Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 55: "Em... Có muốn có một người bạn trai không?"

Trước Sau
Trên sân thể dục rộng lớn là tiếng mọi người ồn ào trò chuyện.

Đám học sinh nhịn suốt mấy tiết tự học, cuối cùng cũng được tự do tụ lại với nhau cười nói đùa nghịch, thỉnh thoảng còn xen cả tiếng gào thét.

Nhưng bên bồn hoa gần dãy nhà dạy học, không gian lại tĩnh lặng tựa như thời gian bị ngưng đọng vậy.

Nhất thời đầu óc Cảnh Từ trở nên trống rỗng, cậu ngơ ngác mở to đôi mắt.

Doanh Kiêu cụp mắt nhìn cậu, khàn giọng nói: "Im lặng là coi như đồng ý rồi đấy nhé."

Hắn không tiếp tục do dự nữa, đưa tay nâng cằm Cảnh Từ lên rồi cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Tay chân Cảnh Từ chết máy, trái tim đập loạn nhịp, đến tận khi đôi môi Doanh Kiêu sắp chạm đến, cậu mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu né đi.

Nụ hôn của Doanh Kiêu rơi xuống gò má cậu.

Phút chốc, cả hai người đều đứng yên.

Trong một góc tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, trái tim hai người hòa cùng một nhịp đập.

Thịch thịch thịch, cảm giác như tim sắp bay ra ngoài luôn vậy.

Doanh Kiêu khẽ cười, theo đà hôn nhẹ lên má cậu.

Nhiệt độ ấm áp từ trên môi Doanh Kiêu truyền tới, ấm nóng tới mức khiến toàn thân Cảnh Từ hơi run, cảm giác như máu toàn thân đều dồn lên não làm đầu óc cậu có chút mơ màng.

Doanh Kiêu kéo giãn một khoảng cách nho nhỏ với cậu, tìm đúng vị trí đôi môi, lại cúi người xuống lần nữa.

Cảnh Từ thở gấp, hầu như không đủ thời gian để suy nghĩ điều gì cả, cậu đẩy Doanh Kiêu ra theo phản xạ: "Không, không được... Không được!"

"Được rồi." Lần đầu tiên Doanh Kiêu không nghe theo ý cậu, không để ý đến Cảnh Từ đang vùng vẫy. Hắn mạnh mẽ dùng một tay nắm cằm cậu để cậu an tĩnh lại, tay còn lại đan chặt vào tay cậu, lần nữa cúi người.

Hơi thở của Doanh Kiêu nặng nề, rõ ràng, kéo gần khoảng cách với cậu từng chút một.

Không gian xung quanh đều được hô hấp của hắn bao bọc, chẳng có lấy một kẽ hở để cậu có thể thoát ra, trong lúc bối rối Cảnh Từ giơ tay che môi mình lại.

Doanh Kiêu hơi khựng lại.

Doanh Kiêu cười cười, khẽ hôn nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua làm bồn hoa hơi rung rinh vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, xen vào đó là âm thanh có phần trầm thấp được gió đưa đến bên tai Cảnh Từ.

"Anh thích em."

Hắn nói.

(chỗ này tỏ tình rùi nên em đổi xưng hô nhe m.n)

Hàng mi của Cảnh Từ hơi run, trái tim càng gia tốc.

Bên tai Doanh Kiêu đỏ lên, kéo đôi tay hai người đang cùng đan chặt ấn lên ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng mà lưu luyến hôn vào mu bàn tay cậu: "Em... có muốn có một người bạn trai không?"

Cảnh Từ không biết mình quay lại lớp ôn luyện Olympic Toán kiểu gì, lúc hoàn hồn trở lại thì đã thấy bản mặt lo lắng của Chu Siêu ở ngay sát mắt mình: "Anh Từ, ông làm sao thế? Sao mặt lại đỏ vậy, sốt rồi à?"

"Không phải đâu." Chuyện mình muốn giấu nhẹm đi lại bị vạch ra trước mặt mọi người khiến Cảnh Từ không được tự nhiên, cậu cầm một quyển sách lên hòng che giấu biểu hiện của mình: "Tôi không sao."

Ai ngờ cậu rối quá, cầm có quyển sách cũng không xong làm sách rơi xuống đất.

"Như này rồi mà còn nói không sao cái gì!?" Chu Siêu vội vàng cúi người nhặt sách lên cho cậu, đưa tay lên sờ trán cậu: "Ông trời của con ơi, nóng như vậy rồi! Ông có cần xuống phòng y tế không?"

"Không cần đâu." Cảnh Từ lúng túng cúi đầu, qua loa lật mấy trang sách trong tay mình: "Chờ một lát là ổn rồi."

Chu Siêu không lay chuyển được cậu, đành phải từ bỏ.

Trong lòng cậu bạn thầm cảm thán, đã sốt như vậy rồi vẫn kiên trì ngồi trong lớp thì sao thành tích Cảnh Từ không tốt được.

Từ lúc có quyết định thành tích Olympic Toán không được ưu tiên cộng điểm đại học thì mọi người đã không còn tích cực tham gia ôn luyện như trước nữa. Triệu Phong thấy vậy dứt khoát tạm ngưng lớp luyện thi, chờ sau khi họp lại với nhà trường xem có tiếp tục mở lớp nữa hay không mới thông báo sau.

Vậy nên lúc này cũng chỉ có ba người vào vòng chung kết ngồi trong phòng học.

Ít người nên vẻ mặt đỏ rực của Cảnh Từ càng dễ thấy.

Đến lúc Triệu Phong vào lớp, chuyện đầu tiên ông hỏi là có phải Cảnh Từ không khỏe không, có cần nghỉ không.

Sau khi nghe Cảnh Từ nhất quyết từ chối, Triệu Phong cũng cảm thán y chang Chu Siêu.

Quả nhiên mọi thành quả đều phải từ nỗ lực mà ra, Cảnh Từ nhiều lần đạt được thành tích cao đến nghịch thiên như vậy nhưng mấy ai biết cậu đã bỏ ra biết bao công sức.

Cảnh Từ không biết hai người đã tưởng tượng đến tận phương trời nào, nấu được cả mấy nồi súp gà luôn rồi*. Cậu ngồi ở chỗ của mình, nhìn chằm chằm bài thi Triệu Phong vừa phát, thoạt nhìn như đang chăm chú đọc đề nhưng thực tế đầu óc trống rỗng, cả đầu chỉ có mỗi câu 'Em có muốn có một người bạn trai không?' của Doanh Kiêu

("Chicken Soup for the Soul" - viết bởi Jack Canfield & Mark Victor Hansen - không chỉ là một loạt sách, mà nó còn là cảm xúc và triết lý sống. Khi Jack đặt tên cho cuốn sách, ông nghĩ đến món súp gà của bà và những lời nói của bà, rằng nó có thể chữa lành được tất cả. Ngày nay người ta sử dụng cụm từ "Súp gà cho tâm hồn" để chỉ những sự việc, câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn, chữa lành tinh thần con người.)



Cảnh Từ chưa từng thích ai, cũng không có thời gian để đi thích một người nào cả. Vì để từ nay về sau không phải sống chật vật như khi còn bé, cậu dồn tất cả những gì mình có vào duy nhất một việc học.

Thi được số điểm cao nhất, đỗ vào trường đại học tốt nhất là mục tiêu duy nhất của cậu ở thời điểm còn là học sinh cấp 3 này.

Doanh Kiêu là chuyện ngoài kế hoạch.

Trước khi xuyên vào quyển sách này, Cảnh Từ không hề có bạn bè. Sau khi xuyên vào đây, cậu cũng chẳng có ý định thay đổi chuyện đó, thậm chí vì để né tránh cốt truyện cậu còn muốn tránh Doanh Kiêu thật xa.

Có thể là do Doanh Kiêu đối xử với cậu quá tốt, tốt đến nỗi cậu không thể nào kháng cự lại được. Kết quả là cánh cửa đóng kín suốt mười mấy năm ấy cuối cùng cũng được mở ra, lần đầu tiên Cảnh Từ mở rộng lòng mình đón nhận một người.

Bọn họ biết rõ hoàn cảnh gia đình của nhau, biết bí mật nho nhỏ của đối phương, hai người còn từng ngủ chung trên một chiếc giường.

Ánh mắt Cảnh Từ dần mất đi sự tập trung.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Việc buộc chung cảm xúc vui buồn của mình với một người nào đó khiến cậu cực kì bất an, hơn nữa cậu cũng không muốn làm trái nội quy của trường.

Nhưng cậu thực sự rất thích được ở cạnh Doanh Kiêu, không muốn mất hắn....

Cảnh Từ bất giác nhìn sang cánh tay trái của mình, cảm giác được Doanh Kiêu hôn nhiều lần lại dâng lên. Cậu cảm thấy mình như đang nắm trong tay một ngọn lửa, nhiệt độ nóng bỏng ấy thấu đến tận tim gan, khiến cả người cậu như muốn bốc khói.

Nếu vừa nãy mình không mở lời ngăn lại thì Doanh Kiêu sẽ hôn....

Không được, không được nghĩ nữa!

Cảnh Từ hít sâu một hơi, dùng sức vỗ hai bên má đỏ bừng của mình.

Đầu tiên, cậu phải làm xong tờ đề này cho tỉnh táo trước đã, sau khi bình tĩnh lại thì sẽ suy nghĩ cẩn thận xem tiếp theo nên làm thế nào sau vậy.

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp 11-7, dù Doanh Kiêu cố gắng như thế nào cũng không thể tập trung vào nội dung trong sách, đành phải bỏ cuộc.

Trong tưởng tượng của hắn, khi tỏ tình với Cảnh Từ thì hai người phải ở một nơi lãng mạn, không phải trong phim Hàn đều là như vậy à.

Tốt nhất là có nhà hàng xoay, còn có công viên giải trí với pháo hoa nữa.

Để khi đối phương ngạc nhiên mừng rỡ sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng hôm nay bị một quả bóng bay thẳng vào đầu Cảnh Từ kia kích động, khiến hắn không thể khống chế chính mình mà nói ra lời trong lòng.

Doanh Kiêu đưa tay lên chạm môi mình, khóe miệng bất giác cong lên.

Cảnh Từ không đồng ý hắn ngay lập tức, thậm chí sau khi nghe hắn tỏ tình còn không nói với hắn dù nửa chữ.

Nhưng Doanh Kiêu vẫn rất vui.

Trước đây có bao nhiêu người trong lớp từng đưa thư tình cho Cảnh Từ, không phải đều bị cậu từ chối một cách gọn gàng sạch sẽ sao. Lãnh đạm tới nỗi nửa điểm dao động cảm xúc cũng không có, tựa như nhân vật trong cuộc còn lại kia không phải là cậu vậy.

Nhưng hôm nay thì sao?

Lúc hắn cúi người xuống hôn cậu, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẵn sàng bị đánh rồi nhưng Cảnh Từ không có động thủ.

Chẳng những không tức giận mà ngược lại, cậu còn ngượng ngùng xấu hổ.

Hắn thích người kia, mà người ấy không hẳn là hoàn toàn không có chút rung động nào với hắn.

Doanh Kiêu không nhịn được, đỡ trán cười thành tiếng.

"Em cái gì?" thầy Lưu sầm mặt đi xuống, gõ lên bàn Doanh Kiêu: "Đi ra ngoài với thầy."

Doanh Kiêu buông bút, đẩy ghế ra đứng lên: "Vâng."

Trên hành lang, thầy Lưu tức giận đập xấp giấy cầm trong tay lên cửa sổ, đen mặt nói: "Em đang kiểm điểm cái gì đây? Nếu không phải trên giấy viết ba chữ 'Bản kiểm điểm' thì tôi còn tưởng đây là tự truyện của vĩ nhân đấy!"

Thầy Lưu cả giận nói: "Đã đánh nhau mà còn đắc ý như vậy hả?". ngôn tình hoàn

Mấy hôm trước trong văn phòng, thầy hiệu trưởng đều đặt sự chú ý lên người Cảnh Từ, đương lúc tức giận chỉ xách đám học sinh năng khiếu kia đi, để Doanh Kiêu thoát một kiếp nạn.

Nhưng thầy Lưu nhất quyết không để cá lọt lưới, cứng rắn bắt hắn đi viết kiểm điểm, dù không nhiều tới 3000 chữ nhưng ít nhất cũng phải 800 chữ.

Cơ mà kiểm điểm này viết kiểu có cũng như không, thầy Lưu càng đọc càng tức, cuối cùng nhịn không nổi mà nổi giận, đi về lớp túm đầu tên nhóc kia ra.

"Đâu có đâu ạ." Tâm tình Doanh Kiêu cực kì tốt, bị thầy Lưu mắng cũng không để ý, nói: "Đó không phải do bọn nó làm người khác cọc trước sao, nếu không em cũng chẳng thèm đánh đâu thầy."

"Dù vậy cũng không thể đánh người ta gần chết như thế được!" Thầy Lưu nhíu mày nói: "Em kia đánh Cảnh Từ là sai nhưng em ngăn lại không phải là được rồi sao?"

Doanh Kiêu cứng họng, không dám tin nhìn thầy Lưu: "Nhà thờ Đức Bà Paris cháy rồi, có phải cũng vì thế nên linh hồn Thánh mẫu của thầy cũng được thả ra rồi không ạ?"

Thầy Lưu: "....."

Thầy Lưu bị hắn chọc giận đến lộn mề, tét tay hắn một cái: "Em nghiêm túc một chút cho tôi!"



Doanh Kiêu kêu một tiếng, dựa vào bệ cửa sổ xoa tay, nói: "Vâng ạ, nghiêm túc, nhanh nhẹn, đoàn kết, em vẫn đang nghe đây ạ, thầy nói tiếp đi thầy."

Thầy Lưu trừng mắt lườm hắn một cái, tận tình khuyên bảo: "Tôi không nói nhiều với em nữa, có nói em cũng không để lọt tai. Nhưng Doanh Kiêu này, em kiềm chế bản thân lại đi. Lần này may là không xảy ra chuyện gì nhưng lỡ như lần sau em xúc động, không khống chế được mà đáng người khác đến tàn phế thì phải làm thế nào?"

"Nỗ lực gần đây của em thầy đều thấy cả rồi, thầy ghi nhận. Vậy nên tự mình về ngẫm lại xem, có đáng để những chuyện nhỏ như thế ảnh hưởng đến tương lai bản thân không?"

Doanh Kiêu bật cười, định nói gì đó nhưng lại thấy vẻ mặt lo âu của thầy Lưu, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống: "Vâng, em nhớ rồi."

"Còn nữa," thầy Lưu thu tập kiểm điểm lại, nói: "Ba em vừa gọi cho thầy, thầy cũng trao đổi chuyện này với ông ấy rồi, chắc hôm nay ông ấy sẽ gọi cho em đấy."

Nụ cười trên môi Doanh Kiêu nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, hắn trầm mặc một hồi, sau đó 'xùy' một tiếng, không thèm để ý: "Thì gọi thôi."

Thầy Lưu cũng hiểu đại khái về tình huống trong nhà của Doanh Kiêu, ông nghe vậy thì không nói gì nữa, vỗ vai hắn một cái rồi để hắn về lớp.

Tan tiết tự học thứ hai của buổi tối, Doanh Kiêu vừa ra khỏi lớp thì điện thoại đã rung.

Hắn cầm điện thoại lên xem tên hiển thị, không ngoài dự đoán, đúng là Doanh Học Lâm.

Doanh Kiêu cười khẩy, bắt máy.

"Kiêu Kiêu," bên kia đầu dây truyền tới giọng vừa vui mừng lại dè dặt của một người đàn ông: "Con vừa tan lớp tự học tối à?"

Doanh Kiêu nghịch chìa khóa xe đạp trong tay, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Ông Doanh bị chen ngang họng cũng không để ý, tự ông ta làm ác thì tự ông ta phải chịu, Doanh Kiêu chịu bắt máy đã là chuyện ngàn năm có một rồi.

"Chủ nhiệm nói với ba là con đánh nhau," Ông ta hơi ngừng, sợ Doanh Kiêu tức giận, vội nói thêm: "Đương nhiên là ba không trách con, chỉ là muốn tìm hiểu xem tình huống thế nào."

"Không cần lắm đâu, cũng chẳng liên quan đến ông." Doanh Kiêu mở khóa xe đạp, hờ hững: "Quản con trai ông cho tốt là được."

"Con cũng là con trai của ba!" Ông Doanh không đồng ý, phản bác lại một, lại nói: "Kiêu Kiêu, giữa hai cha con..."

Doanh Kiêu ngắt lời ông ta: "Có chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây."

"Đừng cúp!" Ông Doanh vội vàng nói: "Chúng ta có thể ngồi xuống ăn cùng nhau bữa cơm không? Con yên tâm, không ăn ở nhà, con muốn ăn ở đâu thì chúng ta qua đó ăn."

"Khỏi đi," Doanh Kiêu rút chìa khóa trong ổ ra, lạnh lùng nói: "Tôi sợ mình cũng vô thanh vô thức mà chết như mẹ vậy."

Nói xong, không đợi ông Doanh kịp trả lời, trực tiếp cúp máy.

Doanh Kiêu nắm chặt điện thoại, lạnh lùng cụp mắt, đứng tại chỗ bình tĩnh lại hồi lâu rồi đột nhiên vứt xe đạp sang một bên, sải bước về phía kí túc xá.

Sau khi Doanh Kiêu vào cửa, Cảnh Từ vừa rửa mặt xong, đang ngồi ngẩn người bên mép giường.

Nghe thấy động tĩnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Doanh Kiêu, phút chốc mặt lại đỏ bừng.

"Cậu, cậu có chuyện gì thế?" Cảnh Từ cứng người đứng dậy, bối rối đến nỗi không biết đặt tay ở đâu.

Không phải giờ này Doanh Kiêu về nhà rồi sao? Sao lại xuất hiện trong kí túc thế này?

Đầu óc cậu xoắn lại với nhau, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì đã bị Doanh Kiêu chẳng nói chẳng rằng kéo ra khỏi cửa.

Lý Trụ đang ngồi trên giường chơi game liếc nhìn hai người họ một cái, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, coi như không thấy gì cả.

Cảnh Từ không biết Doanh Kiêu định làm gì, chỉ thấy mặt hắn trầm xuống, rõ ràng là tâm trạng không tốt, cậu thức thời không hỏi gì trên hành lang cả, theo hắn vào phòng 303.

"Cậu..."

Cánh cửa vừa đóng lại, Cảnh Từ đang định nói chuyện thì Doanh Kiêu bất chợt dùng sức kéo cậu ôm vào lòng.

Cảnh Từ nhớ lại chuyện hai người mới nói mới làm bên bồn hoa, cậu lập tức giãy giụa, đỉnh đầu như muốn bốc khói.

"Đừng động, để anh ôm một lát." Doanh Kiêu vùi đầu bên cổ Cảnh Từ, ngửi được mùi dầu gội nhàn nhạt còn vương bên tóc cậu, tức giận trong lòng tức khắc phai nhạt.

Hiếm khi Doanh Kiêu mất kiểm soát cảm xúc như vậy, lo lắng trong lòng Cảnh Từ lấn át hết thảy: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Không có gì," Doanh Kiêu nắm lấy ngón tay cậu nghịch, nói bâng quơ: "Ba anh vừa gọi điện thoại, trong lòng hơi phiền thôi."

Ba của Doanh Kiêu? Cái người mà có con riêng lớn hơn Doanh Kiêu tận hai tuổi ấy hả?

Cảnh Từ im lặng, ngoan ngoãn đứng yên cho Doanh Kiêu ôm.

Đáy lòng Doanh Kiêu nháy mắt trở nên mềm nhũn, hắn ngẩng đầu, tay phải khẽ vuốt gáy Cảnh Từ, cười nhẹ: "Ngoan vậy à?"

Cảnh Từ mất tự nhiên dời mắt: "Cậu, không phải cậu không vui à?"

Doanh Kiêu giật mình, gật đầu: "Đúng là không vui, rất rất không vui."

Cảnh Từ ngẩng đầu nhìn hắn.

Doanh Kiêu cong môi: "Vậy nên ôm một cái thôi không đủ," hắn kéo Cảnh Từ ngồi xuống, thấp giọng nói: "Vì thế, để an ủi cảm xúc của anh, tối nay chúng ta ngủ chung nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau