Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường
Chương 54: Tôi muốn hôn cậu, có thể chứ?
Editor: spring | Beta: Inc
Hô hấp Cảnh Từ cứng lại, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng, quay đầu không phản ứng hắn.
"Thế này là thế nào?" Doanh Kiêu tiến tới, nín cười hỏi: "Tức giận? Có chỗ nào tôi nói không đúng sao?"
Hắn tiếp tục: "Đừng chơi xấu chứ bạn học nhỏ, rõ ràng chính cậu gật đầu thừa nhận là được tôi xoa xoa liền hết đau."
Gương mặt Cảnh Từ như muốn bốc cháy, cậu lung tung cầm một quyển sách lên lật ra, cúi đầu không nói lời nào.
Một tay Doanh Kiêu giữ lấy vai cậu, một tay úp ngược trang sách xuống mặt bàn, cười nói: "Đang nói chuyện với cậu đó, xem sách gì chứ."
Hắn cách cậu quá gần, gần đến mức Cảnh Từ thậm chí có thể ngửi được mùi dầu gội đầu cùng hãng với cậu từ trên người hắn.
Bờ môi Cảnh Từ giật giật, cố nén nhịp tim rộn ràng: "Cậu... cậu đừng cứ như vậy."
Doanh Kiêu cười một tiếng, thấy cậu sắp ngồi không yên, cảm thấy đã đến thời điểm, bất chợt hỏi: "Vừa rồi ở trong văn phòng, lúc đau đầu cậu đang nhìn Kiều An Ngạn đúng không?"
Lúc này trong đầu Cảnh Từ đang còn ngổn ngang, não bộ hoàn toàn đình trệ, nghe vậy thì vô thức gật đầu.
Cảnh Từ giật mình, muộn màng nhận ra mình đã lỡ thừa nhận cái gì.
Doanh Kiêu tỉnh bơ thu hết vẻ mặt của cậu vào mắt, cười cười, tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Nói đi, tôi chạm vào thì cậu có cảm thấy thoải mái không?"
Cảnh Từ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Doanh Kiêu chỉ thuận miệng hỏi một chút, cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Vì để làm cho Doanh Kiêu quên mất vấn đề vừa rồi, cậu chịu đựng khuôn mặt nóng bỏng, chật vật nhẹ gật đầu một cái.
Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, suy tư nhìn mặt bàn.
Lần đầu tiên Cảnh Từ nói với hắn rằng cậu bị nhức đầu là sau khi thi giữa kỳ. Lúc ấy hắn không quá để ý, chỉ cho rằng cậu khó chịu khi ở trong phòng học.
Lần thứ hai Cảnh Từ đau đầu là lúc công bố kết quả thi tháng, cậu và Lý Trụ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì sắc mặt không đúng lắm.
Lần này là lần thứ ba.
Lần đầu tiên và lần thứ ba hắn đều có mặt, lần thứ hai hắn biết sau khi sự việc xảy ra.
Trước đó, Doanh Kiêu chỉ cho rằng thân thể Cảnh Từ không tốt, thậm chí còn suy nghĩ hôm nào có cơ hội sẽ dẫn cậu đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Nhưng biểu hiện trong văn phòng ngày hôm nay của Cảnh Từ lại khiến Doanh Kiêu lập tức lật đổ ý nghĩ này.
Dọc đường đi từ sân trường đến hành lang, ánh mắt của Doanh Kiêu trước sau như một luôn đặt trên người Cảnh Từ, cho nên hắn xác định chắc chắn rằng, Cảnh Từ bắt đầu đau đầu từ khi bước vào văn phòng, mà không phải do bị bóng rổ đập vào.
Lúc trông thấy Cảnh Từ xoa thái dương, Doanh Kiêu đang định hỏi thì chợt thấy ánh mắt Cảnh Từ không ngừng tìm tòi trong văn phòng, đến khi nhìn thấy Kiều An Ngạn mới dừng lại.
Doanh Kiêu lo lắng mình nhìn lầm, lại sợ Cảnh Từ không nói lời thật nên vừa rồi mới cố ý đùa Cảnh Từ, thừa dịp cậu xấu hổ mà lừa cậu vào bẫy.
Sự thật chứng minh, hắn không hề tính sai, lúc ấy Cảnh Từ quả thật đang nhìn Kiều An Ngạn.
Tại sao khi đau đầu Cảnh Từ lại vô thức tìm kiếm Kiều An Ngạn?
Trong lúc nghi ngờ, Doanh Kiêu đồng thời cũng phát hiện điểm giống nhau giữa hai lần Cảnh Từ đau đầu: Đều là thời điểm sau khi gặp được Kiều An Ngạn.
Vì sao vậy?
Bởi vì hai người từng đánh nhau, cho nên khiến Cảnh Từ sinh ra bóng ma tâm lý với gã?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu liền bị Doanh Kiêu bác bỏ. Với tính cách này của Cảnh Từ, chỉ có người khác sợ cậu, không có chuyện cậu sợ hãi người khác.
Vậy thì bởi vì cái gì?
Doanh Kiêu không nghĩ ra.
Mà điều kỳ quái nhất là, lúc Cảnh Từ đau đầu, hắn chạm vào cậu sẽ giúp cậu dễ chịu hơn nhiều.
Nếu là người khác, Doanh Kiêu có thể còn hoài nghi cảm giác dễ chịu này đến tột cùng là câu trả lời lễ phép hay là thực sự, nhưng người nói chuyện chính là Cảnh Từ, với tính cách của cậu, nói dễ chịu vậy chính là thật sự dễ chịu.
Liên tưởng đến lai lịch của Cảnh Từ, trong lòng Doanh Kiêu không kìm được mà nghĩ: Giữa hắn, Kiều An Ngạn, và cả Cảnh Từ có mối liên hệ ngầm gì hay sao?
Doanh Kiêu đè nghi vấn xuống đáy lòng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, gọi Cảnh Từ: "Đi, đi nhà ăn ăn cơm."
Về nguyên nhân Cảnh Từ đau đầu, Doanh Kiêu cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, dù sao lần thứ hai hắn cũng không có mặt.
Cảnh Từ chắc chắn sẽ không nói tất cả cho hắn, có điều không sao cả, hắn có thể đi tìm Lý Trụ.
Lúc này cảm xúc Cảnh Từ đã bình tĩnh lại, cậu gật gật đầu, bỏ quyển sách trên tay xuống, đi đến nhà ăn cùng với Doanh Kiêu.
Lớp khác vẫn chưa tan học, trong phòng ăn hầu hết đều là học sinh lớp 11-7.
Nhìn thấy Cảnh Từ, họ nhao nhao hỏi thăm chuyện vừa rồi, Cảnh Từ kiên nhẫn giải thích từng việc cho bọn họ.
Nghe nói đám học sinh năng khiếu bị hiệu trưởng dẫn đi, người lớp 11-7 người cùng cười trên nỗi đau của người khác.
Cho bọn họ ngông cuồng này dám đá trúng ván sắt, đáng đời!
Mấy người Cảnh Từ đã ăn xong cơm trưa, chuông tan học hết tiết 4 mới miễn cưỡng vang lên.
Lý Trụ nhìn đám người chạy như điên đến nhà ăn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ưu việt: "Thật là sảng khoái."
Trịnh Khuyết và cậu ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, nghe vậy thì vỗ bụng một cái: "Ăn no rồi xem chúng nó chạy như điên vì miếng cơm, khoái ghê, tao là tao thích."
*Ngưu tầm ngưu mã tầm mã là câu thành ngữ quen thuộc với hàm nghĩa "Vật dĩ quần phân", tức là trâu thì tìm đến với trâu, còn ngựa sẽ phải đến với ngựa. Hiểu đơn giản là loại nào thì tìm đến loại đó, cái gì nó cũng phải tương xứng với nhau mới được.
Nghĩa bóng: Những người có cùng chung sở thích, tính cách hay chí hướng thì thường dễ dàng kết bạn và tìm đến với nhau hơn.
Lưu ý: Trên thực tế thì câu thành ngữ này còn mang ý nghĩa "lưỡng phân". Tức là vừa mang tính tích cực, vừa mang tính tiêu cực. Nhưng tại Việt Nam, "số đông" mọi người lại hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này theo hướng tiêu cực nhiều hơn. Tức là, những kẻ xấu sẽ tìm đến kẻ xấu khác để cùng giao du, tụ hợp. Cho nên bạn cần hết sức cẩn thận khi sử dụng nó.
Doanh Kiêu thả chậm bước chân, lấy điện thoại di động ra gửi tin Wechat cho Trịnh Khuyết.
Trịnh Khuyết thấy thì sững sờ, lập tức không dấu vết nghía sang chỗ Doanh Kiêu, để điện thoại di động xuống, ôm cổ Lý Trụ: "Đi nào, đi cùng tao đến tạp hóa nhỏ mua chút đồ vật."
"Đi." Lý Trụ sảng khoái đồng ý.
Hai người cùng nhau đi về hướng tạp hóa nhỏ.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ đi về lớp học, ngồi trên chỗ mình một hồi mới cầm điện thoại ra ngoài, gặp phải Lý Trụ và Trịnh Khuyết đang đứng chờ trước tòa nhà dạy học.
"Tìm mày hỏi chút chuyện." Doanh Kiêu thản nhiên để lại một câu, ra hiệu Lý Trụ đi cùng mình.
Lý Trụ lo lắng bất an đi phía sau, trong lòng loạn tùng phèo. Cậu ta sợ bát dấm sáng nay Doanh Kiêu chưa ăn xong, cố ý để dành đến lúc này tự mình tính sổ với cậu ta.
Doanh Kiêu đi thẳng đến chỗ bồn hoa bên cạnh một tòa nhà mới dừng lại.
Hắn móc ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi nói với Lý Trụ: "Lần công bố kết quả thi tháng trước, cậu và Cảnh Từ gặp phải chuyện gì ở ngoài hả?"
Lý Trụ sững sờ, mờ mịt nói: "Không có."
Dù sao đã qua nhiều ngày như vậy, ấn tượng về ngày đó của Lý Trụ đã mơ hồ đi, thật sự là nghĩ không ra.
Doanh Kiêu thấy thế lại hỏi cụ thể hơn: "Ngày đó hai người có gặp phải Kiều An Ngạn không?"
Này thì Lý Trụ không quên.
Cậu ta gật gật đầu: "Gặp phải, ngay trước bảng vàng. Ánh mắt gã nhìn Cảnh Từ không đúng lắm, lúc ấy nếu không phải Cảnh Từ tuột huyết áp thì tôi chắc chắn phải lại gần hỏi có phải gã muốn gây sự không."
Hắn đoán không sai. Ánh mắt Doanh Kiêu phức tạp, việc Cảnh Từ đau đầu quả thực có liên quan đến Kiều An Ngạn.
Doanh Kiêu gảy tàn thuốc vào trong thùng rác, lại hỏi: "Ngày đó Cảnh Từ bỗng nhiên đau... tuột huyết áp sao?"
Lý Trụ nhớ lại, khẳng định đáp: "Phải, tôi xem xong điểm của cậu ấy thì gọi cậu ấy đi, nhưng không biết lúc ấy đang nhìn gì mà vẫn đứng bất động trước bảng vàng. Sau đó sắc mặt cậu ấy liền bắt đầu không đúng, rồi sau đó tôi liền thấy Kiều An Ngạn."
Doanh Kiêu ngẩn người, nhớ đến lúc đó Cảnh Từ có nói với hắn "Tôi nhìn thấy số điểm của cậu" thì khóe môi không nhịn được mà càng ngày càng cong lên. Hắn nhìn thoáng qua điếu thuốc còn thừa một nửa trên tay, nghiền tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
"Được, tôi biết rồi." Doanh Kiêu lôi ra một cái kẹo dừa từ trong túi, lột giấy gói kẹo rồi bỏ vào trong miệng, nói với Lý Trụ: "Chuyện hôm nay cảm ơn."
Lý Trụ thụ sủng nhược kinh*: "Không khách sáo không khách sáo."
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Doanh Kiêu gật đầu với cậu ta, xoay người rời đi.
Mới vừa đi được hai bước, hắn bỗng như nhớ ra cái gì đó, lại quay lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Trụ: "Chuyện hôm nay tôi tìm cậu, cậu đừng nói ra trước mặt Cảnh Từ, hiểu chưa?"
"Tôi, tôi biết rồi."
Doanh Kiêu một tay đút túi, vừa đi vừa lôi điện thoại ra nhắn Wechat.
【 Kiêu 】: Tra giúp tao về Kiều An Ngạn.
【 Ông nội Hà của mi 】: Cái gã đánh nhau với anh Từ hả? Gã lại náo loạn gì à?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Anh Kiêu, hôm nay xảy ra chuyện gì với mày vậy? Hết tìm Lý Trụ lại tra Kiều An Ngạn.
【 Kiêu 】: Có chút việc muốn xác nhận một chút.
【 Bành Trình Trình 】: Được, tao có người quen ở lớp 11-11.
【 Kiêu 】: Cám ơn.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Không phải chứ anh Kiêu, mày nói rõ ra, bỗng nhiên mày đòi tra Kiều An Ngạn là muốn làm gì? Có phải mày thay lòng đổi dạ, muốn bỏ anh Từ của chúng tao?
【 Kiêu 】:...
【 Kiêu 】: Tao thấy mày nên tỉnh lại đi.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Chúng mày xem! Tao đã nói có vấn đề rồi mà? Mày còn là con người không?
【 Ông nội Hà của mi 】: Anh Kiêu, mày đừng dọa tao.
【 Kiêu 】: Người tỉnh táo hoang đường nhất.
【 Bành Trình Trình 】:...
【 Trịnh Khuyết 】: _(:з" ∠)_
Doanh Kiêu cất điện thoại di động đi, đứng trước tòa nhà thừ người một chốc mới nhấc chân trở về phòng học.
Trong phòng học hiếm khi có dịp yên tĩnh, tất cả mọi người đang cúi đầu lướt diễn đàn.
Buổi sáng, bọn họ và đám học sinh năng khiếu xung đột ồn ào gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn vào thời điểm ra chơi, rất nhiều người trông thấy. Bởi vì liên quan đến Cảnh Từ nên có vài kẻ lắm mồm còn chụp lén mấy tấm ảnh, rồi cùng đăng lên diễn đàn.
【 Đờ mờ, đám học sinh năng khiếu kia dám đánh anh Từ? Bọn họ điên rồi à? 】
【 Tôi nhìn thấy tận mắt, đầu anh Từ bị học sinh năng khiếu dùng bóng rổ đập. 】
【 Thằng ngốc đứng dưới cột bóng rổ gần đây đang theo đuổi tôi. Ban đầu muốn đồng ý, hiện tại thì... haha, khiến cậu ta xong đời đi thôi. 】
【 Tôi thật sự phục bọn họ, đánh ai không đánh lại đi đánh anh Từ. Mà cho dù là đánh, đánh chỗ nào cũng được, cố tình đánh trúng đầu! Trận chung kết của anh Từ sắp bắt đầu rồi á á á á! Xin mấy người đó đừng có cản trở được không? 】
【 Nói thật, tôi không quá thích cậu Cảnh Từ này. Nhưng trường học của chúng ta thật vất vả mới có một người có khả năng vào đội tập huấn quốc gia, lúc này không thể ưu tiên hết thảy cho cậu ta sao? 】
【 Có gì mà phải ồn ào? Đầu Cảnh Từ làm bằng giấy à? Đánh một cái liền bị vỡ? Hơn nữa sau đó chẳng phải Doanh Kiêu cũng đánh cậu học sinh năng khiếu kia sao? Nếu nói hung ác thì vẫn là Doanh Kiêu ác hơn chứ. 】
【 Lầu trên, không giống nhau được chưa. Bây giờ là may mắn không có việc gì, nhỡ đâu có chuyện thì sao? 】
【 Được rồi, nói không lại mấy người, dù sao học sinh tốt làm gì đều được, ha hả. 】
Người lớp 11-7 thiếu gì thì thiếu chứ tuyệt đối không thiếu thời gian. Chỉ cần thấy được một câu nói Cảnh Từ không tốt liền trực tiếp lao lên oánh, trên diễn đàn xé người khác đến trời sụp đất nứt.
Dẫn đến việc bài viết Cảnh Từ đánh nhau đính trên trang đầu vài ngày liên tục, đến mức trên lớp mười hai, dưới lớp mười đều biết chuyện này.
Trong bầu không khí này, cuối cùng danh sách đội thi đấu toán học của tỉnh Đông Hải chính thức được công bố.
Toàn tỉnh có ba người tiến vào trận chung kết: Cảnh Từ, Chu Siêu và Giang Sùng.
Đừng nhìn chỉ có ba người, so với năm ngoái chỉ có một mầm duy nhất thì năm nay cũng coi như là cú lật kèo cực lớn.
Thực Nghiệm tỉnh vui vẻ làm một tờ thông báo tin vui, ghim lên bảng thông báo của trường học.
Thế là, trên bảng thông báo xuất hiện tình huống vô cùng kỳ quặc ——
Bên trái là thông báo Cảnh Từ tiến vào trận chung kết quốc gia môn toán học, bên phải là bản kiểm điểm hết tờ này đến tờ khác của đám học sinh năng khiếu.
So sánh hai bên, không khác nào tử hình công khai.
Nhất là sau khi có người chụp hình và đăng lên diễn đàn, hình ảnh này chọc cho tất cả mọi người đều spam một tràng hahahaha phía dưới, mấy học sinh năng khiếu đánh nhau với Cảnh Từ thế là lại càng nổi tiếng.
Đám học sinh năng khiếu vô cùng hối hận, mỗi lần đi qua bảng thông báo, bước chân bọn họ đều nhanh hơn người khác vài phần.
Cùng lúc đó, mức tiền thưởng của Thực Nghiệm tỉnh dành cho Olympic Toán học cuối cùng cũng xác định.
Cảnh Từ được thưởng ba ngàn, Chu Siêu hai ngàn, Giang Sùng một ngàn.
Vốn tiến vào trận chung kết Olympic Toán học không có tiền thưởng, nhưng bởi vì năm nay thành tích của Cảnh Từ quá mức vượt trội nên trường học mới quyết định khen thưởng lần đầu tiên, Chu Siêu và Giang Sùng cũng xem như là thơm lây.
Thầy Lưu nói với Cảnh Từ: "Xế chiều thứ hai nhà trường sẽ mở lễ tuyên dương, đến lúc đó sẽ để em đi lên bục lĩnh tiền thưởng."
Ông hơi ngừng lại, cười nói: "Đừng có gấp."
Cảnh Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thầy Lưu suy nghĩ, không nhớ còn gì để dặn dò thêm nên phất tay ra hiệu Cảnh Từ đi.
Cảnh Từ vừa ra khỏi văn phòng liền thấy Doanh Kiêu đang đứng chờ trong hành lang.
"Có việc gì à?"
"Không." Doanh Kiêu cười cười, nắm vai cậu nói: "Đi một chuyến đến tiệm tạp hóa nhỏ cùng tôi không?"
"Được."
Tiết tự học buổi tối đầu tiên vừa tan, trên sân trường toàn là người ồn ào ầm ĩ. Cảnh Từ đi sóng vai cùng Doanh Kiêu trên con đường nhỏ, Doanh Kiêu hỏi Cảnh Từ: "Vừa rồi lão Lưu tìm cậu làm gì?"
Không biết Cảnh Từ đang nghĩ gì mà ánh mắt có phần đăm chiêu, không trả lời, mãi đến khi Doanh Kiêu hỏi lần thứ hai mới chợt đáp: "Nói chuyện tiền thưởng."
"Bạn học nhỏ, này là cậu không đúng rồi." Doanh Kiêu khẽ cười, đưa tay nhéo mặt cậu: "Lúc đi cùng với tôi mà cậu nghĩ đến ai vậy?"
Cảnh Từ không trả lời.
Vị chua trong lòng Doanh Kiêu lập tức xông thẳng lên trời.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở cùng một chỗ, Cảnh Từ không chuyên chú đã đành, còn nghĩ đến người khác ngay trước mặt hắn, việc này thích đáng sao?
Doanh Kiêu hít thở sâu, bàn tay nắm bả vai Cảnh Từ hơi dùng sức: "Cậu..."
"Cậu có mong muốn gì không?"
Cảnh Từ rũ mắt, giọng điệu thản nhiên, như thể đang nói một việc bình thường: "Tôi tặng cậu."
Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn cậu, bước chân không tự chủ được mà ngừng lại.
Cảnh Từ cúi đầu, ánh mắt cậu rơi xuống đôi giày dưới chân mình: "Tiền thưởng có ba ngàn, nhiều hơn dự tính rất nhiều, cậu có muốn đồ gì không? Tôi mua cho cậu."
Bọn họ vừa đi đến con đường nhỏ lát gạch vuông, xung quanh có bạn học cười đùa chạy qua không ngừng. Cảnh Từ yên lặng đứng đó, ánh đèn lờ mờ trên sân rơi xuống đỉnh đầu cậu, khiến cho bên mặt tuấn tú của cậu như được mạ một vầng sáng nhàn nhạt, làm cả người cậu mất đi một phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần mềm mại so với bình thường.
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, chợt nở nụ cười.
Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay Cảnh Từ, không cho phép từ chối kéo cậu đến cạnh bồn hoa gần như chẳng có ai đi qua, ánh mắt sâu thẳm chăm chú chiếm lấy khuôn mặt cậu: "Chỉ cần tôi muốn, thì cái gì cũng được?"
Cảnh Từ nhẹ gật đầu: "Ừ."
Hầu kết Doanh Kiêu lăn lên xuống mấy lần, một tay hắn đẩy cậu lên tường, nghiêng người đè lên, giọng nói hơi khàn khàn: "Vậy hôn cậu thì sao? Tôi muốn hôn cậu, có thể chứ?"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Nhịn không nổi.
Hô hấp Cảnh Từ cứng lại, gương mặt cậu lập tức đỏ bừng, quay đầu không phản ứng hắn.
"Thế này là thế nào?" Doanh Kiêu tiến tới, nín cười hỏi: "Tức giận? Có chỗ nào tôi nói không đúng sao?"
Hắn tiếp tục: "Đừng chơi xấu chứ bạn học nhỏ, rõ ràng chính cậu gật đầu thừa nhận là được tôi xoa xoa liền hết đau."
Gương mặt Cảnh Từ như muốn bốc cháy, cậu lung tung cầm một quyển sách lên lật ra, cúi đầu không nói lời nào.
Một tay Doanh Kiêu giữ lấy vai cậu, một tay úp ngược trang sách xuống mặt bàn, cười nói: "Đang nói chuyện với cậu đó, xem sách gì chứ."
Hắn cách cậu quá gần, gần đến mức Cảnh Từ thậm chí có thể ngửi được mùi dầu gội đầu cùng hãng với cậu từ trên người hắn.
Bờ môi Cảnh Từ giật giật, cố nén nhịp tim rộn ràng: "Cậu... cậu đừng cứ như vậy."
Doanh Kiêu cười một tiếng, thấy cậu sắp ngồi không yên, cảm thấy đã đến thời điểm, bất chợt hỏi: "Vừa rồi ở trong văn phòng, lúc đau đầu cậu đang nhìn Kiều An Ngạn đúng không?"
Lúc này trong đầu Cảnh Từ đang còn ngổn ngang, não bộ hoàn toàn đình trệ, nghe vậy thì vô thức gật đầu.
Cảnh Từ giật mình, muộn màng nhận ra mình đã lỡ thừa nhận cái gì.
Doanh Kiêu tỉnh bơ thu hết vẻ mặt của cậu vào mắt, cười cười, tiếp tục chủ đề vừa nãy: "Nói đi, tôi chạm vào thì cậu có cảm thấy thoải mái không?"
Cảnh Từ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Doanh Kiêu chỉ thuận miệng hỏi một chút, cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Vì để làm cho Doanh Kiêu quên mất vấn đề vừa rồi, cậu chịu đựng khuôn mặt nóng bỏng, chật vật nhẹ gật đầu một cái.
Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, suy tư nhìn mặt bàn.
Lần đầu tiên Cảnh Từ nói với hắn rằng cậu bị nhức đầu là sau khi thi giữa kỳ. Lúc ấy hắn không quá để ý, chỉ cho rằng cậu khó chịu khi ở trong phòng học.
Lần thứ hai Cảnh Từ đau đầu là lúc công bố kết quả thi tháng, cậu và Lý Trụ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì sắc mặt không đúng lắm.
Lần này là lần thứ ba.
Lần đầu tiên và lần thứ ba hắn đều có mặt, lần thứ hai hắn biết sau khi sự việc xảy ra.
Trước đó, Doanh Kiêu chỉ cho rằng thân thể Cảnh Từ không tốt, thậm chí còn suy nghĩ hôm nào có cơ hội sẽ dẫn cậu đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Nhưng biểu hiện trong văn phòng ngày hôm nay của Cảnh Từ lại khiến Doanh Kiêu lập tức lật đổ ý nghĩ này.
Dọc đường đi từ sân trường đến hành lang, ánh mắt của Doanh Kiêu trước sau như một luôn đặt trên người Cảnh Từ, cho nên hắn xác định chắc chắn rằng, Cảnh Từ bắt đầu đau đầu từ khi bước vào văn phòng, mà không phải do bị bóng rổ đập vào.
Lúc trông thấy Cảnh Từ xoa thái dương, Doanh Kiêu đang định hỏi thì chợt thấy ánh mắt Cảnh Từ không ngừng tìm tòi trong văn phòng, đến khi nhìn thấy Kiều An Ngạn mới dừng lại.
Doanh Kiêu lo lắng mình nhìn lầm, lại sợ Cảnh Từ không nói lời thật nên vừa rồi mới cố ý đùa Cảnh Từ, thừa dịp cậu xấu hổ mà lừa cậu vào bẫy.
Sự thật chứng minh, hắn không hề tính sai, lúc ấy Cảnh Từ quả thật đang nhìn Kiều An Ngạn.
Tại sao khi đau đầu Cảnh Từ lại vô thức tìm kiếm Kiều An Ngạn?
Trong lúc nghi ngờ, Doanh Kiêu đồng thời cũng phát hiện điểm giống nhau giữa hai lần Cảnh Từ đau đầu: Đều là thời điểm sau khi gặp được Kiều An Ngạn.
Vì sao vậy?
Bởi vì hai người từng đánh nhau, cho nên khiến Cảnh Từ sinh ra bóng ma tâm lý với gã?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu liền bị Doanh Kiêu bác bỏ. Với tính cách này của Cảnh Từ, chỉ có người khác sợ cậu, không có chuyện cậu sợ hãi người khác.
Vậy thì bởi vì cái gì?
Doanh Kiêu không nghĩ ra.
Mà điều kỳ quái nhất là, lúc Cảnh Từ đau đầu, hắn chạm vào cậu sẽ giúp cậu dễ chịu hơn nhiều.
Nếu là người khác, Doanh Kiêu có thể còn hoài nghi cảm giác dễ chịu này đến tột cùng là câu trả lời lễ phép hay là thực sự, nhưng người nói chuyện chính là Cảnh Từ, với tính cách của cậu, nói dễ chịu vậy chính là thật sự dễ chịu.
Liên tưởng đến lai lịch của Cảnh Từ, trong lòng Doanh Kiêu không kìm được mà nghĩ: Giữa hắn, Kiều An Ngạn, và cả Cảnh Từ có mối liên hệ ngầm gì hay sao?
Doanh Kiêu đè nghi vấn xuống đáy lòng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, gọi Cảnh Từ: "Đi, đi nhà ăn ăn cơm."
Về nguyên nhân Cảnh Từ đau đầu, Doanh Kiêu cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, dù sao lần thứ hai hắn cũng không có mặt.
Cảnh Từ chắc chắn sẽ không nói tất cả cho hắn, có điều không sao cả, hắn có thể đi tìm Lý Trụ.
Lúc này cảm xúc Cảnh Từ đã bình tĩnh lại, cậu gật gật đầu, bỏ quyển sách trên tay xuống, đi đến nhà ăn cùng với Doanh Kiêu.
Lớp khác vẫn chưa tan học, trong phòng ăn hầu hết đều là học sinh lớp 11-7.
Nhìn thấy Cảnh Từ, họ nhao nhao hỏi thăm chuyện vừa rồi, Cảnh Từ kiên nhẫn giải thích từng việc cho bọn họ.
Nghe nói đám học sinh năng khiếu bị hiệu trưởng dẫn đi, người lớp 11-7 người cùng cười trên nỗi đau của người khác.
Cho bọn họ ngông cuồng này dám đá trúng ván sắt, đáng đời!
Mấy người Cảnh Từ đã ăn xong cơm trưa, chuông tan học hết tiết 4 mới miễn cưỡng vang lên.
Lý Trụ nhìn đám người chạy như điên đến nhà ăn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ưu việt: "Thật là sảng khoái."
Trịnh Khuyết và cậu ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, nghe vậy thì vỗ bụng một cái: "Ăn no rồi xem chúng nó chạy như điên vì miếng cơm, khoái ghê, tao là tao thích."
*Ngưu tầm ngưu mã tầm mã là câu thành ngữ quen thuộc với hàm nghĩa "Vật dĩ quần phân", tức là trâu thì tìm đến với trâu, còn ngựa sẽ phải đến với ngựa. Hiểu đơn giản là loại nào thì tìm đến loại đó, cái gì nó cũng phải tương xứng với nhau mới được.
Nghĩa bóng: Những người có cùng chung sở thích, tính cách hay chí hướng thì thường dễ dàng kết bạn và tìm đến với nhau hơn.
Lưu ý: Trên thực tế thì câu thành ngữ này còn mang ý nghĩa "lưỡng phân". Tức là vừa mang tính tích cực, vừa mang tính tiêu cực. Nhưng tại Việt Nam, "số đông" mọi người lại hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này theo hướng tiêu cực nhiều hơn. Tức là, những kẻ xấu sẽ tìm đến kẻ xấu khác để cùng giao du, tụ hợp. Cho nên bạn cần hết sức cẩn thận khi sử dụng nó.
Doanh Kiêu thả chậm bước chân, lấy điện thoại di động ra gửi tin Wechat cho Trịnh Khuyết.
Trịnh Khuyết thấy thì sững sờ, lập tức không dấu vết nghía sang chỗ Doanh Kiêu, để điện thoại di động xuống, ôm cổ Lý Trụ: "Đi nào, đi cùng tao đến tạp hóa nhỏ mua chút đồ vật."
"Đi." Lý Trụ sảng khoái đồng ý.
Hai người cùng nhau đi về hướng tạp hóa nhỏ.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ đi về lớp học, ngồi trên chỗ mình một hồi mới cầm điện thoại ra ngoài, gặp phải Lý Trụ và Trịnh Khuyết đang đứng chờ trước tòa nhà dạy học.
"Tìm mày hỏi chút chuyện." Doanh Kiêu thản nhiên để lại một câu, ra hiệu Lý Trụ đi cùng mình.
Lý Trụ lo lắng bất an đi phía sau, trong lòng loạn tùng phèo. Cậu ta sợ bát dấm sáng nay Doanh Kiêu chưa ăn xong, cố ý để dành đến lúc này tự mình tính sổ với cậu ta.
Doanh Kiêu đi thẳng đến chỗ bồn hoa bên cạnh một tòa nhà mới dừng lại.
Hắn móc ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi nói với Lý Trụ: "Lần công bố kết quả thi tháng trước, cậu và Cảnh Từ gặp phải chuyện gì ở ngoài hả?"
Lý Trụ sững sờ, mờ mịt nói: "Không có."
Dù sao đã qua nhiều ngày như vậy, ấn tượng về ngày đó của Lý Trụ đã mơ hồ đi, thật sự là nghĩ không ra.
Doanh Kiêu thấy thế lại hỏi cụ thể hơn: "Ngày đó hai người có gặp phải Kiều An Ngạn không?"
Này thì Lý Trụ không quên.
Cậu ta gật gật đầu: "Gặp phải, ngay trước bảng vàng. Ánh mắt gã nhìn Cảnh Từ không đúng lắm, lúc ấy nếu không phải Cảnh Từ tuột huyết áp thì tôi chắc chắn phải lại gần hỏi có phải gã muốn gây sự không."
Hắn đoán không sai. Ánh mắt Doanh Kiêu phức tạp, việc Cảnh Từ đau đầu quả thực có liên quan đến Kiều An Ngạn.
Doanh Kiêu gảy tàn thuốc vào trong thùng rác, lại hỏi: "Ngày đó Cảnh Từ bỗng nhiên đau... tuột huyết áp sao?"
Lý Trụ nhớ lại, khẳng định đáp: "Phải, tôi xem xong điểm của cậu ấy thì gọi cậu ấy đi, nhưng không biết lúc ấy đang nhìn gì mà vẫn đứng bất động trước bảng vàng. Sau đó sắc mặt cậu ấy liền bắt đầu không đúng, rồi sau đó tôi liền thấy Kiều An Ngạn."
Doanh Kiêu ngẩn người, nhớ đến lúc đó Cảnh Từ có nói với hắn "Tôi nhìn thấy số điểm của cậu" thì khóe môi không nhịn được mà càng ngày càng cong lên. Hắn nhìn thoáng qua điếu thuốc còn thừa một nửa trên tay, nghiền tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
"Được, tôi biết rồi." Doanh Kiêu lôi ra một cái kẹo dừa từ trong túi, lột giấy gói kẹo rồi bỏ vào trong miệng, nói với Lý Trụ: "Chuyện hôm nay cảm ơn."
Lý Trụ thụ sủng nhược kinh*: "Không khách sáo không khách sáo."
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Doanh Kiêu gật đầu với cậu ta, xoay người rời đi.
Mới vừa đi được hai bước, hắn bỗng như nhớ ra cái gì đó, lại quay lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Trụ: "Chuyện hôm nay tôi tìm cậu, cậu đừng nói ra trước mặt Cảnh Từ, hiểu chưa?"
"Tôi, tôi biết rồi."
Doanh Kiêu một tay đút túi, vừa đi vừa lôi điện thoại ra nhắn Wechat.
【 Kiêu 】: Tra giúp tao về Kiều An Ngạn.
【 Ông nội Hà của mi 】: Cái gã đánh nhau với anh Từ hả? Gã lại náo loạn gì à?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Anh Kiêu, hôm nay xảy ra chuyện gì với mày vậy? Hết tìm Lý Trụ lại tra Kiều An Ngạn.
【 Kiêu 】: Có chút việc muốn xác nhận một chút.
【 Bành Trình Trình 】: Được, tao có người quen ở lớp 11-11.
【 Kiêu 】: Cám ơn.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Không phải chứ anh Kiêu, mày nói rõ ra, bỗng nhiên mày đòi tra Kiều An Ngạn là muốn làm gì? Có phải mày thay lòng đổi dạ, muốn bỏ anh Từ của chúng tao?
【 Kiêu 】:...
【 Kiêu 】: Tao thấy mày nên tỉnh lại đi.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Chúng mày xem! Tao đã nói có vấn đề rồi mà? Mày còn là con người không?
【 Ông nội Hà của mi 】: Anh Kiêu, mày đừng dọa tao.
【 Kiêu 】: Người tỉnh táo hoang đường nhất.
【 Bành Trình Trình 】:...
【 Trịnh Khuyết 】: _(:з" ∠)_
Doanh Kiêu cất điện thoại di động đi, đứng trước tòa nhà thừ người một chốc mới nhấc chân trở về phòng học.
Trong phòng học hiếm khi có dịp yên tĩnh, tất cả mọi người đang cúi đầu lướt diễn đàn.
Buổi sáng, bọn họ và đám học sinh năng khiếu xung đột ồn ào gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn vào thời điểm ra chơi, rất nhiều người trông thấy. Bởi vì liên quan đến Cảnh Từ nên có vài kẻ lắm mồm còn chụp lén mấy tấm ảnh, rồi cùng đăng lên diễn đàn.
【 Đờ mờ, đám học sinh năng khiếu kia dám đánh anh Từ? Bọn họ điên rồi à? 】
【 Tôi nhìn thấy tận mắt, đầu anh Từ bị học sinh năng khiếu dùng bóng rổ đập. 】
【 Thằng ngốc đứng dưới cột bóng rổ gần đây đang theo đuổi tôi. Ban đầu muốn đồng ý, hiện tại thì... haha, khiến cậu ta xong đời đi thôi. 】
【 Tôi thật sự phục bọn họ, đánh ai không đánh lại đi đánh anh Từ. Mà cho dù là đánh, đánh chỗ nào cũng được, cố tình đánh trúng đầu! Trận chung kết của anh Từ sắp bắt đầu rồi á á á á! Xin mấy người đó đừng có cản trở được không? 】
【 Nói thật, tôi không quá thích cậu Cảnh Từ này. Nhưng trường học của chúng ta thật vất vả mới có một người có khả năng vào đội tập huấn quốc gia, lúc này không thể ưu tiên hết thảy cho cậu ta sao? 】
【 Có gì mà phải ồn ào? Đầu Cảnh Từ làm bằng giấy à? Đánh một cái liền bị vỡ? Hơn nữa sau đó chẳng phải Doanh Kiêu cũng đánh cậu học sinh năng khiếu kia sao? Nếu nói hung ác thì vẫn là Doanh Kiêu ác hơn chứ. 】
【 Lầu trên, không giống nhau được chưa. Bây giờ là may mắn không có việc gì, nhỡ đâu có chuyện thì sao? 】
【 Được rồi, nói không lại mấy người, dù sao học sinh tốt làm gì đều được, ha hả. 】
Người lớp 11-7 thiếu gì thì thiếu chứ tuyệt đối không thiếu thời gian. Chỉ cần thấy được một câu nói Cảnh Từ không tốt liền trực tiếp lao lên oánh, trên diễn đàn xé người khác đến trời sụp đất nứt.
Dẫn đến việc bài viết Cảnh Từ đánh nhau đính trên trang đầu vài ngày liên tục, đến mức trên lớp mười hai, dưới lớp mười đều biết chuyện này.
Trong bầu không khí này, cuối cùng danh sách đội thi đấu toán học của tỉnh Đông Hải chính thức được công bố.
Toàn tỉnh có ba người tiến vào trận chung kết: Cảnh Từ, Chu Siêu và Giang Sùng.
Đừng nhìn chỉ có ba người, so với năm ngoái chỉ có một mầm duy nhất thì năm nay cũng coi như là cú lật kèo cực lớn.
Thực Nghiệm tỉnh vui vẻ làm một tờ thông báo tin vui, ghim lên bảng thông báo của trường học.
Thế là, trên bảng thông báo xuất hiện tình huống vô cùng kỳ quặc ——
Bên trái là thông báo Cảnh Từ tiến vào trận chung kết quốc gia môn toán học, bên phải là bản kiểm điểm hết tờ này đến tờ khác của đám học sinh năng khiếu.
So sánh hai bên, không khác nào tử hình công khai.
Nhất là sau khi có người chụp hình và đăng lên diễn đàn, hình ảnh này chọc cho tất cả mọi người đều spam một tràng hahahaha phía dưới, mấy học sinh năng khiếu đánh nhau với Cảnh Từ thế là lại càng nổi tiếng.
Đám học sinh năng khiếu vô cùng hối hận, mỗi lần đi qua bảng thông báo, bước chân bọn họ đều nhanh hơn người khác vài phần.
Cùng lúc đó, mức tiền thưởng của Thực Nghiệm tỉnh dành cho Olympic Toán học cuối cùng cũng xác định.
Cảnh Từ được thưởng ba ngàn, Chu Siêu hai ngàn, Giang Sùng một ngàn.
Vốn tiến vào trận chung kết Olympic Toán học không có tiền thưởng, nhưng bởi vì năm nay thành tích của Cảnh Từ quá mức vượt trội nên trường học mới quyết định khen thưởng lần đầu tiên, Chu Siêu và Giang Sùng cũng xem như là thơm lây.
Thầy Lưu nói với Cảnh Từ: "Xế chiều thứ hai nhà trường sẽ mở lễ tuyên dương, đến lúc đó sẽ để em đi lên bục lĩnh tiền thưởng."
Ông hơi ngừng lại, cười nói: "Đừng có gấp."
Cảnh Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thầy Lưu suy nghĩ, không nhớ còn gì để dặn dò thêm nên phất tay ra hiệu Cảnh Từ đi.
Cảnh Từ vừa ra khỏi văn phòng liền thấy Doanh Kiêu đang đứng chờ trong hành lang.
"Có việc gì à?"
"Không." Doanh Kiêu cười cười, nắm vai cậu nói: "Đi một chuyến đến tiệm tạp hóa nhỏ cùng tôi không?"
"Được."
Tiết tự học buổi tối đầu tiên vừa tan, trên sân trường toàn là người ồn ào ầm ĩ. Cảnh Từ đi sóng vai cùng Doanh Kiêu trên con đường nhỏ, Doanh Kiêu hỏi Cảnh Từ: "Vừa rồi lão Lưu tìm cậu làm gì?"
Không biết Cảnh Từ đang nghĩ gì mà ánh mắt có phần đăm chiêu, không trả lời, mãi đến khi Doanh Kiêu hỏi lần thứ hai mới chợt đáp: "Nói chuyện tiền thưởng."
"Bạn học nhỏ, này là cậu không đúng rồi." Doanh Kiêu khẽ cười, đưa tay nhéo mặt cậu: "Lúc đi cùng với tôi mà cậu nghĩ đến ai vậy?"
Cảnh Từ không trả lời.
Vị chua trong lòng Doanh Kiêu lập tức xông thẳng lên trời.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở cùng một chỗ, Cảnh Từ không chuyên chú đã đành, còn nghĩ đến người khác ngay trước mặt hắn, việc này thích đáng sao?
Doanh Kiêu hít thở sâu, bàn tay nắm bả vai Cảnh Từ hơi dùng sức: "Cậu..."
"Cậu có mong muốn gì không?"
Cảnh Từ rũ mắt, giọng điệu thản nhiên, như thể đang nói một việc bình thường: "Tôi tặng cậu."
Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn cậu, bước chân không tự chủ được mà ngừng lại.
Cảnh Từ cúi đầu, ánh mắt cậu rơi xuống đôi giày dưới chân mình: "Tiền thưởng có ba ngàn, nhiều hơn dự tính rất nhiều, cậu có muốn đồ gì không? Tôi mua cho cậu."
Bọn họ vừa đi đến con đường nhỏ lát gạch vuông, xung quanh có bạn học cười đùa chạy qua không ngừng. Cảnh Từ yên lặng đứng đó, ánh đèn lờ mờ trên sân rơi xuống đỉnh đầu cậu, khiến cho bên mặt tuấn tú của cậu như được mạ một vầng sáng nhàn nhạt, làm cả người cậu mất đi một phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần mềm mại so với bình thường.
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, chợt nở nụ cười.
Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay Cảnh Từ, không cho phép từ chối kéo cậu đến cạnh bồn hoa gần như chẳng có ai đi qua, ánh mắt sâu thẳm chăm chú chiếm lấy khuôn mặt cậu: "Chỉ cần tôi muốn, thì cái gì cũng được?"
Cảnh Từ nhẹ gật đầu: "Ừ."
Hầu kết Doanh Kiêu lăn lên xuống mấy lần, một tay hắn đẩy cậu lên tường, nghiêng người đè lên, giọng nói hơi khàn khàn: "Vậy hôn cậu thì sao? Tôi muốn hôn cậu, có thể chứ?"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Nhịn không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất