suýt nữa muốn tánh mạng nàng ta."
Tang Viễn Viễn gật đầu không nói.
"Tang Nhi, cái đó tuyệt không phải là sủng hạnh." Hắn giải thích nói, "Với nàng ta mà nói, kỳ thật là khổ hình. Tang Nhi, ta không thể, cũng tuyệt sẽ không làm ngươi chịu tội như vậy."
Tang Viễn Viễn: "......" Gì? Vậy thật đúng là tốt quá, cảm ơn cả nhà ngài!
Hắn đem hai bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay: "Tang Nhi, tin ta, ta đối với nàng ta tuyệt không có một chút nam nữ tư tình, chỉ là dùng dùng một chút thôi."
"Ừ," Tang Viễn Viễn bình tĩnh hỏi, "Vậy có ban cho phẩm hàm gì không? Có phẩm hàm mới có thể dùng a."
Hắn sửng sốt, xoa xoa đầu nàng: "Tang Nhi là muốn giễu cợt ta sao! Ta biết, Tang Nhi tuyệt không phải người tàn nhẫn như vậy, an tâm, sau này người này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, bên ngoài cũng sẽ không ai biết được sự tồn tại của nàng ta."
Tang Viễn Viễn cười cười.
Quả nhiên a, muốn tấn công một người nam nhân, chiến trường nhanh nhất tiện nhất, đó là giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất