Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 89: Nhẹ nhàng dán vào đầu ngón tay hắn

Trước Sau
Editor: spring | Beta-er: lnc

Sau khi tốt nghiệp chương trình thạc sĩ, thầy Lưu vào dạy ở Thực Nghiệm tỉnh. Những năm qua từng dạy không biết bao nhiêu thế hệ học trò nên với những chuyện như này ông chẳng lạ gì.

Trước mỗi kì thi, đứa nào học tốt trong lớp sẽ bị mấy đứa khác vây lại. Không sờ đầu, bắt tay thì cũng là chôm cái bút, thó cục tẩy, nói hoa mỹ là xin vía học thần, cầu may cho kì thi sắp tới.

Sắp đến ngày làm bài đầu tiên của kì thi tháng này rồi, cách nói này của Doanh Kiêu cũng không có vấn đề gì.

Tâm trạng thay đổi quá nhanh, thầy Lưu phải khựng lại chốc lát sắc mặt mới dễ nhìn hơn.

Ông trừng mắt nhìn Doanh Kiêu: "Lớp học không chứa nổi em hả? Sao còn phải chạy tới tận đây?"

"Không phải do em muốn ăn gì đó sao ạ?" Doanh Kiêu cầm hộp chim bồ câu từ trên bệ cửa sổ xuống, giơ ra trước mặt thầy Lưu: "Thầy cũng ăn thử một miếng đi ạ?"

"Xê ra!!" Ánh mắt thầy Lưu đảo qua hộp đựng đồ ăn một vòng, xua tay: "Ăn xong nhớ dọn rác đấy, đừng bày ra hành lang."

"Vâng ạ." Doanh Kiêu gật đầu, không ngại ngần gì, gắp một miếng thịt bồ câu, đút vào miệng Cảnh Từ ngay trước mặt ông.

Động tác liền mạch thuần thục như nước chảy mây trôi, không nhìn ra tí chột dạ nào.

Thầy Lưu nhìn hắn rồi lại nhìn Cảnh Từ, không nhịn được thầm nghĩ: Bình thản như vậy thì hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Nhất định là do bản thân quá nhạy cảm, không phải chỉ là mười ngón giao nhau thôi à, trong lớp còn có hai đứa con trai sờ đùi nhau rồi ngồi chồng lên nhau kia kìa. Mấy chuyện cỏn con như này thì có thấm vào đâu, chưa kể quan hệ giữa Doanh Kiêu và Cảnh Từ còn tốt như vậy.

Đều do Kiều An Ngạn gì gì đó lớp 11-11 kia khiến mình nghĩ quá lên.

Thầy Lưu nhẹ lòng, giọng nói cũng theo đó mà dịu lại không ít: "Nhớ canh thời gian đấy, ăn xong thì về lên lớp tiết tự học đi. Xin vía học thần cái gì? Có thời gian nghĩ ba chuyện tào lao thế thì làm nhiều thêm mấy tờ đề đi."

"Vâng, thầy."

"Cảnh Từ." Thầy Lưu lại chuyển hướng sang chỗ Cảnh Từ, dặn: "Tháng sau em cần tham gia cuộc tuyển chọn thứ hai rồi, có khó khăn gì cứ nói với thầy, đừng giấu."

Trên mặt Cảnh Từ không để lộ biểu cảm gì nhiều nhưng vành tai lại hơi đỏ, cậu gật đầu. Chắc vì trong miệng còn đang ăn dở miếng thịt, nên âm thanh có phần không rõ: "Em cảm ơn thầy."

Thầy Lưu nhìn lướt qua hai người một lượt rồi đi về phía trước, không nói thêm lời nào nữa.

Không hiểu sao, vừa bước được vài bước, thầy Lưu đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Ông cẩn thận nghĩ lại nhưng không nhớ nổi là sai chỗ nào, chỉ đành lắc đầu tống loại suy nghĩ kì quái này ra khỏi đầu rồi bước vào lớp.

Trong góc hành lang, Cảnh Từ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng không kìm được mà dựa người vào tường.

Doanh Kiêu bật cười, để cậu nhả miếng xương trong miệng ra: "Sợ à?"

Cảnh Từ gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu.

Doanh Kiêu giật mình, nhẹ giọng hỏi cậu: "Vừa rồi nếu anh không cắt ngang, em muốn nói gì?"

"Thì... thì nói là em muốn bên cạnh anh." Cảnh Từ khẽ nghiêng đầu, gương mặt ửng đỏ, cậu nhỏ giọng nói: "Trường học còn đang trông cậy em có thể tiến thêm một bước trong cuộc thi Olympic Toán, sẽ không làm gì em. Nếu mà..."

Cậu mấp máy môi, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết: "Nếu trường học đuổi anh, vậy em cũng đi cùng anh."

"Không sợ người khác nghị luận sau lưng em à?" Doanh Kiêu rất hiểu Cảnh Từ, biết cậu không hề muốn lộ việc riêng tư của mình trước mặt người khác. Một tay hắn chống vào tường, cúi đầu nhìn cậu: "Hiện giờ độ nổi tiếng của em cao như vậy, nếu truyền ra ngoài, dù biết hay không quen biết em thì đều sẽ xen vào một câu. Còn có những anh hùng bàn phím trên mạng kia nữa, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua em."

"Không quan trọng." Cảnh Từ ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, chân thành nói: "Em không xem không nghe thấy là được, hơn nữa bàn luận về em càng tốt, như vậy bọn họ sẽ không chú ý đến anh."

"Có ngốc hay không vậy." Trong lòng Doanh Kiêu mềm mại không tưởng nổi, ánh mắt nhìn cậu càng ngày càng dịu dàng: "Có anh ở đây, đến lượt em ra mặt chắc?"

Cảnh Từ ngượng ngùng cười một cái, không nói tiếp.

Một lát sau, cậu bỗng nhiên nói: "Anh."

"Ừ?"

"Vậy anh có sợ không?"



Doanh Kiêu nở nụ cười: "Anh chỉ hận không thể giơ loa đứng dưới quốc kỳ tuyên bố quan hệ của hai ta, em nói xem anh có sợ hay không?" Hắn đưa đũa cho Cảnh Từ: "Mau ăn đi, trong hành lang quá lạnh, cẩn thận kẻo cóng mất bây giờ."

"Được."

Sau khi thấy một màn này, thầy Lưu đặc biệt chú ý đến Doanh Kiêu và Cảnh Từ. Liên tục quan sát hai người trong thời gian dài, thấy họ không hề có cử chỉ thân mật với nhau, lúc này ông mới thực sự yên lòng.

Xem ra thật sự là ông nghĩ quá rồi, thầy Lưu thu hồi ánh mắt, tuyên bố tan học, kẹp sách ra cửa.

Càng gần kỳ thi tháng, giờ nghỉ giữa giờ của lớp 11-7 không còn vui vẻ như lúc trước nữa, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng thở dài.

Suốt kỳ nghỉ này ai ai cũng chơi rất hăng, bài tập toàn là vội vàng chép trong vòng hai ngày trước khi vào học, kết quả thi sắp tới có thể tưởng tượng được.

Con người một khi đã lòng mang sợ hãi, họ sẽ nghĩ biện pháp tìm nơi ký thác tinh thần.

Thế là, Cảnh Từ nổi rần rần, gần như toàn bộ người trong lớp đều muốn lại gần cậu.

Mặc dù thường ngày Cảnh Từ lạnh mặt, nhưng thực tế tính tình cực kỳ tốt. Ngoài việc không cho phép bất kỳ ai đụng vào đầu, những thứ khác về cơ bản là "cầu gì được nấy".

"Người lớp chúng ta đứng xếp hàng cầu bài tập được học thần khai quang à?" Hà Chúc nhìn về phía Cảnh Từ, cảm thán: "Anh Từ của tao sắp thành linh vật rồi."

Trịnh Khuyết cười ha ha, cậu ta thuộc loại người đã hoàn toàn từ bỏ. Thành tích của cậu ta đừng nói là được học thần phù hộ, dù có được Phật Tổ khai quang cũng tốt không nổi.

"Thật ra cũng rất tốt mà, có thể miễn phí lôi kéo nữ sinh..." Cậu ta còn chưa nói hết câu, Doanh Kiêu bên cạnh bỗng nhiên lạnh mặt, phủi đất đứng lên, đi thẳng về phía Cảnh Từ.

Trịnh Khuyết lập tức câm miệng, liếc nhìn Hà Chúc, có chút hả hê phun ra hai chữ: "Ăn giấm."

Phía trước, Ngô Vĩ Thành hạnh phúc duỗi tay, đang định nắm Cảnh Từ, thân thể bỗng bị một lực rất lớn đâm nghiêng người đi.

Cậu ta không vui quay đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Doanh Kiêu, Ngô Vĩ Thành rụt đầu, lắp bắp lên tiếng chào: "Anh, anh Kiêu."

Doanh Kiêu mặt không thay đổi nhìn về phía bọn họ, nhìn đến mức toàn thân bọn họ run rẩy, lúc này mới thản nhiên nói: "Muốn cọ chút may mắn."

Mấy người liên tục gật đầu.

Doanh Kiêu cười nhạo: "Chín năm học tập bắt buộc dạy cho chúng mày phong kiến mê tín đúng không?"

Mấy ngày nay Cảnh Từ vốn là đối tượng chú ý đặc biệt của các bạn học, lại thêm động tác liên tiếp của Doanh Kiêu, lập tức khiến chỗ này trở thành tiêu điểm của cả lớp.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người lén lút nhìn về phía này.

Giáo bá bỗng nhiên nổi giận... Không phải là muốn đánh người chứ? Nhưng vừa rồi cũng đâu có ai chọc đến hắn đâu.

Doanh Kiêu không đánh người, hắn đút tay vào túi, đứng ngăn ở bên cạnh Cảnh Từ: "Vậy chúng mày thấy ngày ngày tao với Cảnh Từ đi lại gần như vậy, có phải hẳn là bị Bắc Đại cử đi, Thanh Hoa tranh đoạt mới đúng?"

Mấy người Ngô Vĩ Thành rụt rụt bả vai, khóc không ra nước mắt, bọn họ... chỉ là muốn cầu chút xíu an ủi về mặt tâm lý thôi mà.

"Đừng có lại tìm đến cậu ấy nữa." Doanh Kiêu tựa vào bàn học của Cảnh Từ, lặng lẽ đảo mắt toàn lớp, giống như là đang nói với đám Ngô Vĩ Thành, hoặc như là đang nói với tất cả mọi người: "Chẳng phải... chúng mày không tin cái này sao? Để tao bảo Trịnh Khuyết nắm lấy bút dùng đi thi của chúng mày, mỗi người một lần."

Điểm số đáng thương kia của Trịnh Khuyết, lớp 11-7 có ai không biết?

Trình độ uy hiếp này quả thực có thể so với đạn hạt nhân, không chỉ đám Ngô Vĩ Thành, mà toàn bộ lớp 11-7 trong nháy mắt đều bỏ đi suy nghĩ xin vía học thần.

Mặc dù không biết vì sao giáo bá không cho phép bọn họ tìm Cảnh Từ, nhưng điềm tốt không cầu được thì thôi, ít nhất cũng phải tránh được điềm xấu!

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy thục mạng của mấy người Ngô Vĩ Thành, Doanh Kiêu nhẹ nhàng mài răng: "Chiều bọn nó cho lắm vào."

Hiện tại hắn muốn đụng cũng không thể đụng được, những người này cũng không biết khách sáo.

Cảnh Từ hơi đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích với Doanh Kiêu: "Bọn họ không có ý gì khác đâu."

"Vậy cũng không được." Doanh Kiêu hừ cười một tiếng, cụp mắt nói: "Văn phòng phẩm các thứ em cứ tùy tiện cho, không đủ thì anh mua cho em. Tay thì không cho phép để bọn họ nắm, đã nghe chưa?

Cảnh Từ thích được hắn quản, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."



Doanh Kiêu cảnh cáo cực kỳ hữu dụng, từ đó về sau, không ai dám lại gần Cảnh Từ. Lý Trụ - người ngồi cùng bàn biết rõ nội tình còn hơn thế, chỉ thiếu điều không vạch giới hạn giữa hai người.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến kỳ thi tháng.

Trong trường thi đầu tiên, Chu Siêu dùng khuôn mặt phức tạp nhìn Cảnh Từ: "Anh Từ, ông đã được cử đi rồi, còn thi thử cái gì nữa?"

Cảnh Từ lấy túi bút ra khỏi cặp sách, cẩn thận bày lên bàn: "Tôi ngày nào cũng đến lớp, chắc chắn phải thi rồi."

"Ông... "Chu Siêu ngửa mặt lên trời thở dài: "So sánh với ông thì tôi nhất định chính là một tên cặn bã."

Cậu ta bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Cảnh Từ: "Nói thật, anh Từ, hiện tại tôi chỉ có một nguyện vọng."

Cảnh Từ nghi hoặc: "Gì cơ?"

Chu Siêu đáp: "Tôi muốn đứng đầu trong kỳ thi, ông nói xem, ông có thể thành toàn cho tôi không?"

Cảnh Từ cười với cậu ta, không nói chuyện.

Mặc dù không biết kỳ thi thường ngày có tác dụng hay không, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào, huống chi tốt còn có học bổng nữa.

Chu Siêu đã hiểu, cậu ta chết lặng ngồi xuống, dựng thẳng lên một quyển nháp ngăn trở trước mắt, để lại một câu: "Ông là tên cuồng thi cử." Sau đó không hề muốn nói chuyện với Cảnh Từ.

Cuộc thi lần này do chính Thực Nghiệm tỉnh ra đề, theo thường lệ khó hơn bình thường một chút, nhưng với Cảnh Từ mà nói thì chẳng có gì khác biệt. Kiến thức cơ bản của cậu vững chắc, lại học lớp mười một hai lần, tri thức như thể được khắc vào trong đầu, dù đã mấy tháng không học theo hệ thống, làm bài thi vẫn thong dong trôi chảy như lúc trước.

Kiểm tra xong đề đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng, Cảnh Từ không ngồi chờ, trực tiếp sớm nộp bài thi rồi đến nhà ăn.

Cậu ăn cơm xong, tiếng chuông kết thúc kỳ thi mới khó khăn vang lên.

Trong phòng ăn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, ngược lại là tòa nhà dạy học. Hành lang trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Cảnh Từ đi thẳng đến lớp 11-7, đưa tay đang định đẩy cửa vào, ngẩng đầu lên liền thấy Doanh Kiêu đang đi ra ngoài.

Hắn đã ăn cơm xong hay chưa?

Cảnh Từ dùng sức trên tay, muốn đi vào hỏi hắn, nhưng không đẩy ra được.

Cảnh Từ giật mình, dùng nhiều sức hơn, vẫn không đẩy ra được.

Cậu ngước mắt, đối mặt với cặp mắt ngậm cười của Doanh Kiêu, cậu liền biết, Doanh Kiêu cố ý.

Cảnh Từ nghi ngờ gọi hắn một tiếng: "Anh?"

Doanh Kiêu cong môi không nói lời nào, hắn nhìn Cảnh Từ, đưa tay gõ gõ vào tấm kính trong suốt trên cửa, xấu xa nói: "Nói câu dễ nghe thì cho em vào."

Mấy ngày nay, mặc dù lúc hai người tiếp xúc cậu không còn đau như vậy, nhưng Doanh Kiêu vẫn tránh cậu như cũ. Mặc kệ cậu nói thế nào cũng không chịu chạm vào cậu.

Cảnh Từ nhớ hắn cực kỳ, nếu không phải do tính cách cậu thực sự không làm được, cậu còn muốn tiến lên đẩy ngã hắn.

Doanh Kiêu thấy cậu rũ mắt không phản ứng, tưởng cậu đang lo lắng trong phòng học có người khác. Đang định nói cho cậu biết lúc này bên trong chỉ có một mình hắn, chợt thấy Cảnh Từ đột ngột duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng dán vào đầu ngón tay hắn cách một lớp cửa sổ thủy tinh.

Sau đó như thể chiếm được tiện nghi, cậu cong mắt cười thỏa mãn.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Lưu: Đánh rắm, hai học sinh của tôi rất hồn nhiên và thẳng thắn (1).

Doanh Kiêu: Dạ, hồn nhiên và thẳng "trứng" (1).

(1) Đoạn này có sự chơi chữ do hiện tượng gần âm. Thầy Lưu dùng cụm "坦坦荡荡" [tǎntǎndàngdàng] có nghĩa là thẳng thắn, bằng phẳng, bộc trực. Còn Doanh Kiêu dùng cụm "坦坦蛋蛋" [tǎntǎndàndàn], hai cụm này đọc gần giống nhau nhưng nghĩa khác nhau, cụ thể các bạn đọc phần trên nhé

Tháng này sẽ hoàn tất ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau