Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
Chương 4
Một vị khách nữ đứng bên cạnh mẹ của Vân Ngạn, hâm mộ mà nhìn bà, nhỏ giọng nói: “Con trai của chị thật lãng mạn!”
“…..Làm nghệ thuật, nên có chút….bay bổng.” Vân mẫu xấu hổ mà cười cười, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Con trai bà nuôi lớn bà có thể không hiểu nó sao? Cái gì mà thâm tình….Thằng nhóc đó không nơi nơi lưu tình đã tốt lắm rồi!
Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành gặp nhau mới chỉ có vài lần, có quỷ mới tin nó! Bà vừa nghe những lời đó, cả trái tim như muốn nhảy lên cuống họng, sợ Thẩm Sơ Hành sẽ lập tức trở mặt huỷ hôn, nếu vậy thì Vân gia bọn họ không phải là xong rồi sao!
Nhưng may mắn là, Thẩm Sơ Hành còn muốn giữ thể diện, Thẩm mẫu cùng Thẩm lão gia tử dù cảm thấy không đúng, cũng sẽ không vạch trần…chỉ cần hôn lễ hoàn tất, thì cho dù có huỷ thì vẫn còn đường sống.
Vân mẫu nhịn không được mà nhìn thoáng qua ‘bà thông gia’ của mình, vị nữ sĩ mạnh mẽ dáng người cao gầy kia vốn đang lạnh lùng nhìn đôi chồng chồng mới cưới, sau đó dường như cảm nhận được mà liếc mắt nhìn bà —— ánh mắt kia lạnh lẽo, làm bà nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.
Người Thẩm hiện tại không nói gì, nhưng không biết sau đó tính sổ như thế nào đâu.
—— Đều tại Vân Ngạn! Một chút thể diện cũng không giữ!
Nếu không phải sáng nay nó chơi trò mất tích, cũng sẽ không làm ra cục diện như bây giờ!
Vân Ngạn đương nhiên không thể mặc bộ lễ phục dính bẩn này mà tổ chức hôn lễ, vì thế Vân mẫu nhân lúc con trai đi thay đồ mà đi theo, sau đó đuổi người giúp việc ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai mẹ con hai người.
“Rốt cuộc con bị làm sao vậy!”
“…Thật xin lỗi.” Vân Ngạn nói.
“Con còn biết mình làm sai hả? Con là đang kết hôn! Kết hôn đó! Không phải là trò đùa! Không phải trước đã đồng ý sao, vậy mà sắp đến giờ con lại đào hôn? Con không nói một tiếng liền bỏ trốn, con làm mẹ và ba, anh trai con biết phải làm sao đây? Con có biết là mẹ lo lắng cả một buổi sáng luôn không!”
“Là lỗi của con.” Vân Ngạn thở dài trong lòng —— vừa xuyên qua đã phải giải quyết sai lầm của nguyên chủ thì cũng thôi đi, còn phải thay nguyên chủ nghe mắng.
“Con còn đưa hoa nữa? Lúc mẹ thấy con đưa hoa tim như muốn nhảy lên cổ họng luôn rồi con có biết không?” Lửa giận của Vân mẫu vẫn không giảm: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là tâm lý của Thẩm Sơ Hành có vấn đề, con không cần trêu chọc hắn! Con không thèm nghĩ xem, hắn ta cả ngày cứ âm trầm như ma quỷ mà sẽ thích hoa? Trước đây các người gặp nhau được bao nhiêu lần? Hắn ta có thể tin tưởng những chuyện vô lý mà con nói hả? May mắn mà hắn ta không phát điên tại chỗ, nếu không thì xong rồi!”
Vân Ngạn nghe những lời này, lại không nhịn được mà nhíu mày.
Bà biết Thẩm Sơ Hành có vấn đề về tâm lý, biết anh ta tính tình âm trầm, mà còn để ‘Vân Ngạn’ kết hôn với anh ta?
Tuy rằng cậu đã xem qua nguyên tắc, nhưng khi chính ta nghe được Vân mẫu nói, vẫn cảm thấy tức giận.
“Con cũng đã quay trở lại, dù sao cũng phải tìm lý do, bây giờ không phải không có chuyện gì sao?” Vân Ngạn nói: “Mẹ ra ngoài trước đi, con muốn thay quần áo.”
“Thái độ của con là sao!” Vân mẫu nhăn mày, không chịu buông tha: “Con đừng quên con đến đây làm gì! Mẹ nói với con bao nhiêu lần, bảo con phải lấy lòng người của Thẩm gia, một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, vậy Vân gia còn cần con để làm gì?! Trước đây mẹ và ba con đã bàn bạc xong với Thẩm gia, sau khi kết hôn thì tài chính sẽ ổn định, hiện tại con lại làm ra như vậy, không biết người Thẩm gia sẽ nghĩ như thế nào! Nếu lần này không thành công, mẹ sẽ không tha cho con!”
Vân Ngạn nghe xong, cũng không lên tiếng.
Nhưng cậu lại có thể hiểu vì sao “Vân Ngạn” không có việc gì thì lại đi thả thính khắp nơi —— không sai, làm một bạch liên hoa pháo hôi, cậu ta cũng không chỉ có mỗi Du Lãng là đối tượng ái muội.
Từ nhỏ cậu ta đã không có cảm giác tồn tại trong nhà, mọi việc đều kém vị anh trai ‘tinh anh’, tính các thì yếu đuối, làm cái gì cũng không được chú ý, rồi sau này, trong mắt mẹ cậu ta, cũng chỉ có công dụng ‘liên hôn’ này thôi.
Trong nguyên tác từng nhắc đến, Du Lãng biết tình cảm của ‘Vân Ngạn’ với anh ta, rồi lại cảm thấy đối với cậu ta bản thân không là duy nhất, nên thường hay ghen tuông. Nhưng anh ta lại không có cách nào oán trách ‘Vân Ngạn’, vì ‘Vân Ngạn’ luôn dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta, hốc mắt đỏ lên như muốn khóc.
‘Vân Ngạn’ nói, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có ái muội với người khác, cậu ta cảm thấy, mọi người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Sau vài lần cãi nhau, cuối cùng Du Lãng cho rằng do ‘Vân Ngạn’ quá ngây thơ, cậu ta dễ tin người, khát vọng có được sự quan tâm của người khác, nhưng lại có chút không phân biệt được giới hạn của tình bạn và ái muội, nên những người bên cạnh cậu ta mới luôn muốn chen vào.
Đợi đến khi những đối tượng ái muội đó thật sự muốn tiến thêm một bước, ‘Vân Ngạn’ mới có thể nhận ra chỗ không đúng, nhanh chóng rút lui.
Du Lãng nhìn thấy hết, lại buồn rầu cùng đau lòng, ý muốn độc chiếm ‘Vân Ngạn’ càng lớn hơn.
Vân Ngạn còn nhớ lúc mình nghe được đoạn đó, nhịn không được mà làm ra biểu tình ‘ Cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm’*
……Thật đúng là trà xanh, rắn chuột là một nhà.
Nhìn bây giờ xem…Tính cách giả tạo này của Nguyên chủ, đúng là do thiếu quan tâm tạo thành.
‘Vân Ngạn’ cũng kể lể với Du Lãng mình bị ba mẹ xem thường và bức ép.
Có một cặp ba mẹ không xem cậu ta là người như vậy, thì tâm lý ai cũng không thể bình thường được.
“Mày còn muốn đào hôn? Mày muốn trốn đến chỗ nào? Bọn tao nuôi mày lớn như vậy, một chút tác dụng cũng không có! Nếu Vân gia lụi bại, thì mày cho rằng mày là cái gì!”
Vân Ngạn luôn cảm thấy, mấy lời này có chỗ nào không đúng lắm.
Bất quá bây giờ không phải lúc để suy nghĩ, giải quyết vấn đề trước mắt mới là chuyện chính.
“Không quan hệ” Vân Ngạn cho tay vào túi quần, bình tĩnh mà ngẩng đầu, nhìn mẹ của nguyên chủ: “Không có Vân gia, tôi vẫn còn lão công của tôi nha.”
“Mày nói cái gì?” Vân mẫu khiếp sợ mà mở to hai mắt: “….Mày có biết xấu hổ hay không! Mày muốn dựa vào Thẩm Sơ Hành để đối phó với ba mẹ ruột của mày? Mày! Mày…Nếu không nhờ tao, sao mày có thể gả vào Thẩm gia?!”
Vân Ngạn cười nhẹ: “Cho dù như thế nào, thì cũng đã kết hôn, bà nói chuyện nên chú ý một chút, kết hôn rồi thì tôi là người của Thẩm gia, bà muốn để cho Thẩm gia đầu tư ngăn cơn sóng dữ, chuyện này có thành công hay không, còn không phải là nhờ vào tôi sao?”
“….Mày!”
Vân Ngạn nâng mắt: “ Sau này bà vẫn nên khách sáo với tôi một chút thì tốt hơn, như vậy thì tôi mới có thể hiểu được bà muốn cái gì, bằng không tôi phải biết thổi gió bên gối về hướng nào a?”
“…..Vân Ngạn!” Lúc này Vân mẫu tức đến phát run, nâng tay lên muốn đánh tới, nhưng lại nhớ đến, nếu đánh cái tát này, thì hôm nay là xong rồi.
Vân Ngạn chỉ về phía cửa, một chút cũng không khách sáo: “Mời bà ra ngoài.”
Vân mẫu không cam lòng mà trừng mắt nhìn cậu vài lần, nửa ngày mới chịu tạm thời nhượng bộ, nổi giận đùng đùng mà ra ngoài, “Phanh” một cái mà đóng của.
Vân Ngạn thay quần áo, thở dài một hơi.
Xem ra những ngày tiếp theo, cũng không ít thị phi.
Thở dài thì thở dài, nhưng cậu vẫn cố gắng nhanh chóng mà thay bộ lễ phục dự phòng, đi đối mặt với sự khiêu chiến trước mắt.
Rốt cuộc, có thể sống lâu một ngày, cũng là trời cao ban ân.
Cậu a, thật tiếc cho cuộc sống của mình.
Các khách mời nhìn thấy một màn vừa rồi, đối với việc thời gian chậm trễ của hôn lễ tỏ vẻ thông cảm, rất có kiên nhẫn mà chờ đến lúc nghi thức thật sự bắt đầu.
Cùng lúc đó, bọn họ còn đang thầm thì thảo luận —— tại sao trước đây bọn họ không nghe nói Thẩm Sơ Hành đẹp trai như vậy?
Mà những người từng gặp qua Thẩm Sơ Hành cũng cảm thấy kỳ quái, nếu không phải nghe được lời tỏ tình của Vân Ngạn, bọn họ căn bản không chú ý đến vẻ ngoài tuấn tú của Thẩm Sơ Hành.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đều cho rằng nhất định là do Thẩm Sơ Hành lúc nào cũng quá âm trầm.
Nếu không khí xung quanh một người khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thì có ai sẽ chú ý đến vẻ ngoài của anh ta?
Khi Vân Ngạn thay xong lễ phục trở lại, nhìn thấy người mẹ có vẻ lạnh lùng của Thẩm Sơ Hành đang ngồi bên cạnh anh ta, có chút lo lắng mà hỏi anh ta, Thẩm Sơ Hành dường như suy nghĩ một lát, sau đó mặt không chút biểu tình lắc đầu.
….Ngay cả ở trước mặt mẹ ruột cũng mang bộ dáng như người chết như thế này, trách không được trong nguyên tác nói anh ta không được người thích.
Vân Ngạn thở dài, cảm thấy con đường phía trước của mình có vẻ khó khăn.
Dù như thế nào, chuyện cậu mất tích không lý do xem như đã được bỏ qua.
Hôn lễ cử hành thuận lợi, Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành ở trước mặt Mục Sư mà nghiêm trang tuyên thệ, sau đó lại trao nhẫn kim cương đại diện cho vĩnh hằng cho nhau.
Vân Ngạn nhìn chiếc nhẫn kim cương cũng ít nhất cũng phải hơn 2 vạn trên ngón tay, có chút tự giễu nghĩ: Lần xuyên thư này cũng không tệ, mình cũng thành người giàu rồi.
Kiếp trước cậu từ một tên nghèo hèn từng bước từng bước leo lên đỉnh của giới giải trí, mỗi một bước đi đều gian nan….Không nghĩ đến sau khi xuyên thư, lại có thể trải nghiệm cảm giác được bao dưỡng.
…..Khụ, bao dưỡng chó má, đây chính là lão công mà cậu đứng đứng đắn đắn ‘cưới hỏi đàng hoàng’.
Sau khi buổi lễ kết thúc, tiệc rượu bắt đầu.
Vân Ngạn vừa được tự do, đã bị Vân mẫu lôi kéo đi khắp nơi mời rượu, Vân Ngạn có lệ mà ứng phó, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn sang một hướng.
Trên mặt cỏ xanh mướt, hoa mọc thành bụi, từng bàn tròn rời rạc, các món ăn ngon mắt được mang lên không ngừng, nhân viên phục vụ bưng champagne đi xuyên qua đám người, dàn nhạc diễn tấu một điệu Valse nhẹ nhàng, khách mời trang phục lộng lẫy khiêu vũ, một cảnh tượng vui vẻ.
Mà những sự vui vẻ này, dường như không có liên quan gì với Thẩm Sơ Hành.
Anh ta rõ ràng là vai chính của bữa tiệc, mà lúc này lại đang ngồi một mình bên bàn tròn, chỉ có trợ lý tận chức trách mà đi theo anh ta.
Ngẫu nhiên sẽ có người đi ngang bàn tròn, cố ý nói với vị vai chính này một câu ‘Tân hôn vui vẻ’, Thẩm Sơ Hành cũng có lễ mà đáp lại, nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Ở trong mắt khách mời, hôn lễ của Thẩm Sơ Hành cũng chỉ là một buổi tiệc, mà kết giao với người thật sự ‘ có ích’, mới là mục đích của bọn họ.
Thẩm lão gia tử bị người vây quanh, vẻ mặt của mấy người đó khi nói ‘chúc mừng’ với ông ấy, còn ‘chân thành’ hơn lúc nói ‘chúc mừng’ với Thẩm Sơ Hành.
Ngay cả trong hôn lễ của mình mà còn bị xem thường, vậy cuộc sống của anh ta khi còn ở Vương gia sẽ như thế nào?
Vân Ngạn dần cảm thấy có chút không đành lòng.
Cậu bỏ cánh tay của Vân mẫu đang khoác lên tay mình bỏ xuống: “Tôi đi tìm Thẩm Sơ Hành”
“Bây giờ mày đi tìm nó làm gì? Đợi buổi tiệc kết thúc thì các người sẽ sẽ thời gian bồi dưỡng tình cảm.” Vân mẫu nhỏ giọng nói, trừng mắt nhìn cậu: “Có nhiều người quyền quý ở đây như vậy mà không thèm làm quen, giả vờ chồng chồng thâm tình làm gì!”
Vân Ngạn: “…”
Trong mắt cậu hiện lên một ít không kiên nhẫn, lại không thèm giải thích, chỉ nhân lúc Vân mẫu lại sắp lôi kéo cậu, trực tiếp xoay người rời đi.
“Vân Ngạn!” Vân mẫu nhỏ giọng quát, nhưng lại sợ người ta nhận ra mẹ con hai người có mâu thuẫn, nên không giữ lại.
Trên đường đi về phía Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn lại bị một thân ảnh cao gầy ngăn cản.
Tuy là bình tĩnh như Vân Ngạn, cũng không nhịn được mà ‘lộp bộp’ một chút trong lòng.
—— Là mẹ của Thẩm Sơ Hành.
—— Là mẹ chồng muốn đến chất vấn kẻ phụ lòng sao?
Vân Ngạn hơi cúi người, khắc phục chướng ngại tâm lý, ngọt ngào mà gọi một tiếng “Mẹ”
Người phụ nữ nhìn sâu vào cậu, không nói gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Ngạn nhìn kỹ mẹ của Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành lớn lên trông rất giống mẹ anh ta —— diện mạo của người phụ nữ này cực kỳ dịu dàng, rất là đẹp, nhưng lại có khí chất đạm mạc không khác Thẩm Sơ Hành lắm, khí chất cường thế mà bình tĩnh, vừa thấy là đã biết một người phụ nữ mạnh mẽ có địa vị cao.
Vân Ngạn nhìn bà, cảm thấy rất khó mà cùng người phụ nữ yếu đuối như nguyên tác nhắc đến ‘Chồng bị hại, mang theo con sống tạm ở Vương gia, sau khi Vương gia sụp đổ lại mang con trai về nhà mẹ đẻ’.
Vân Ngạn thầm nghĩ, Vương gia sup đổ, người phụ nữ này nhất định có công lao không nhỏ.
Khó đối phó.
“Sơ Hành không muốn tính toán, lần này bỏ qua.” Bà ấy nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Không được có lần sau.”
“Sẽ không có lần sau.” Vân Ngạn vội vàng hứa hẹn.
“Vậy thì tốt.” Thẩm mẫu gằn từng tiếng nói: “Cho dù nó không tính toán, thì tôi cũng sẽ tính. Tôi hy vọng trước khi cậu làm gì, cũng nên suy nghĩ vì Vân gia các người.”
“…Vâng.”
………Ý là, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua?
Vân Ngạn còn đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Thẩm Lão gia tử đi ra khỏi đám người vây quanh ông ấy, chắp tay sau lưng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Hành, không thèm giải thích mà đẩy Thẩm Sơ Hành rời khỏi bàn tròn.
Hiên nhiên là Thẩm Sơ Hành không quen với việc có người phía sau đẩy xe lăn của anh ta, trong nháy mắt nhăn mày, dường như muốn nổi nóng, rồi lại nhịn xuống, để ông ngoại tuỳ ý đẩy mình về phía Vân Ngạn và Thẩm mẫu, không nói một lời.
Vân Ngạn nhìn biểu tình rối rắm của Thẩm Sơ Hành, vậy mà lại cảm thấy có chút muốn cười.
Đợi khi hai người đi đến trước mặt bọn họ, Vân Ngạn cúi người với Thẩm lão gia tử: “Ông ngoại”
“Ai.” Thẩm lão gia tử vui vẻ đáp lời, hiền từ mà nắm tay cậu vỗ vỗ: “Trước đây mỗi lần gặp con ông ngoại đều nghĩ con hay xấu hổ, không nghĩ đến, con còn có tâm hồn lãng mạn như vậy! Đúng là đứa trẻ ngoan!”
Biểu tình của mọi người ở đây có chút vi diệu.
Vân Ngạn liếc nhìn Thẩm Sơ Hành một cái, liền thấy Thẩm Sơ Hành giương mắt nhàn nhạt mà nhìn cậu, rất có ý vị “Để tôi xem bao lâu thì cậu hiện nguyên hình.”
Vì thế Vân Ngạn khiêm tốn cười: “Ông ngoại quá khen”
Thẩm lão gia tử xua tay, vui vẻ nói: “Ông đây, chính là thích tính cách này của con! Nhất định phải duy trì, giống như hôm nay, nhiệt tình như lửa, hoạt bát rộng rãi! Sơ Hành a, tính tình quá lạnh lùng, cần ngọn lửa này của con, đốt cháy một chút.”
Vân Ngạn mặt đỏ hồng, xấu hổ mà cười cười.
Thẩm Sơ Hành híp mắt, nghĩ thầm cậu ta đúng là giả vờ cũng ra hình ra dạng.
“Con cũng vậy!” Thẩm lão gia tử lại vỗ vỗ bả vai Thẩm Sơ Hành, kéo tay hai người đặt cùng nhau, nghiêm túc nói: “Con đừng nên cô phụ tình cảm của Tiểu Ngạn dành cho con a!”
Thẩm Sơ Hành: “….”
Vân Ngạn cười khanh khách mà nhìn Thẩm Sơ Hành.
Cậu vốn nghĩ gặp dịp thì chơi, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ: Tay anh ta….sao lại lạnh như vậy.
Chú thích: * Biểu tình cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm giống với hình phía dưới á
“…..Làm nghệ thuật, nên có chút….bay bổng.” Vân mẫu xấu hổ mà cười cười, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Con trai bà nuôi lớn bà có thể không hiểu nó sao? Cái gì mà thâm tình….Thằng nhóc đó không nơi nơi lưu tình đã tốt lắm rồi!
Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành gặp nhau mới chỉ có vài lần, có quỷ mới tin nó! Bà vừa nghe những lời đó, cả trái tim như muốn nhảy lên cuống họng, sợ Thẩm Sơ Hành sẽ lập tức trở mặt huỷ hôn, nếu vậy thì Vân gia bọn họ không phải là xong rồi sao!
Nhưng may mắn là, Thẩm Sơ Hành còn muốn giữ thể diện, Thẩm mẫu cùng Thẩm lão gia tử dù cảm thấy không đúng, cũng sẽ không vạch trần…chỉ cần hôn lễ hoàn tất, thì cho dù có huỷ thì vẫn còn đường sống.
Vân mẫu nhịn không được mà nhìn thoáng qua ‘bà thông gia’ của mình, vị nữ sĩ mạnh mẽ dáng người cao gầy kia vốn đang lạnh lùng nhìn đôi chồng chồng mới cưới, sau đó dường như cảm nhận được mà liếc mắt nhìn bà —— ánh mắt kia lạnh lẽo, làm bà nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.
Người Thẩm hiện tại không nói gì, nhưng không biết sau đó tính sổ như thế nào đâu.
—— Đều tại Vân Ngạn! Một chút thể diện cũng không giữ!
Nếu không phải sáng nay nó chơi trò mất tích, cũng sẽ không làm ra cục diện như bây giờ!
Vân Ngạn đương nhiên không thể mặc bộ lễ phục dính bẩn này mà tổ chức hôn lễ, vì thế Vân mẫu nhân lúc con trai đi thay đồ mà đi theo, sau đó đuổi người giúp việc ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai mẹ con hai người.
“Rốt cuộc con bị làm sao vậy!”
“…Thật xin lỗi.” Vân Ngạn nói.
“Con còn biết mình làm sai hả? Con là đang kết hôn! Kết hôn đó! Không phải là trò đùa! Không phải trước đã đồng ý sao, vậy mà sắp đến giờ con lại đào hôn? Con không nói một tiếng liền bỏ trốn, con làm mẹ và ba, anh trai con biết phải làm sao đây? Con có biết là mẹ lo lắng cả một buổi sáng luôn không!”
“Là lỗi của con.” Vân Ngạn thở dài trong lòng —— vừa xuyên qua đã phải giải quyết sai lầm của nguyên chủ thì cũng thôi đi, còn phải thay nguyên chủ nghe mắng.
“Con còn đưa hoa nữa? Lúc mẹ thấy con đưa hoa tim như muốn nhảy lên cổ họng luôn rồi con có biết không?” Lửa giận của Vân mẫu vẫn không giảm: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là tâm lý của Thẩm Sơ Hành có vấn đề, con không cần trêu chọc hắn! Con không thèm nghĩ xem, hắn ta cả ngày cứ âm trầm như ma quỷ mà sẽ thích hoa? Trước đây các người gặp nhau được bao nhiêu lần? Hắn ta có thể tin tưởng những chuyện vô lý mà con nói hả? May mắn mà hắn ta không phát điên tại chỗ, nếu không thì xong rồi!”
Vân Ngạn nghe những lời này, lại không nhịn được mà nhíu mày.
Bà biết Thẩm Sơ Hành có vấn đề về tâm lý, biết anh ta tính tình âm trầm, mà còn để ‘Vân Ngạn’ kết hôn với anh ta?
Tuy rằng cậu đã xem qua nguyên tắc, nhưng khi chính ta nghe được Vân mẫu nói, vẫn cảm thấy tức giận.
“Con cũng đã quay trở lại, dù sao cũng phải tìm lý do, bây giờ không phải không có chuyện gì sao?” Vân Ngạn nói: “Mẹ ra ngoài trước đi, con muốn thay quần áo.”
“Thái độ của con là sao!” Vân mẫu nhăn mày, không chịu buông tha: “Con đừng quên con đến đây làm gì! Mẹ nói với con bao nhiêu lần, bảo con phải lấy lòng người của Thẩm gia, một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, vậy Vân gia còn cần con để làm gì?! Trước đây mẹ và ba con đã bàn bạc xong với Thẩm gia, sau khi kết hôn thì tài chính sẽ ổn định, hiện tại con lại làm ra như vậy, không biết người Thẩm gia sẽ nghĩ như thế nào! Nếu lần này không thành công, mẹ sẽ không tha cho con!”
Vân Ngạn nghe xong, cũng không lên tiếng.
Nhưng cậu lại có thể hiểu vì sao “Vân Ngạn” không có việc gì thì lại đi thả thính khắp nơi —— không sai, làm một bạch liên hoa pháo hôi, cậu ta cũng không chỉ có mỗi Du Lãng là đối tượng ái muội.
Từ nhỏ cậu ta đã không có cảm giác tồn tại trong nhà, mọi việc đều kém vị anh trai ‘tinh anh’, tính các thì yếu đuối, làm cái gì cũng không được chú ý, rồi sau này, trong mắt mẹ cậu ta, cũng chỉ có công dụng ‘liên hôn’ này thôi.
Trong nguyên tác từng nhắc đến, Du Lãng biết tình cảm của ‘Vân Ngạn’ với anh ta, rồi lại cảm thấy đối với cậu ta bản thân không là duy nhất, nên thường hay ghen tuông. Nhưng anh ta lại không có cách nào oán trách ‘Vân Ngạn’, vì ‘Vân Ngạn’ luôn dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta, hốc mắt đỏ lên như muốn khóc.
‘Vân Ngạn’ nói, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có ái muội với người khác, cậu ta cảm thấy, mọi người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Sau vài lần cãi nhau, cuối cùng Du Lãng cho rằng do ‘Vân Ngạn’ quá ngây thơ, cậu ta dễ tin người, khát vọng có được sự quan tâm của người khác, nhưng lại có chút không phân biệt được giới hạn của tình bạn và ái muội, nên những người bên cạnh cậu ta mới luôn muốn chen vào.
Đợi đến khi những đối tượng ái muội đó thật sự muốn tiến thêm một bước, ‘Vân Ngạn’ mới có thể nhận ra chỗ không đúng, nhanh chóng rút lui.
Du Lãng nhìn thấy hết, lại buồn rầu cùng đau lòng, ý muốn độc chiếm ‘Vân Ngạn’ càng lớn hơn.
Vân Ngạn còn nhớ lúc mình nghe được đoạn đó, nhịn không được mà làm ra biểu tình ‘ Cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm’*
……Thật đúng là trà xanh, rắn chuột là một nhà.
Nhìn bây giờ xem…Tính cách giả tạo này của Nguyên chủ, đúng là do thiếu quan tâm tạo thành.
‘Vân Ngạn’ cũng kể lể với Du Lãng mình bị ba mẹ xem thường và bức ép.
Có một cặp ba mẹ không xem cậu ta là người như vậy, thì tâm lý ai cũng không thể bình thường được.
“Mày còn muốn đào hôn? Mày muốn trốn đến chỗ nào? Bọn tao nuôi mày lớn như vậy, một chút tác dụng cũng không có! Nếu Vân gia lụi bại, thì mày cho rằng mày là cái gì!”
Vân Ngạn luôn cảm thấy, mấy lời này có chỗ nào không đúng lắm.
Bất quá bây giờ không phải lúc để suy nghĩ, giải quyết vấn đề trước mắt mới là chuyện chính.
“Không quan hệ” Vân Ngạn cho tay vào túi quần, bình tĩnh mà ngẩng đầu, nhìn mẹ của nguyên chủ: “Không có Vân gia, tôi vẫn còn lão công của tôi nha.”
“Mày nói cái gì?” Vân mẫu khiếp sợ mà mở to hai mắt: “….Mày có biết xấu hổ hay không! Mày muốn dựa vào Thẩm Sơ Hành để đối phó với ba mẹ ruột của mày? Mày! Mày…Nếu không nhờ tao, sao mày có thể gả vào Thẩm gia?!”
Vân Ngạn cười nhẹ: “Cho dù như thế nào, thì cũng đã kết hôn, bà nói chuyện nên chú ý một chút, kết hôn rồi thì tôi là người của Thẩm gia, bà muốn để cho Thẩm gia đầu tư ngăn cơn sóng dữ, chuyện này có thành công hay không, còn không phải là nhờ vào tôi sao?”
“….Mày!”
Vân Ngạn nâng mắt: “ Sau này bà vẫn nên khách sáo với tôi một chút thì tốt hơn, như vậy thì tôi mới có thể hiểu được bà muốn cái gì, bằng không tôi phải biết thổi gió bên gối về hướng nào a?”
“…..Vân Ngạn!” Lúc này Vân mẫu tức đến phát run, nâng tay lên muốn đánh tới, nhưng lại nhớ đến, nếu đánh cái tát này, thì hôm nay là xong rồi.
Vân Ngạn chỉ về phía cửa, một chút cũng không khách sáo: “Mời bà ra ngoài.”
Vân mẫu không cam lòng mà trừng mắt nhìn cậu vài lần, nửa ngày mới chịu tạm thời nhượng bộ, nổi giận đùng đùng mà ra ngoài, “Phanh” một cái mà đóng của.
Vân Ngạn thay quần áo, thở dài một hơi.
Xem ra những ngày tiếp theo, cũng không ít thị phi.
Thở dài thì thở dài, nhưng cậu vẫn cố gắng nhanh chóng mà thay bộ lễ phục dự phòng, đi đối mặt với sự khiêu chiến trước mắt.
Rốt cuộc, có thể sống lâu một ngày, cũng là trời cao ban ân.
Cậu a, thật tiếc cho cuộc sống của mình.
Các khách mời nhìn thấy một màn vừa rồi, đối với việc thời gian chậm trễ của hôn lễ tỏ vẻ thông cảm, rất có kiên nhẫn mà chờ đến lúc nghi thức thật sự bắt đầu.
Cùng lúc đó, bọn họ còn đang thầm thì thảo luận —— tại sao trước đây bọn họ không nghe nói Thẩm Sơ Hành đẹp trai như vậy?
Mà những người từng gặp qua Thẩm Sơ Hành cũng cảm thấy kỳ quái, nếu không phải nghe được lời tỏ tình của Vân Ngạn, bọn họ căn bản không chú ý đến vẻ ngoài tuấn tú của Thẩm Sơ Hành.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đều cho rằng nhất định là do Thẩm Sơ Hành lúc nào cũng quá âm trầm.
Nếu không khí xung quanh một người khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thì có ai sẽ chú ý đến vẻ ngoài của anh ta?
Khi Vân Ngạn thay xong lễ phục trở lại, nhìn thấy người mẹ có vẻ lạnh lùng của Thẩm Sơ Hành đang ngồi bên cạnh anh ta, có chút lo lắng mà hỏi anh ta, Thẩm Sơ Hành dường như suy nghĩ một lát, sau đó mặt không chút biểu tình lắc đầu.
….Ngay cả ở trước mặt mẹ ruột cũng mang bộ dáng như người chết như thế này, trách không được trong nguyên tác nói anh ta không được người thích.
Vân Ngạn thở dài, cảm thấy con đường phía trước của mình có vẻ khó khăn.
Dù như thế nào, chuyện cậu mất tích không lý do xem như đã được bỏ qua.
Hôn lễ cử hành thuận lợi, Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành ở trước mặt Mục Sư mà nghiêm trang tuyên thệ, sau đó lại trao nhẫn kim cương đại diện cho vĩnh hằng cho nhau.
Vân Ngạn nhìn chiếc nhẫn kim cương cũng ít nhất cũng phải hơn 2 vạn trên ngón tay, có chút tự giễu nghĩ: Lần xuyên thư này cũng không tệ, mình cũng thành người giàu rồi.
Kiếp trước cậu từ một tên nghèo hèn từng bước từng bước leo lên đỉnh của giới giải trí, mỗi một bước đi đều gian nan….Không nghĩ đến sau khi xuyên thư, lại có thể trải nghiệm cảm giác được bao dưỡng.
…..Khụ, bao dưỡng chó má, đây chính là lão công mà cậu đứng đứng đắn đắn ‘cưới hỏi đàng hoàng’.
Sau khi buổi lễ kết thúc, tiệc rượu bắt đầu.
Vân Ngạn vừa được tự do, đã bị Vân mẫu lôi kéo đi khắp nơi mời rượu, Vân Ngạn có lệ mà ứng phó, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn sang một hướng.
Trên mặt cỏ xanh mướt, hoa mọc thành bụi, từng bàn tròn rời rạc, các món ăn ngon mắt được mang lên không ngừng, nhân viên phục vụ bưng champagne đi xuyên qua đám người, dàn nhạc diễn tấu một điệu Valse nhẹ nhàng, khách mời trang phục lộng lẫy khiêu vũ, một cảnh tượng vui vẻ.
Mà những sự vui vẻ này, dường như không có liên quan gì với Thẩm Sơ Hành.
Anh ta rõ ràng là vai chính của bữa tiệc, mà lúc này lại đang ngồi một mình bên bàn tròn, chỉ có trợ lý tận chức trách mà đi theo anh ta.
Ngẫu nhiên sẽ có người đi ngang bàn tròn, cố ý nói với vị vai chính này một câu ‘Tân hôn vui vẻ’, Thẩm Sơ Hành cũng có lễ mà đáp lại, nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Ở trong mắt khách mời, hôn lễ của Thẩm Sơ Hành cũng chỉ là một buổi tiệc, mà kết giao với người thật sự ‘ có ích’, mới là mục đích của bọn họ.
Thẩm lão gia tử bị người vây quanh, vẻ mặt của mấy người đó khi nói ‘chúc mừng’ với ông ấy, còn ‘chân thành’ hơn lúc nói ‘chúc mừng’ với Thẩm Sơ Hành.
Ngay cả trong hôn lễ của mình mà còn bị xem thường, vậy cuộc sống của anh ta khi còn ở Vương gia sẽ như thế nào?
Vân Ngạn dần cảm thấy có chút không đành lòng.
Cậu bỏ cánh tay của Vân mẫu đang khoác lên tay mình bỏ xuống: “Tôi đi tìm Thẩm Sơ Hành”
“Bây giờ mày đi tìm nó làm gì? Đợi buổi tiệc kết thúc thì các người sẽ sẽ thời gian bồi dưỡng tình cảm.” Vân mẫu nhỏ giọng nói, trừng mắt nhìn cậu: “Có nhiều người quyền quý ở đây như vậy mà không thèm làm quen, giả vờ chồng chồng thâm tình làm gì!”
Vân Ngạn: “…”
Trong mắt cậu hiện lên một ít không kiên nhẫn, lại không thèm giải thích, chỉ nhân lúc Vân mẫu lại sắp lôi kéo cậu, trực tiếp xoay người rời đi.
“Vân Ngạn!” Vân mẫu nhỏ giọng quát, nhưng lại sợ người ta nhận ra mẹ con hai người có mâu thuẫn, nên không giữ lại.
Trên đường đi về phía Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn lại bị một thân ảnh cao gầy ngăn cản.
Tuy là bình tĩnh như Vân Ngạn, cũng không nhịn được mà ‘lộp bộp’ một chút trong lòng.
—— Là mẹ của Thẩm Sơ Hành.
—— Là mẹ chồng muốn đến chất vấn kẻ phụ lòng sao?
Vân Ngạn hơi cúi người, khắc phục chướng ngại tâm lý, ngọt ngào mà gọi một tiếng “Mẹ”
Người phụ nữ nhìn sâu vào cậu, không nói gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Ngạn nhìn kỹ mẹ của Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành lớn lên trông rất giống mẹ anh ta —— diện mạo của người phụ nữ này cực kỳ dịu dàng, rất là đẹp, nhưng lại có khí chất đạm mạc không khác Thẩm Sơ Hành lắm, khí chất cường thế mà bình tĩnh, vừa thấy là đã biết một người phụ nữ mạnh mẽ có địa vị cao.
Vân Ngạn nhìn bà, cảm thấy rất khó mà cùng người phụ nữ yếu đuối như nguyên tác nhắc đến ‘Chồng bị hại, mang theo con sống tạm ở Vương gia, sau khi Vương gia sụp đổ lại mang con trai về nhà mẹ đẻ’.
Vân Ngạn thầm nghĩ, Vương gia sup đổ, người phụ nữ này nhất định có công lao không nhỏ.
Khó đối phó.
“Sơ Hành không muốn tính toán, lần này bỏ qua.” Bà ấy nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Không được có lần sau.”
“Sẽ không có lần sau.” Vân Ngạn vội vàng hứa hẹn.
“Vậy thì tốt.” Thẩm mẫu gằn từng tiếng nói: “Cho dù nó không tính toán, thì tôi cũng sẽ tính. Tôi hy vọng trước khi cậu làm gì, cũng nên suy nghĩ vì Vân gia các người.”
“…Vâng.”
………Ý là, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua?
Vân Ngạn còn đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Thẩm Lão gia tử đi ra khỏi đám người vây quanh ông ấy, chắp tay sau lưng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Hành, không thèm giải thích mà đẩy Thẩm Sơ Hành rời khỏi bàn tròn.
Hiên nhiên là Thẩm Sơ Hành không quen với việc có người phía sau đẩy xe lăn của anh ta, trong nháy mắt nhăn mày, dường như muốn nổi nóng, rồi lại nhịn xuống, để ông ngoại tuỳ ý đẩy mình về phía Vân Ngạn và Thẩm mẫu, không nói một lời.
Vân Ngạn nhìn biểu tình rối rắm của Thẩm Sơ Hành, vậy mà lại cảm thấy có chút muốn cười.
Đợi khi hai người đi đến trước mặt bọn họ, Vân Ngạn cúi người với Thẩm lão gia tử: “Ông ngoại”
“Ai.” Thẩm lão gia tử vui vẻ đáp lời, hiền từ mà nắm tay cậu vỗ vỗ: “Trước đây mỗi lần gặp con ông ngoại đều nghĩ con hay xấu hổ, không nghĩ đến, con còn có tâm hồn lãng mạn như vậy! Đúng là đứa trẻ ngoan!”
Biểu tình của mọi người ở đây có chút vi diệu.
Vân Ngạn liếc nhìn Thẩm Sơ Hành một cái, liền thấy Thẩm Sơ Hành giương mắt nhàn nhạt mà nhìn cậu, rất có ý vị “Để tôi xem bao lâu thì cậu hiện nguyên hình.”
Vì thế Vân Ngạn khiêm tốn cười: “Ông ngoại quá khen”
Thẩm lão gia tử xua tay, vui vẻ nói: “Ông đây, chính là thích tính cách này của con! Nhất định phải duy trì, giống như hôm nay, nhiệt tình như lửa, hoạt bát rộng rãi! Sơ Hành a, tính tình quá lạnh lùng, cần ngọn lửa này của con, đốt cháy một chút.”
Vân Ngạn mặt đỏ hồng, xấu hổ mà cười cười.
Thẩm Sơ Hành híp mắt, nghĩ thầm cậu ta đúng là giả vờ cũng ra hình ra dạng.
“Con cũng vậy!” Thẩm lão gia tử lại vỗ vỗ bả vai Thẩm Sơ Hành, kéo tay hai người đặt cùng nhau, nghiêm túc nói: “Con đừng nên cô phụ tình cảm của Tiểu Ngạn dành cho con a!”
Thẩm Sơ Hành: “….”
Vân Ngạn cười khanh khách mà nhìn Thẩm Sơ Hành.
Cậu vốn nghĩ gặp dịp thì chơi, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ: Tay anh ta….sao lại lạnh như vậy.
Chú thích: * Biểu tình cụ ông xem điện thoại trên tàu điện ngầm giống với hình phía dưới á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất