Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
Chương 1
Ngay khi lấy lại ý thức, Vân Ngạn cảm giác mình đang chạy trốn.
Cậu cảm thấy mình bị một bàn tay nắm thật chặt. Ngẩng đầu lên, trước mắt là bóng lưng của một người đàn ông trẻ tuổi, đang nắm thật chặt tay cậu chạy nhanh trên con đường nhỏ trong rừng.
Cậu không tin tưởng mà nhìn xung quanh —Ánh mặt trời ôn hòa, trước mắt là một mảnh xanh tươi, cành lá tràn đầy sức sống đung đưa trong gió núi, trong lồng ngực đều tràn ngập mùi hương của cỏ cây và bùn đất.
… Cậu nhất định là đang nằm mơ.
Cậu tỉnh táo nghĩ: Mình đã nằm liệt giường hơn một năm, chỉ có trong mơ, cậu mới có thể chạy nhanh mà không gặp khó khăn gì – Cậu luôn nằm mơ như vậy.
… Nhưng mà không đúng.
Không phải cậu đã chết rồi sao?
Cậu còn nhớ, sau cái cảm giác nghẹt thở đó, là loại cảm giác trôi nổi cực kì mãnh liệt, cậu mơ hồ nhìn thấy em trai, em gái cùng cậu lớn lên đang ở bên cạnh, kinh hoảng kêu tên cậu, rồi khóc lóc thất thanh.
Cậu muốn tới an ủi bọn họ, nói cho bọn họ biết sinh lão bệnh tử là điều rất bình thường, thế nhưng vô dụng.
Sau đó, cậu liền mất ý thức.
Phục hồi tinh thần, cái cảm giác hai chân thi nhau hoạt động không ngừng chạy về phía trước quá mức chân thật, không giống đang nằm mơ tí nào.
Vân Ngạn nâng tay phải lên, cúi xuống nhìn. Bàn tay thon dài trắng trẻo, tinh xảo tới muốn phát sáng, chứ không loang lổ đầy sẹo nhỏ, khớp xương rõ ràng như bàn tay của cậu.
Cậu nhịn không được, dùng tay phải nhéo mình một chút.
… Đau!
… Đây không phải là mơ!
Cho nên cậu đây là…. xuyên không?
Tuy rằng không biết bản thân đang ở đâu, nhưng được hưởng thụ cảm giác chạy như bay trong lúc này, cậu dường như đã tìm lại được tâm tư thiếu niên đã đánh mất từ nhiều năm trước, cảm giác có chút lãng mạn.
Cậu đắm chìm trong không khí lãng mạn mà không thể nào thoát ra được, cảm giác bản thân có thể chạy tới thiên hoang địa lão…
…
…
…
… Cho đến khi cậu vấp chân ngã lộn nhào một cái.
Vân Ngạn chỉ lo ngắm phong cảnh, không chú ý tới đường dưới chân, kết quả bị một hòn đá ngáng chân, làm cậu không tự chủ được mà ngã nhào về phía trước. Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã được đàn ông phía trước đưa tay, đỡ lấy.
“Không sao chứ? Em cẩn thận một chút.” Giọng điệu của người đàn ông kia cực kì dịu dàng.
“Không có gì.” Cậu theo bản năng đáp lại.
Trong cổ họng phát ra thanh âm không giống với thanh âm trước của cậu lắm, nhưng lại dễ nghe như nhau, khiến cậu có cảm giác khá mới mẻ.
Vân Ngạn bình tĩnh đánh giá người đàn ông trước mắt này.
—— Quả là một gương mặt hòa nhã vui tươi.
Đường nét rõ ràng, đường cong lưu loát, bên trong sự gợi cảm còn mang theo chút bá đạo, đôi mày thâm thúy chỉ cần tùy tiện chuyển động cũng khiến người ta cảm thấy được thâm tình trong đó. Đây là một gương mặt cực kì thích hợp với màn ảnh rộng.
Vân Ngạn nghĩ, nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ hỏi người này có muốn gia nhập vào công ty của mình không.
Người kia mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, bởi vì vừa mới chạy trốn nên có hơi thở gấp, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút lo âu và nhu tình vô hạn, đổi thành người khác thì sẽ bị chìm đắm trong ánh mắt đó.
Nhưng Vân Ngạn lại theo bản năng mà cảnh giác. Trong giới giải trí, cậu đã thấy qua rất nhiều nhu tình được cố gắng huấn luyện mà ra. Nó giống như một món ăn ngon nhưng khẩu vị lại quá nặng, ăn nhiều sẽ chán.
Nam nhân trước mắt cũng không lập tức lôi kéo cậu tiếp tục chạy, mà là yên lặng nhìn cậu chăm chú vài giây.
Vân Ngạn há miệng, cố gắng muốn nói cái gì đó để tìm hiểu tình cảnh của mình, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị nam nhân ôm chặt vào trong ngực.
Vân Ngạn ngơ luôn. Sau đó, thanh âm mang chút nghẹn ngào của người đàn ông liền truyền tới: “Tiểu Ngạn, rốt cuộc hai chúng ta cũng có thể ở cùng nhau rồi. Mấy năm nay, anh đều nhớ em, cả ngày lẫn đêm. Em không biết anh đã khát vọng có thể ôm em vào lòng, hôn em, yêu em nhiều như thế nào đâu!”
“…”
Vân Ngạn giật mình. Bùm một cái, tóc gáy từ đầu tới chân thi nhau nổi lên ——
Cái lời kịch quỷ quái gì thế này! Đệ tử chân truyền của bà nội Quỳnh Dao à!
Vân Ngạn điên cuồng nôn ói trong nội tâm, nhưng lại đột nhiên thấy mấy cái từ này hơi quen thuộc.
… Đây chẳng phải là câu thoại mà Dương Lạp Lạp từng đọc cho cậu sao?
Dương Lạp Lạp cũng xem như em gái của cậu, thân thiết như em ruột vậy. Lúc cậu phải nằm liệt ở trên giường, Lạp Lạp ngồi cạnh giường của cậu, tình cảm tràn đầy mà đọc cho cậu nghe tiểu thuyết cẩu huyết, nỗ lực chọc cho cậu vui.
Cô ấy am hiểu nhất chính là đem mấy câu thoại siêu buồn nôn đọc mà như ngâm điệu vịnh than*, khiến cho chỉ số buồn nôn của mấy câu thoại đó nâng lên cấp số mũ luôn. Mỗi lần ngâm xong, cô nhóc đều bị bản thân chọc mà cười tới cười lui, thế là tình tiết cùng lời kịch tẻ nhạt, kết hợp với tiếng cười ma tính của nàng, hóa thành một loại hài kịch cực kì ma huyễn.
(*kiểu đọc giống diễn kịch tự thoại á, mấy bạn mà đã xem qua mấy vở nhạc kịch thì sẽ tưởng tượng được á)
“Tiểu Ngạn” trong miệng người này, chỉ sợ không phải là chỉ cậu.
… Chắc không phải là “tiểu Ngạn” mà cậu nghĩ tới kia đâu ha?
“… Anh là ai?” Vân Ngạn theo bản năng hỏi.
“… Tiểu Ngạn?”
Vân Ngạn trấn định trước ánh mắt của người nam nhân kia.
Thời khắc nguy cấp, chính là thời điểm cậu phát huy kỹ năng diễn xuất tích lũy được trước đây.
Vì thế, cậu thả lỏng cơ thể, ngẩng đẩu lên, nhìn thật sâu vào ánh mắt của người người đàn ông kia, trong giọng mang theo một chút nũng nịu mềm mại, tràn đầy mong đợi hỏi: “Nói đi~ Anh là gì của em?
Nói xong còn nháy mắt một cái.
—— Ờ, cực kì phù hợp với thiết lập tính cách của “Vân Ngạn” nguyên tác, tinh túy của thụ trà xanh.
Vân Ngạn bị chính bản thân buồn nôn tới lá gan cũng run rẩy.
Mặc dù không có tiết tháo, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Gương mặt tuấn tú trước mắt nở một nụ cười, đưa tay véo mũi cậu một chút, cưng chiều nói: “Anh là Du Lãng ca ca của em, là Du Lãng ca ca chỉ của một mình em.”
A, anh ta là Du Lãng.
Du Lãng!!!
Vân Ngạn cảm giác cơ mặt của mình có chút cứng ngắc, nhưng mà vẫn còn phải tiếp tục diễn.
Cậu tựa đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Du Lãng, giọng ngượng ngịu, hỏi tiếp: “Còn em thì sao? Em…. là gì của anh?”
Du Lãng ôm lấy cánh tay của cậu, siết chặt, khẽ cười một tiếng: “Em a, em là Vân Ngạn, là tiểu Ngạn bảo bối của anh, là đóa hồng nhỏ bé mà anh muốn ôm trong lòng bàn tay.”
Vân Ngạn lần đầu tiên nghe có người nói chuyện như thế với cậu, cả người đều chấn động.
… Đóa hồng nhỏ cái con mẹ nhà anh ấy. Cút!
Vân Ngạn ở trong lòng buồn nôn. Xem ra suy đoán của cậu không sai!
Cậu đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết tra tiện thế thân ngược BE mà Dương Lạp Lạp đọc không lâu trước đó, xuyên vào nhân vật nam phụ bạch liên hoa cùng tên với cậu.
Khó trách cái tên nam nhân trước mặt này có gương mặt đẹp tới như vậy, hóa ra gã chính là nhân vật chính công trong tiểu thuyết, Du Lãng!
Vì để xác nhận phỏng đoán của mình, Vân Ngạn vòng vo vài lần, sau đó run rẩy mở miệng: “Vậy… Tên Thẩm Sơ Hành kia…”
“Đừng nhắc tới hắn!” Du Lãng lật tức ngắt lời, trầm giọng: “Anh biết em là bị bức ép, không muốn gả cho hắn, mà anh cũng không cho phép!”
Nhìn cái giọng điệu này, đúng là điển hình vai nam chính bá đạo của mấy quyển truyện trẻ trâu.
Mà quan trọng hơn là, ở đây quả nhiên có Thẩm Sơ Hành.
Tâm Vân Ngạn trầm xuống, tiếp tục hỏi: “Lỡ để hắn phát hiện…”
“Phát hiện thì làm sao!” Thanh âm Du Lãng có chút âm trầm: “Hắn nghĩ hắn vẫn là thiếu gia của Vương gia chắc? Vương gia đã sụp, hắn chỉ là một tàn tật vô dụng, phải theo mẹ tới Thẩm gia sống tạm sống bợ… Anh thực sự không hiểu, tại sao em lại đồng ý gả cho hắn nữa!”
Bỗng gã khựng lại vài giây, sau đó cau mày hỏi: “Em sẽ không phải là hối hận đấy chứ?”
Vân Ngạn không hề trả lời, cậu còn đang cố gắng tua nhanh các tình tiết của tiểu thuyết ở trong đầu.
Ở trong nguyên tác, vai chính công Du Lãng dù đã đem được vai chính thụ được tới tay, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ tới bạch nguyệt quang Vân Ngạn của hắn. Nhưng Vân Ngạn lại bởi vì biến cố trong nhà, bị ép phải phải lấy Thẩm Sơ Hành cũng là hào môn.
Thâm Sơ Hành vốn không phải là họ Thẩm, mà là họ Vương, nguyên danh là Vương Lẫm, trưởng tôn của đệ nhất gia tộc Vương gia tại B thị. Nhưng bởi vì chân có tật, thành ra hắn vẫn luôn không được coi trọng.
Mọi người đều biết, hôm đó thời tiết chuyển lạnh, thế nên Vương thị phá sản*.
(*Hình như là một câu thoại trong tiểu thuyết, cái này mình cũng không rõ)
Cây đổ khỉ tan, Vương Lẫm mất cha, chỉ có thể cùng mẹ trở lại nhà mẹ đẻ, đổi tên thành Thẩm Sơ Hành.
Thẩm gia mặc dù không bằng với Vương gia, nhưng cũng coi như là nhà giàu có máu mặt tại B thị. Sau khi anh ta trở lại Thẩm gia, người ông ngoại suốt hai mươi năm chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh ta, chẳng hiểu sao bỗng nhiên quan tâm tới người cháu ngoại đáng thương này, không chỉ cố ý đưa cho anh ta một biệt thự, mà còn dốc lòng tìm cho anh ta một mối hôn sự.
Chính vì thế, mới có tình tiết Vân Ngạn bởi vì biến cố trong nhà, phải cùng Thẩm Sơ Hành kết hôn trong nguyên tác.
Phải gả cho một tên cả hai chân đều tàn tật như vậy, Vân Ngạn tự nhiên là không cam lòng, thi thoảng sẽ tìm đến Du Lãng mà khóc lóc kể lể, mà lại không có cách nào thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.
Du Lãng biết được bạch nguyệt quan của mình phải kết hôn, cũng đau lòng không thôi, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm tới thụ chính tìm kiếm chút an ủi.
Nhưng ngay đêm trước khi cử hành hôn lễ, Du Lãng bông nhận được tin Vân Ngạn gửi tới.
“Em hối hận rồi… Em không muốn kết hôn!!! Du Lãng ca ca, anh mau tới đây dẫn em đi được không?”
Du Lãng ngay lật tức như được bơm máu gà, lồm cồm từ trên giường của thụ chính bò dậy, rồi nghĩ cách đem nguyên chủ từ biệt thự – nơi đang chuẩn bị để cử hành hôn lễ, trốn ra ngoài.
…
… Thiệt thòi là lúc trước cậu còn cảm thấy lãng mạn! Ra là giờ đang đào hôn!
Vai thụ chính có lỗi gì với anh hả? Cái tên nguyên thân bạch liên bông này thì có chỗ nào tốt? Anh có cần phải não tàn như thế không hả!!!
Vân Ngạn nhìn Du Lãng, tâm tình có chút phức tạp.
Thực sự là lãng phí cho một cái mặt hòa nhã như vậy mà.
Chính chủ cũng vậy. Tuổi còn trẻ mà đã mù tới mức này, hết lần này tới lần khác lại đi vừa ý cái đồ tra nam cưỡi ngựa nghĩ lừa, tam tâm nhị ý này.
“…”
Thấy cậu trầm mặc, Du Lãng có chút hoảng loạn, bấu chặt lấy vai cậu mà lắc lắc: “Tiểu Ngạn, em nói chuyện đi chứ!”
… Xin lỗi người anh em, tôi còn chưa nghĩ ra được lời thoại, có lắc thì tôi cũng phun ra không nổi.
Vân Ngạn cố gắng chuẩn bị, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Du Lãng đánh gãy: “Không cho phép em hối hận! Anh biết em không yêu hắn, người em yêu là anh!”
Nói xong, Du Lãng liền đem cậu ôm chầm vào trong ngực, hay tay siết chặt, còn dùng lực xoa xoa.
Vân Ngạn: “…” Có thể đừng có táy máy chân tay như thế được không!
Vân Ngạn nỗ lực giãy dụa, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, dần dần đối với sự “nhỏ bé yếu đuối” của thân thể này có nhận thức sâu sắc.
Không thoát ra được, cậu đành ngẩng đầu lên nhìn Du Lãng, thấy trong mắt gã mơ hồ lộ ra màu đỏ như máu, trong lòng rùng mình.
Làm công trong cái quyển sách thể loại này, e là đầu óc đều có bệnh.
Nhìn bộ dạng kích động hiện tại của Du Lãng, Vân Ngạn cảm thấy có lẽ hiện tại đừng nên OOC là tốt nhất.
“Em làm sao sẽ hối hận chứ?” Vân Ngạn nỗ lực lấy tay chống lên ngực của gã, gian nan lên tiếng. Cậu cân nhắc tới miêu tả bên trong nguyên tác của nhân vật “Vân Ngạn” kia, rồi trả mời nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy bên trong có chút kích động: “Em chỉ nghĩ làm sao để có thể chạy ra khỏi nơi này!”
Du Lãng được động viên, rốt cuộc buông lỏng tay.
“Chúng ta phải đi nhanh thôi, nơi này không an toàn.” Vân Ngạn lo lắng nói, từ trong lồng ngực gã tránh ra thật nhanh.
Du Lãng cũng biết nơi này không thích hợp ở lại lâu, gật đầu, kéo tay Vân Ngạn chạy đi.
Nhưng mới chạy được hai bước, lại bị Vân Ngạn kéo lại.
Du Lãng nhìn Vân Ngạn nhặt ở cạnh đường một khúc gỗ, cau mày hỏi: “Nhặt cái này làm gì vậy?”
“Để ngừa vạn nhất” Vân Ngạn huơ huơ khúc gỗ trong tay, tâm lý có chút yên ổn hơn một chút: “Có người đuổi tới thì có thể phòng thân, hơn nữa lúc xuống núi còn có thể dùng làm gậy a~”
… Hình như cái khúc cây này mà làm gậy thì có vẻ hơi lớn?
Du Lãng hơi nghi ngờ, nhưng mà lúc này không phải lúc để suy tính cái này, chỉ là vội vàng gật đầu, tiếp tục dẫn cậu xuống núi.
Nơi Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành sắp cử hành hôn lễ là một biệt thư được xây giữa sườn núi. Tình hình của Vân gia vô cùng thể thảm, nhà cửa lúc trước đều bị đem cấm cố, bán lấy tiền, lúc này chỉ có thể ở tạm trong cái biệt thự này.
Du Lãng sau khi cứu được Vân Ngạn, tất nhiên là không dám đi đường lớn, chỉ có thể dọc theo đường nhỏ hẻo lánh ở phía sau núi. Ban đầu còn đỡ, nhưng càng đi về sau thì cỏ dại lại càng mọc rậm rạp, đường đi cũng biến thành dốc, cây gậy kia đúng là có chỗ dụng võ rồi.
Du Lãng nhảy xuống một bệ đá to, xoay người đỡ Vân Ngạn, lại thấy Vân Ngạn hướng về phía biệt thự nhìn một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Anh sẽ đối tốt với em.” Chuyện đã tới nước này, Du Lãng làm sao có thể để cừu nhỏ nắm tới tay rồi còn để vuột mất, dịu dàng dụ dỗ nói: “Không cần nghĩ lung tung, em chỉ cần đi cùng anh là tốt rồi. Mọi chuyện đều đã có anh, được không?”
Dứt lời, giơ tay hướng về Vân Ngạn.
Vân Ngạn gật đầu, trong mắt có chút kinh hoảng, mà càng nhiều hơn chính là tin tưởng cùng mong đợi. Đôi mắt sáng lấp lánh, đưa tay chạm vào tay của Du Lãng, được gã đỡ xuống một cái bệ đá không tính là quá thấp.
Cỏ dưới bệ đá kia mọc cao bằng nửa người.
Du Lãng cười với cậu, quay người tiếp tục tiến lên.
Nhưng lại không ngờ, đi chưa tới mấy bước, hắn bị một gậy đập “Bốp” một cái vào sau gáy.
Du Lãng chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, trời đất quay cuồng. Gã loạng choạng lảo đảo hai bước, nhưng vẫn còn có thể đứng.
Thân thể gã lảo đảo, quay đầu lại, thân ảnh màu trắng đang giơ gậy trước mắt gã lại nhòe thành cái bóng mờ. Gã mờ mịt, gian nan cố gắng nhìn rõ gương mặt mà mình mong nhớ sớm chiều, nhưng lại phát hiện gương mặt đó không còn nhu hòa e lệ như xưa, mà là lãnh đạm tới mức làm gã hoảng sợ.
Gã không thể tin hỏi: “Em…! Tại sao…?!”
Hừ, Vân Ngạn vẫy vẫy tay —— Tố chất của thân thể này thực sự không được tí nào. Yếu yếu ớt ớt, uổng cho cậu còn lo một gậy này lỡ đánh đối phương ngu luôn thì sao, ai dè lại không đánh ngất được gã.
Vân Ngạn cũng không thèm để ý tới Du Lãng, lại đập thêm một gậy nữa.
Lúc này cái thân thể đang cố gắng đi tới bên cậu mới thực sự lảo đảo mà ngã xuống.
Vân Ngạn cười nhạo một tiếng, tiến lên kiểm tra hơi thở người nọ —— rất tốt, còn sống.
—— Đùa à, đi theo anh, trở thành chim hoàng yến của anh hả?
—— Rồi sau đó thì tùy lúc mà bị bán đi?
Cậu cảm thấy mình bị một bàn tay nắm thật chặt. Ngẩng đầu lên, trước mắt là bóng lưng của một người đàn ông trẻ tuổi, đang nắm thật chặt tay cậu chạy nhanh trên con đường nhỏ trong rừng.
Cậu không tin tưởng mà nhìn xung quanh —Ánh mặt trời ôn hòa, trước mắt là một mảnh xanh tươi, cành lá tràn đầy sức sống đung đưa trong gió núi, trong lồng ngực đều tràn ngập mùi hương của cỏ cây và bùn đất.
… Cậu nhất định là đang nằm mơ.
Cậu tỉnh táo nghĩ: Mình đã nằm liệt giường hơn một năm, chỉ có trong mơ, cậu mới có thể chạy nhanh mà không gặp khó khăn gì – Cậu luôn nằm mơ như vậy.
… Nhưng mà không đúng.
Không phải cậu đã chết rồi sao?
Cậu còn nhớ, sau cái cảm giác nghẹt thở đó, là loại cảm giác trôi nổi cực kì mãnh liệt, cậu mơ hồ nhìn thấy em trai, em gái cùng cậu lớn lên đang ở bên cạnh, kinh hoảng kêu tên cậu, rồi khóc lóc thất thanh.
Cậu muốn tới an ủi bọn họ, nói cho bọn họ biết sinh lão bệnh tử là điều rất bình thường, thế nhưng vô dụng.
Sau đó, cậu liền mất ý thức.
Phục hồi tinh thần, cái cảm giác hai chân thi nhau hoạt động không ngừng chạy về phía trước quá mức chân thật, không giống đang nằm mơ tí nào.
Vân Ngạn nâng tay phải lên, cúi xuống nhìn. Bàn tay thon dài trắng trẻo, tinh xảo tới muốn phát sáng, chứ không loang lổ đầy sẹo nhỏ, khớp xương rõ ràng như bàn tay của cậu.
Cậu nhịn không được, dùng tay phải nhéo mình một chút.
… Đau!
… Đây không phải là mơ!
Cho nên cậu đây là…. xuyên không?
Tuy rằng không biết bản thân đang ở đâu, nhưng được hưởng thụ cảm giác chạy như bay trong lúc này, cậu dường như đã tìm lại được tâm tư thiếu niên đã đánh mất từ nhiều năm trước, cảm giác có chút lãng mạn.
Cậu đắm chìm trong không khí lãng mạn mà không thể nào thoát ra được, cảm giác bản thân có thể chạy tới thiên hoang địa lão…
…
…
…
… Cho đến khi cậu vấp chân ngã lộn nhào một cái.
Vân Ngạn chỉ lo ngắm phong cảnh, không chú ý tới đường dưới chân, kết quả bị một hòn đá ngáng chân, làm cậu không tự chủ được mà ngã nhào về phía trước. Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã được đàn ông phía trước đưa tay, đỡ lấy.
“Không sao chứ? Em cẩn thận một chút.” Giọng điệu của người đàn ông kia cực kì dịu dàng.
“Không có gì.” Cậu theo bản năng đáp lại.
Trong cổ họng phát ra thanh âm không giống với thanh âm trước của cậu lắm, nhưng lại dễ nghe như nhau, khiến cậu có cảm giác khá mới mẻ.
Vân Ngạn bình tĩnh đánh giá người đàn ông trước mắt này.
—— Quả là một gương mặt hòa nhã vui tươi.
Đường nét rõ ràng, đường cong lưu loát, bên trong sự gợi cảm còn mang theo chút bá đạo, đôi mày thâm thúy chỉ cần tùy tiện chuyển động cũng khiến người ta cảm thấy được thâm tình trong đó. Đây là một gương mặt cực kì thích hợp với màn ảnh rộng.
Vân Ngạn nghĩ, nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ hỏi người này có muốn gia nhập vào công ty của mình không.
Người kia mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, bởi vì vừa mới chạy trốn nên có hơi thở gấp, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút lo âu và nhu tình vô hạn, đổi thành người khác thì sẽ bị chìm đắm trong ánh mắt đó.
Nhưng Vân Ngạn lại theo bản năng mà cảnh giác. Trong giới giải trí, cậu đã thấy qua rất nhiều nhu tình được cố gắng huấn luyện mà ra. Nó giống như một món ăn ngon nhưng khẩu vị lại quá nặng, ăn nhiều sẽ chán.
Nam nhân trước mắt cũng không lập tức lôi kéo cậu tiếp tục chạy, mà là yên lặng nhìn cậu chăm chú vài giây.
Vân Ngạn há miệng, cố gắng muốn nói cái gì đó để tìm hiểu tình cảnh của mình, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị nam nhân ôm chặt vào trong ngực.
Vân Ngạn ngơ luôn. Sau đó, thanh âm mang chút nghẹn ngào của người đàn ông liền truyền tới: “Tiểu Ngạn, rốt cuộc hai chúng ta cũng có thể ở cùng nhau rồi. Mấy năm nay, anh đều nhớ em, cả ngày lẫn đêm. Em không biết anh đã khát vọng có thể ôm em vào lòng, hôn em, yêu em nhiều như thế nào đâu!”
“…”
Vân Ngạn giật mình. Bùm một cái, tóc gáy từ đầu tới chân thi nhau nổi lên ——
Cái lời kịch quỷ quái gì thế này! Đệ tử chân truyền của bà nội Quỳnh Dao à!
Vân Ngạn điên cuồng nôn ói trong nội tâm, nhưng lại đột nhiên thấy mấy cái từ này hơi quen thuộc.
… Đây chẳng phải là câu thoại mà Dương Lạp Lạp từng đọc cho cậu sao?
Dương Lạp Lạp cũng xem như em gái của cậu, thân thiết như em ruột vậy. Lúc cậu phải nằm liệt ở trên giường, Lạp Lạp ngồi cạnh giường của cậu, tình cảm tràn đầy mà đọc cho cậu nghe tiểu thuyết cẩu huyết, nỗ lực chọc cho cậu vui.
Cô ấy am hiểu nhất chính là đem mấy câu thoại siêu buồn nôn đọc mà như ngâm điệu vịnh than*, khiến cho chỉ số buồn nôn của mấy câu thoại đó nâng lên cấp số mũ luôn. Mỗi lần ngâm xong, cô nhóc đều bị bản thân chọc mà cười tới cười lui, thế là tình tiết cùng lời kịch tẻ nhạt, kết hợp với tiếng cười ma tính của nàng, hóa thành một loại hài kịch cực kì ma huyễn.
(*kiểu đọc giống diễn kịch tự thoại á, mấy bạn mà đã xem qua mấy vở nhạc kịch thì sẽ tưởng tượng được á)
“Tiểu Ngạn” trong miệng người này, chỉ sợ không phải là chỉ cậu.
… Chắc không phải là “tiểu Ngạn” mà cậu nghĩ tới kia đâu ha?
“… Anh là ai?” Vân Ngạn theo bản năng hỏi.
“… Tiểu Ngạn?”
Vân Ngạn trấn định trước ánh mắt của người nam nhân kia.
Thời khắc nguy cấp, chính là thời điểm cậu phát huy kỹ năng diễn xuất tích lũy được trước đây.
Vì thế, cậu thả lỏng cơ thể, ngẩng đẩu lên, nhìn thật sâu vào ánh mắt của người người đàn ông kia, trong giọng mang theo một chút nũng nịu mềm mại, tràn đầy mong đợi hỏi: “Nói đi~ Anh là gì của em?
Nói xong còn nháy mắt một cái.
—— Ờ, cực kì phù hợp với thiết lập tính cách của “Vân Ngạn” nguyên tác, tinh túy của thụ trà xanh.
Vân Ngạn bị chính bản thân buồn nôn tới lá gan cũng run rẩy.
Mặc dù không có tiết tháo, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Gương mặt tuấn tú trước mắt nở một nụ cười, đưa tay véo mũi cậu một chút, cưng chiều nói: “Anh là Du Lãng ca ca của em, là Du Lãng ca ca chỉ của một mình em.”
A, anh ta là Du Lãng.
Du Lãng!!!
Vân Ngạn cảm giác cơ mặt của mình có chút cứng ngắc, nhưng mà vẫn còn phải tiếp tục diễn.
Cậu tựa đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Du Lãng, giọng ngượng ngịu, hỏi tiếp: “Còn em thì sao? Em…. là gì của anh?”
Du Lãng ôm lấy cánh tay của cậu, siết chặt, khẽ cười một tiếng: “Em a, em là Vân Ngạn, là tiểu Ngạn bảo bối của anh, là đóa hồng nhỏ bé mà anh muốn ôm trong lòng bàn tay.”
Vân Ngạn lần đầu tiên nghe có người nói chuyện như thế với cậu, cả người đều chấn động.
… Đóa hồng nhỏ cái con mẹ nhà anh ấy. Cút!
Vân Ngạn ở trong lòng buồn nôn. Xem ra suy đoán của cậu không sai!
Cậu đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết tra tiện thế thân ngược BE mà Dương Lạp Lạp đọc không lâu trước đó, xuyên vào nhân vật nam phụ bạch liên hoa cùng tên với cậu.
Khó trách cái tên nam nhân trước mặt này có gương mặt đẹp tới như vậy, hóa ra gã chính là nhân vật chính công trong tiểu thuyết, Du Lãng!
Vì để xác nhận phỏng đoán của mình, Vân Ngạn vòng vo vài lần, sau đó run rẩy mở miệng: “Vậy… Tên Thẩm Sơ Hành kia…”
“Đừng nhắc tới hắn!” Du Lãng lật tức ngắt lời, trầm giọng: “Anh biết em là bị bức ép, không muốn gả cho hắn, mà anh cũng không cho phép!”
Nhìn cái giọng điệu này, đúng là điển hình vai nam chính bá đạo của mấy quyển truyện trẻ trâu.
Mà quan trọng hơn là, ở đây quả nhiên có Thẩm Sơ Hành.
Tâm Vân Ngạn trầm xuống, tiếp tục hỏi: “Lỡ để hắn phát hiện…”
“Phát hiện thì làm sao!” Thanh âm Du Lãng có chút âm trầm: “Hắn nghĩ hắn vẫn là thiếu gia của Vương gia chắc? Vương gia đã sụp, hắn chỉ là một tàn tật vô dụng, phải theo mẹ tới Thẩm gia sống tạm sống bợ… Anh thực sự không hiểu, tại sao em lại đồng ý gả cho hắn nữa!”
Bỗng gã khựng lại vài giây, sau đó cau mày hỏi: “Em sẽ không phải là hối hận đấy chứ?”
Vân Ngạn không hề trả lời, cậu còn đang cố gắng tua nhanh các tình tiết của tiểu thuyết ở trong đầu.
Ở trong nguyên tác, vai chính công Du Lãng dù đã đem được vai chính thụ được tới tay, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ tới bạch nguyệt quang Vân Ngạn của hắn. Nhưng Vân Ngạn lại bởi vì biến cố trong nhà, bị ép phải phải lấy Thẩm Sơ Hành cũng là hào môn.
Thâm Sơ Hành vốn không phải là họ Thẩm, mà là họ Vương, nguyên danh là Vương Lẫm, trưởng tôn của đệ nhất gia tộc Vương gia tại B thị. Nhưng bởi vì chân có tật, thành ra hắn vẫn luôn không được coi trọng.
Mọi người đều biết, hôm đó thời tiết chuyển lạnh, thế nên Vương thị phá sản*.
(*Hình như là một câu thoại trong tiểu thuyết, cái này mình cũng không rõ)
Cây đổ khỉ tan, Vương Lẫm mất cha, chỉ có thể cùng mẹ trở lại nhà mẹ đẻ, đổi tên thành Thẩm Sơ Hành.
Thẩm gia mặc dù không bằng với Vương gia, nhưng cũng coi như là nhà giàu có máu mặt tại B thị. Sau khi anh ta trở lại Thẩm gia, người ông ngoại suốt hai mươi năm chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh ta, chẳng hiểu sao bỗng nhiên quan tâm tới người cháu ngoại đáng thương này, không chỉ cố ý đưa cho anh ta một biệt thự, mà còn dốc lòng tìm cho anh ta một mối hôn sự.
Chính vì thế, mới có tình tiết Vân Ngạn bởi vì biến cố trong nhà, phải cùng Thẩm Sơ Hành kết hôn trong nguyên tác.
Phải gả cho một tên cả hai chân đều tàn tật như vậy, Vân Ngạn tự nhiên là không cam lòng, thi thoảng sẽ tìm đến Du Lãng mà khóc lóc kể lể, mà lại không có cách nào thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.
Du Lãng biết được bạch nguyệt quan của mình phải kết hôn, cũng đau lòng không thôi, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm tới thụ chính tìm kiếm chút an ủi.
Nhưng ngay đêm trước khi cử hành hôn lễ, Du Lãng bông nhận được tin Vân Ngạn gửi tới.
“Em hối hận rồi… Em không muốn kết hôn!!! Du Lãng ca ca, anh mau tới đây dẫn em đi được không?”
Du Lãng ngay lật tức như được bơm máu gà, lồm cồm từ trên giường của thụ chính bò dậy, rồi nghĩ cách đem nguyên chủ từ biệt thự – nơi đang chuẩn bị để cử hành hôn lễ, trốn ra ngoài.
…
… Thiệt thòi là lúc trước cậu còn cảm thấy lãng mạn! Ra là giờ đang đào hôn!
Vai thụ chính có lỗi gì với anh hả? Cái tên nguyên thân bạch liên bông này thì có chỗ nào tốt? Anh có cần phải não tàn như thế không hả!!!
Vân Ngạn nhìn Du Lãng, tâm tình có chút phức tạp.
Thực sự là lãng phí cho một cái mặt hòa nhã như vậy mà.
Chính chủ cũng vậy. Tuổi còn trẻ mà đã mù tới mức này, hết lần này tới lần khác lại đi vừa ý cái đồ tra nam cưỡi ngựa nghĩ lừa, tam tâm nhị ý này.
“…”
Thấy cậu trầm mặc, Du Lãng có chút hoảng loạn, bấu chặt lấy vai cậu mà lắc lắc: “Tiểu Ngạn, em nói chuyện đi chứ!”
… Xin lỗi người anh em, tôi còn chưa nghĩ ra được lời thoại, có lắc thì tôi cũng phun ra không nổi.
Vân Ngạn cố gắng chuẩn bị, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Du Lãng đánh gãy: “Không cho phép em hối hận! Anh biết em không yêu hắn, người em yêu là anh!”
Nói xong, Du Lãng liền đem cậu ôm chầm vào trong ngực, hay tay siết chặt, còn dùng lực xoa xoa.
Vân Ngạn: “…” Có thể đừng có táy máy chân tay như thế được không!
Vân Ngạn nỗ lực giãy dụa, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, dần dần đối với sự “nhỏ bé yếu đuối” của thân thể này có nhận thức sâu sắc.
Không thoát ra được, cậu đành ngẩng đầu lên nhìn Du Lãng, thấy trong mắt gã mơ hồ lộ ra màu đỏ như máu, trong lòng rùng mình.
Làm công trong cái quyển sách thể loại này, e là đầu óc đều có bệnh.
Nhìn bộ dạng kích động hiện tại của Du Lãng, Vân Ngạn cảm thấy có lẽ hiện tại đừng nên OOC là tốt nhất.
“Em làm sao sẽ hối hận chứ?” Vân Ngạn nỗ lực lấy tay chống lên ngực của gã, gian nan lên tiếng. Cậu cân nhắc tới miêu tả bên trong nguyên tác của nhân vật “Vân Ngạn” kia, rồi trả mời nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy bên trong có chút kích động: “Em chỉ nghĩ làm sao để có thể chạy ra khỏi nơi này!”
Du Lãng được động viên, rốt cuộc buông lỏng tay.
“Chúng ta phải đi nhanh thôi, nơi này không an toàn.” Vân Ngạn lo lắng nói, từ trong lồng ngực gã tránh ra thật nhanh.
Du Lãng cũng biết nơi này không thích hợp ở lại lâu, gật đầu, kéo tay Vân Ngạn chạy đi.
Nhưng mới chạy được hai bước, lại bị Vân Ngạn kéo lại.
Du Lãng nhìn Vân Ngạn nhặt ở cạnh đường một khúc gỗ, cau mày hỏi: “Nhặt cái này làm gì vậy?”
“Để ngừa vạn nhất” Vân Ngạn huơ huơ khúc gỗ trong tay, tâm lý có chút yên ổn hơn một chút: “Có người đuổi tới thì có thể phòng thân, hơn nữa lúc xuống núi còn có thể dùng làm gậy a~”
… Hình như cái khúc cây này mà làm gậy thì có vẻ hơi lớn?
Du Lãng hơi nghi ngờ, nhưng mà lúc này không phải lúc để suy tính cái này, chỉ là vội vàng gật đầu, tiếp tục dẫn cậu xuống núi.
Nơi Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành sắp cử hành hôn lễ là một biệt thư được xây giữa sườn núi. Tình hình của Vân gia vô cùng thể thảm, nhà cửa lúc trước đều bị đem cấm cố, bán lấy tiền, lúc này chỉ có thể ở tạm trong cái biệt thự này.
Du Lãng sau khi cứu được Vân Ngạn, tất nhiên là không dám đi đường lớn, chỉ có thể dọc theo đường nhỏ hẻo lánh ở phía sau núi. Ban đầu còn đỡ, nhưng càng đi về sau thì cỏ dại lại càng mọc rậm rạp, đường đi cũng biến thành dốc, cây gậy kia đúng là có chỗ dụng võ rồi.
Du Lãng nhảy xuống một bệ đá to, xoay người đỡ Vân Ngạn, lại thấy Vân Ngạn hướng về phía biệt thự nhìn một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Anh sẽ đối tốt với em.” Chuyện đã tới nước này, Du Lãng làm sao có thể để cừu nhỏ nắm tới tay rồi còn để vuột mất, dịu dàng dụ dỗ nói: “Không cần nghĩ lung tung, em chỉ cần đi cùng anh là tốt rồi. Mọi chuyện đều đã có anh, được không?”
Dứt lời, giơ tay hướng về Vân Ngạn.
Vân Ngạn gật đầu, trong mắt có chút kinh hoảng, mà càng nhiều hơn chính là tin tưởng cùng mong đợi. Đôi mắt sáng lấp lánh, đưa tay chạm vào tay của Du Lãng, được gã đỡ xuống một cái bệ đá không tính là quá thấp.
Cỏ dưới bệ đá kia mọc cao bằng nửa người.
Du Lãng cười với cậu, quay người tiếp tục tiến lên.
Nhưng lại không ngờ, đi chưa tới mấy bước, hắn bị một gậy đập “Bốp” một cái vào sau gáy.
Du Lãng chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, trời đất quay cuồng. Gã loạng choạng lảo đảo hai bước, nhưng vẫn còn có thể đứng.
Thân thể gã lảo đảo, quay đầu lại, thân ảnh màu trắng đang giơ gậy trước mắt gã lại nhòe thành cái bóng mờ. Gã mờ mịt, gian nan cố gắng nhìn rõ gương mặt mà mình mong nhớ sớm chiều, nhưng lại phát hiện gương mặt đó không còn nhu hòa e lệ như xưa, mà là lãnh đạm tới mức làm gã hoảng sợ.
Gã không thể tin hỏi: “Em…! Tại sao…?!”
Hừ, Vân Ngạn vẫy vẫy tay —— Tố chất của thân thể này thực sự không được tí nào. Yếu yếu ớt ớt, uổng cho cậu còn lo một gậy này lỡ đánh đối phương ngu luôn thì sao, ai dè lại không đánh ngất được gã.
Vân Ngạn cũng không thèm để ý tới Du Lãng, lại đập thêm một gậy nữa.
Lúc này cái thân thể đang cố gắng đi tới bên cậu mới thực sự lảo đảo mà ngã xuống.
Vân Ngạn cười nhạo một tiếng, tiến lên kiểm tra hơi thở người nọ —— rất tốt, còn sống.
—— Đùa à, đi theo anh, trở thành chim hoàng yến của anh hả?
—— Rồi sau đó thì tùy lúc mà bị bán đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất