Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường
Chương 81: "Giữ tinh thần thật tốt mới có thể quay về trị bệnh cứu người."
Editor: Lilac | Beta: lnc
Sau khi Cảnh Từ lên tàu không lâu thì Wechat có thông báo mới. Cậu cầm điện thoại lên xem, là Tiêu Nhạc Duyệt hỏi cậu có phải tầm năm rưỡi đến ga tàu không.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Số tàu của em là chú Triệu nói cho anh để anh chiếu cố em thêm chút.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Địa điểm tập huấn của mấy đứa năm nay là ở trường trung học trực thuộc đại học thành phố Dương đúng không? Chờ lát nữa anh qua nhà ga đón em.
Vừa năm mới, Cảnh Từ không muốn làm phiền anh ta, vả lại cậu cũng tra kĩ tuyến đường tàu điện ngầm từ lúc ở nhà rồi nên lập tức gõ chữ trả lời.
【Cảnh】: Không cần đâu ạ, cảm ơn anh Tiêu. Ga tàu cách khách sạn không xa, em tự đi được.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Khách sáo với anh làm gì, dù sao anh ở nhà cũng rảnh, coi như là ra ngoài giải sầu đi.
Anh ta đã nói đến nước này thì Cảnh Từ cũng ngại từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Lúc này mới là mùng ba Tết, đã qua mùa cao điểm du lịch đầu xuân nên ga tàu cũng không quá đông. Sau khi ra khỏi ga, Cảnh Từ gửi tin nhắn báo bình an cho Doanh Kiêu, vừa ngẩng đầu, cậu đã thấy Tiêu Nhạc Duyệt đang liều mạng vẫy vẫy tay với mình.
"Anh Tiêu, năm mới vui vẻ." Cảnh Từ xách hành lí đi tới chào hỏi.
"Năm mới vui vẻ." Tiêu Nhạc Duyệt đưa cho Cảnh Từ một túi giấy đựng khoai lang nướng: "Thử cái này đi, anh vừa mua ở ngoài, ngọt lắm."
Cảnh Từ nói cảm ơn rồi nhận lấy túi khoai.
"Anh nói với em này, mấy ngày này anh chỉ mong được ra ngoài hóng gió chút thôi đấy." Tiêu Nhạc Duyệt vừa đưa cậu đến ga tàu điện ngầm, vừa than: "Mấy ngày nay ăn chung với nhà họ hàng, ai cũng bảo anh kèm đứa nhỏ làm bài tập không thì cũng tìm anh giúp sửa máy tính điện thoại, đúng là..."
Tiêu Nhạc Duyệt tiện tay vứt vỏ khoai lang vào thùng rác, thấy Cảnh Từ không ăn thì không nhịn được bảo: "Mau ăn đi không tí nữa xuống tàu điện ngầm là nguội mất đấy."
Một tay Cảnh Từ kéo hành lí, không thể vừa đi vừa ăn nên đành đứng cạnh thùng rác, định bóc vỏ xong rồi mới đi.
"Bên nhà anh nào nhiệt thật đấy."
"Đừng nhắc nữa, ồn ào nhức đầu lắm." Tiêu Nhạc Duyệt cắn một phát hết một phần ba củ khoai, vừa nhai vừa lúng búng hỏi cậu: "Cái đề lần trước anh gửi kia em giải ra không?"
Cảnh Từ gật đầu, khái quát lại suy nghĩ của mình cho anh ta nghe.
Tiêu Nhạc Duyệt càng nghe mắt càng sáng: "Đúng! Như vậy là đúng rồi! Anh đâm vào ngõ cụt rồi, bảo sao giải mãi không ra."
Anh ta còn xúc động tặc lưỡi: "Già rồi, đầu óc không còn được nhanh nhạy như đám trẻ các em nữa rồi."
Trong lúc nói chuyện, Cảnh Từ cũng bóc xong vỏ khoai, hai người lại cùng nhau đi về phía trước.
Tiêu Nhạc Duyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu rồi thử hỏi dò: "Quan hệ giữa em với bạn gái hiện tại, tốt lắm à?"
Cảnh Từ hơi ngẩn ra, vừa nghĩ đến "bạn gái" của mình thì không nhịn được cong môi: "Vâng."
Tiêu Nhạc Duyệt không nhịn được lại gần một chút.
Cảnh Từ nghi hoặc: "Sao thế ạ?"
"Lúc nhận được quà, cô ấy vui không?"
Cảnh Từ gật đầu: "Vui lắm." Không những vui mà còn nâng niu từng quyển một, không để nhăn một góc nào.
Tiêu Nhạc Duyệt: "..."
Tiêu Nhạc Duyệt không hiểu, cùng là tặng sách, sao lúc này Cảnh Từ cười mà trong lòng anh ta lại khổ muốn khóc cơ chứ.
Mỹ nữ ở viện bọn họ biết anh ta định tặng quà năm mới thì rất vui vẻ nhưng sau khi biết anh ta định tặng quyển "18 đề toán đại học"* thì để cho anh ta một hàng chấm lửng rồi không thèm để ý đến anh ta nữa.
"Không sao."Tiêu Nhạc Duyệt lau hai ngón tay dính khoai lang và túi giấy: "Cường độ của đội tập huấn cao lắm, mỗi ngày học ít nhất 14 tiếng, đến lúc đó ngay cả nước cũng không dám uống nhiều, sợ đi vệ sinh tốn thời gian."
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó khiến Tiêu Nhạc Duyệt không nhịn được tặc lưỡi, lúc anh ta viết luận văn tốt nghiệp đại học cũng chưa từng liều mạng như vậy: "Áp lực tâm lý và thể chất đều rất lớn, nhóc Cảnh này, em nhất định phải chống đỡ được đấy, anh coi trọng nhóc."
Cảnh Từ đưa cho anh ta tờ khăn giấy, cười cười: "Em sẽ cố hết sức."
Sáng mùng bốn, đúng tám giờ là phải đến đội tập huấn báo danh, mà Cảnh Từ lại đi đến trước một ngày nên để hành lí vào phòng khách sạn rồi mời Tiêu Nhạc Duyệt ăn bữa cơm, cậu cũng chẳng dạo chơi bên ngoài nhiều mà sau khi tiễn anh ta về thì lập tức về phòng.
Mới nãy có Tiêu Nhạc Duyệt bên cạnh, cậu không để ý điện thoại thường xuyên được nên không thể nói chuyện phiếm với Doanh Kiêu. Lúc này vừa có thời gian rảnh liền nhớ tới đống đồ mình đặt ở dưới đáy tủ đồ, Cảnh Từ không nhịn được lập tức gọi cho Doanh Kiêu.
Chuông điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nhấc máy, là giọng nói quen thuộc của Doanh Kiêu: "Ăn cơm xong rồi?"
Cảnh Từ đáp lại một tiếng: "Ừ".
"Ngoan vậy," Doanh Kiêu khẽ cười: "Vừa về đã gọi ngay cho anh thế này, có phải anh nên thưởng gì đó cho em không?"
"Không cần đâu," Doanh Kiêu luôn xuống tay hào phóng, chẳng cần biết đồ vô dụng hay hữu dụng chỉ cần thuận mắt là lập tức mua về. Cảnh Từ sợ hắn lại tiêu pha linh tinh nên vội nói: "Em không cần gì cả, anh đừng bận tâm quá."
"Sao có thể gọi là bận tâm quá chứ," Doanh Kiêu nhướng mày, không biết xấu hổ nói: "Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi."
Cảnh Từ nghe không rõ, hỏi lại: "Gì cơ?"
"Muốn thưởng cho em một chút..." Doanh Kiêu liếm môi dưới, ném cây bút trong tay qua một bên, lười biếng xoay ghế, thấp giọng nói: "Đồ ăn ngon em thích thì anh cũng thích, không phải đôi bên cùng hưởng lợi thì là gì?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "ăn ngon" khiến Cảnh Từ ngẩn ngơ một hồi, sau khi phản ứng lại thì tức khắc cảm thấy thẹn đến mức hai má nóng bừng bừng, đầu óc như bốc khói đến nơi: "Anh... anh đứng đắn chút đi."
Như vậy là không đứng đắn? Hắn chưa phát huy một phần nghìn thực lực của mình đâu.
Doanh Kiêu thở dài, bạn học nhỏ nhà hắn da mặt vẫn mỏng quá rồi, nhất định là do thiếu rèn luyện trên giường. Nhưng nghĩ đến mai cậu còn phải đi tập huấn, Doanh Kiêu sợ đùa giỡn quá trớn khiến cậu phân tâm nên không thể không nuốt mấy lời thô tục xuống miệng, chưa đã thèm nói: "Được, nghe em, không nói nữa."
Cảnh Từ đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh len vào từ khe hở làm dịu nhiệt độ trên gương mặt cậu: "Em... lúc trước em quên chưa nói với anh."
"Ừm?"
Cảnh Từ khẽ điều chỉnh hô hấp của mình một chút, vờ tự nhiên nói: "Sổ hộ khẩu của anh em để ở giá sách trong phòng làm việc."
Đầu năm nay Cảnh Từ đều ở đây để lo chuyện hộ khẩu, có lẽ là muốn tìm chút cảm giác nghi thức sau khi trưởng thành nên kiên quyết không cho hắn ở bên, mà chỉ hỏi hắn hộ khẩu để xem lúc đầu.
Doanh Kiêu cũng không nhận thấy có gì lạ nên thuận miệng đáp: "Được."
Hắn không phát hiện ra điều gì cả...
Cảnh Từ có đôi chút thất vọng, hơi có cảm giác giấu bảo bối muốn được người khác phát hiện nên lại nhấn mạnh một lần nữa: "Em chỉ muốn nói với anh một tiếng, đến lúc cần thì còn biết tìm ở đâu."
Không biết đến khi nào hắn mới phát hiện, sau khi phát hiện ra rồi thì sẽ có phản ứng như nào...
Cảnh Từ cầm điện thoại, lén cười.
"Ừm, anh biết rồi." Doanh Kiêu chẳng có tí hứng thú nào với cái hộ khẩu cả, thứ đồ chơi kia mấy năm chẳng thèm đụng một lần, hắn lười xem, lại xoay chủ đề về phía người Cảnh Từ: "Ngày mai ấy, có hồi hộp không?"
So với hồi hộp thì Cảnh Từ càng có nhiều sự hưng phấn vì sắp được tiếp xúc với tri thức mới, cậu nói thật: "Không có một chút nào luôn."
Doanh Kiêu cười, đúng là cách trả lời của Cảnh Từ, đối với môn học mình thích thì luôn chỉ ôm một loại cảm xúc muốn hướng về phía trước, còn có... cực kì tự tin.
Hai người lại hàn huyên thêm chốc lát, xác nhận tâm thái Cảnh Từ hiện tại cực kì vững vàng, không vì chỉ có một mình mà không thích ứng được, Doanh Kiêu cũng không quấy rầy cậu nữa, giục cậu mau cúp máy.
Đêm hôm đó, Cảnh Từ ngon giấc, sáng hôm sau lập tức đến trường trung học trực thuộc đại học thành phố Dương báo danh.
Sau khi nhận thẻ tên và thời khóa biểu xong, nhân viên công tác dẫn mọi người đến kí túc xá.
Kí túc xá là kiểu phòng bốn người, có thể dễ dàng thấy được trường học cực kì để tâm đến phương diện này. Chẳng những dán tên tuyển thủ lên giường để đề phòng chuyện cãi cọ tranh giường dẫn tới mâu thuẫn mà còn dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.
Lúc Cảnh Từ đến thì ba người bạn cùng phòng đã có mặt, đang xếp đồ vào tủ. Sau khi thấy cậu đến thì sôi nổi tiếp đón cậu.
Trong số đó có một người bạn mập mập tên Vương Quỳnh cực kì tò mò về Cảnh Từ, tiến lại hỏi cậu: "Có phải cậu là người tỉnh Đông Hải không?"
Cảnh Từ mở vali ra, vừa dọn đồ bên trong ra vừa nói: "Đúng vậy."
"Tôi thấy nhiều tin tức về cậu lắm." Vương Quỳnh cười hehe: "Cậu thực sự rất lợi hại đó."
"Đâu có." Cảnh Từ cười cười, vừa nãy cậu mới biết được Vương Quỳnh đã vào trận chung kết toàn quốc: "Chúng ta không hơn kém gì đâu."
"Đâu có giống nhau." Vương Quỳnh giúp cậu đưa quần áo, ngẩng đầu nói: "Phương diện thi đua này ở tỉnh tôi vốn có lợi thế sẵn, lần này trường tôi tới ba bốn người lận, tiếc là không ở cùng phòng kí túc."
Trước khi xuất phát, Cảnh Từ đã được thầy Lưu dặn dò, muốn cậu nhiệt tình với người xung quanh một chút nên nếu Vương Quỳnh đã vươn cành ô liu thì cậu cũng thuận thế nắm lấy. Sau một hồi, cảm giác lạnh nhạt giữa hai người dần biến mất, còn hẹn nhau đi ăn trưa.
Đội tập huấn được huấn luyện theo hình thức khép kín, ăn cơm trong phòng học, không được phép ra khỏi cổng trường.
"Thấy cậu ta không?" Sau bữa trưa, hai người ra khỏi phòng ăn, Vương Quỳnh chỉ một người cao gầy phía trước, khẽ nói với Cảnh Từ: "Cậu ta là Sầm Hải, đỉnh cực kì. Là người mai lên phát biểu ở lễ khai mạc chính thức ấy, gần như được tuyển Quốc gia đặt trước luôn."
Trường của Vương Quỳnh cực kì lợi hại ở mảng thi đua như này nên tin tức bên trong cũng nhanh nhạy hơn Cảnh Từ nhiều.
Cảnh Từ cũng nhìn thuận theo chiều cậu bạn mập chỉ, yên lặng nhớ kĩ dáng vẻ Sầm Hải.
"Vận khí chúng ta không tốt lắm, lần này nhiều đại thần quá." Vương Quỳnh thở dài: "Cơ mà chẳng sao, dù sao chuyện đại học cũng định sẵn rồi, có thể ra nước ngoài miễn phí một lần thì tốt, không được thì thành thật quay lại trường vậy."
Mang chuyện thi Olympic Quốc tế ra nói thành sang nước ngoài du lịch... Cảnh Từ không nhịn được mà bật cười, nói cũng đúng đấy chứ.
"Ừ, cứ cố hết sức thôi."
Ngày đầu báo danh cũng không có việc gì, chủ yếu chỉ là nhét súp gà cho các tuyển thủ, rồi cho họ chút thời gian để làm quen với nhau. Đến ngày thứ hai, tiết tấu chợt tăng mạnh.
Buổi sáng là sung sướng buông lỏng dự khai mạc, đến chiều là học tập cường độ cao.
Chủ yếu vẫn là vì mười bốn ngày quả thực quá mức cấp bách.
Thăng cấp lần một trong đội tập huấn, tổng cộng có bốn bài thi, sau đó căn cứ vào thành tích tổng để lựa chọn đội viên dự bị cho tuyển Quốc gia. Bình quân, cứ hai ngày là tiến hành kiểm tra một lần, không nắm chắc thì không được.
Trong lúc bên Cảnh Từ khua chiêng gõ mõ huấn luyện thì bên ngoài cũng chú ý tới tin tức của họ.
【Tới tới tới, đoán trước người vào vòng hai của tuyển Quốc gia! Tôi cược một phiếu cho Sầm Hải.】
【Nhất định phải có tiền bối Vương Quỳnh của tôi!】
【Sầm thần đứng top aaaaa! Mục tiêu cả đời của tôi!】
【Tôi cược cho Cảnh Từ!】
【Cảnh Từ... người của Đông Hải kia ấy hả? Thực lòng nha, khả năng không cao đâu, cậu ta có thể vào đội tập huấn đã là kì tích rồi.】
【Cảnh thần!!! Đã đẹp trai lại còn đỉnh, tôi thổi bạo*!】
(*Thổi bạo là hành vi ủng hộ hết mình, muốn nâng tầm thần tượng của bản thân, kiểu như muốn dùng sức mình để nâng danh tiếng cho thần tượng vậy á)
【Bây giờ phong thần dễ thế à? Tôi chợt phát hiện ra tỉnh Đông Hải đúng là biết lăng xê thật đấy, vốn chỉ là một đội viên vô danh mà làm cho tất cả mọi người trong vòng đều biết, thực sự không sợ xào đến cháy luôn à? Thật luôn đấy, khiêm tốn chút đi, nhìn lí lịch đội viên khác mà xem, Cảnh Từ không có tí cơ hội nào vào vòng hai đâu.】
【Không có cơ hội +1, không nhắm vào người, nhắm vào tỉnh.】
Bởi chuyện vả mặt lúc trước nên đề tài xoay quanh Cảnh Từ luôn có độ hot. Rất nhiều người đều đang phỏng đoán thành tích của cậu trong đội tập huấn, phần lớn là không coi trọng.
Cũng giống như topic từng được nhắc tới, thứ nhất là bởi trước đây Cảnh Từ trong giới Olympic Toán chẳng có tí danh tiếng nào, cũng chưa từng được huấn luyện một cách bài bản, có thể vào đội tập huấn đã là dùng hết vận khí rồi. Đến giờ vào đội dự bị của Quốc gia thì không phải chuyện mà vận khí có thể quyết định được nữa. Còn lí do thứ hai, thực sự là không tin được chất lượng giáo dục của Đông Hải.
Cảnh Từ hoàn toàn không biết chuyện trên mạng, giờ cậu không có thời gian đụng vào điện thoại. Khiêu chiến với tri thức mới đã chiếm trọn sự chú ý của cậu. Huống chi mọi người xung quanh cũng rất lợi hại, lợi hại đến mức lần đầu tiên cậu khơi dậy ý chí chiến đấu.
Cứ như vậy, sau một ngày, Cảnh Từ nghênh đón bài kiểm tra đầu tiên của cậu ở đội tập huấn.
Từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa, tập trung tinh thần suốt bốn giờ đồng hồ, đầu óc vận hành liên tục, vừa thi xong cả người đều mệt rã rời.
Nhưng không có khoảng thời gian nào để nghỉ cả, mọi người nhanh chóng phải tập trung cho lần huấn luyện kế tiếp, không thể phân tâm dù chỉ một chút, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của giáo viên.
Đến tối, bước chân vô định của Vương Quỳnh bước trên sân thể dục, nói với Cảnh Từ: "Giờ mới được một phần tư mà tôi đã cảm thấy có chút không chịu nổi rồi."
Cảnh Từ cũng cực kì mệt mỏi, cậu day nhẹ huyệt thái dương: "Tôi còn định tí về đọc sách một lát."
Vương Quỳnh hoảng sợ nhìn cậu: "Không thể nào, cậu biến thái vậy?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Không, đọc không nổi nữa rồi, giờ chỉ muốn ngủ thôi."
Hai người kết bạn về kí túc, sau khi rửa mặt xong, Cảnh Từ vừa ngồi vào giường là lập tức nhận được điện thoại của Doanh Kiêu. Cậu thực sự mệt quá rồi, hơn nữa bạn cùng phòng đều đang ở ngoài phòng nước chưa về nên không ra khỏi cửa, dựa vào thành giường nghe máy: "Doanh Kiêu."
Doanh Kiêu nhạy bén phát hiện giọng cậu có gì đó: "Mệt mỏi à?"
"Ừm." Cảnh Từ xoa nhẹ đôi mắt, cởi giày lên giường: "Thi lâu quá, có hơi không chịu nổi."
"Vậy thì ngủ đi." Doanh Kiêu cũng không có việc gì, chỉ là nhớ cậu nên định nói chuyện với cậu chốc lát: "Anh cúp máy."
"Đừng." Cảnh Từ vội ngăn lại, cậu thoáng nhìn về phía cửa, hơi thẹn thùng nói: "Cứ... cứ nói thêm một lát đi."
Doanh Kiêu bật cười: "Nhớ anh à?"
Cảnh Từ đỏ mặt, khẽ ừ.
"Nghe lời, đi ngủ trước đi." Doanh Kiêu hiểu Cảnh Từ, có thể nói là chịu không nổi thì thực sự là vì quá mệt mỏi. Không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi của cậu nên cố ý nói: "Giữ tinh thần thật tốt mới có thể quay về trị bệnh cứu người."
Cảnh Từ đang trải chăn, nghe vậy còn tưởng mình phát ra âm thanh quá lớn nên nghe nhầm: "Trị bệnh cứu người?"
"Ừ." Doanh Kiêu khẽ cười, hạ giọng nói: "Trị bệnh tương tư...."
Cảnh Từ chui vào chăn, trong lòng có chút vị ngọt, còn có chút cảm động, không đợi cậu kịp thưởng thức lại dư vị này một lần, Doanh Kiêu lại nói: "Cứu con của chúng ta, em không ở đây, chúng nó đều bơi thẳng vào cống thoát nước hết cả rồi."
Cảnh Từ: "..."
Chẳng cần nhìn cũng biết, Doanh Kiêu có thể tưởng tượng được mặt Cảnh Từ lúc này đang nhuốm màu đỏ thấu, hận không thể chui vào chăn, hắn nhịn cười hỏi: "Giờ muốn ngủ chưa nào?"
Cảnh Từ: "...Ừm"
"Vậy ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Đoan Ngọ an khang! Hôm nay là chuyên mục quảng cáo---
Tiểu thuyết mới 《Tôi chỉ muốn ly hôn [Trọng sinh]》lẳng lơ một lòng muốn thoát cảnh giai tân thụ x cao lãng dè dặt như đền thờ trinh tiết chuyển thế công, mỗi ngày là một câu chuyện xưa.
Có hứng thú thì lưu lại, chờ bộ này kết thúc thì mở ra sau nhe~
Sau khi Cảnh Từ lên tàu không lâu thì Wechat có thông báo mới. Cậu cầm điện thoại lên xem, là Tiêu Nhạc Duyệt hỏi cậu có phải tầm năm rưỡi đến ga tàu không.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Số tàu của em là chú Triệu nói cho anh để anh chiếu cố em thêm chút.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Địa điểm tập huấn của mấy đứa năm nay là ở trường trung học trực thuộc đại học thành phố Dương đúng không? Chờ lát nữa anh qua nhà ga đón em.
Vừa năm mới, Cảnh Từ không muốn làm phiền anh ta, vả lại cậu cũng tra kĩ tuyến đường tàu điện ngầm từ lúc ở nhà rồi nên lập tức gõ chữ trả lời.
【Cảnh】: Không cần đâu ạ, cảm ơn anh Tiêu. Ga tàu cách khách sạn không xa, em tự đi được.
【Tiêu Nhạc Duyệt】: Khách sáo với anh làm gì, dù sao anh ở nhà cũng rảnh, coi như là ra ngoài giải sầu đi.
Anh ta đã nói đến nước này thì Cảnh Từ cũng ngại từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Lúc này mới là mùng ba Tết, đã qua mùa cao điểm du lịch đầu xuân nên ga tàu cũng không quá đông. Sau khi ra khỏi ga, Cảnh Từ gửi tin nhắn báo bình an cho Doanh Kiêu, vừa ngẩng đầu, cậu đã thấy Tiêu Nhạc Duyệt đang liều mạng vẫy vẫy tay với mình.
"Anh Tiêu, năm mới vui vẻ." Cảnh Từ xách hành lí đi tới chào hỏi.
"Năm mới vui vẻ." Tiêu Nhạc Duyệt đưa cho Cảnh Từ một túi giấy đựng khoai lang nướng: "Thử cái này đi, anh vừa mua ở ngoài, ngọt lắm."
Cảnh Từ nói cảm ơn rồi nhận lấy túi khoai.
"Anh nói với em này, mấy ngày này anh chỉ mong được ra ngoài hóng gió chút thôi đấy." Tiêu Nhạc Duyệt vừa đưa cậu đến ga tàu điện ngầm, vừa than: "Mấy ngày nay ăn chung với nhà họ hàng, ai cũng bảo anh kèm đứa nhỏ làm bài tập không thì cũng tìm anh giúp sửa máy tính điện thoại, đúng là..."
Tiêu Nhạc Duyệt tiện tay vứt vỏ khoai lang vào thùng rác, thấy Cảnh Từ không ăn thì không nhịn được bảo: "Mau ăn đi không tí nữa xuống tàu điện ngầm là nguội mất đấy."
Một tay Cảnh Từ kéo hành lí, không thể vừa đi vừa ăn nên đành đứng cạnh thùng rác, định bóc vỏ xong rồi mới đi.
"Bên nhà anh nào nhiệt thật đấy."
"Đừng nhắc nữa, ồn ào nhức đầu lắm." Tiêu Nhạc Duyệt cắn một phát hết một phần ba củ khoai, vừa nhai vừa lúng búng hỏi cậu: "Cái đề lần trước anh gửi kia em giải ra không?"
Cảnh Từ gật đầu, khái quát lại suy nghĩ của mình cho anh ta nghe.
Tiêu Nhạc Duyệt càng nghe mắt càng sáng: "Đúng! Như vậy là đúng rồi! Anh đâm vào ngõ cụt rồi, bảo sao giải mãi không ra."
Anh ta còn xúc động tặc lưỡi: "Già rồi, đầu óc không còn được nhanh nhạy như đám trẻ các em nữa rồi."
Trong lúc nói chuyện, Cảnh Từ cũng bóc xong vỏ khoai, hai người lại cùng nhau đi về phía trước.
Tiêu Nhạc Duyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu rồi thử hỏi dò: "Quan hệ giữa em với bạn gái hiện tại, tốt lắm à?"
Cảnh Từ hơi ngẩn ra, vừa nghĩ đến "bạn gái" của mình thì không nhịn được cong môi: "Vâng."
Tiêu Nhạc Duyệt không nhịn được lại gần một chút.
Cảnh Từ nghi hoặc: "Sao thế ạ?"
"Lúc nhận được quà, cô ấy vui không?"
Cảnh Từ gật đầu: "Vui lắm." Không những vui mà còn nâng niu từng quyển một, không để nhăn một góc nào.
Tiêu Nhạc Duyệt: "..."
Tiêu Nhạc Duyệt không hiểu, cùng là tặng sách, sao lúc này Cảnh Từ cười mà trong lòng anh ta lại khổ muốn khóc cơ chứ.
Mỹ nữ ở viện bọn họ biết anh ta định tặng quà năm mới thì rất vui vẻ nhưng sau khi biết anh ta định tặng quyển "18 đề toán đại học"* thì để cho anh ta một hàng chấm lửng rồi không thèm để ý đến anh ta nữa.
"Không sao."Tiêu Nhạc Duyệt lau hai ngón tay dính khoai lang và túi giấy: "Cường độ của đội tập huấn cao lắm, mỗi ngày học ít nhất 14 tiếng, đến lúc đó ngay cả nước cũng không dám uống nhiều, sợ đi vệ sinh tốn thời gian."
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó khiến Tiêu Nhạc Duyệt không nhịn được tặc lưỡi, lúc anh ta viết luận văn tốt nghiệp đại học cũng chưa từng liều mạng như vậy: "Áp lực tâm lý và thể chất đều rất lớn, nhóc Cảnh này, em nhất định phải chống đỡ được đấy, anh coi trọng nhóc."
Cảnh Từ đưa cho anh ta tờ khăn giấy, cười cười: "Em sẽ cố hết sức."
Sáng mùng bốn, đúng tám giờ là phải đến đội tập huấn báo danh, mà Cảnh Từ lại đi đến trước một ngày nên để hành lí vào phòng khách sạn rồi mời Tiêu Nhạc Duyệt ăn bữa cơm, cậu cũng chẳng dạo chơi bên ngoài nhiều mà sau khi tiễn anh ta về thì lập tức về phòng.
Mới nãy có Tiêu Nhạc Duyệt bên cạnh, cậu không để ý điện thoại thường xuyên được nên không thể nói chuyện phiếm với Doanh Kiêu. Lúc này vừa có thời gian rảnh liền nhớ tới đống đồ mình đặt ở dưới đáy tủ đồ, Cảnh Từ không nhịn được lập tức gọi cho Doanh Kiêu.
Chuông điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nhấc máy, là giọng nói quen thuộc của Doanh Kiêu: "Ăn cơm xong rồi?"
Cảnh Từ đáp lại một tiếng: "Ừ".
"Ngoan vậy," Doanh Kiêu khẽ cười: "Vừa về đã gọi ngay cho anh thế này, có phải anh nên thưởng gì đó cho em không?"
"Không cần đâu," Doanh Kiêu luôn xuống tay hào phóng, chẳng cần biết đồ vô dụng hay hữu dụng chỉ cần thuận mắt là lập tức mua về. Cảnh Từ sợ hắn lại tiêu pha linh tinh nên vội nói: "Em không cần gì cả, anh đừng bận tâm quá."
"Sao có thể gọi là bận tâm quá chứ," Doanh Kiêu nhướng mày, không biết xấu hổ nói: "Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi."
Cảnh Từ nghe không rõ, hỏi lại: "Gì cơ?"
"Muốn thưởng cho em một chút..." Doanh Kiêu liếm môi dưới, ném cây bút trong tay qua một bên, lười biếng xoay ghế, thấp giọng nói: "Đồ ăn ngon em thích thì anh cũng thích, không phải đôi bên cùng hưởng lợi thì là gì?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "ăn ngon" khiến Cảnh Từ ngẩn ngơ một hồi, sau khi phản ứng lại thì tức khắc cảm thấy thẹn đến mức hai má nóng bừng bừng, đầu óc như bốc khói đến nơi: "Anh... anh đứng đắn chút đi."
Như vậy là không đứng đắn? Hắn chưa phát huy một phần nghìn thực lực của mình đâu.
Doanh Kiêu thở dài, bạn học nhỏ nhà hắn da mặt vẫn mỏng quá rồi, nhất định là do thiếu rèn luyện trên giường. Nhưng nghĩ đến mai cậu còn phải đi tập huấn, Doanh Kiêu sợ đùa giỡn quá trớn khiến cậu phân tâm nên không thể không nuốt mấy lời thô tục xuống miệng, chưa đã thèm nói: "Được, nghe em, không nói nữa."
Cảnh Từ đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh len vào từ khe hở làm dịu nhiệt độ trên gương mặt cậu: "Em... lúc trước em quên chưa nói với anh."
"Ừm?"
Cảnh Từ khẽ điều chỉnh hô hấp của mình một chút, vờ tự nhiên nói: "Sổ hộ khẩu của anh em để ở giá sách trong phòng làm việc."
Đầu năm nay Cảnh Từ đều ở đây để lo chuyện hộ khẩu, có lẽ là muốn tìm chút cảm giác nghi thức sau khi trưởng thành nên kiên quyết không cho hắn ở bên, mà chỉ hỏi hắn hộ khẩu để xem lúc đầu.
Doanh Kiêu cũng không nhận thấy có gì lạ nên thuận miệng đáp: "Được."
Hắn không phát hiện ra điều gì cả...
Cảnh Từ có đôi chút thất vọng, hơi có cảm giác giấu bảo bối muốn được người khác phát hiện nên lại nhấn mạnh một lần nữa: "Em chỉ muốn nói với anh một tiếng, đến lúc cần thì còn biết tìm ở đâu."
Không biết đến khi nào hắn mới phát hiện, sau khi phát hiện ra rồi thì sẽ có phản ứng như nào...
Cảnh Từ cầm điện thoại, lén cười.
"Ừm, anh biết rồi." Doanh Kiêu chẳng có tí hứng thú nào với cái hộ khẩu cả, thứ đồ chơi kia mấy năm chẳng thèm đụng một lần, hắn lười xem, lại xoay chủ đề về phía người Cảnh Từ: "Ngày mai ấy, có hồi hộp không?"
So với hồi hộp thì Cảnh Từ càng có nhiều sự hưng phấn vì sắp được tiếp xúc với tri thức mới, cậu nói thật: "Không có một chút nào luôn."
Doanh Kiêu cười, đúng là cách trả lời của Cảnh Từ, đối với môn học mình thích thì luôn chỉ ôm một loại cảm xúc muốn hướng về phía trước, còn có... cực kì tự tin.
Hai người lại hàn huyên thêm chốc lát, xác nhận tâm thái Cảnh Từ hiện tại cực kì vững vàng, không vì chỉ có một mình mà không thích ứng được, Doanh Kiêu cũng không quấy rầy cậu nữa, giục cậu mau cúp máy.
Đêm hôm đó, Cảnh Từ ngon giấc, sáng hôm sau lập tức đến trường trung học trực thuộc đại học thành phố Dương báo danh.
Sau khi nhận thẻ tên và thời khóa biểu xong, nhân viên công tác dẫn mọi người đến kí túc xá.
Kí túc xá là kiểu phòng bốn người, có thể dễ dàng thấy được trường học cực kì để tâm đến phương diện này. Chẳng những dán tên tuyển thủ lên giường để đề phòng chuyện cãi cọ tranh giường dẫn tới mâu thuẫn mà còn dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.
Lúc Cảnh Từ đến thì ba người bạn cùng phòng đã có mặt, đang xếp đồ vào tủ. Sau khi thấy cậu đến thì sôi nổi tiếp đón cậu.
Trong số đó có một người bạn mập mập tên Vương Quỳnh cực kì tò mò về Cảnh Từ, tiến lại hỏi cậu: "Có phải cậu là người tỉnh Đông Hải không?"
Cảnh Từ mở vali ra, vừa dọn đồ bên trong ra vừa nói: "Đúng vậy."
"Tôi thấy nhiều tin tức về cậu lắm." Vương Quỳnh cười hehe: "Cậu thực sự rất lợi hại đó."
"Đâu có." Cảnh Từ cười cười, vừa nãy cậu mới biết được Vương Quỳnh đã vào trận chung kết toàn quốc: "Chúng ta không hơn kém gì đâu."
"Đâu có giống nhau." Vương Quỳnh giúp cậu đưa quần áo, ngẩng đầu nói: "Phương diện thi đua này ở tỉnh tôi vốn có lợi thế sẵn, lần này trường tôi tới ba bốn người lận, tiếc là không ở cùng phòng kí túc."
Trước khi xuất phát, Cảnh Từ đã được thầy Lưu dặn dò, muốn cậu nhiệt tình với người xung quanh một chút nên nếu Vương Quỳnh đã vươn cành ô liu thì cậu cũng thuận thế nắm lấy. Sau một hồi, cảm giác lạnh nhạt giữa hai người dần biến mất, còn hẹn nhau đi ăn trưa.
Đội tập huấn được huấn luyện theo hình thức khép kín, ăn cơm trong phòng học, không được phép ra khỏi cổng trường.
"Thấy cậu ta không?" Sau bữa trưa, hai người ra khỏi phòng ăn, Vương Quỳnh chỉ một người cao gầy phía trước, khẽ nói với Cảnh Từ: "Cậu ta là Sầm Hải, đỉnh cực kì. Là người mai lên phát biểu ở lễ khai mạc chính thức ấy, gần như được tuyển Quốc gia đặt trước luôn."
Trường của Vương Quỳnh cực kì lợi hại ở mảng thi đua như này nên tin tức bên trong cũng nhanh nhạy hơn Cảnh Từ nhiều.
Cảnh Từ cũng nhìn thuận theo chiều cậu bạn mập chỉ, yên lặng nhớ kĩ dáng vẻ Sầm Hải.
"Vận khí chúng ta không tốt lắm, lần này nhiều đại thần quá." Vương Quỳnh thở dài: "Cơ mà chẳng sao, dù sao chuyện đại học cũng định sẵn rồi, có thể ra nước ngoài miễn phí một lần thì tốt, không được thì thành thật quay lại trường vậy."
Mang chuyện thi Olympic Quốc tế ra nói thành sang nước ngoài du lịch... Cảnh Từ không nhịn được mà bật cười, nói cũng đúng đấy chứ.
"Ừ, cứ cố hết sức thôi."
Ngày đầu báo danh cũng không có việc gì, chủ yếu chỉ là nhét súp gà cho các tuyển thủ, rồi cho họ chút thời gian để làm quen với nhau. Đến ngày thứ hai, tiết tấu chợt tăng mạnh.
Buổi sáng là sung sướng buông lỏng dự khai mạc, đến chiều là học tập cường độ cao.
Chủ yếu vẫn là vì mười bốn ngày quả thực quá mức cấp bách.
Thăng cấp lần một trong đội tập huấn, tổng cộng có bốn bài thi, sau đó căn cứ vào thành tích tổng để lựa chọn đội viên dự bị cho tuyển Quốc gia. Bình quân, cứ hai ngày là tiến hành kiểm tra một lần, không nắm chắc thì không được.
Trong lúc bên Cảnh Từ khua chiêng gõ mõ huấn luyện thì bên ngoài cũng chú ý tới tin tức của họ.
【Tới tới tới, đoán trước người vào vòng hai của tuyển Quốc gia! Tôi cược một phiếu cho Sầm Hải.】
【Nhất định phải có tiền bối Vương Quỳnh của tôi!】
【Sầm thần đứng top aaaaa! Mục tiêu cả đời của tôi!】
【Tôi cược cho Cảnh Từ!】
【Cảnh Từ... người của Đông Hải kia ấy hả? Thực lòng nha, khả năng không cao đâu, cậu ta có thể vào đội tập huấn đã là kì tích rồi.】
【Cảnh thần!!! Đã đẹp trai lại còn đỉnh, tôi thổi bạo*!】
(*Thổi bạo là hành vi ủng hộ hết mình, muốn nâng tầm thần tượng của bản thân, kiểu như muốn dùng sức mình để nâng danh tiếng cho thần tượng vậy á)
【Bây giờ phong thần dễ thế à? Tôi chợt phát hiện ra tỉnh Đông Hải đúng là biết lăng xê thật đấy, vốn chỉ là một đội viên vô danh mà làm cho tất cả mọi người trong vòng đều biết, thực sự không sợ xào đến cháy luôn à? Thật luôn đấy, khiêm tốn chút đi, nhìn lí lịch đội viên khác mà xem, Cảnh Từ không có tí cơ hội nào vào vòng hai đâu.】
【Không có cơ hội +1, không nhắm vào người, nhắm vào tỉnh.】
Bởi chuyện vả mặt lúc trước nên đề tài xoay quanh Cảnh Từ luôn có độ hot. Rất nhiều người đều đang phỏng đoán thành tích của cậu trong đội tập huấn, phần lớn là không coi trọng.
Cũng giống như topic từng được nhắc tới, thứ nhất là bởi trước đây Cảnh Từ trong giới Olympic Toán chẳng có tí danh tiếng nào, cũng chưa từng được huấn luyện một cách bài bản, có thể vào đội tập huấn đã là dùng hết vận khí rồi. Đến giờ vào đội dự bị của Quốc gia thì không phải chuyện mà vận khí có thể quyết định được nữa. Còn lí do thứ hai, thực sự là không tin được chất lượng giáo dục của Đông Hải.
Cảnh Từ hoàn toàn không biết chuyện trên mạng, giờ cậu không có thời gian đụng vào điện thoại. Khiêu chiến với tri thức mới đã chiếm trọn sự chú ý của cậu. Huống chi mọi người xung quanh cũng rất lợi hại, lợi hại đến mức lần đầu tiên cậu khơi dậy ý chí chiến đấu.
Cứ như vậy, sau một ngày, Cảnh Từ nghênh đón bài kiểm tra đầu tiên của cậu ở đội tập huấn.
Từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa, tập trung tinh thần suốt bốn giờ đồng hồ, đầu óc vận hành liên tục, vừa thi xong cả người đều mệt rã rời.
Nhưng không có khoảng thời gian nào để nghỉ cả, mọi người nhanh chóng phải tập trung cho lần huấn luyện kế tiếp, không thể phân tâm dù chỉ một chút, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của giáo viên.
Đến tối, bước chân vô định của Vương Quỳnh bước trên sân thể dục, nói với Cảnh Từ: "Giờ mới được một phần tư mà tôi đã cảm thấy có chút không chịu nổi rồi."
Cảnh Từ cũng cực kì mệt mỏi, cậu day nhẹ huyệt thái dương: "Tôi còn định tí về đọc sách một lát."
Vương Quỳnh hoảng sợ nhìn cậu: "Không thể nào, cậu biến thái vậy?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Không, đọc không nổi nữa rồi, giờ chỉ muốn ngủ thôi."
Hai người kết bạn về kí túc, sau khi rửa mặt xong, Cảnh Từ vừa ngồi vào giường là lập tức nhận được điện thoại của Doanh Kiêu. Cậu thực sự mệt quá rồi, hơn nữa bạn cùng phòng đều đang ở ngoài phòng nước chưa về nên không ra khỏi cửa, dựa vào thành giường nghe máy: "Doanh Kiêu."
Doanh Kiêu nhạy bén phát hiện giọng cậu có gì đó: "Mệt mỏi à?"
"Ừm." Cảnh Từ xoa nhẹ đôi mắt, cởi giày lên giường: "Thi lâu quá, có hơi không chịu nổi."
"Vậy thì ngủ đi." Doanh Kiêu cũng không có việc gì, chỉ là nhớ cậu nên định nói chuyện với cậu chốc lát: "Anh cúp máy."
"Đừng." Cảnh Từ vội ngăn lại, cậu thoáng nhìn về phía cửa, hơi thẹn thùng nói: "Cứ... cứ nói thêm một lát đi."
Doanh Kiêu bật cười: "Nhớ anh à?"
Cảnh Từ đỏ mặt, khẽ ừ.
"Nghe lời, đi ngủ trước đi." Doanh Kiêu hiểu Cảnh Từ, có thể nói là chịu không nổi thì thực sự là vì quá mệt mỏi. Không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi của cậu nên cố ý nói: "Giữ tinh thần thật tốt mới có thể quay về trị bệnh cứu người."
Cảnh Từ đang trải chăn, nghe vậy còn tưởng mình phát ra âm thanh quá lớn nên nghe nhầm: "Trị bệnh cứu người?"
"Ừ." Doanh Kiêu khẽ cười, hạ giọng nói: "Trị bệnh tương tư...."
Cảnh Từ chui vào chăn, trong lòng có chút vị ngọt, còn có chút cảm động, không đợi cậu kịp thưởng thức lại dư vị này một lần, Doanh Kiêu lại nói: "Cứu con của chúng ta, em không ở đây, chúng nó đều bơi thẳng vào cống thoát nước hết cả rồi."
Cảnh Từ: "..."
Chẳng cần nhìn cũng biết, Doanh Kiêu có thể tưởng tượng được mặt Cảnh Từ lúc này đang nhuốm màu đỏ thấu, hận không thể chui vào chăn, hắn nhịn cười hỏi: "Giờ muốn ngủ chưa nào?"
Cảnh Từ: "...Ừm"
"Vậy ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Đoan Ngọ an khang! Hôm nay là chuyên mục quảng cáo---
Tiểu thuyết mới 《Tôi chỉ muốn ly hôn [Trọng sinh]》lẳng lơ một lòng muốn thoát cảnh giai tân thụ x cao lãng dè dặt như đền thờ trinh tiết chuyển thế công, mỗi ngày là một câu chuyện xưa.
Có hứng thú thì lưu lại, chờ bộ này kết thúc thì mở ra sau nhe~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất